- Vu sư huynh, ngươi nói không sai, hiện tại ta có chiến lực Bát phẩm. Cho dù là thật sự gặp phải cường giả Bát phẩm. Cũng có thể đánh một trận, trước khi ta đi Trung Nguyên, ta cũng suy nghĩ như ngươi, cho nên rất kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Bỏ qua tất cả, nhưng khi đến Trung Nguyên ta mới hiểu, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhân vật thiên tài trên đời này xuất hiện lớp lớp, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường thì bỏ đi, sư phụ nói chúng ta không tệ, nhưng Trung Nguyên, địa linh nhân kiệt, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tất cả những chuyện này, đều là sự thật!
- Chẳng lẽ tên Yên Phi kia, thực sự lợi hại như vậy?
Nam tử hỏi nhỏ tuổi lên tiếng hỏi, bộ dạng nam tử này khoảng mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác tương đương với Tiểu Báo Tử, tu vi cũng đạt tới Lục phẩm đỉnh phong, gương mặt thanh tú, ở giữa lông mày còn lộ ra nét ngây thơ, tu vi của hắn mà đặt ở Thuận Châu, cũng có thể được gọi là kinh tài tuyệt diễm, nhưng rất rõ ràng, trong quá trình phát triển không gặp trắc trở gì, một đường đi tới cực kỳ thuận lợi, hơn nữa xuất thân môn phái thực lực hùng hậu, cho nên dưỡng thành tính cách mắt cao hơn đầu. Cho nên, nghe được Cơ Dạ Nguyệt nói thế, trong hiếu kỳ, còn mang theo một tia không phục.
- Ta nói không phải Yên Phi, mặc dù thực lực của hắn không tệ, nhưng ta không sợ, cho dù khả năng chiến thắng hắn không lớn, nhưng sẽ không gặp quá nhiều khó khăn, ta nói là một người khác, tuổi cũng giống như ngươi, nhưng ta lại không cảm thấy mình có bất cứ cơ hội chiến thắng hắn.
- Trên đời lại có nhân vật như vậy?
Vu sư huynh nghe lời này của Cơ Dạ Nguyệt, cảm thấy có chút thoải mái, trong giọng nói còn mang theo ý tứ không phục, còn ẩn chứa một tia ghen ghét.
- Ai mà có bổn sự lớn như vậy, lại còn được Cơ sư muội xem trọng như thế, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên a?
- Vân Châu Chu Báo!
Cơ Dạ Nguyệt như không nghe thấy tiểu tâm tư trong lời nói của sư huynh mình, lập tức trả lời, tuy không thấy nàng biểu lộ ra cái gì, nhưng trong âm thanh của nàng lại mang theo một tia chát chát và bất đắc dĩ.
- Ta tận mắt thấy hắn dùng phương thức đơn đả độc đấu, dùng tu vi Thất phẩm cứng chọi cứng với cường giả Bát phẩm đỉnh phong, hơn nữa còn bị hắn đánh bại, Tu vi Thất phẩm, tuổi chỉ tương đương với ngũ sư đệ, còn không sử dụng khí. Nghe nói, đến hiện tại hắn còn không luyện ra cương khí, cưỡng ép phá vỡ phòng ngự của đối phương, sau khi phá vỡ phòng ngự cương khí, còn đánh đối thủ bị trọng thương!
Nói đến đây, trong mắt nàng nhịn không được toát ra một tia thần sắc ngẩn ngơ và say mê. Giống như nhớ lại tràng cảnh đó làm cho nhiệt huyết của nàng sôi trào, cũng vì trận đấu đó, đã làm cho sâu trong tâm hồn của nàng xuất hiện một tia run rẩy, lúc Tiểu Báo Tử đánh Vương Nguyệt Bạch trọng thương, thậm chí tâm tư của nàng bị lay động, cảm nhận được tâm tư tuyệt vọng và bất lực của Vương Nguyệt Bạch.
- Vu sư huynh, ngũ sư đệ, các ngươi không có nhìn thấy tình hình khủng bố lúc đó đâu, nhìn thấy cái gì là thực lực tuyệt đối, đó là lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy, đó là thực lực thống trị thiếu niên cường giả.
Trước khi nhìn thấy trận chiến đó, Cơ Dạ Nguyệt còn tràn đầy tự tin, cho rằng trong thế hệ trẻ, không có người nào có thể là đối thủ của nàng, thậm chí không người nào dám đấu với nàng, nhưng sau khi nàng tận mắt nhìn thấy trận chiến của cường giả đó, tâm thần của nàng chấn động, vì tuổi tác mà Tiểu Báo Tử thể hiện ra ngoài mà chấn động, mà còn vì không còn hứng thú với Thiên Hạ Anh Hùng Đại Hội, cuối cùng mới bỏ quyền, có nguyên nhân vì môn phái, mà nguyên nhân vì bản thân nàng.
- Tiểu nha đầu này sẽ không vừa ý ta chứ?
Ẩn trong chỗ tối, nghe Cơ Dạ Nguyệt nói ra những lời ngướng mộ mình, Tiểu Báo Tử dùng tay sờ cằm. Trong nội tâm thầm thoải mái, nhịn không được bắt đầu đánh giá Cơ Dạ Nguyệt một hồi, nhưng mục quang của Tiểu Báo Tử không thể nhìn thấu qua lớp lụa mỏng màu xanh để nhìn thấy mặt của nàng, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tâm tình thưởng thức mỹ nữ của hắn, dáng người lung linh hấp dẫn, tràn ngập khí tức thanh xuân, âm thanh như tiếng sơn ca hót, trọng yếu nhất chính là cái đùi thon dài, tất cả những điều này, đã làm cho tâm tư của Tiểu Báo Tử đại động.
- Tiểu tử, muốn cái gì đây? Bọn hắn đi rồi, còn không mau đuổi theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tuy hiện tại Thanh Linh không thể câu thông suy nghĩ của Tiểu Báo Tử, nhưng cũng hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng khi tiểu tử này đưa tay sờ cằm, vẻ mặt dâm đãng nhìn tiểu cô nương người ta, đầu óc cũng không hoạt động, liền biết hiện giờ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, Tiểu Báo Tử có chút xấu hổ cười cười, thân hình như gió, ẩn bên trong mây vàng, bám theo đằng sau ba người.
- Cũng thật sự là kỳ quái, tại sao mây vàng trên bầu trời này lại ẩn chứa nhiêu Thổ linh khí như vậy?
Ẩn vào trong mây vàng, hình như Thanh Linh phát hiện cái gì, có chút khó hiểu hỏi.
- Đúng thế, Thổ linh khí ở đây nồng đậm như vậy, nhưng chúng ta cũng không có chỗ tốt gì, ta không có tu luyện công pháp Thổ hệ a.
Tiểu Báo Tử nói với vẻ không sao cả.
- Cũng phải, ở đây toàn là cát, Thổ linh khí đậm đặc cũng là chuyện bình thường.
Thanh Linh mới hơi thoải mái.
Đi theo sau lưng ba người này cũng không có gì khó khăn, trong ba người, chỉ Cơ Dạ Nguyệt là có tu vi cao nhất. Cũng luyện thành cương khí, nhưng sư huynh và sư đệ của nàng, chỉ có tu vi Lục phẩm đỉnh phong, Cơ Dạ Nguyệt cố kỵ hai người, cho nên không phi hành, đành phải giống như bọn họ, thi triển khinh công chạy trong cát, tốc độ thật chậm.
Chính vì tốc độ bọn họ chậm, cho nên Tiểu Báo Tử mới theo sau rất nhẹ nhõm, cũng không phiền lụy gì, nhưng mà, tình huống như vậy tiếp tục thời gian quá dài, Tiểu Báo Tử cũng không còn kiên nhẫn.
- Đáng chết, rốt cuộc bọn họ muốn đi đến chỗ nào? Tốc độ chậm như vậy, hiện giờ đã ba ngày, còn không bằng ta bay nửa canh giờ. Phương viên mấy vạn dặm nơi này, cũng không có chỗ nào dị thường a, lấy tốc độ của bọn họ, ít nhất còn phải đi năm ngày, mới có thể bằng ta đi khắp nơi một giờ, hiệu suất quá thấp a.
Tiểu Báo Tử theo ở phía sau ba ngày, trong nội tâm bất mãn đầy bụng.
- Đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến, loại chuyện này gấp cũng không được. Phải có kiên nhẫn, đừng nói là năm ngày, cho dù năm mươi ngày, ngươi cũng phải đi theo, chẳng lẽ ngươi muốn mất phương hướng trong hư không vô tận sao?
Thanh Linh nói ra.