Thông Thiên Chi Lộ Chương 913 : Cổ đế thi đến tay

Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----

Chương 913: Cổ đế thi đến tay

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu




“Hả?”

Ngụy Tác mục quang lóe lên, đột nhiên như phát hiện gì đó, đáp xuống mấy ngọn băng sơn.

“Sao thế?” Bọn Bắc Linh Vĩ không hiểu ý gã nên nhìn nhau đoạn đáp xuống theo.

Ngụy Tác dừng ở lưng núi, bốn bề là vách băng, thinh không đang đổ tuyết, dù tu sĩ vào khu vực này cũng không thể phát hiện gã động thủ.

“Hình như có yêu thú, phẩm giai không tệ, chui vào khe băng kia thì phải.” Thấy bọn Bắc Linh Vĩ đi theo, Ngụy Tác chỉ vào một khe băng bên trái.

“Một con yêu thú mà thôi, nơi này có yêu thú phẩm giai không thấp là bình thường, bất quá chạy rồi thì khó tìm.” Bắc Linh Vĩ nhẹ hẳn, mỉm cười.



“Đi nào!”

Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, đến gần bọn Bắc Linh Vĩ, ra vẻ không thú vị nữa nên đi.

“Đi.” Bọn Bắc Linh Vĩ vừa quay đi, Linh Lung Thiên phát động hôi sắc linh quang.

Đồng thời, Ngụy Tác toàn lực phát thần thức uy áp.

“Chát!”

Một đạo tuyết bạch thần quang như dùi ba cạnh rực lên trên mình Bắc Linh Vĩ, thân ảnh y trong tích tắc xuất hiện cách ba trăm dặm, còn Long Mộc Tinh và Đoàn Vô Nhai nhanh chóng bị Linh Lung Thiên dùng hôi sắc linh quang bao trùm, hào quang tắt ngúm.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi biến sắc, một đạo thanh sắc kiếm khí dấy lên thần quang kinh nhân xẹt ra.

“Các ngươi!”

Bắc Linh Vĩ vừa kịp kêu lên kinh hãi, thanh sắc kiếm khí như ảnh tùy hình cắt qua cổ y.

Đầu y bay lên, hai khúc thi thể rơi xuống. Thi thể chưa chạm đất thì Ngụy Tác đã xuất hiện cách đó không xa, Huyền sát quỷ trảo kéo lại.

Linh Lung Thiên ở sau lưng xách Long Mộc Tinh và Đoàn Vô Nhai đã bị chế trụ lướt tới.

Linh Lung Thiên đến nơi thì Ngụy Tác đã lấy nạp bảo nang của Bắc Linh và một lục giác thanh đồng sắc biển hạp cỡ nắm tay ra, sắc mặt hơi khó coi.

Bắc Linh Vĩ tuy ngầm gạt gã và Linh Lung Thiên, chết không đáng tiếc nhưng cả hai đối phó ba người lại thập phần cẩn thận, đến gần rồi mới phát động, không ngờ trên mình Bắc Linh Vĩ có hộ thân cấm chế do đại năng bố trí nên y mới chạy được xa thế.

Nếu không vì gã đột phá thần huyền, tham ngộ “Duy ngã tâm kiếm”, không biết sẽ còn phiền hà gì.

Đưa mắt ra hiệu cho Linh Lung Thiên đoạn Ngụy Tác đưa nạp bảo nang và lục giác thanh đồng sắc biển hạp của Bắc Linh Vĩ cho nó, đồng thời phất tay, hai đạo quang hoa bắn vào cổ họng Long Mộc Tinh và Đoàn Vô Nhai.

“Các ngươi là ai mà dám đánh lén bọn ta!” Long Mộc Tinh và Đoàn Vô Nhai khiếp hãi ré lên.

Chỉ thần thức uy áp ban nãy đã khiến cả hai biết gặp phải cao thủ giả ngô giả ngọng.

“Các ngươi lớn mật thật, dám lợi dụng Thanh Lăng Ứng làm nội ứng đối phó Vân Linh đại lục, lẽ nào tưởng Hoàng Thiên đạo chỉ có một thần huyền đại năng?” Ngụy Tác bình tĩnh liếc hai người, ra vẻ cao thâm mạc trắc.

“Cái gì!” Long Mộc Tinh và Đoàn Vô Nhai run lên.

Không đoán được thân phận gã, cả hai hoàn toàn không ngờ gã là Ngụy Tác “đã chết” nhưng thực thực của gã là thần huyền đại năng, cả hai kinh hãi nhất là đối phương nắm chắc hành tung và bí ẩn của mình như lòng bàn tay.

“Bắc Linh Vĩ dùng cấm chế chạy thoát là ai thi triển?” Ngụy Tác liếc cả hai, Linh Lung Thiên đã xm qua nhưng truyền âm cho biết không nhận ra ảo diệu của thanh đồng sắc biển hạp: “Nếu ta đoán không lầm, đây là thứ các ngươi dùng để đựng cổ đế thi? Là pháp khí gì, sử dụng thế nào?”

“Lọt vào tay ngươi thì muốn giết cứ giết! Đừng hòng moi tin từ miệng bọn ta!” Đoàn Vô Nhai nói.

“Vậy thì hai ngươi chết đi. Ta cứ bắt người khác của Sâm La tông hỏi là được, thế nào chả có kẻ sợ chết.” Ngụy Tác thấy trong mắt Long Mộc Tinh có vẻ sợ chết thì cố ý nói, đồng thời búng ra một đạo thanh sắc kiếm quang.

“Tại hạ nói thì các hạ chừa đường sống hả!” Thanh sắc kiếm quang lóe lên, Long Mộc Tinh kêu to.

“Long Mộc Tinh, chết thì chết, sợ gì!” Đoàn Vô Nhai gầm vang.

“Chúng ta đạt tới Kim đơn tu sĩ, có ai không nhiều tế ngộ, qua bao nhiêu năm khổ tu mới thành! Thành tựu kim đơn thì vạn người may ra có một, ai muốn chết chứ ta thì không!” Long Mộc Tinh kêu lên.

“Ngươi nói thì y tha cho sao!” Đoàn Vô Nhai quát.

“Lắm lời quá.” Ngụy Tác phát mấy đạo quang hoa vào thể nội Đoàn Vô Nhai, Đoàn Vô Nhai tắt tiếng, co rút liên tục, thống khổ vô vàn.

“Đáp cho thành thực, để ta hạ cấm chế, giúp ta lấy được Hỗn độn thanh ngưu bảo giác thì ta chừa cho đường sống, cũng không phế trừ tu vi.” Đồng thời, Ngụy Tác bình tĩnh bảo Long Mộc Tinh.

Long Mộc Tinh vốn sợ chết, thi thể Bắc Linh Vĩ ngay trước mắt và Đoàn Vô Nhai thống khổ cực độ, co rút không ngừng thì y nào dám thừa lời, kêu lên, “Được, chỉ cần chừa cho đường sống, muốn tại hạ làm gì cũng được.”

“Trả lời xem đây là pháp khí gì? Các ngươi dùng phương pháp nào khống chế cổ đế thi?” Ngụy Tác gật đầu với Linh Lung Thiên, đồng thời thi triển độn quang, vừa đi vừa hỏi.

“Đấy là Sâm la vạn tượng hạp của Sâm La tông, dùng dể phong ấn yêu thú hoặc bất tử chi vật, chân nguyên dồn vào đóa bảo hoa trên hộp là mở được. Bọn tại hạ dùng một bình dược dịch công tử đưa cho, khiến cổ đế thi ngủ say, còn điều khiển cổ đế thi thế nào thì bọn tại hạ không biết. Cổ đế thi còn bị cấm cố trong hôi sắc cốt quan kỳ dị, các hạ mở xem là biết tại hạ không nói dối.” Long Mộc Tinh đáp nhanh. Linh Lung Thiên bĩu môi, Kim đơn tu sĩ sợ chết cỡ này, nó và Ngụy Tác mới gặp lần đầu.

Cái hộp khắc đầy phù điêu dây leo hoa cỏ, ở giữa là một đóa đỗ quyên, chắc cũng là cổ vật, cả Linh Lung Thiên cũng không nhìn thấu.

Tay Ngụy Tác ánh lên như ngọn nến, Long Mộc Tinh tựa hồ tịnh không nói dối, nhưng cổ đế thi phi phàm, gã không dám coi nhẹ, giả bộ ngưng tụ chân nguyên dồn vào đóa hoa trên hộp, đồng thời bình tĩnh như thường quan sát thần sắc Long Mộc Tinh.

Thấy thần sắc và tâm thần Long Mộc Tinh không hề dao động, Ngụy Tác bắn chân nguyên lên phù điêu đóa hoa ở cái hộp.

“Cách!” Lục giác hình thanh đồng biển hạp hé nắp, quang hoa phun trào, hôi sắc cốt quan vốn khiến Ngụy Tác cực kỳ quan tâm, hiện ra với tình cảnh kinh tâm động phách.

“Hả”...

Ngụy Tác hít một hơi lạnh.

Trong hôi sắc cốt quan dấy lên khí tức đáng sợ, cổ đế thi vẫn ở trong nhưng tình hình khác hẳn lúc gã thấy lần trước.

Nắp hôi sắc cốt quan đem thẫm, như uy năng kinh nhân nào đó giáng vào, bên dưới đỏ như rỉ máu ra, phát ra khí tức bàng bạc hoàn toàn siêu việt thần huyền, chân tiên huyết trong hôi sắc cốt quan cũng ép thấm ra.

Cảm giác đầu tiên là không ai chạm tới thì cổ đế thi sớm muộn gì cũng thoát ra.

“Âm dương phần nhiều âm khí, cổ đế thi có đủ nguyên khí bổ sung, trấn tà cốt quan thuần túy là thần uy chân tiên để lại, khẳng định sẽ bị hao hết.” Linh Lung Thiên hiểu ý Ngụy Tác, truyền âm.

“Công tử cần Hỗn độn thanh ngưu bảo giác là ai, dược dịch y đưa cho là gì, có thể chế trụ cổ đế thi bao lâu?” Ngụy Tác trấn định lại, không thu hôi sắc cốt quan phát ra uy áp rợn ngươi mà tiếp tục bức hỏi Long Mộc Tinh.

“Là Vũ Hóa Nhược Tinh.” Long Mộc Tinh hơi ngẩn ra, tựa hồ kinh ngạc vì Ngụy Tác biết quá nhiều việc của bọn y mà không biết công tử là ai, nhưng không dám dừng, nói ngay: “Bọn tại hạ cũng không biết là dược dịch gì, dùng kim sắc đơn bình đựng, đổ ra là thành khói vàng.”

“Các ngươi đổ dược dịch vào cốt quan? Chế trụ cổ đế thi được bao lâu?” Ngụy Tác nhíu mày.

“Bọn tại hạ đổ dược dịch lên cốt quan, dược lực sẽ thấm vào.” Long Mộc Tinh tựa hồ nhớ ra nên bổ sung, “Vũ Hóa công tử cần bọn tại trong ba mươi ngày quay về, khả năng dược lực chỉ duy trì được ba mươi ngày.”

“Là kim sắc đơn bình nào?” Linh Lung Thiên vung tay, trên tay xuất hiện kim sắc đơn bình cổ dài, lớn cỡ bình rượu.

“Là đơn bình đó!” Long Mộc Tinh gật đầu nói to.

“Còn chút dược dịch, tìm một luyện đơn sư thi sẽ qua đố và chất liệu đơn bình mà đoán ra là linh dược gì.” Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường truyền âm cho Ngụy Tác, “tìm hiểu rõ là linh dược gì đã, không thì vạn nhất trái ngược với thứ chúng ta chuẩn bị, cổ đế thi đề tỉnh lại sớm thì chúng ta xong đời.”

“Bảo y đưa chúng ta đến thành trì gần nhất tìm luyện đơn sư biết vật này.” Ngụy Tác gật đầu, thu hôi sắc cốt quan lại. Cổ đế thi đã đến tay, có thể yên lòng rồi.

-o0o-

Nguồn: tunghoanh.com/thong-thien-chi-lo/chuong-913-LJ7aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận