Thú Phi Chương 37: Rời đi

Một đêm chẳng chợp mắt, Vân Khinh ngả người tựa vào một tảng đá lớn nghỉ ngơi. Bây giờ chung quanh đã chẳng còn thú dữ vây quanh, khiến thần kinh cô vốn căng thẳng cực độ vừa xong đã lại chùng xuống, chỉ còn cảm giác mệt mỏi rã rời. Có điều với bao nhiêu ánh mắt hấp háy tỉnh như sáo nhằm vào cô của mọi người chung quanh, khiến Vân Khinh chẳng biết làm sao, chỉ có thể thầm lắc đầu. Bị nhìn chằm chằm như thế, dù cô vốn lãnh đạm bình tĩnh hơn người cũng hơi cảm thấy nhồn nhột, cô cũng đành tròn mắt nhìn lại đám Sở Vân.

“Vân cô nương, hôm nay cô nương quả thật quá thần diệu a.” Sở Vân được Mặc Ngân và Mặc Ly cùng nhau đưa đi khi chạy trốn vừa rồi, giờ thấy Vân Khinh nhìn mình, khóe miệng anh ta hơi giật giật, vẻ mặt đầy sợ hãi và khiếp đảm cất tiếng.

Vân Khinh chớp mắt không nói gì, nhưng Mặc Ngân ngồi cạnh Sở Vân đã nói tiếp, vừa nói vừa nhìn cô. “Vân cô nương à, cô làm cách nào mà có thể yêu cầu chúa tể sơn lâm nhường đường cho cô thế? Thật không thể tượng tượng nổi. Nếu không phải tại hạ chính mắt nhìn thấy, e là ai nói tại hạ cũng không dám tin.”

Mặc Ly ngồi cạnh đó cũng liên tục gật đầu, mà ba trăm tướng sĩ còn lại tuy không lên tiếng, gương mặt không biểu lộ gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của họ không cách nào che giấu được sự ngạc nhiên chấn động. Mọi người theo Độc Cô Tuyệt nam chinh bắc chiến đã bao nhiêu năm, nhưng tình cảnh ngày hôm nay chưa từng ai chứng kiến, quả thật là quá sức tưởng tượng.

Vân Khinh thấy ai nấy đều dán mắt vào mình như nhìn sinh vật lạ, không nhịn được khẽ bật cười rồi lắc đầu. “Ta cũng không biết vì sao lại như thế, mọi người hỏi ta ta biết hỏi ai?”

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly không ai phản bác, nhưng từ ánh mắt của họ có thể thấy không ai tin lời cô cả. Mà Vân Khinh thấy vậy cũng chỉ cười nhạt không cố giải thích thêm.

“Trước đây nàng đã từng dạy thú ư?” Độc Cô Tuyệt đang dựa vào một tảng đá lớn gần đó nãy giờ im lặng bỗng xen vào một câu. Hắn nhíu mày nhìn Vân Khinh.

Cô chỉ lắc đầu, nào cô đã dạy thú nuôi thú bao giờ.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh lắc đầu, lại nhìn chú chồn nhỏ đã ngủ đã giấc trong lòng cô giờ đang lách chách tung tăng chạy nhảy trước mặt. Hắn không hề nghi ngờ lời cô nói, bởi vì Vân Khinh vốn là người nói một là một hai là hai, không phải cô xem thường việc đó, mà là lười không thèm nói dối. Lời cô nói, nếu không có thì chắc chắn là không có.

Hắn vuốt cằm ngắm nhìn Vân Khinh đang nô giỡn cùng Điêu nhi, ngay từ lần đầu gặp cô hắn đã cảm thấy Vân Khinh rất quen thuộc với động vật. Nào là Điêu nhi rất nghe lời, nào là con chim ưng đen được chỉ huy mang tin tức. Vân Khinh dường như còn có thể hòa thuận với thú vật hơn cả với người, phải chăng là vì cô bẩm sinh vốn có khả năng hấp dẫn thú vật. Trong đầu Độc Cô Tuyệt bỗng lóe lên ý nghĩ đó, mang lại cho hắn một đáp án thật không biết nên khóc hay cười.

Vân Khinh biết hắn đang nhìn mình. Cô hơi quay sang thoáng liếc hắn một cái, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, Vân Khinh cũng không giải thích gì nhiều hơn mà chỉ quay lại vuốt ve Điêu nhi.

Động vật cũng có tư duy, có tình cả, cũng biết phân biệt tốt xấu thiện ác. Trời sinh ra chúng rất nhạy cảm với khí tức của loài khác, mà tâm tình của chúng cũng rất trực tiếp, thích là thích, không thích là không thích, rõ ràng dứt khoát vô cùng. Việc ngày hôm nay chứng tỏ bọn chúng đều thích tiếng đàn của cô, thế nên cũng nhờ đó mà thích con người cô, và do đó mới có thể nhường đường cho bọn họ rời đi chăng? Trong lòng Vân Khinh mơ hồ hiểu ra một chút.

Thế nhưng cô lại không biết, ngoài trừ tiếng đàn của cô, còn có một điểm nữa quan trọng không kém, chính là trên người cô toát ra một thứ cảm giác trong lành thuần khiết mà đàn thú vật rất thích, nhân ái, hiền hòa, dịu dàng, tao nhã tới thế, khiến thú vật cảm thấy thoải mái ở xung quanh cô. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Điêu nhi rất bám Vân Khinh. Bản tính động vật vốn thích thứ cảm giác ấy.

Sở Vân, Mặc Ngân lẫn Mặc Ly thấy Vân Khinh không nói thêm gì cả, đều nghĩ rằng cô giấu diếm họ không nói ra nên cũng không gặng hỏi thêm. Có điều trong ánh mắt của họ đều thấp thoáng sự kinh ngạc khó lòng che đậy, khiến cho vẻ mặt hoàn toàn lộ ra tâm tư phức tạp.

Vân Khinh cúi đầu đùa giỡn với Điêu nhi, coi như không hề phát hiện ra điều đó.

Độc Cô Tuyệt thấy thế bèn lia ánh mắt nhìn chung quanh mọi người rồi lạnh lùng thốt. “Việc hôm nay, nếu bản vương thấy có một chữ nửa câu lộ ra ngoài, hậu quả các người đã biết rồi.”

Giọng nói đầy thản nhiên, không có vẻ gì là căm ghét lẫn cay độc, nhưng ai nấy đều biết thứ hậu quả được nhắc tới là gì. Lập tức toàn quân đồng loạt gật đầu, không cần nói ra những câu thừa thãi, mà ánh mắt kinh ngạc vừa xong cũng biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh không gợn chút sóng trong những đôi mắt kia, sự thay đổi diễn ra trong chớp mắt, vô cùng gọn lẹ.

Vân Khinh ngẩng lên nhìn thoáng qua Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt lãnh đạm. Cô nghĩ đây chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu Độc Cô Tuyệt đã ra lệnh như thế, hẳn là hắn có cân nhắc của mình. Trù mưu tính kế hại người hay là quan sát dự đoán thời cơ, mấy việc này cô không rành rẽ, nên cũng chẳng buồn hỏi tới.

Độc Cô Tuyệt thoáng thấy Vân Khinh ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt liền rời khỏi đám cận vệ trung thành chung quanh mà quay lại tập trung vào cô. Dáng vẻ an nhiên tự tại trấn tĩnh thong dong của Vân Khinh còn xuất sắc hơn cả đoàn tinh binh được tinh tuyển trăm ngàn người lấy một của hắn, khiến khóe môi hắn bỗng cong lên, cánh tay vươn dài choàng qua eo lưng cô, trong mắt tràn đầy đắc ý. Một người con gái xuất sắc như thế, chỉ thuộc về hắn. Bất kể nàng có khả năng gọi thú hay gì khác, xét cho cùng nàng vẫn là người của hắn. Càng xuất sắc hắn càng có thích. Mới đầu chỉ là ánh mắt ngạc nhiên mất hồn, giờ ở bên nàng ấy đã lâu, lại càng hiểu biết thêm nhiều điều, càng lúc càng khiến hắn có thêm hứng thú và quyết tâm phải có được nàng. Cô gái tên là Vân Khinh này, hắn muốn có chắc rồi.

Vân Khinh trông thấy ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu độc đoán của Độc Cô Tuyệt. Cô khẽ nhíu mày rồi lật cổ tay thò qua tóm lấy Điêu nhi kéo lại hướng về phía bàn tay hắn đang ôm lấy eo mình. Điêu nhi vừa thấy lập tức há mõm nhe răng lộ ra hai hàm răng trắng toát nhọn lểu, chỉ chực chờ táp thẳng vào bàn tay hắn.

“Nàng thật quá đáng!” Vẻ mặt đắc ý của Độc Cô Tuyêt cứng đờ, bàn tay vội vã rụt lại nhanh như chớp, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Khinh.

Cô làm như không nhìn thấy bộ dáng giận dữ của hắn, từ tốn đứng lên, ung dung thong thả đứng ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.

Ba kẻ thuộc hạ trung thành là Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân cũng nhanh chóng quay đầu nhìn chỗ khác, không nhìn vẻ mặt Độc Cô Tuyệt nữa. Ầy dà, chúng thuộc hạ không nhìn thấy gì, không biết gì hết nha.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy giận không giận được mà cười cũng chẳng cười nổi, chỉ biết trừng mắt nhìn bóng lưng Vân Khinh, như giận mà chẳng phải giận.

“Thu dọn các…” Nghỉ khoảng nửa ngày, Độc Cô Tuyệt vươn người đứng lên, khôi phục lại gương mặt nghiêm túc hạ lệnh. Nào ngờ chưa nói hết câu, từ đằng xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Trong nháy mắt hắn chau mày nhìn về hướng âm thanh vang tới, mọi người cũng quay đầu về phía ấy.

Tiếng động càng lúc càng dồn dập, đàn ngựa chạy nhanh chóng, chỉ thoáng chốc mấy trăm con tuấn mã từ trong rừng rậm chạy ra. Độc Cô Tuyệt tinh mắt nhìn thấy có cả chiến mã của họ cũng lẫn trong đó, ngoài ra là không ít ngựa hoang. Như thế này là…

“Grrr… à…o…” Một tiếng hổ gầm vang động trời đất, đám chiến mã đang sải vó chạy tới chỗ họ bỗng đồng loạt dừng lại.

Vân Khinh đứng ở chỗ cao, nhìn thấy rõ phía sau đàn ngựa kia có vài ba con hổ báo, cũng lập tức quay đầu chạy biến vào rừng trong tiếng hổ gầm kia.

Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân tròn mắt nhìn nhau… Chúng là tới đưa tặng đàn ngựa cho họ ư? Họ vốn chẳng dám nghĩ tới số phận của đàn ngựa chiến trong vòng vây của dã thú khi nãy sẽ được bảo toàn. Nào ngờ… Ai nấy sững sờ khiếp hãi đứng yên như hóa đá tại chỗ.

“Grrr…. à… o…” Lại thêm hai tiếng gầm lớn nữa. Vân Khinh đưa mắt nhìn ra xa, trên một đỉnh núi gần đó, một con hổ toàn thân trắng muốt đang ngạo nghễ đứng nhìn về phía mọi người. Nó thấy cô nhìn về phía mình, thoáng liếc cô một cái rồi tung người phóng như bay về phía khu rừng, biến mất tăm hơi.

Vân Khinh thấy vậy nở một nụ cười đầy vui vẻ sung sướng, cô giơ cánh tay lên vẫy vẫy về phía con hổ vừa biến mất mà lớn tiếng hô. “Cám ơn, cám ơn nhiều bạn của ta…” Âm thanh được gió truyền đi xa thật là xa.

“Grrr…à…à…o…gr…à…o…” Hai tiếng hổ gầm nữa lại vang lên, rồi sau đó, không còn âm thanh nào nữa.

Vân Khinh nhìn về phía ấy. Cô có cảm giác, mình sẽ còn gặp lại những người bạn to lớn này, chắc chắn là vậy.

Độc Cô Tuyệt nheo mắt nhìn nhìn đàn ngựa chiến lẫn ngựa hoang, gương mặt xám xịt không vui. Hắn không thích cái tên hổ trắng chiếm mất vẻ oai phong chúa tể của mình, hắn muốn nó phải thua mình kìa, dỗi rồi. Thế là kẻ nào đó lạnh lùng quát át đi. “Khởi hành.” Chỉ hai chữ ngắn ngủn, rồi vừa ôm eo Vân Khinh hắn vừa lao mình phóng về phía đàn chiến mã kia.

Đám Sở Vân ngơ ngác nhìn nhau, rồi cũng vội vã đuổi theo không lên tiếng nào. Có điều ánh mắt họ nhìn Vân Khinh càng thêm phức tạp.

Đã có lại chiến mã, lại được thêm ngựa hoang, dọc đường đi cũng không còn gì khó khăn nữa. Trên đường cũng không phải nơi dã thú hay xuất hiện, mà địch thủ sau màn cũng không thấy có động tĩnh gì thêm, sự khẩn trương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chỉ trong mấy ngày, đoàn người Độc Cô Tuyệt đã vượt qua dãy núi Phỉ Thúy, bước vào lãnh thổ Yến quốc.

“Từ giờ phải cẩn thận một chút.” Độc Cô Tuyệt ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía xa xa trước mặt, trầm giọng lên tiếng.

Sở Vân đi cạnh hắn còn chưa kịp trả lời, từ xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, trước mặt bụi đất mù mịt, như thể có một đoàn người ngựa khá đông đang vội vàng chạy tới.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-phi/chuong-37/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận