Thông Thiên Đại Thánh Chương 274: Mục đích tiến vào hỏa mạch. (Thượng)


Lối vào, cũng có hai tên lính, cầm trường thương đứng ở cửa vào, cửa vào lúc này hoàn toàn khác với trước kia, phía trước tên lính, nhiều hơn một cái bàn, trước mặt bàn là một người ngồi, ăm mặc như võ tướng, vừa nhìn là biết sĩ quan, bộ dáng hơn hai mươi tuổi.

Tiểu Báo Tử không biết hắn, trước kia chưa từng gặp qua, biết rõ hắn vừa mới tới, liền cười cười với hắn, cũng không có ý ở lại, liền trực tiếp đi vào trong hỏa mạch.

Không ngờ, vừa đi vào cửa vào, đã nghe một âm thanh âm lãnh truyền tới.

- Đứng lại!

Sau khi nghe được âm thanh này, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, hắn không cần nghĩ cũng biết chính là tên sĩ quan ngồi trước bàn vừa gọi hắn.

Chỉ thấy tên sĩ quan này ngẩn đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng cười cười, dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn mình, nói:


- Ngươi là người phương nào, dám cả gan xông vào trọng địa, người đâu, bắt hắn cho ta.

Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu một cái, hai tên lính gác cửa lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, một người trong đó bước lên phía trước, nói:

- Tề tuần kiểm, vị này chính là Chu thân vệ, chính là...

- Tại hạ Chu Báo, đệ tử Ô gia.

Trong lòng Tiểu Báo Tử khẽ động, đoạt trước nói, cũng tiến lên ôm quyền nói với tên sĩ quan trẻ tuổi kia.

- Không biết các hạ là vị nào?

- Tề Ưng, tuần kiểm phủ quận trưởng!

Thanh niên sĩ quan kia ngẩn đầu lên, mục quang nhìn Tiểu Báo Tử bất thiện, nói:

- Cho dù ngươi là đệ tử Ô gia, cũng không thể tự tiện xông vào hỏa mạch dưới lòng đất, người đâu, bắt hắn cho ta.

- Chậm đã!

Tiểu Báo Tử quát lên, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:

- Vị tuần kiểm này, chẳng lẽ ngươi không nghe nói sao? Ta là đệ tử Ô gia, tuy hỏa mạch này là của triều đình Đại Tấn, nhưng vẫn mở ra cho Ô gia chúng ta, tại hạ là đệ tử Ô gia, đến nơi đây, làm sao lại nói là tự tiện xông vào chứ?

- Chê cười, đúng là hỏa mạch này mở ra cho người Ô gia các ngươi tiến vào, nhưng mà chỉ cho tiến vào từ ngày hai đến ngày bảy đầu tháng, hôm nay đã là mười bảy, ngươi tới nơi này, chẳng phải cố tình gây sự hay sao, bắt lại.

- Đến cái gì đến, ai bảo hơn nay là mười bảy, chẳng phải hôm nay là ngày sáu sao?

Tiểu Báo Tử kêu lên.

- Mẹ kiếp, lão tử đi ra ngoài đã xem hoàng lịch, làm sao mà mười bảy được chứ!

Thời điểm này, chung quanh đã có một đám người tiến lên, đều là bị âm thanh này hấp dẫn, những người này, có phủ quận trưởng, có phủ đô đốc, có Bùi gia, còn có công bộ.

Hôm nay là mười bảy, chính là tới phiên người Bùi gia sử dụng lò luyện, cho nên bọn họ tiến vào hỏa mạch, tuy nhiên lại bị động tĩnh ở lối vào hấp dẫn, còn chưa rõ chuyện gì, mà người có chút nội tình, từ khi thấy Tiểu Báo Tử tiến vào lối vào, liền bắt đầu chú ý động tĩnh ở đây, hiện tại thấy đúng là Tiểu Báo Tử bị ngăn lại, liền ôm tâm tình xem náo nhiệt.

Cho nên, khi Tiểu Báo Tử nói câu kia: "Lão tử đi ra ngoài đã xem hoàng lịch, tại sao lại là mười bảy", người chung quanh vốn đang sững sờ, chợt truyền ra tiếng cười vang, nhưng cũng có một số ít người cơ mặt co rút, mắng thầm:

- Tiểu bối giảo hoạt.

Tề Ưng nghe lời này, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt, nói:

- Hôm nay đúng là mười bảy, nếu như ngươi không biết nhìn hoàng lịch, trở về bảo sư nương của ngươi dạy đi!

- Mẹ mày!

Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, tiến lên đánh một quyền.

Tề Ưng không ngờ Tiểu Báo Tử nói đánh là đánh, thấy hắn đánh một đấm tới, vội vàng tránh qua bên cạnh, nhưng nắm đấm của Tiểu Báo Tử dễ tránh thế sao, đột nhiên nắm đấm của hắn cong lại, cải biến phương hướng, lập tức phong bế lộ truyến tránh né của Tề Ưng.

Bành! Một tiếng, Tề Ưng cũng không phải kẻ yếu, kịp thời giơ hay tay lên phòng thủ một quyền của Tiểu Báo Tử, sợ bị Tiểu Báo Tử đánh trúng mặt, chính vì bảo trụ gương mặt, nhưng thân thể của hắn lại bị một quyền của Tiểu Báo Tử đánh lui ra sau một trượng, tay áo hai tay nổ tung, lộ ra đôi bao cổ tay màu bạc.

- Khí lực và võ công của ngươi là do sư nương của ngươi dạy sao?

Tiểu Báo Tử thấy hắn trúng một quyền của mình mà không ngã, trong nội tâm thầm khen một tiếng, nhưng ngoài miệng thì lại nói ngược lại, lời nói cực kỳ cai nghiệt.

- Nếu là nàng dạy, ngươi gọi nàng tới đây, ta sẽ dạy cho giáo huấn nàng ta, tại sao nàng ta lại dạy ra ngươi như vậy?

- Ngươi câm miệng!

Tề Ưng phẩn nộ quát một tiếng, thân hình nhảy lên, tay vòng qua hông, nhưng thấy một đạo ngân quang hiện lên, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc xuất hiện, nhuyễn kiếm xẹt qua khong trung một đường cong quỷ dị, đâm về phía Tiểu Báo Tử.

Tiểu Báo Tử vừa nhắc tay lên, tay áo run lên giữa không trung, cuốn nhuyễn kiếm vào trong.

- Muốn chết!

Tề Ưng quát lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm run lên, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía.

Phốc! Một tiếng, giống như một nồi nước nóng bị dội nước lạnh, tay áo hoàn toàn bao phủ nhuyễn kiếm, lại bị kiếm khí ảnh hưởng, bành trướng ra bốn phía, giống như quạt gió, nhưng mà, dù là thế nào, thì ống tay áo kia không bị tổn hại nào, ngược lại còn quấy lấy nhuyễn kiếm chặt hơn, dù cho Tề Ưng có dùng sức thế nào, cũng không thể rút kiếm ra khỏi tay áo của Tiểu Báo Tử.

- Ta nói đúng rồi a, sư nương của ngươi đúng là không chỉ dạy cho ngươi thật tốt mà.

Tiểu Báo Tử cười hắc hắc, tay áo xiết chặt, Tề Ưng kéo lảo đảo, giơ chân lên đạp về phía trước một cái, đá vào bụng của Tề Ưng, tay áo buông lỏng, liền thấy Tề Ưng cầm theo kiếm bay về phía sau, bay ra xa hơn mười trượng mới rơi xuống đất.

Tề Ưng rơi xuống đất, dùng tay chống đỡ thân thể, bất đắc dĩ là khí tức toàn thân của hắn bị một cước âm độc của Tiểu Báo Tử đá tan, muốn bằng vào khí lực của mình chống đỡ, nhưng hắn có cố sức thế nào cũng không làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Sau khi Tiểu Báo Tử đá hắn bay đi, không thèm liếc nhìn hắn một cái, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc và mê mang, miệng nói:

- Hôm nay đâu phải mười bảy, sáng sớm hôm nay lão tử đi ra khỏi cửa đã xem hoàng lịch, hôm nay mới là ngày sáu thôi.

Một bên nói thầm, sau đó đi vào trong hỏa mạch, lúc này đây, không còn người nào dám ngăn hắn lại, trơ mắt nhìn hắn biến mất trong lối vào hỏa mạch.

- Ngăn lại, ngăn lại, ngăn lại...

Tề Ưng cố sức chống đỡ thân thể, tay chỉ về một hướng, hướng hắn chỉ là hướng Tiểu Báo Tử biến mất, lắp bắp nói ra, nói xong một câu, thân thể cứng đờ, ngã xuống đất ngất đi, không nhúc nhích, giống như người chết.

Một lúc sau, vài tên là người của phủ quận trưởng, vội vàng lao về phía trước, ba chân bốn cẳng nâng Tề Ưng lên, vừa nâng lên vừa kêu.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-274/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận