Thám Tử Sherlock Holmes (Toàn Tập) Tập 8

Tập 8
Bệnh nhân thường trú

Tri đang tiết tháng Mười, mt ngày nng n, mưa nhiu. Mành ca được buông xung na vi. Holmes nm cun mình trên ghế tràng k đ đc đi đc li lá thư mà anh va nhn được. V phn tôi, thi gian  bên n Đ đã tp cho tôi chu đng được nóng hơn là chu lnh. Nhưng t báo li chng có gì đáng đc. Mi người đã bđi khi th đô và tôi thèm mun đi ngh mát  b bin, nhưng không đ tin. Holmes quá mi mê, không tin nói chuyn, tôi bèn ling t báo, ngi thoi mái trong ghếbành và chìm vào trong mt giác mơ. Bt thình lình ging nói ca anh chen vào trong tư tưởng tôi:


- Bui ti đem đến mt chút mát m. Ta đi do thành ph nhé.
Tôi tán thành ngay. Trong ba tiếng đng h, chúng tôi đi lang thang, chăm chú vào cái kính vn hoa ngàn đi thay đi không ngng ca cuc sng trong đi l và khu bsông. Cuc nói chuyn ca Holmes luôn luôn gây thích thú. Chúng tôi tr v ph Baker lúc 10 gi. Mt xe nga bn bánh đu trước ca nhà chúng tôi.
- Hm! Mt bác s... tôi nhn thy thế. - Holmes nói. - Ông này hành ngh chưa bao lâu, nhưng rt bn rn. Ông ti hi ý kiến chúng ta.
Ánh sáng lung linh đng sau khuôn ca s chng t người khách đang ch đi chúng tôi. Tôi theo Holmes vào nhà. Mt người xanh xao có b mt dài và đ râu má vàng hoe đng lên khi chúng tôi bước vào. Ông ta chưa quá bước mươi hoc ba mươi bn tui, đang nhìn nhn nhác. Đó là thái đ ca mt người rt rè và d kích đng: bàn tay trng mà ông tì lên lò sưởi khi đng dy khi ghế hn thích hp vi mt ngh sĩ hơn là mt y sĩ. Ông ta ăn mc đàng hoàng vi qun áo màu sm. Mt cái áo rơ-đanh-gt đen, qun màu sm, thắ< /span>t cà vt trang nhã.
- Xin chào bác s! - Holmes vui v nói. - Tôi vui mng được thy bác s không phi ch chúng tôi quá lâu.
- Vy là ông đã nói chuyn vi người đánh xe ca tôi?
- Không. Ngn đèn nến trên bàn đã nói. Xin mi ông ngi xung và xin cho biết tôi có th giúp ông điu gì.
- Tôi là bác s Percy Trevelyan  s 403 ph Brood.
- Có phi ông là tác gi ca mt cun sách chuyên kho v các thương tn thn kinh không? - Tôi hi.
Nim vui sướng làm cho cp má xanh xao ca ông ta tr thành có mu sc.
- Tôi ít khi được nghe nhc ti cun sách đó. - ông tr li. Nhà xut bn nói nó bán rế. Ông cũng là bác s?
- Bác s quân y đang ngh phép.
- Tôi mun chuyên v bnh thn kinh, nhưng chúng ta buc phi “có gì ly ny”. Nhưng đó là chuyn ngoài đ. Thưa ông Holmes, mut chui s vic xy ra nơi nhà tôi đã khiến tôi ti đây đ xin ông mt li khuyên.
Holmes ngi xung và mi tu thuc.
-Hoan nghênh ông đã đến. Câu chuyn như thế nào?
- Tôi theo hc đi hc London và các giáo sư đã coi tôi như mt đi tượng có nhiu ha hn. Sau khi tt nghip, tôi tiếp tc chuyên tâm vào vic nghiên cu chng gin huyết: sau chót, tôi được tng gii thưởng và mt huân chương cho cun sách chuyên kho v nhng thương tn thn kinh mà bn ông va nhc ti hi nãy. Nhưng chướng ngi chính ngăn chn con đường lp nghip ca tôi là s thiếu vn. Mun khi nghip, tôi bt buc phi đnh cư ti mt trong mười hai con đường trong khu sang trng Cavendish: tin thuê nhà rt cao và mt s đ đc đt giá, li còn phi nuôi kăn ngườ, phi nuôi mt con nga và mt c xe coi được. Điu đó vượt quá khnăng ca tôi. Tôi hy vng s ăn ung dè sn trong mười năm, mi có th gn được tm bng hiu lên trước ca nhà mình. Nhưng mt bui sáng, có mt người khách tên là Blessington đến tìm tôi. Tôi va mi mi ông ta ngi xung là ông ta lin nói mt hơi:
- Ông có phi là cái ông Percy Trevelyan, người va được trao gii thưởng không?
Tôi nghiêng mình.
- Hãy thng thn tr li tôi, - người khách nói tiếp. - Ri ông s không phi hi tiếc. Tài năng ca ông s còn đưa ông tiến xa hơn na. Ông có khéo x s không?
Tôi không th mm cười trước câu hi.
- Tm được.
- Và không có các thói hư tt xu đy ch? Không có nhng tính ham... ung rượu chng hn?
- Nhưng mà, thưa ông! - Tôi kêu lên.
- Rt tt! Hoàn toàn tt! Nhưng tôi buc phi đt ra nhng câu hi đó. Ông có tài, có đc, ti sao không lo lp nghip.
Tôi nhún vai.
- Coi nào, coi nào, - người khách nói. Trong đu ông có nhiu th hơn là  trong bóp. Ông nghĩ sao nếu tôi b trí cho ông m phòng mch  đường Brook?
Tôi nhìn người khách vi v ngc nhiên.
, nếu như tôi làm vic đó, thì chính là vì li ích ca tôi, ch chng phi đ làm va lòng ông đâu. - Người khách kêu lên. - Tôi s hết sc thành tht vi ông. Tôi có vài ngàn bng và tôi mun đu tư. Phi, tôi mun đu tư vào đu óc ông.
- Như thế nào?
- Cách đu tư này ăn chc.
- Nhưng tôi phi làm gì.
- Tôi mướn nhà. Tôi sm đ đc. Tôi tr lương cho k hu h. Nghĩa là tt c mi khon chi tiêu. Ông ch ngi trong cái ghế bành nơi phòng khám bnh. Ông chia cho tôi 3/4 tin thu được, ông hưởng 1/4 còn li.
Tôi nhn li, ti ng ti đường Brook và bt đu hành ngh, làm theo nhng điu kin mà ông ta đưa ra. Ông ta t trong nhà tôi như mt người khách tr được hưởng bng lc. Tôi nhn thy ông ta b yếu tim và tình trng sc khe ca ông ta cn được chăm sóc thường xuyên. Ông ta sa đi hai căn phòng trên lu thành phòng khách và phòng ng đ dùng riêng. Đó là mt con người kỳ quc: ông trn tránh xã hi và ít khi đi ra ph. Ti nào cũng vy, c đúng gi là ông ta li vào phòng mch tôi, xem s khám bnh, ri chia tin cho tôi và ct k s còn li vào cái két st đt trong phòng. Vic đu tư ca ông ta có kết qu. Mt vài thành công trong nhng ca bnh khó đã mau chóng đưa tôi lên hàng đu. Trong hai năm, tôi đã làm cho ông ta trthành người giàu có.
“Cách đây vài tun, ông ta ti gp tôi trong m
t trng thái cc kỳ bn chn. Ông nói vi tôi v mt v trm va mi xy ra trong khu West End. Ông cho tôi hay là trong vòng hai mươi bn tiếng đng h na, then ca an toàn s được đt vào các ca svà ca ra vào nhà tôi. S căng thng thn kinh ca ông kéo dài khong chng mt tun. Luôn luôn ông đng rình bên ca s và không ra khi nhà đ đi do chơi nhưông vn làm đu đn trước ba ăn ti. Nhìn thái đ ông, tôi suy lun rng ông đang có mt mi s hãi kinh khng đi vi mt ai đó hoc mt cái gì đó. Tôi nêu ra vi ông vài câu hi, nhưng ông t v h hng ti mc tôi không mun tìm hiu thêm na. Thi gian trôi qua, mi lo s ca ông dường như tan biến dn. Ông đã ni li nhng thói quen ngày trước.
“Cách đây hai ngày, tôi nhn được mt lá thư không đ ngày tháng và không ghi đa ch người gi, ni dung như sau: “Mt thành viên thuc gii quý tc Nga s rt sung sướng được bác s nhn chăm sóc. T nhiu năm qua, người này b chng gin huyết. Khi được biết bác s rt gii v môn này, bnh nhân mun đến khám bnh vào chiu mai, lúc 6 gi 45 phút.”
“Lá thư đó làm tôi thích thú bi vì s khó khăn chính trong vic nghiên cu v bnh gin huyết là căn bnh này ít có bnh nhân đ thc tp. Vy là tôi có m phòng mch vào gi hn. Thân ch tôi là mt người đng tui, gày gò, ung dung. B ngoài khá tm thường: chng có chút nào ging vi cái ý nghĩ mà chúng ta thường có vmt nhà quý phái Nga. Nhưng tôi li ngc nhiên nhiu hơn v người cùng đi. Đó là mt thanh niên cao ln, đp l lùng, vi b mt ru rĩ và d tn, mt thân hình mnh kho. Khi hai người vào phòng, người tr tui đang giang vòng tay đ ly ông già ri đt ngi xung vi mt s âu yếm và du dàng.
- Tôi xin được th li, thưa bác s, - anh ta nói vi tôi bng tiếng Anh vi mt ging nói yết - Tôi phi cùng đi vi cha tôi, vì cha tôi rt yếu.
S hiếu tho đó làm tôi cm đng.
- Phi chng ông mu li bên ông c trong lúc tôi chn bnh.
, không! Không đi nào. - anh ta kêu lên, tay phác ra mt c ch hong s. - Tôi srt đau bun khi phi thy ba tôi trong nhng cơn cp phát kinh hoàng đó. H thn kinh ca tôi rt nhy cm. Tôi xin ng phòng đi.
“Người thanh niên b ra ngoài. Tôi nói chuyn vi người bnh và ghi chú. Ông già không thông minh, nhng câu tr li ca ông thường ti nghĩa, tôi cho là ông không đ t ng tiếng Anh. Tuy nhiên, bt thình lình, trong lúc tôi đang lúi cúi ghi chép, thì ông ngưng không tr li. Tôi ngng đu lên, thy ông ta ngi thng trong ghế bành mà ngó nhìn tôi, mt ông tái mét, cng đơ: Cơn bnh li tái phát. Tôi đếm s mch đp và đo nhit đ ca người bnh, cơ bp đã cng. Tôi không phát hin ra điu bt thường đc bit nào. Trng thái ca ông phù hp vi điu mà nhng cuc quan sát trước đó đã cho tôi biết. Bnh này tr bng cách cho xông cht nitrat amyl. Tôi t nhrng mình đang gp mt cơ hi tuyt vi đ chng t s hu hiu. Vì chai thuc đtng dưới trong phòng thí nghim, tôi đ thân ch ngi đó, chy đi ly. Phi mt năm phút mi tìm ra nó: khi tr li phòng mch thì người bnh đã b đi.
“Tôi chy ra ngoài. Người con trai cũng đã b đi. Cánh ca ra vào được khép li, nhưng không đóng kín. Người đy t, k đưa khách vào, mi vào làm và li hơi đn đn. Y c bên dưới và ch lên lu đ ch đường cho người bnh hoc khi tôi gi chuông. Y chng nghe thy gì và chúng tôi lúng túng trong s bí mt hoàn toàn. sau đó mt lát, ông Blessington tr v sau khi đi do. Tôi không nói vi ông mt li nào v s vic xy ra.
“Tôi đinh ninh mình s chng bao gi gp li người Nga n cùng cu con trai! Thế mà chiu nay h li ti phòng mch tôi.
- Tôi phi xin li ông nhiu vì đã b đi bt thình lình ngày hôm qua, thưa bác s! - Thân ch ca tôi nói.
- Qu tht vic đó làm tôi hơi ngc nhiên...
- Khi ra khi cơn cp phát, đu óc ri rm, tôi không còn nh
 gì v điu đã xy ra trước đó. Tôi thy mình tnh li trong mt căn phòng l, thế là tôi b đi và tôi đã đi ngoài ph như đi trong sương mù.
- Còn tôi, - người con trai nói thêm, - khi thy ba tôi đi ra ngoài, tôi tưởng là cuc khám bnh đã xong. Tôi ch biết s tht khi đã v ti nhà.
- Vy thì, - tôi cười, - chng có gì là phin hà c. Bây gi, ông có th lui ra ngoài phòng khách, tôi tiếp tc chn đoán cho thân ph ông.
Trong vòng na tiếng đng h, tôi khám xong, kê toa. Sau đó ông ra v, vn tay vào người con trai. Mt lát sau, Blessington v nhà và leo lên phòng. Lin ngay sau đó, tôi nghe tiếng chân ông lao xung cu thang và ùa vào trong phòng mch tôi như mt viên đi bác.
- Ai đã vào phòng tôi? - Ông ta hét lên.
- Không ai c.
- Ông nói di! Hãy lên mà xem!
“Tôi b qua li l l mãng ca ông ta. Khi lên ti nơi, ông ch cho tôi thy nhiu vết chân trên tm thm màu nht.
- Đây đâu có phi là các du chân ca tôi - Ông ta kêu toáng lên.
”Qu tht đó là nhng du chân mi có. Nó ln hơn du chân ca ông ta. Bui chiu đó tri mưa nhiu, khách đến nhà tôi đu là bnh nhân. Vy là, trong lúc tôi đang khám bnh cho ngườ i cha, thì anh thanh niên đã ri phòng đi và đã leo lên phòng ca ông Blessington. Không có nơi nào b đng ti hoc b ly đi, nhưng rõ ràng căn phòng đã b xâm nhp. Blessington b kích đng cc kỳ mnh m. Ông ngi sp xung ghế bành và khóc. Phi rt lâu tôi mi làm ông tnh li đôi phn. Ông ta khuyên tôi đến đây đ gp ông, thưa ông Holmes. Nếu ông vui lòng đi cùng vi tôi, có th ông strn an được ông y”.
Holmes, đã nghe câu chuyn k dài dòng y vi mt s chú tâm mãnh lit. Khi người khách chm dt, Holmes không nói mt li, đưa cái mũ cho tôi ri anh đi theo thân ch.
Mười lăm phút sau, chúng tôi dng li trước ngôi nhà ca bác s. Mt người đy tm ca và chúng tôi leo ngay lên cái cu thang rng có tri thm. Ngn đèn trên thm cu thang đt ngt b gió thi tt. T trong bóng ti, mt ging nh, run ry vng ti chúng tôi.
- Ông Blessington, ông quá đáng ri đy. - Bác s Percy kêu lên.
, thế ra là ông đy à, bác s? - Ging nói tht ra có kèm theo mt tiếng th dài nhnhõm. - Nhưng còn nhng người kia, ông có bo đm cho h không?
Blessington quan sát t m chúng tôi.
- Tt. Được ri. - Sau cùng ông ta nói, - Các ông có th lên. Tôi xin li nếu s đphòng đã làm quý ông khó chu.
Ông ta đt gas lên và chúng tôi thy trước mt mình là mt người kỳ l. Ông ta rt mp, nước da bnh hon. Mi tay cm mt khu súng lc; ông nhét súng vào túi khi chúng tôi tiến lên.
- Xin chào ông Holmes. Tôi tht rt mang ơn ông đã ct công đến đây. Bác s đã cho ông biết v v xâm nhp ti t vào nhà tôi?
- Có, hai người đó là ai vy, ti sao h li đnh hi ông?
- Thế thì, đó là ... Tht là khó nói. Tôi chng biết tr li ông ra làm sao, thưa ông Holmes.
- Nói cách khác, ông không biết h là ai?
- Xin mi vào. Xin vui lòng đi ngang qua đây.
Ông dn chúng tôi vào trong phòng ông. Đó là mt căn phòng đp, đ đc bày bin mt cách thích đáng.
- Quý ông thy cái này ch? - Ông nói khi ch vào mt cái hp đen ln đ dưới chân giường. - Tôi chưa bao gi giàu có. Trn đi, tôi ch đu tư vào mi mt vic như bác s Percy s nói cho quý ông rõ. Tôi chng bao gi tin mt ch ngân hàng nào c, thưa ông Holmes. Chút ít vn mn mà tôi có được đ ct giu trong cái rương này, vy là ông hiu điu tôi cm nhn khi có nhng k vô danh ln vào nhà tôi.
Holmes nhìn k Blessington vi con mt dò hi và lc đu.
- Tôi không th giúp gì cho ông nếu ông tìm cách nói di tôi. - Anh nói.
- Tôi đã nói tt c ri.
Holmes xoay gót vi mt c ch chán ghét:
- Xin chúc anh mt đêm an lành, bác s Percy.
- Ông b đi mà chng nói vi tôi điu gì ư? - Blessington kêu lên vi mt ging kit qu.
- Thưa ông, tôi ch có mt li khuyên: đó là hãy nói s tht.
Mt phút sau, chúng tôi đã ra ti ngoài ph và chúng tôi li trên đường v nhà.
- Anh Watson, tôi rt tiếc đã làm anh phi ra khi nhà vì mt cuc do chơi ca nhng người điên. Thc ra, đây là mt chuyn lý thú đy. Holmes nói.
- Tôi chng hiu gì hết!
- Có hai người... Có th hơn hai người... oán thù gã này, cái chàng trai n đã hai ln ln vào phòng ca Blessington trong lúc người đng lõa kim gi bác s trong phòng mch.
- Thế còn bnh gin huyết?
- Mt chng-bnh-gi và đó là mt chng rt d bt chước. Tôi đã tng bt chước chng đó. Tôi, người đang nói vi anh đây này.
- Thế ri sao?
- Bn chúng mà đến khám bnh mun như thế là vì lúc đó trong phòng đi không còn khách. Tuy nhiên, gi đó li trùng hp vi mt thói gàn ca Blessington. Vy là bn chúng biết rõ thói quen hàng ngày ca ông ta. Nếu chúng ch mun “xoáy” mt món nh thôi thì hn chúng đã đ li du vết ca chuyến ăn hàng. V chăng, tôi có khnăng đc được trong mt mt người đ biết là người đó lo s cho mng sng ca mình. Ông y có hai k ham tr thù đến thế mà li không biết h là ai ư? Không. Ông ta phi biết h. Nhưng ông ta đã nói di. Có th là ngày mai chúng ta s gp li ông ta trong mt trng thái ci m hơn!
- Liu có gi thiết nào khác không? Liu có th nào câu chuyên người Nga b bnh vi con trai ông ta ch là sn phm tưởng tượng ca bác s Percy không?
Dưới ánh sáng mt ngn đèn đường thp bng khí đt, tôi thy Holmes cười vi vthích thú.
- Chàng trai đã đ li nhng vết chân rt rõ ràng: giày c anh ta có mũi vuông chkhông nhn như giày ca Blessington và giày đó ln hơn giày ca ông bác s ti 3 inch. Vy du chân trên các tm thm là không h b lm ln. Nhưng tt hơn chúng ta nên đi ng, bi vì sáng sm mai s có tin mi.
Sáng hôm sau, vào hi 7 gi rưỡi, trong ánh sáng li m đu tiên ca bui sm mai, tôi đã thy Holmes mc áo ng đng ngay đu giường tôi. Anh nói:
- Watson! Mt c xe đang đi chúng ta.
- Đ làm gì?
- V v đường Brook.
- Anh nhn được tin mi?
- Nghiêm trng, nhưng chưa rõ ràng.
Anh ti kéo tm mành sáo lên, đon quay li bên tôi
- Anh hãy xem cái này. Đây là mt miếng giy nh bt ra t mt cun s tay, vi nhng t đơn gin này: “vì lòng kính Chúa, xin hãy ti ngay tc khc. P.” viết nguch ngoc bng bút chì. Ông bn bác s đã không có đ thì gi! Đi thôi, đây là mt li kêu gi khn cp.
Mười lăm phút sau, chúng tôi tr li nhà bác s Percy. Ông chy ra đón chúng tôi. Vmt kinh hoàng.
, mt v như thế này! – ông kêu lên khi giơ hai bàn tay ôm ly trán.
- Chuyn gì vy?
- Blessington đã t t.
Holmes huýt sáo.
- Phi, ông y đã treo c trong đêm. - Bác s Percy nói.
Ông bác s dn chúng tôi vào căn phòng đi.
- Tôi không còn biết làm gì hơn. - ông nói vi chúng tôi. - Cnh sát đang  trên lu. Tôi b kit qu đến lúc chết được.
- Ông phát hin chuyn đó vào lúc nào?
- Mi bui sáng người hu đem lên phòng ông y mt tách trà. Vào khong by gi, cô vào trong phòng, thy ông y đang toòng teng ngay gia phòng.
Holmes ngi yên lng mt hi lâu, đm chìm trong suy tư, lo lng.
- Nếu được ông cho phép, tôi s lên trên đó đ coi s vic.
Chúng tôi vào trong phòng, quang cnh tht chng ly gì làm đp! Treo lơ lng và đu đưa trên cái móc, người chết chng còn chút gì là dáng người. C ông ta giãn ra nhưmt con gà giò b nh lông, làm tăng thêm s phì nn trong phn còn li ca cơ th. Trên người ông ta ch có mt cái áo ng dài. Cnh xác ông có mt viên thanh tra đang đng viết trên mt cun s tay.
- A, ông Holmes! - Ông thanh tra nói khi thy bn tôi. - Tôi vui mng được gp ông.
- Chào anh, Lanner. - Holmes đáp. - Tôi không quy ry đy ch? Anh có biết nhng tình hung trước khi v này xy ra không?
- Có
- Quan đim ca anh như thế nào?
- Theo tôi. Blessington đã t t trong mt cơn s hãi. Ông ta đã ng say trên giường, ông nhìn đây này: du vết ca thân th lún khá sâu. Ông ta đã treo c vào lúc năm gi sáng. Dường như đây là mt hành đng hoàn toàn c ý.
- C xét theo s cng đ ca các cơ thì cái chết đã xy ra lúc 3 gi. - Tôi nói.
- Không có gì đc bi trong phòng sao? - Holmes hi.
- Trên cái bàn nh chu ra, có mt cái vn đanh c và vài con đanh c. Ông ta hn cũng đã hút nhiu trong đêm. Đây là bn mu xì gà mà tôi va ly trong lò sưởi ra.
- Hm! Anh đã coi cái hp đng xì gà ca ông y chưa? Holmes hi.
- Không. Không thy nó đâu c.
- Thế thì ng đng xì gà đâu?
- Nó  trong túi áo vét ca ông ta.
Holmes mng ra và ngi hơi ca điếu xì gà duy nht.
- Điếu này là xì gà Havana đây! Nhng điếu kia là xì gà do người Hà Lan nhp tnhng thuc đa ca h bên Đông n. Anh cm ly bn mu thuc và quan sát chúng qua kính lúp.
- Hai điếu này được hút qua mt cái đót, hai điếu kia thì được hút trc tiếp bng ming. Hai điếu được ct đu bng mt con dao nhíp rt bén, hai điếu kia thì được cn đu bng mt hàm răng rt tt. Đây không phi là mt v t sát. Đây là mt vám sát được d mưu t lâu và được thc hin mt cách khéo léo.
- Không th được! - Viên thanh tra kêu lên.
- Ti sao li không th được?
- Ti sao li ám sát mt người bng cách treo c?
- Đó điu chúng ta cn phi chng minh.
- Người ta lt vào nhà bng cách nào?
- Qua li ca ra vào.
- Bui sáng, nhng then chn đã được cài.
- Chúng đã được cài li sau khi h đã b đi..
- Làm thế nào ông biết được?
- Tôi đã thy nhng du vết ca h. Xin th li cho tôi trong chc lát: tôi sp cung cp cho ông nhng thông tin chính xác hơn.
Anh đi ra phía ca, xoay xoay  khóa và quan sát nó. Đon anh rút cái chìa khóa cm phía trong ra và chăm chú nhìn nó. Sau đó anh quan sát liên tc tm thm, nhng cái ghế, lò sưởi, xác chết và cun dây thng. Anh t ra hài lòng, yêu cu viên thanh tra và tôi, ci dây đưa người bt hnh xung, đt lên mt tm vi tri ging.
- Si dây này  đâu ra? - Holmes hi.
- Nó đã được ct ra trong cun dây này. - Bác s Percy tr li khi kéo t dưới gm giường ra mt cun dây thng. - Ông ta lo s ho hn mt cách không lành mnh và ông luôn gi cun dây này gn mình, ngõ hu gp trường hp cu thang nhà đã bcháy thì ông có th trn thoát qua ng ca s.
- Đây là điu giúp cho bn chúng bt vt v. - Holmes thì thào trong lúc suy nghĩ tht lung. - Phi, s vic rt đơn gin. Ti bui chiu tôi s gii thích tn tường ni v vi các ông. Tôi xin mang theo tnh ca Blessington đang đt trên mt lò sưởi đây.
- Nhưng ông chưa cho chúng tôi biết gì hết. - Bác s Percy kêu lên.
- Bn chúng có ba người: chàng thanh niên, ông già và mt người th ba mà tôi chưa tìm ra. Hai người đu, chính là nhng người đã gi trang thành nhng nhà quý tc Nga. Chúng được mt k đng lõa đưa vào nhà. Nếu ông mun có mt li khuyên, thưa ông thanh tra, thì ông hãy bt gi người đy t tr tui, mi vào giúp vic.
- Không thy thng qu đó đâu c. - Bác s tr li. - Cô hu phòng và bà bếp đã kiếm nó c bui sáng nay.
Holmes nhún vai...
- Y không gi mt vai trò quan trng lm trong tn thm kch này. Thây k! Ba người đã leo lên cu thang, nhón trên đu ngón chân, người già dn đu, người trai tr đi sau và mt người vô danh đi cui đoàn...
- Holmes ơi! - Tôi reo lên.
, mt chút nghi ng nh nht cũng b cm đoán dây, ch vic nhìn các du chân chng lên nhau cũng thy rõ. Vy là bn h leo lên ti phòng ông Blessington. Ca đã khóa. Dùng cng dây km, chúng đã m ra. Chng cn dùng kính lúp, ta cũng nhn thy, qua nhng vết xước, trên cái khe răng  khóa này là nơi sc ép đã được nhn xung. Khi đã vào phòng, đu tiên chúng nhét gi vào ming Blessington. Có th là ông đang ng. Có th là ông b đ người vì khiếp s. Có điu là ông đã không kêu lên được tiếng nào. Mt khác, nhng bc tường này li rt dày, có th ông đã kêu cu, nhưng chng ai nghe.
Sau khi đã kim chế ông xong. Chúng bình tĩnh ngi tho lun. Rt có th là dưới hình thc mt phiên tòa. Cuc tho lut hn đã kéo dài trong mt thi gian, bi vì nhng điếu xì gà đã được hút trong khong thi gian đó. Người ln tui hơn ngi trên cái ghế da đan lát này. người tr hơn, ch kia: anh ta đã vy tàn thuc vào cái tcom-mt. V phn người th ba, y đi đi li li. Có l Blessington vn ng trên giường, nhưng v đim này tôi không chc lm. Đ kết thúc, chúng tóm ly và treo công lên. V này đã đựơc suy tính k vì chúng đã mang theo mt th như cái ròng rc có th được dùng làm giá treo c. Cái vn con c cùng nhng con óc này d liu dùng gn cái giá đó. Nhưng khi chúng trông thy cái móc ca b đèn treo, chúng mng lm. Khi công vic đã làm xong, chúng b đi và thanh chn ca được mt đa gài tr li sau lưng chúng.
Tt c chúng tôi đã lng nghe vi mt s chú tâm say sa bn tóm tt nhng vic xy ra trong đêm. Nhng suy din ca Holmes khi đi t nhng tin đ quá tinh tế và quá chi tiết khiến cho ngay c khi anh đã ch cho chúng tôi thy, chúng tôi vn còn gp khó khăn khi theo cái dòng suy lun ca anh. Viên thanh tra gp gáp b ra ngoài đthúc đy s truy lùng người đy t tr. Holmes và tôi tr v ph Baker đ ăn đim tâm. Xong ba, anh nói:
- Tôi s tr v đây vào lúc 3 gi. Viên thanh tra và ông bác s s có mt nơi đây vào gi đó. Tôi hy vng có th trình bày rành mch vi h v vn đ dã hoàn toàn đựơc làm sáng t.
Các v khách ca chúng tôi có mt vào gi đã hn, thế nhưng anh bn tôi li ch tr vvào lúc 3 gi 45. Nhìn anh, tôi biết ngay là mi vic đu m mãn.
- Có gì mi l không ông thanh tra?
- Chúng tôi đã bt được người đy t.
- Tuyt vi! Còn tôi, tôi đã bt được ba người kia. Tôi ch bt được danh tánh ca chúng mà thôi. Cái người được gi là Blessington, là k rt quen biết vi cnh sát, còn nhng người tn công y cũng vy. Đó là Biddle, Hayward và Moffat.
- Cái băng đã đánh cướp ti ngân hàng Worthingdon đó h? - Viên thanh tra kêu lên.
- Đúng thế.
- Như vy, Blessington chính là Sutton.
- Đúng thế.
- Vy thì tt c đu đã rõ ràng! - Viên thanh tra kết lun.
Percy và tôi, chúng tôi nhìn ln nhau: chúng tôi chng hay biết gì v chuyn đó hết.
- Trong v ni cm v ngân hàng Worthingdon có năm người tham d: bn tên va k và người th năm, tên là Cartwright. Người bo v tên là Tobin thì b h sát; bn trm b trn vi by ngàn bng. Chuyn xy ra vào năm 1875. Tt c năm tên đu bbt gi, nhưng chng c li thiếu. Tên Sutton đã bán đng bn bè, Cartwright b xgio, còn ba người kia b pht tù mười lăm năm. Vài năm trước khi mãn hn tù, chúng bt đu tìm kiếm tên phn bi. Khi va được phóng thích, chúng tìm cách trthù: hai ln chúng tìm cách đến gn sát hn, nhưng hai ln đu b tht bi. Đến ln th ba này mi thành công. Ông có thy cn hi thêm tôi mt li gii thích nào khác na không, bác s Percy.
- Ông đã làm sáng t ni v mt cách đáng khâm phc. - Ông bác s tr li. - Chng còn chút nghi ng gì, cái ngày mà Blessington b ri lon quá mc là ngày hn va đc báo, thy tin my người bn cũ va được phóng thích.
- Đúng vy. Chuyn v trm là điu ba đt.
- Ti sao hn không mun th l vi ông?
- Bi vì, hn biết rõ v tính hay tr thù ca nhng người bn cũ. Hn c che giu căn cước đích thc ca hn càng lâu càng tt.
Đó là nhng s kin liên quan ti người khách tr đựơc hưởng bng lc và ông bác s đường Brook. Cnh sát chng tóm được tên nào. Người ta thuật lại.

Nguồn: truyen8.mobi/t70318-tham-tu-sherlock-holmes-toan-tap-tap-8.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận