Thông Thiên Đại Thánh Chương 101: Chân tuyển.


Nhưng bộ dáng của thiếu niên này, ít nhất cũng phải ngoài mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt cười tà dị, làm cho người nhìn thấy rất thoải mái.

- Lại là một cao thủ Bát phẩm sao?

Tiểu Báo Tử nghĩ đến Huyết Vô Nhai bị mình bạo chết, không biết tại sao, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười, giống như trong lòng của hắn rất đắc ý, một cổ cảm giác mát lạnh xuất hiện trong nội tâm, một đạo ánh mắt như hóa thành thực chất nhìn chằn vào mặt hắn.

Vương Xà?

Kể cả tộc trưởng Ô gia và đại trưởng lão cũng nhìn theo Vương Xà, quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào người mình, ánh mắt đụng vào ánh mắt của mình.

Thị lực hiện giờ của Tiểu Báo Tử rất mạnh, dù cho hắn không sử dụng năng lực của đôi mắt, nhưng dưới ánh sáng ban ngày, khoảng cách hơn mười trượng hắn nhìn rất rõ.


Tuy sân bãi rất lớn, dài rộng cũng không quá mười trượng mà thôi, nhất cử nhất động của Vương Xà, Tiểu Báo Tử nhìn thấy rất rõ ràng, thình lình bị Vương Xà liếc nhìn, quỷ dị nhất là, Vương Xà lại nhìn mình cười cười, thậm chí còn hơi gật đầu, ý tứ kia, giống như đã sớm nhận ra mình.

Tiểu Báo Tử cảm thấy thân thể của mình cứng đờ, một tia khí chất âm lãnh bay thẳng vào trong đan điền của mình, lại nhìn chăm chú, đám người Vương Xà tiến lên đài cao, ngồi xuống.

Lại chờ một lát, sau khi trải qua một phen nghi thức, chân tuyển đại hội chính thức bắt đầu.

Mà mục đích của chân tuyển đại hội, chính là vốn ban đầu của Ô gia, rèn sắt luyện khí.

Đệ tử của Ô gia trên khắp Đại Tấn tụ tập về đây có tổng cộng là năm trăm bảy mươi hai người, mà thạch lô trên quảng trường lại có đến chín trăm.

Những người tới tham gia chân tuyển, còn trẻ, cũng chỉ hơn mười tuổi, lớn tuổi, cũng có hơn ba mươi, chiều cao không đồng đều, nhưng dù sao trẻ tuổi vẫn chiếm đại đa số, mười bảy mười tám tuổi đầu thì nhiều, nhưng bộ dáng là tiểu hài tử hơn mười tuổi như tiếu báo tử, cũng chỉ có hai người mà thôi.

- Hai người kia, là chân tuyển trẻ tuổi nhất năm nay a?

Trên đài, Ô Duyên Thắng chỉ vào Tiểu Báo Tử và một tên đại tiểu tử hơn mười tuổi, nói:

- Không thể tưởng được chân tuyển năm nay lại có đệ tử nhỏ tuổi như vậy, nhưng không biết rốt cuộc bọn họ có bổn sự gì.

- Chỉ sợ là người phía dưới muốn lấy lòng mọi người a.

Một tên trưởng lão ngồi bên cạnh Ô Duyên Thắng nói với ngữ khí âm dương quái khí.

- Tiểu hài tử mười tuổi, cho dù thiên tư thông minh, muốn chế tạo ra đồ vật tốt, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng, luyện khí, không phải chỉ cần thiên tư là có thể làm được a.

- Đúng vậy a đúng vậy a, nếu không làm được đồ tốt, chẳng phải chỉ làm trò cười hay sao?

Một đám trưởng lão bên cạnh phụ họa theo, trong đầu Ô Duyên Thắng đang suy nghĩ cái gì, bọn họ rõ ràng nhất.

Lần này chân tuyển đại hội này cũng không phải rất trọng yếu với Ô gia, trọng yếu nhất chính nhi tử thứ hai của hắn có thể bái Vương Xà làm sư phụ, đây mới là trọng điểm, chân tuyển đại hội cách vài năm sẽ có một lần, thủ tọa Thiên Long Đạo thu đệ tử, không phải năm nào cũng gặp được, cho dù trong nội tâm của Ô Duyên Thắng rất có lòng tin chuyện Vương Xà thu đồ đệ, nhưng vạn nhất trong chân tuyển đại hội nhảy ra một tôn thiên tài, đè nhi tử của hắn xuống dưới, vậy thì mặt mũi của hắn sẽ mất hết.

Bởi vậy, nhìn thấy trong trang có hơn hai tên hài đồng mười tuổi, Ô Duyên Thắng cảm thấy rất chướng mắt.

Đối với chuyện này, Vương Xà chỉ cười cười, trong lòng những trưởng lão trên đài nghĩ cái gì, hắn tinh tường nhất, nhưng hắn cũng không thèm để ý, hiện tại hắn đã đúng, đúng không phải là muốn mượn cơ hội này thu Tiểu Báo Tử làm đệ tử, ít nhất vị Ô gia Nhị thiếu gia kia, chính là một hồi giao dịch, cho dù thật sự là thiên tài, thì thế nào?

Thiên tài trên đời này nhiều lắm, nhiều hơn một cũng không nhiều, ít hơn một cũng không ít, nhưng người có huyết mạch thiên phú thần như Tiểu Báo Tử, ít đi một, nói không chừng sẽ bị tuyệt chủng, về sau muốn gặp lại, nhất định không còn cơ hội.

Chỉ là, hiện tại, là cơ hội tốt sao?

Thời điểm Vương Xà suy tư, chân tuyển đã bắt đầu, năm trăm bảy mươi hai thạch lô trong tràng đã được đốt chấy, đề mục chân tuyển rất đơn giản, trong ba giờ, chế tạo ra một kiện binh khí làm cho người ta thỏa mãn, tài liệu đều như nhau, thời gian cũng như nhau, trong hoàn cảnh điều kiện ngang nhau, tất cả mọi người chỉ dựa vào thực lực mới vượt qua được.

Thực lực, Tiểu Báo Tử chưa bao giờ thiếu!

Thuần thục đốt lửa lên, quăng khối tài liệu vào trong lò, về phần chế tạo ra binh khí gì, Tiểu Báo Tử cũng đã nghĩ kỹ.

Hắn muốn chế tạo Bả Phác Đao, dù sao dùng tiêu chuẩn hiện tại của hắn, có thể nhẹ nhõm chế tạo Cửu Luyện chi khí (binh khí được luyện đi luyện lại chín lần), Cửu Luyện, đây cũng chính là tiêu chí của tượng sư bình thường, lúc này đây, nếu chỉ là chân tuyển đại hội thì cũng bỏ đi, có thể chế tạo ra Cửu Luyện chi khí, nhất định sẽ được liệt vào ngũ thiên tài tuyệt đỉnh, có được nhiều thứ tốt.

- Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, với tuổi của ta mà đã có thể tham gia chân tuyển đại hội đã làm cho người ta chú ý, nếu như biểu hiện quá chói mắt, chắc chắn không phải là chuyện tốt, còn nữa, chẳng phải tên Vương Xà kia muốn thu Nhị thiếu gia làm đệ tử sao? Nếu lão tử quá chói mắt có khi sẽ đoạt danh ngạch của hắn, nếu là thế, cuộc sống của ta sau này nhất định sẽ không khá giả gì.

Cân nhắc đến những chuyện này, Tiểu Báo Tử hoàn toàn đoạn tuyệt ý náo động, cầm chùy trong tay, đập xuống rất quy củ, trong lòng của hắn đã có điều cố kỵ, nhưng người khác thì không có, một bên khác, cách hắn mười hai hỏa lô chính là một hài đồng, tuổi của tên này không lớn hơn Tiểu Báo Tử bao nhiêu, cũng không hơn nhau quá nhiều, nhưng hắn tráng kiện hơn Tiểu Báo Tử rất nhiều, cầm đại chùy hơn mười cân trong tay, giống như cầm một cọng cỏ vậy, đại chùy trong tay như mưa rơi đánh lên thiết phôi, tốc độ vừa nhanh lại mạnh, tuy không đều đều như Tiểu Báo Tử, nhưng khí lực lớn đến mức khó tưởng tượng nổi, chỉ có thể binh binh pằng pằng, tiếng đập xuống càng lúc càng lớn, làm cho người khác không thể tập trung, hắn lại đem thiết phôi trong tay nấu đi nấu lại, sau đó lại lấy ra nện tiếp.

Hắn làm như thế là cố tình khoe khoang, âm thanh mỗi lần hắn đánh xuống lớn hơn người ta rất nhiều, tiếng động vang vọng cả quảng trường, làm cho người ta chú ý, đồng dạng, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trận này đều là rèn sắt, mỗi người đều có dáng người thô kệch, làm sao mà chịu nổi, tất cả đều là đàn ông mạnh mẽ, làm sao mà cam lòng khi một thằng con nít ranh cướp đi hào quang chứ, kết quả là, mỗi người đều gia tăng lực đạo lên tay, trong thời gian ngắn, trên quảng trường xuất hiện âm thanh rất lớn, làm cho những người đang ngồi trên đài cao cũng nhíu mày.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-101/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận