Nếu không phải Nhạc Trọng hạ thủ lưu tình, hai tên người cường hóa cấp thấp này đã bị hắn giết chết.
- Mày muốn giết tao?
Trong mắt Nhạc Trọng có hàn quang chớp động và đi thẳng tới chỗ của Lưu Tử Trữ.
- Đừng tới đây!! Nhạc Trọng!! Mày đừng tới đây!
Lưu Tử Trữ nhìn qua Nhạc Trọng giống như ma thần đi thẳng qua phía hắn. Hắn thất kinh, hoảng sợ sau đó gào thét và lui ra sau.
Đúng lúc này bảy tên nam tử vừa vặn đi tới nhìn thấy Lưu Tử Trữ chật vật giống như chó nhà có tang, một tên nam tử có vết đao chém trên mặt đi tới hỏi:
- Lưu thiếu! Phát sinh chuyện gì?
Lưu Tử Trữ vừa nhìn thấy tên tên mặt thẹo này lập tức rống to lên:
- Mày tới thật đúng lúc!! Hoàng Duy Lập!! Đi đem thằng này giết cho tao!! Giết nó đi! Tao sẽ nói với cha của tao cho mày làm trưởng lão Trường Giang Bang!! Cho mày năm nữ nhân và hai mươi tấn lương thực.
- Vâng! Lưu thiếu!
Hoàng Duy Lập bỗng chốc bị dụ hoặc ngay, hưng phấn xông lên, hắn ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Trọng bên này rống lớn:
- Cái đồ vương bát đản...
- Nhạc thiếu? Thật có lỗi! Thật có lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!! Là tôi đáng chết! Là tôi ngu xuẩn!! Nhạc thiếu, xin ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi mạo phạm!
Hoàng Duy Lập vừa nhìn thấy trước mặt chính là Nhạc Trọng, sắc mặt đại biến, thoáng một cái quỳ trên đất không ngừng cầu khẩn.
Mà sáu tên bộ hạ đi theo bên người của Hoàng Duy Lập cùng biến sắc ngay lập tức, thoáng cái quỳ xuống mặt đất, thân thể lạnh run. Lúc trước Bạch Tiểu Thắng muốn giết bọn họ diệt khẩu, thần thái cực kỳ tự nhiên, hiển nhiên là cuồng đồ hung ác chuyên diệt khẩu người ta. Bọn họ chỉ phái bảy người là có thể tàn sát toàn bộ tang thi trong Hạ Mã Thôn đấy.
- Hắn rốt cuộc là người nào?
Cao Hiểu Vân nhìn thấy bọn người Hoàng Duy Lập lạnh run sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng thì kinh hãi và hối hận thầm nghĩ.
- Bạch Tiểu Thắng!
Nhạc Trọng thản nhiên nói.
- Lão đại!! Gọi tôi có chuyện gì?
Âm thanh cứng rắn vang lên, Bạch Tiểu Thắng chợt xuất hiện trước mắt của mọi người, trừ Nhạc Trọng thì không ai biết rõ hắn xuất hiện từ nơi đâu.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng, trong lòng của Hoàng Duy Lập càng nghĩ mà thêm hoảng sợ. Đây chính là cao thủ chiến lực kinh người giết người như ngóe, tâm ngoan thủ lạt. Bọn họ nếu vừa rồi ra tay với Nhạc Trọng thì chỉ sợ bây giờ biến thành thi thể rồi.
Nhạc Trọng chỉ thoáng nhìn qua bọn người Lưu Tử Trữ cùng Hoàng Duy Lập và nói:
- Trường Giang Bang muốn đụng vào tôi! Đã như vậy, mượn bọn chúng tế cờ đi!! Anh dẫn người đi tiêu diệt đi. Thanh Thạch Bang chúng ta phải lập uy còn cần đá lót chân, mà đá lót chân này chính là Trường Giang Bang. Đây là con trai bang chủ Trường Giang Bang tên Lưu Tử Trữ, lão ba của hắn là Lưu Huyền Hợp. Sáu người này cũng đưa cho anh, bọn họ chắc biết không ít tình báo của Trường Giang Bang.
Bạch Tiểu Thắng hưng phấn đáp:
- Hắc hắc!! Yes Sir! Những ngày này thật nhàm chán, xương cốt sắp cứng ngắt rồi! Đúng rồi, lão đại!! Tiêu diệt Trường Giang Bang xong nếu tìm được mỹ nữ, cho ta vài người nhé!! Tôi buồn muốn chết rồi.
Bạch Tiểu Thắng mặc dù háo sắc, ưa thích mỹ nữ, không thích suy nghĩ vấn đề quá phức tạp. Thế nhưng mà hắn thân là người tiến hóa, trong cơ thể cũng có huyết dịch hiếu chiến. Trừ khi ở trên giường, cũng chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho hắn có cảm giác được sống.
- Còn không đi mau!
Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Tiểu Thắng và nói.
- Vâng! Lão đại!
Bạch Tiểu Thắng bước đi như mũi tên, một cước đá vào đầu của Lưu Tử Trữ và làm Lưu Tử Trữ thoáng ngất đi.
Bạch Tiểu Thắng một tay cầm lấy tóc của Lưu Tử Trữ kéo đi như chó chết, nhìn qua bảy người Hoàng Duy Lập lạnh lùng ra lệnh:
- Không muốn chết thì đi theo tao!
Bảy người Hoàng Duy Lập thân thể run lên, đứng lên, đi theo Bạch Tiểu Thắng ra bên ngoài.
Mạc Hương Lăng đi tới bên người Nhạc Trọng, bộ dáng nóng lòng hiếu kỳ hỏi:
- Nhạc Trọng ca ca! Phải đánh sao?
Tân Giai Nhu nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra thần sắc kiên định:
- Chủ nhân! Một trận chiến này cho tôi lên sân khấu nhé.
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt:
- Không được! Đẳng cấp cường hóa của cô bây giờ chỉ là cấp 1! Còn không phải thời điểm cô xuất chiến.
Tuy Tân Giai Nhu thân là người tiến hóa nhanh nhẹn có được ưu thế cực lớn, hơn nữa đạt được Nhạc Trọng ban cho trang bị hệ thống thần ma, làm cho tố chất thân thể của nàng sánh được với người cường hóa cấp 20. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của nàng quá ít, chính thức đánh nhau tuyệt đối không phải đối thủ của đám người cường hóa, nghe được Nhạc Trọng phản đối, Tân Giai Nhu cũng không hề kiên trì.
Ở bên cạnh Cao Hiểu Vân nhìn qua Trữ Vũ Hân thanh thuần động lòng người, khí chất cao nhã, bộ dáng quyến rũ lòng người, nhìn qua Tân Giai Nhu tràn ngập khí tức thành thục thì trong nội tâm ghen ghét. Hai mỹ nữ này là tồn tại còn lâu nàng mới có thể sánh bằng, Nhạc Trọng có thể được hai mỹ nữ ưu ái, hơn nữa vừa rồi Bạch Tiểu Thắng xuất hiện, bảy người Hoàng Duy Lập biểu hiện đều làm cho nàng Nhạc Trọng xa xa không phải là con của nhân viên công vụ đơn giản như vậy.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng mang theo ba nữ đi ra bên ngoài, không có nhìn nhiều Cao Hiểu Vân một cái.
Cao Hiểu Vân há mồm muốn nói gì, lại cuối cùng không có nói ra, hốc mắt của nàng đỏ lên, oa một tiếng khóc lớn hối hận.
Trường Giang Bang chính là một đại bang phái trong thành phố Quý Trữ, dưới trướng bang chúng có hơn một ngàn người, chính thức có thể đánh nhau có thể liều cũng hơn trăm người. Bọn họ lũng đoạn một con đường núi, mỗi một ngày đều có được nhiều phiếu lương thực.
Tổng đà của Trường Giang Bang là một câu lạc bộ đêm xa hoa.
Lưu Huyền Hợp phẫn nộ rít gào:
- Cái gì? Tử trữ bị người ta bắt đi? Thằng nào to gan vậy, dám bắt con của Lưu Huyền Hợp tao?
Một gã đà chủ của Trường Giang Bang tên là Lý Cần trầm giọng nói:
- Là Thanh Thạch Bang! Thiếu bang chủ là bị Thanh Thạch Bang bắt đi!! Trong cao tầng của Thanh Thạch Bang có một người tên là Nhạc Trọng, hắn là con của một nhân viên công vụ.
Lý Cần chính là người phụ trách tình báo của Trường Giang Bang, Lưu Tử Trữ bị bắt thì chuyện này rất nhanh rơi vào trong tai của Lý Cần, hắn thoáng cho người điều tra thì biết được chân tướng chuyện này.
Lưu Huyền Hợp vô cùng phẫn nộ gầm rú nói:
- Thanh Thạch Bang!! Dẫn người đi giết bọn chúng ngay!
Long có nghịch lân, sờ lên là phải chết. Lưu Tử Trữ chính là nghịch lân của Lưu Huyền Hợp, cho dù là ai đụng vào con hắn thì hắn cũng không bao giờ bỏ qua.
Đúng lúc này một tên bang chúng của Trường Giang Bang cực kỳ chật vật chạy vào trong phòng, nói:
- Lão đại!! Lão đại!! Có người tới phá quán!! Thường hộ pháp đã bị giết chết rồi!
Tên bang chúng Trường Giang Bang vừa mới đẩy cửa phòng ra, một ánh đao hiện ra trên cổ của hắn, đầu của hắn chợt bay lên, rơi xuống đất và máu phun lên cao cao.
Cơ hồ là tiếng súng vang lên, Lý Cần còn chưa nhìn thấy địch nhân thì mi tâm của hắn đã xuất hiện lỗ châu mai, vô lực té trên mặt đất.