Thần Ma Hệ Thống Chương 426: Mật nghị của Hoa Hưng Hội.

Nhạc Trọng theo chủ nghĩa nam nhân, cho rằng chiến tranh là chuyện của nam nhân, trước sau không có dùng nữ nhân chiến đấu. Nhưng mà ở Thái Lan người Hoa quá thưa thớt, hắn cũng chỉ có thể đem nữ nhân đưa vào mà thôi. Nếu không hắn cũng không có xử dụng tới.

Quân của Nhạc Trọng cũng có chút ít người Thái Lan sống sót, nhưng mà hắn dùng người Thái Lan sống sót đều là người có gia đình. Như vậy tỷ lệ phản loạn sẽ giảm xuống. Cho dù như thế hắn cũng không dám dùng quá nhiều người Thái Lan, nếu không những người Thái Lan một khi phản loạn sẽ có phiền toái.

Nhạc Trọng nhìn qua đám người đang huấn luyện gian khổ kia nghĩ thầm.

- Đáng tiếc! Nếu như có thịt thú biến dị cấp hai là tốt rồi!

Nếu như có thịt thú biến dị sung túc, những người sống sót kia dễ dàng khôi phục nguyên khí, hơn nữa có thể tiến hành huấn luyện cường độ cao hơn, đề cao kỹ năng chiến đấu của mình.

Thời điểm Nhạc Trọng không ngừng huấn luyện những người sống sót, Hoa Hưng Hội đang cử hành mật nghị bí mật của cao tầng.

Thư Văn Ngạn khe khẽ thở dài nói:

- Mấy ngày không gặp, Nhạc Trọng không ngờ chỉnh hợp ra một chi bộ đội cả ngàn người. Hắn thật đúng là có năng lực!

Nhạc Trọng mượn Hoa Hưng Hội một trăm tên chiến sĩ đi ra ngoài, lại mang con dân còn nhiều hơn cả Hoa Hưng Hội, đồng thời còn thu được trang bị một doanh. Làm cho cao tầng Hoa Hưng Hội tơợn mắt há hốc mồm.

Trần Tam hừ lạnh một tiếng có chút không phục nói:

- Hừ! ! Nhạc Trọng có số quân đó chỉ là đám ô hợp, làm sao mà so được với chiến sĩ tinh anh bách chiến của Hoa Hưng Hội chúng ta! ! Chỉ một ngàn người mà thôi, chúng ta chỉ cần phái hơn hai trăm người là có thể đánh tan.

Nhạc Trọng vừa mới chỉnh hợp bộ đội đúng như lời của Trần Tam nói chính là một đám ô hợp, chẳng những không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng không có kinh nghiệm chiên đấu gì. Xác thực đánh không lại chiến sĩ của Hoa Hưng Hội.

Phong Thanh Thiên vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Số quân của Nhạc Trọng hiện giờ đúng là một đám ô hợp. Nhưng mà bọn họ có được trang bị vũ khí sung túc, lại có Nhạc Trọng là hổ tướng huấn luyện. Chỉ cần huấn luyện hai ba tháng thì bọn họ là một chi bộ đội có thể đánh nhau được rồi.

Lưu Ngưu Kim vẻ mặt nhẹ nhõm nói:

- Nhưng mà thật tốt! Bọn họ cùng chúng ta một lòng đối nghịch với Ngô Nham Hoành. Bọn họ trở nên mạnh mẽ, với tư cách liên minh, áp lực của chúng ta giảm bớt đi thật nhiều!

Bộ đội của Ngô Nham Hoành chính là đại địch của Hoa Hưng Hội. Nơi này khắp nơi đều là người Thái Lan sống sót, Hoa Hưng Hội muốn phát triển cũng khó mà vượt qua được Ngô Nham Hoành. Theo thời gian chuyển dời, nếu như trong Ngô Nham Hoành không xảy ra vấn đề gì, Ngô Nham Hoành sẽ càng ngày càng lớn mạnh, Hoa Hưng Hội thì càng ngày càng nhỏ yếu.

Vẻ mặt như người chết của La Minh âm trầm nói:

- Nhưng mà Nhạc Trọng chỉ sợ cũng không phải là người lương thiện gì! Hắn vừa thấy mặt đã trở mặt giết Bành Lăng Ba, hợp nhất vũ trang của người ta. Chờ hắn lông cánh đầy đủ thì nói không chừng giết chúng ta chiếm đoạt vật tư và nhân thủ thì sao?

Nghe đến đó, cao tầng của Hoa Hưng Hội đều trầm mặc. Nhạc Trọng vừa thấy mặt đã giết Bành Lăng Ba, cưỡng ép hợp nhất Hồng môn. Đây quả thật là biểu hiện của kẻ tâm ngoan thủ lạt, chuyện này làm cho cao tầng Hoa Hưng Hội sinh lòng cố kỵ, Nhạc Trọng là đại địch của Ngô Nham Hoành không sai, nhưng mà có thể cam đoan hắn là minh hữu của Hoa Hưng Hội hay không?

Ánh mắt La Dật chớp động, đưa ra đề nghị vô cùng hung ác:

- Nếu không chúng ta bây giờ tiêu diệt hắn, sau đó chiếm đoạt người và vật tư của hắn, như thế nào đây? Bởi như vậy Hoa Hưng Hội chúng ta có trang bị của bốn doanh, hơn ba nghìn người, cho dù Ngô Nham Hoành phía quân tới tấn công chúng ta cũng thủ được!

La Dật lời vừa nói ra lời này, không ít cao tầng Hoa Hưng Hội đều động tâm. Nếu như có thể tiêu diệt Nhạc Trọng, chiếm đoạt vật tư và người của hắn, như vậy thực lực của Hoa Hưng Hội sẽ tăng lên gấp đôi. Trong tận thế trừ lực lượng của mình ra, mặt khác đều là giả dối. Sống mái với thế lực khác, chiếm đoạt thế lực khác chính là chuyện Hoa Hưng Hội làm không ít.

Thư Văn Ngạn mày kiếm nhíu lại, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Không được! La Dật, chúng ta và Nhạc Trọng chính là minh hữu. Hắn còn cứu Hoa Hưng Hội chúng ta một lần, Hoa Hưng Hội chúng ta tuyệt đối không làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy. Chuyện này anh không cần nhắc lại. Tiếp theo anh nên cân nhắc xử trí đối thủ như thế nào!

Nghe được Thư Văn Ngạn nói lời này, trong cao tầng của Hoa Hưng Hội có vài kẻ tươi cười, còn có mấy người buông lỏng một hơi, dù sao không phải tất cả mọi người đều là đám lang tâm cẩu phế.

- Vâng! ! Hội trưởng!

La Dật có chút xấu hổ ứng một câu, chợt trầm mặc không nói.

Người phụ trách hậu cần là Ngưu Vĩ nói:

- Hội trưởng! Nhạc Trọng phái người yêu cầu chúng ta trang bị hai doanh kia. Chúng ta cho hay không cho?

Thư Văn Ngạn nhẹ nhàng cười nói:

- Đương nhiên cho, trang bị vốn là của hắn, chỉ là chúng ta giữ giúp mà thôi. Hiện tại hắn yêu cầu thì trả lại đi. Chúng ta cũng không nên làm lạnh lòng minh hữu.

Ngưu Vĩ gật gật đầu có chút không bỏ nói:

- Vâng!

Đây chính là trang bị của hai doanh đấy, trong tận thế này không có gì quý bằng vũ khí và lương thực cả, Ngưu Vĩ tự nhiên có chút không bỏ mà trả cho Nhạc Trọng.

Trong hội nghị còn thương lượng thêm vài chuyện nữa, cao tầng còn lại của Hoa Hưng Hội nhao nhao thối lui, chỉ để lại Thư Văn Ngạn và hai gã phó hội trưởng Hoa Hưng Hội.

- Văn Ngạn! Vì cái gì không đáp ứng đề nghị của La Dật! Tôi muốn biết lý do chính thức!

Vương Hưng Thuần nhìn thấy Thư Văn Ngạn trầm giọng nói. Hắn biết rõ trước mắt Thư Văn Ngạn cũng không phải là người chính trực nghĩa khí khiêm tốn gì đó. Những người chính trực nghĩa khí và cổ hủ không sống được trong tận thế này, trong lãnh thổ của Thái Lan cũng không thể lập tổ chức của người Hoa được.

Vương Hưng Thuần nghe La Dật đề nghị thì có vài phần động tâm, muốn tiêu diệt Nhạc Trọng, chiếm đoạt người và trang bị của Nhạc Trọng.

Thư Văn Ngạn thò tay cầm lấy một ly trà, ưu nhã uống một ngụm, thản nhiên nói:

- Hưng Thuần! Tôi hỏi anh, nếu như muốn diệt trừ Nhạc Trọng. Anh có bao nhiêu phần nắm chắc?

Vương Hưng Thuần nhướng mày, trầm mặc tính toán một hồi lâu mới lên tiếng:

- Dựa theo Trịnh Cường trần thuật lại. Nếu như chúng ta phục kích đánh lén, ba người chúng ta liên thủ co bảy thành nắm chắc dễ dàng tiêu diệt hắn. Nhưng mà cường giả đẳng cấp như hắn thì chắc có giấu đòn sát thủ, sẽ rất khó giết chết hắn. Làm vậy chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Về phần chính diện động thủ, chúng ta muốn giết hắn thì một thành nắm chắc cũng không có.

- Đúng vậy! Muốn đánh bại dễ dàng! Nếu muốn giết hắn cũng rất khó. Nếu không cách nào một kích tất sát thì hắn sẽ là địch nhân lớn nhất của Hoa Hưng Hội chúng ta. Trước mắt chúng ta có địch nhân chung là Ngô Nham Hoành, tự giết lẫn nhau chỉ biết không công tiện nghi Ngô Nham Hoành.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-ma-he-thong/chuong-419/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận