Thông Thiên Đại Thánh Chương 220: Hàng phục.


Con mắt mạnh mẽ nháy vài cái. Trọng ảnh dần dần biến mất, hợp làm một.

- Đây là tầm mắt của đầu Ngân Lang này?

Tiểu Báo Tử thoáng cái hiểu được, nhìn về phía đầu Ngân Lang kia. Tư duy của nó tựa hồ đã bị cái gì đó hạn chế, trong mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, bất quá Tiểu Báo Tử từ trong mắt nó nhìn thấy một luồng hồng sắc quang mạc.

- Quả thế, hiện tại ta đang cùng đầu lang này chung tầm mắt!

Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, con mắt hơi nhắm, rồi lại mở ra, màu hồng trong mắt liền biến mất. Bất quá, hồng quang trong mắt Ngân Lang lại vẫn tồn tại. Thẳng qua hồi lâu, luồng hồng quang kia mới chậm rãi dung nhập trong mắt Ngân Lang.

Trước mắt, một phần cảnh tượng dần dần tan rã, biến mất. Ánh mắt Tiểu Báo Tử lấp lánh, thần niệm khẽ động. Cảnh tượng biến mất lại xuất hiện trước mắt hắn.


- Tựa hồ đạo phù văn kia chịu tác động của một lực lượng nào đó, nên mới khiến ta và đầu lang này có thể cùng chung thị giác. Cho dù không có mở ra Hỏa Hồng Tình cũng thế!

Tiểu Báo Tử vỗ vỗ đầu Ngân Lang, biết lúc này nó đang ở trong một trạng thái kỳ lạ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Xác thực, Ngân Lang đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, cũng giống như hắn cùng chung thị giác. Chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.

Thần niệm của Tiểu Báo Tử và tinh thần ba động của Ngân Lang liên kết, trong nháy mắt đó, Báo Tử thậm chí cảm giác được Ngân Lang bên người là một phần thân thể của mình. Hơn nữa, bản thân còn biến thành Ngân Lang, có thể khống chế bất cứ hành động gì của nó, để nó làm bất kỳ chùyện gì. Bản thân đã hoàn toàn không chế được đầu Ngân Lang này. Thế nhưng rất nhanh một cổ tinh thần ba động phản kháng tuôn ra, trùng kích thần niệm của Tiểu Báo Tử, muốn đem hắn đuổi ra. Thậm chí còn muốn chặt đứt đạo phù văn dẫn dắt tinh thần liên kết kia.

Một đạo tinh thần ba động tựa như hoạt thiên cự lãng, trùng kích tinh thần liên hệ như tơ nhện. Có vài lần, Tiểu Báo Tử cảm giác được bản thân chịu không nổi, đồng thời, lưới vừa biến mất, đạo huyết sắc phù văn tại mi tâm của Ngân Lang cũng mơ hồ hiện ra. Bất quá, mỗi lần như thế, trong hai mắt Tiểu Báo Tử sẽ lại chớp động một cái, đem tinh thần ba động của Ngân Lang trấn áp.

Cứ như vậy vài lần, luồng tinh thần ba động cường đại kia rốt cuộc bình ổn trở lại.

Khi tinh thần ba động của Ngân Lang bị trấn áp triệt để, trong lòng Tiểu Báo Tử hiện lên một cảm giác kỳ dị, phảng phất như vừa tạo cho bản thân phiền phức thật lớn, tinh thần ba động không đáng nhắc tới. Hắn tin tưởng, cho dù là bất khuất và không cam lòng hơn Ngân Lang cả chục lần cũng đều bị hai mắt kỳ lạ kia của hắn trấn áp.

Tinh thần ba động của trong mắt bị trấn áp triệt để, trong mắt vẻ mờ mịt dần dần biến mất, hai mắt cũng linh động trở lại. Ý nghĩ cũng vận chùyển, ánh mắt dao động khắp nơi, lúc này, Tiểu Báo Tử mới phát hiện, thì ra tầm mắt của đầu Ngân Lang này thập phần rộng lớn. So với khi hắn không dùng Hỏa Hồng Tình muốn rộng lớn hơn nhiều. Không sai biệt lắm có thể thấy rõ tất cả mọi vật trong phạm vi một trăm tám mươi độ. Cho dù hiện tại sắc trời đã dần tối, ánh mặt trời cũng chiếu không đến, thế nhưng mọi thứ xung quanh vẫn thấy rõ như ban ngày.

Cùng lúc đó, trong lòng Tiểu Báo Tử rốt cục sản sinh một tia hiểu ra, dần dần thích ứng với loại cảm giác cùng Ngân Lang tâm thần tương liên. Tâm niệm khẽ động, Ngân Lang cuồng ngạo kia giống như một chú cún con nghe lời, thân thiết theo chân hắn đi dạo. Bất quá vóc người của nó thật sự quá mức cao to, phảng phất như con nghé con, phần lưng ngân sắc kia đã đến vai Tiểu Báo Tử. Ngân Lang lớn như vậy làm ra động tác cẩu bảo bảo, lại có vẻ quái dị.

- Ngươi tên tiểu Cẩu này, niên kỷ không lớn, tâm nhãn lại ngang ngược như vậy!

Tiểu Báo Tử vỗ lưng Ngân Lang, cười mắng, cùng Ngân Lang tâm thần tương liên, hắn tự nhiên hiểu nó hơn nhiều. Chí ít hắn biết, đầu Ngân Lang này so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn nhiều. Đương nhiên, thông minh là so với những động vật khác. Luận trí lực cũng chỉ như một tiểu hài tử bốn, năm tuổi. Có một cổ ngạo khí và ngoan lệ trời sinh. Chỉ là ngạo khí và ngoan lệ này đã bị Tiểu Báo Tử không gì sánh được hoàn toàn trấn áp xuống, trở nên ngoan ngoãn vô bì.

- Là ta tính sai a, nguyên lai phù văn này không chỉ tập hợp huyết dịch, tinh thần lực so với yêu thú còn cường đại hơn. Tu vi của ta tuy rằng cao, thế nhưng thần niệm cũng không lâu. Tinh thần lực chưa chắc cao đến mức đó. Mà nó trời sinh linh dị, hung lệ vô bì. Tuy rằng trí lực không cao, thế nhưng tinh thần lực cũng như thâm hải cự đào thần bí khó lường. Nếu như ta không có Hỏa Hồng Tình, đã sớm bị hắn phá vỡ tinh thần liên hệ. Đến lúc đó mất đi khống chế, bản thân không cần phải nói, tinh thần còn bị trọng thương. Thậm chí thần niệm mới lĩnh ngộ cũng sẽ vì vậy mà tán loạn, thực sự là nguy hiểm a. Lần sau cũng không thể lại như vậy, mọi việc nhất định phải làm rõ mới xuất thủ, đỡ phải gặp phiền phức!

Tiểu Báo Tử hồi tưởng quá trình vừa rồi, âm thầm vì bản thân mà toát mồ hôi. Trong lòng ngầm cảnh cáo mấy câu. Mấy ngày này thật sự quá mức thuận lợi mà. Do đó có chút đắc ý quên mình, đây không phải chùyện tốt gì.

- Được rồi, tiểu Cẩu. theo ta đi thôi! Theo ta, bảo đảm ngươi được sống tốt, tuyệt không bạc đãi ngươi!

Tiểu Báo Tử vỗ vỗ lưng Ngân Lang nói:

- Ngươi là nhi tử của lão độc nhãn!

Tiểu Báo Tử cúi người vừa nhìn, xác nhận giới tính của đầu Ngân Lang này, hắc hắc nói:

- Sau này gọi ngươi là Tiểu Độc Nhãn đi sao, không, ngươi không phải độc nhãn long, bỏ đi, sau này ta liền trực tiếp gọi ngươi là Tiểu Độc đi sao!

- Ô, ô!

Ngân Lang phảng phất hiểu được lời nói của Tiểu Báo Tử. Trong miệng phát ra thanh âm ô ô, cái đầu cực lớn gật gật, phảng phất như rất hài lòng với cái tên mà Tiểu Báo Tử cho hắn.

- Có thể nghe hiểu là tốt rồi!

Tiểu Báo Tử cười hắc hắc nói. không có hảo ý nhìn đầu ngân sắc cự lang, nghiêng người, cưỡi lên lưng nó:

- Đi thôi, Tiểu Độc, ta có chỗ tốt cho ngươi!

Tiểu Độc cũng không có phản kháng. Mà là theo ý của Tiểu Báo Tử, tiến vào sâu trong rừng già. Cây cối trong khu rừng này dày đặc. Thế nhưng đầu Ngân Lang này lại đi qua như thường, bất quá chỉ chốc lát liền đi qua rừng già. Đi tới trước một hiểm cốc. Tiểu Báo Tử tâm niệm khẽ động, dưới tinh thần liên hệ, căn bản không cần lên tiếng, Tiểu Độc liền hiểu được ý của hắn, gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp nhảy thẳng qua. Sơn cốc này cực dốc, trên sườn núi đầy đá nhọn. Thế nhưng Tiểu Độc lại như giẫm trên đất bằng lao thẳng xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, để Tiểu Báo Tử cưỡi trên lưng nó hô lên đã nghiền.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-220/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận