Thú Phi Chương 66: Rời khỏi kinh thành

Thì ra ngày ấy Sở Vân lấy đầu của Hoàng tuyền thiết vệ, mang theo tên gian tế mà nước Sở giấu ở nước Yến bấy lâu nay. Để vào nước Sở, đã dùng tên của kẻ gian tế kia qua được cổng thành, đưa thùng thiết mộc lớn dâng lên cho Sở vương.

(*) Thùng thiết mộc: thùng gỗ màu đen

Sở thái tử nghe thấy vậy mừng hết sức, còn tưởng rằng Thiết Long mang theo đầu Độc Cô Tuyệt về, tất nhiên là chẳng có bất cứ chướng ngại nào, cứ vậy được cho tiến thẳng vào Đông cung phủ thái tử.

Chỉ có điều Sở Hình Thiên không ngờ là vừa đúng lúc đó Sở Vương cũng tới, không đợi Sở Hình Thiên xem trước, Sở Vương tò mò muốn biết cấp dưới của Sở thái tử vừa vào cung đã đưa cái gì về, vừa nhìn thấy đã mở ra xem ngay.

Trong chiếc rương thiết mộc khổng lồ, có vẩy nước vôi vào trong để bảo quản đầu của Thiết Long, nhưng quan trọng hơn là Sở Vân đã tự tay mình đặt cơ quan ở trong đó. Y từ nhỏ đã đi theo Độc Cô Tuyệt, cùng Độc Cô Tuyệt học về cơ quan mật thất, đương nhiên Sở Vân cũng hiểu biết thông thạo về nó nhất. Trong khoảnh khắc lúc mở ra, có hàng loạt mũi tên đồng loạt bắn ra, Sở Vương đứng mũi chịu sào, vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Mà Sở Hình Thiên bởi vì cung kính đứng ở phía sau, không ngờ lại tránh được một kiếp nạn, chỉ bị thương nhẹ.

Cố ý muốn giết Sở Hình Thiên mà y không chết, vô tình lại giết Sở vương. Có điều Sở Hình Thiên tuy rằng không chết, nhưng Sở Vương ở Đông cung của y bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, thành ra y cũng không tránh được liên lụy.

Hơn nữa, điểm quan trọng chính là kẻ đưa lên thứ này lại là tâm phúc của Sở Hình Thiên, bằng không thì mặc cho Sở Vân mưu sâu trí cao, cũng không thể nào lọt vào cửa được. Sở Hình Thiên còn chưa kịp làm gì thì tên tâm phúc ẩn thân tại nước Yến của y – Ngô trưởng lão, đã hộc máu lăn ra chết, ngay cả một câu còn không kịp nói.

Cái này là chết vô đối chứng, Sở Hình Thiên cho dù lợi hại, thì với việc này có thể y sẽ thoát tội chết, nhưng cũng chẳng thể không bị lột da.

Vân Khinh có thể tưởng tượng ra Sở Hình Thiên tức giận đến mức nào, biết rõ là Độc Cô Tuyệt ra tay, nhưng lại không nắm được nhược điểm của Độc Cô Tuyệt, rõ ràng y biết phụ vương mình vì sao mà chết, lại không dám trắng trợn xuất binh đánh nước Tần , ngay cả việc đầu tiên phải làm là phát tang cho phụ vương mình cũng không dám, chỉ còn cách duy nhất là giấu nhẹm cái việc động trời này đi.

Bởi vì y không có bằng chứng, tất cả các bằng chứng phơi bày ra đó thì lại không phải nhắm vào Độc Cô Tuyệt, mà chỉ chăm chăm nhắm về phía y. Chỉ với việc tâm phúc của y mưu sát Sở Vương thôi đã đủ đưa y vào tội đại nghịch mưu phản rồi. Độc Cô Tuyệt dùng chiêu thức ấy, không hề có một kẽ hở, giáng cho Sở Hình Thiên một đòn trí mạng.

Dẫu cho không kể tới việc bọn họ đã từng gặp Sở thái tử một lần, đã từng thoáng thấy dung mạo Sở thái tử ra sao, thì Vân Khinh vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đang tức giận đến hộc máu của y thế nào. Ôi, gặp phải người có thù tất báo như Độc Cô Tuyệt này, chỉ đành xem coi ai bản lĩnh cao cường, thủ đoạn lợi hại hơn mà thôi.

“Tốt, cứ như vậy mà làm.” Độc Cô Tuyệt gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Vân Khinh phục hồi lại tinh thần, chợt nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, cũng không chú ý vừa rồi bọn họ thương lượng chuyện gì, nghĩ lại thì tất nhiên là thừa dịp lúc này nước Sở bắt đầu nội loạn … mà dù cho có châm ngòi thổi gió, hay là ngư ông đắc lợi đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì tới cô, đối với những việc quốc gia đại sự này nọ, cô không có hứng thú.

Thương lượng xong, nét mặt mọi người cũng không còn nghiêm trọng, tất cả đều bắt đầu thả lỏng.

Tần vương Độc Cô Hành thấy thần sắc của Vân Khinh vẫn như trước, giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi hơi cau mày, nhìn Vân Khinh : “Quả nhân nghe nói trong khoảng thời gian này, các đại thần trong triều đến Dực vương phủ cầu thân, đều bị cô nương ra lệnh đuổi về hết?” Nói dứt lời, liếc nhìn ra hướng Điêu nhi đang chơi đùa với Bạch Hổ vương cách đó không xa, hỏi thẳng tới không thể thẳng hơn.

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy vậy liền nở nụ cười, ung dung nhìn Vân Khinh, xem cô trả lời thế nào.

Vân Khinh nghe vậy liếc qua Độc Cô Hành một cái, thản nhiên hỏi:“Có vấn đề gì sao ạ?”

Độc Cô Hành không nghĩ Vân Khinh lại hỏi lại một câu như vậy, chỉ biết nhướn mày. Hỏi vặn lại như thế này quả thực quá xảo quyệt, lập tức bước lại gần Vân Khinh, nói nhỏ:“ Vương đệ của quả nhân tuổi trẻ tài cao, ngời ngời hứa hẹn, lại đúng là đang ở tuổi nên thành hôn, các cô nương yêu mến đến tận cửa cầu thân, cũng phải nên chọn lựa một lần, thành thân là chuyện lớn, chẳng lẽ lại không có vấn đề?”

Vân Khinh nghe xong chỉ ừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn Độc Cô Hành, hỏi: “Bệ hạ chắc chắn người nên hỏi là dân nữ?”

Độc Cô Hành nhất thời bị nghẹn lời, ở nước Tần này ai chẳng biết Độc Cô Tuyệt tính tình quái dị, nếu hắn phản đối thì có ai dám ở trước mặt hắn làm việc này, chẳng phải rõ ràng là Độc Cô Tuyệt dung túng sao. Độc Cô Hành chẳng qua chỉ muốn xem tâm tính cô gái này một chút và xem thử coi cô ấy trả lời thế nào, lại không ngờ được câu nói đầu tiên của cô lại trực tiếp đem trọng điểm của vấn đề vạch ra ngay không thiếu bất cứ một ý nào, mà một chút tâm tư lẫn suy nghĩ ẩn ý của bản thân cũng chưa hề hé lộ, quả thật rất thông minh.

Độc Cô Tuyệt ở bên cạnh nghe thấy vậy thì bật cười to, Vân Khinh của hắn là tâm can thanh khiết, làm gì có chuyện gì cô ấy nhìn mà không thấu đáo, muốn thử cô ấy ư, còn quá sớm.

Độc Cô Hành nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý của Độc Cô Tuyệt, chỉ biết lắc đầu: “Đệ sủng ái cô ấy như vậy, sớm hay muộn gì cũng có ngày cô ấy đè đầu cưỡi cổ đệ.”

“Đệ sẵn lòng.” Khóe miệng Độc Cô Tuyệt tươi cười cực kỳ thỏa mãn, còn lẫn một chút không đứng đắn, cầm tay Vân Khinh nắm thật chặt, Vân Khinh của hắn nào phải là loại phụ nữ tục tằn tầm thường , bộ muốn sủng ái cô ấy là được sao, còn phải xem cô ấy có muốn hay không đã.

Vân Khinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, nở nụ cười thanh nhã, sắc mặt chẳng hề biến đổi gì nhiều, nhưng nét dịu dàng vô hình kia lập tức nhẹ nhàng tỏa ra như gió xuân làm cho người ta cảm thấy cả người thật sảng khoái.

Độc Cô Hành thấy vậy, đáy mắt không khỏi hơi hơi rung động, thần sắc lạnh nhạt kia, nét dịu dàng đến thản nhiên kia, nhưng lại khiến cho tim người ta đập loạn.

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly ở bên cạnh thấy vậy, đều đồng lọat cười thầm, Vương gia nhà bọn họ thật đúng là thích Vân Khinh đến thảm thương luôn rồi.

Nhưng mà Vân Khinh cũng thực sự rất xứng, không nói đến dung mạo tuyệt sắc, bởi đó chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi, mà cái cần phải nói đến là bản tính thẳng thắn, khí khái, tính tình ôn nhã, thông hiểu mọi sự trên đời, đi tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được ai có thể xứng đôi với Vương gia nhà bọn họ như vậy nữa, nhìn hai người họ ở bên nhau, thực sự cho người ta cảm giác rất thư thái.

Huống chi trong thế giới ngươi lừa ta gạt này, khó mà tin tưởng được ai, để có thể thật lòng thật dạ tin tưởng quả thực là rất khó, nhưng bọn họ lại có thể thực sự tin tưởng rằng, chỉ cần trong tương lai Vân Khinh thật tình yêu thương Vương gia nhà bọn họ, thì cho dù trời sụp đất nứt, Giang Hà (*) khô cạn cũng tuyệt đối sẽ là một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ bội bạc, phôi phai. Với tính tình của Vân Khinh, có thể chắc chắn được điều này.

(*) Giang Hà: Là hai con sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà.

Vương gia nhà bọn họ có thể lấy được một cô nương hiếm thấy như vậy, đó chính là may mắn của ngài ấy, là may mắn của bọn họ và cũng là may mắn của nước Tần, hai bên cùng liên thủ, nắm thiên hạ trong tay.

Ho khan một tiếng cắt ngang những suy nghĩ cá nhân thầm kín, Độc Cô Tuyệt sắc mặt nghiêm chỉnh, kéo tay Vân Khinh nhìn Độc Cô Hành, nói: “Đệ quả thật cũng đã đến tuổi thành thân, vương huynh, đệ …”

“Vương gia, có thư mật.” Độc Cô Tuyệt còn chưa nói hết câu đã thấy một nam tử mặc giáp đen, đột nhiên từ ngoài bước vội vào, trong tay cầm một phong thư dày có đính lông đại bàng, nhìn như là thư tám trăm dặm khẩn cấp. (*)

* Thời cổ đại, thư từ văn kiện được truyền gửi bằng các trạm dịch (trạm ngựa, dùng ngựa đưa thư, mỗi trạm có 1 quan chức coi giữ, gọi là dịch thừa), thông thường cứ mỗi 20 dặm sẽ có một trạm dịch (1 dặm = 1/2 km). Nếu trên công văn có ghi chữ “Lập tức gửi ngay”, thì tốc độ gửi văn kiện đó nhất định phải ít nhất từ 300 dặm/ngày trở lên. Nếu tình huống khẩn cấp hơn nữa thì tốc độ truyền gửi sẽ lên tới 400 dặm/ngày, thậm chí 600 dặm/ngày, và tốc độ nhanh nhất có thể đạt được thậm chí là 800 dặm/ngày. Mỗi khi cần truyền văn kiện khẩn, các trạm dịch đều dùng loại ngựa tốt nhất mình có, tuy rằng không phải loại Thiên lý mã (ngựa chạy ngàn dặm/ngày) trong truyền thuyết, nhưng các con ngựa ấy đều dốc hết sức để chạy, và tốc độ truyền thư cũng cực nhanh. Cụm từ “tám trăm dặm khẩn cấp” chuyên dùng để chỉ các loại thư tín, tin tức … khẩn cấp được truyền đi hoặc tới.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy khẽ nhíu mày, tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến, lúc này lại có chuyện gì cấp bách đến vậy? Lập tức ngừng lời, không nói tiếp nữa.

Người tới vội vàng tiến vào trong, cung kính thi lễ với Độc Cô Tuyệt, rồi sau đó mới nhìn Độc Cô Hành kính cẩn :“Bệ hạ.”

Cho dù Vân Khinh vốn là người không thèm để ý lễ tiết gì cả, nhưng mà lúc này Vương gia và đế vương ở cùng một nơi, như thế nào cũng phải thi hành lễ nghĩa với đế vương trước mới phải đạo chứ, thế mà …

Chỉ còn biết tự hỏi không biết Độc Cô Tuyệt tài giỏi dạy dỗ cấp dưới như thế nào, mà trong mắt họ chỉ thừa nhận một người duy nhất là Độc Cô Tuyệt, sau Vương gia nhà mình, mới là đế vương, thái độ này có lẽ Tần vương Độc Cô Hành đã sớm nhìn mãi thành quen, bởi vậy nên ngay cả đuôi mắt cũng không thèm nhíu lấy một cái.

“Có chuyện gì?” Độc Cô Tuyệt nhìn người mới tới, trầm giọng hỏi.

“Bẩm Vương gia, bệ hạ, lễ bộ Thượng đại phu phái người truyền đến văn kiện mật.” Vừa nói vừa cầm trong tay phong thư dày dán kín, tám trăm dặm khẩn cấp, cung kính trình thư lên.

* Đại phu: chức quan to thời Tần, dưới quan thanh, trên quan sĩ.

Độc Cô Tuyệt sắc mặt lạnh lùng nhận lấy, sau đó xé bao thư ra xem, sắc mặt không có dao động gì lớn, vừa đưa qua cho Độc Cô Hành, vừa phất phất tay với người mới tới, người đó lập tức cung kính lui ra.

Độc Cô Hành thấy sắc mặt của Độc Cô Tuyệt cũng chẳng biến đổi gì nhiều, xem ra bức thư gửi tới cũng không phải là chuyện gì xấu, nhanh chóng mở thư ra xem.

“Đã xây dựng xong Hoàng lăng.” Độc Cô Hành nhìn nhìn văn kiện mật đưa tới, trên mặt thoáng hiện lên nét vui mừng. Người gửi thư tới là quan phụ trách trông coi việc thi công xây dựng hoàng lăng, chỉ vì lúc này đang là thời kỳ căng thẳng, mà thư đưa tới lại là loại tám trăm dặm khẩn cấp, hại y hoảng chết đi được.

“Đã tính toán Thiên Cương (*) rồi, đã định ra ngày 6 tháng sau sẽ tiến hành nghi thức niêm phong lăng, hoàng huynh định khi nào thì đi xem lăng?” Độc Cô Tuyệt nhìn Độc Cô Hành, hoàng lăng là xây dựng cho anh trai mình, nên tất nhiên Độc Cô Tuyệt muốn Độc Cô Hành tự mình đi chủ trì nghi thức niêm phong lăng, nhân tiện coi luôn có chỗ nào chưa vừa ý thì cho người sửa chữa luôn cũng tiện.

* Chòm sao Bắc Đẩu – tính toàn ngày lành thời xưa.

Mỗi đại đế vương khi vừa đăng cơ, chuyện đầu tiên phải làm chính là xây dựng lăng mộ cho chính mình, tuy rằng khoảng thời gian Tần vương tại vị chỉ mới vài năm, nhưng Đại Tần trong suốt mấy trăm năm qua, thì đến thời điểm này mới là mạnh nhất, mới vài năm ngắn ngủi đã xây dựng, sửa chữa xong hoàng lăng, quả thật là mau lẹ.

“Hôm nay đã là ngày mười chín, nếu tính thời gian thì, bệ hạ, ngày mai người khởi hành thì may ra mới có thể đến kịp ngày.” Sở Vân nghe là chuyện hoàng lăng, cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng lại có nơi nào đó có chiến sự. Lúc này mới an tâm bấm tay để tính thời gian, rồi hướng về Độc Cô Hành trình bày.

Dựa theo quy củ, ngay tại thời điểm hoàng lăng đã hoàn tất, thì việc đầu tiên phải làm là tính toán giờ giấc niêm phong lăng, xem ra lần này giờ lành có vẻ quá cận kề, không còn nhiều thời gian nữa, cho nên lễ bộ thượng đại phu giám sát mới truyền thư khẩn đến, chứ bình thường, cơ bản chỉ có tình hình quân sự mới có thể dùng tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới.

“Được, một khi đã như vậy, ngày mai quả nhân và vương đệ cùng nhau khởi hành.” Độc Cô Hành rất sảng khoái kết luận.

Độc Cô Tuyệt nghe nói vậy cũng gật gật đầu, không phản bác, việc này vốn dĩ là do hắn phụ trách, tuy rằng vài năm nay hắn đều ở bên ngoài, chưa từng một lần đi qua nơi đó, bởi vậy, thời điểm niêm phong lăng cho dù thế nào hắn cũng phải đi.

Đã định ra thời gian nên Độc Cô Hành lập tức quay lại vương cung để chuẩn bị.

Độc Cô Tuyệt thấy Độc Cô Hành vội vàng đi mất, lời hắn định nói vừa rồi cứ vậy bị chặn đứng, giờ muốn nói tiếp thì người đã đi mất. Thôi quên đi, chờ trở về rồi nói cũng được, dù sao người vẫn còn ở đây, hắn còn đầy thời gian.

“Ngày mai đi cùng với ta.” Vân Khinh vừa định đứng lên đã bị Độc Cô Tuyệt nắm chặt tay kéo lại, Độc Cô Tuyệt vừa vô cùng tự nhiên vừa bá đạo nói với cô.

Vân Khinh hơi nhíu mày nhìn Độc Cô Tuyệt :“Không tốt lắm.” Cô cũng thấy rõ vừa rồi, Độc Cô Tuyệt ngay cả người hầu thân tín cũng phất tay cho lui xuống hết rồi mới bàn việc.

Lăng mộ đế vương là nơi bí mật tuyệt đối, bởi vì trong hoàng lăng không chỉ để mai táng mà còn là nơi chứa châu báu và vật phẩm quý giá, chỉ sợ ngộ nhỡ có một ngày thế lực đối địch phát hiện rồi khai quật lăng mộ. Cho nên mọi đế vương đều vô cùng cẩn thận, sẽ không dễ dàng lộ ra chỗ mai táng hài cốt thực sự của mình, ngay cả huynh đệ, thê thiếp, con cái, có đôi khi cũng còn không biết nữa là, huống chi cô chỉ là một người ngoài chẳng liên quan gì, nếu đến đó quả thật có chút không ổn

“Ta nói được là được.” Độc Cô Tuyệt vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng, thản nhiên khẳng định.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt nói như vậy, chỉ biết bình thản liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, một lúc sau khẽ cười cười: “Chàng đã nói được thì cứ làm như vậy đi.” Nói dứt lời cô đứng lên bưng chén thuốc bước ra xa. Lúc này đã qua giờ ngọ một chút, mặt trời đã nghiêng về phía tây, đương nhiên lại tới giờ uống thuốc rồi.

* 11h sáng đến 1h chiều là giờ Ngọ.

Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh đi ra xa, mặt mày tươi rói.

Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly khẽ liếc nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười, Vương gia nhà bọn họ từ trước tới giờ chưa bao giờ tin tưởng ai đến mức này. Ngay lập tức không cần đợi mệnh lệnh của Độc Cô Tuyệt, bọn họ đều tự giác đứng lên, nhanh chóng dặn dò công việc, cần phải phân phó nhanh một chút ổn, việc của bọn họ không chỉ có mỗi việc này, chuyện âm thầm đối phó với Sở Hình Thiên cũng không thể để chậm trễ được.

Bóng đêm buông xuống rất nhanh, ánh trăng lộ ra một vành khuyết cong cong, đã gần tới cuối tháng rồi.

Hôm sau, không có công bố việc Tần vương xuất hành, cũng không có tin tức Độc Cô Tuyệt ra khỏi kinh thành. Đoàn người im hơi lặng tiếng ra đi, lúc trời tờ mờ sáng đã lặng lẽ bí mật rời khỏi kinh đô của nước Tần.

Một nhóm người, chỉ có hơn hai mươi người, có nam có nữ, có chủ tử có hộ vệ, nhìn vào chẳng qua chỉ là một công tử nhà quyền quý nào đó và gia quyến cùng nhau đi du ngoạn mà thôi.

Nhìn Độc Cô Hành cả người toát ra vẻ công tử nho nhã, thư thái, tay cầm quạt, giấu đi thái độ uy nghiêm, nhìn qua chỉ thấy thật là phong độ.

Mà Độc Cô Tuyệt chỉ cần lộ diện, có thể bị người khác nhận ra ngay bởi mặt nạ sắt mang trên mặt, nhưng hiện tại hắn không mang mặt nạ, phơi ra khuôn mặt yêu mị cùng cực, cách ăn vận từ trên xuống dưới toát ra vẻ con nhà quyền quý chịu chơi, vẻ lạnh lùng tàn khốc trên nét mặt đã được hắn thu lại hết, cộng với phong thái ăn mặc của hắn lúc này, nhìn qua quả thật là một mỹ nam tuyệt sắc, suốt dọc đường khiến cho vô số người quay đầu nhìn không ngớt, đặc biệt là nữ giới.

Nhưng khổ nỗi Vân Khinh bị hắn ôm chặt làm bia đỡ trước ngực, những ánh mắt ái mộ kia quả thật rất nhiều, nhưng cũng không hề ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Khinh chảy nước miếng, khiến Độc Cô Tuyệt khí giận bốc bừng bừng, cả mặt xanh mét. Bây giờ hắn không phải Dực vương, cũng chẳng ai biết Vân Khinh là ai, sợ gì mà không liếc, không xem nào, thèm sợ hắn sao.

Vân Khinh không mang theo Điêu nhi, bởi vì việc này vốn dĩ không có gì nguy hiểm, nhưng mà lại là việc tuyệt mật nên cần phải giữ kín tin tức và hành tung, nên không thể mang theo Bạch Hổ vương bên người. Bởi khi nhìn thấy nó bên cạnh cô thì khó có thể che giấu được hành tung, sẽ thu hút mọi ánh mắt của những kẻ hiếu kỳ, khả năng bị bại lộ là quá lớn. Cho nên không còn biện pháp nào khác, để dỗ Bạch Hổ vương không theo đi, thì đành phải để Điêu nhi ở lại chơi với nó.

Tựa vào trong ngực Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh nhìn kinh thành càng ngày càng xa, nhưng hướng đi là phía hoàn toàn không phải là phía lăng mộ hoàng gia mà ngày đó Tần vương công bố cho khắp thiên hạ biết, cô cũng trầm mặc im lặng không định hỏi, xem ra lăng mộ hoàng gia đã được công bố đang xây dựng kia chẳng qua chỉ là một tòa hoàng lăng giả, hoàng lăng thật nằm ở hướng mà bọn họ đang đi tới.

Bởi vì thời gian cấp bách, nên đoàn người cứ thế chạy, không kịp thưởng ngoạn phong cảnh gì hết, chứ nói gì tới chuyện cười đùa chơi bời, nhưng cả đoàn người nhìn vô lại có vẻ rất thư thái tự nhiên.

Mấy ngày sau đoàn người tới thành Tú Thủy, là một tòa thành lớn cách kinh đô nước Tần không xa cũng chẳng gần, càng đi tới gần phía Tây thì địa thế càng nhấp nhô, nhìn qua địa thế vô cùng hiểm yếu, có cảm giác không thể vượt qua nổi, phong cảnh đẹp vô cùng, thương nhân qua lại không ngớt, thổ sản vùng núi của thành Tú Thủy vang danh khắp nước Tần.

Đường xá hết sức náo nhiệt, không giống kinh đô nước Tần với phong cách cổ xưa và bầu không khí cổ kính, mà mang theo nét kiên cường của những dãy núi nơi đây. Những cây sồi bằng nham thạch bày bán đầy trên các cửa hàng sát lề đường, mang phong cách mạnh mẽ sáng sủa của đá lại có những đường cong cũng rất tinh xảo, nhìn qua thực sự rất tinh tế lại hết sức phóng khoáng.

Vân Khinh trước kia chưa từng dạo qua nước Tần, hôm nay thấy cảnh sắc như này cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Dám đến Pháp Gia hành hội quấy rối, thật to gan.” Vân Khinh vẫn đang đi ven đường thưởng thức phong cảnh nơi này, bỗng nghe một tiếng quát đầy phẫn nộ vang lên, cắt ngang hứng thú thưởng thức phong cảnh của cô, cô quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng quát, thì thấy người đó vừa lúc chặn ngang đường đi tới của cả đoàn người.

Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành thấy vậy đều đồng lọat dừng ngựa, đứng tại chỗ quan sát.

Chỉ thấy một gã đàn ông mặc áo bào trắng, trong tay cầm kiếm vung lên một nhát chém về phía đối phương, hạ thủ không một chút lưu tình, nhằm thẳng vào tim đối phương mà đâm.

Mà đối diện với người này là một người mặc áo đuôi ngắn màu xanh đen bằng vải bố, vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng trong tay lại nắm chùy Thiên Lôi không hề tương xứng dáng người y một chút nào. Vừa thấy trường kiếm của gã đàn ông mặc áo bào trắng kia chém tới không một chút lưu tình, hừ lạnh một tiếng, cũng vung ngay chùy lên nghênh đón trường kiếm kia.

Vừa đánh trả vừa quát:“ Pháp Gia hành hội nhà ngươi có gì đặc biệt hơn người, họ Uông ta vừa thấy các ngươi đã ngứa mắt, con bà nó.”

Gã áo trắng kia không nói câu nào, chỉ có thanh kiếm sắc trong tay càng thêm tàn nhẫn. Trong khoảnh khắc, cả hai lao bổ vào nhau đánh đấm kịch liệt.

Cách đó không xa, quan sai nghe thấy liền đứng dậy hỏi han xem xét rồi đi tới, vừa thấy có đánh nhau, nhưng cũng chỉ đứng quan sát từ xa, không nhúng tay vào.

Vân Khinh thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc, nước Tần chú trọng là hình pháp (*), nếu đánh nhau chém giết trên đường phố bị bắt được thì tùy tình huống nặng nhẹ, giam giữ từ bảy ngày đến một năm, làm sao có thể như không hề nhìn thấy gì như trường hợp này được.

* Hình pháp : dùng hình phạt, vũ lực để trị dân (chủ yếu là xử tử, thậm chí là tru sát cả thân nhân), đây là cách cai quản rất phổ biến ở các đời vua Tần.

“Người kia là người của Pháp Gia hành hội, bọn họ có quyền lợi đặc biệt.” Giống như biết Vân Khinh hơi kinh ngạc, Độc Cô Tuyệt thấp giọng nói nhỏ bên tai Vân Khinh.

Vân Khinh mở to mắt nhìn, nhìn thoáng qua bên kia, từ trong cổng lớn lại có vài người mặc áo trắng đang đi ra, ngẩng đầu nhìn phía trên đỉnh đầu bọn họ thì thấy trên đó có một tấm biển màu đen điêu khắc bốn chữ “Pháp Gia hành hội”, bốn chữ cực kỳ tinh tế, thoạt nhìn lạnh như băng.

Vân Khinh liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu xuống ngay, thì ra là thế.

Hai trăm năm trước, mặc dù thời thế loạn lạc, nhưng nhân tài ưu tú kiệt xuất hơn người như lộc xuân đâm chồi sau cơn mưa xuân, rất nhiều con cháu các gia đình, trường phái, học thuyết cao thâm của các phái đều đồng loạt lộ diện, và tại thời điểm ấy đều được các quốc gia trọng dụng.

Pháp Gia, lấy hình pháp làm nền tảng để kiến tạo và củng cố, hình thành từ tư tưởng của Hàn Phi (*), được các quân vương tiền nhiệm của nước Tần chọn dùng, trị quốc lấy hình pháp làm chủ, không coi trọng đạo gia, nho gia, tôn trọng tuyệt đối luật lệ vua ban và không được làm trái, đó là cách trị quốc để duy trì hòa bình.

* Hàn Phi hay còn gọi là Hàn Phi Tử. Sống cuối đời Chiến Quốc, trong giai đoạn Tần Thủy Hoàng đang thống nhất Trung Hoa. Ông thuộc dòng dõi quý tộc nước Hàn (được gọi là “công tử”), thích học thuyết hình danh. Là 1 trong hai người phù trợ Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa. Chịu nhiều ảnh hưởng của thuyết Mặc Tử - với chủ trương “thượng đồng”, nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người trên, phải cùng một quan niệm tốt xấu với người trên. Không ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.

Trăm năm trở lại đây, nước Tần san bằng mọi chướng ngại trở thành nước mạnh nhất trong bảy nước, không thể không kể đến công sức cống hiến của Pháp Gia, cho nên, các phái kế thừa trường phái Pháp Gia ở nước Tần được đãi ngộ rất cao, Vân Khinh đã nghe nói qua điều này, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, hôm nay đến đây có thể được thấy tận mắt.

Phịch một tiếng, gã cầm chùy Thiên Lôi kia nếu đã dám đến tận cửa khiêu khích, đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh, đòn thế tung ra, bịch một tiếng đánh cho gã đàn ông mặc áo bào trắng kia bay ngược ra ngoài.

“Ha ha, Pháp Gia hành hội chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, ta……”

Lời nói đầy kiêu ngạo còn chưa kịp dứt, vài người mặc áo bào trắng đứng ở trước cổng lớn đột nhiên đồng thời ra tay, các loại vũ khí liền hướng thẳng về phía gã cầm chùy kia, quả nhiên là hết sức độc ác nham hiểm và nhanh nhẹn, trên mặt mỗi người đều là lửa giận ngút trời.

Đao quang kiếm ảnh loang loáng, loạn xạ hết cả, máu tươi chẳng mấy chốc chảy đầy mặt đất, nhưng mà chỉ qua vài lần đối mặt, gã đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn sử dụng chùy Thiên Lôi kia dùng một địch năm thế mà lại không hề có một chút dấu hiệu yếu thế, thậm chí có vẻ sắp chiếm thế thượng phong, năm gã áo bào trắng nhất thời sắc mặt xanh mét, lấy năm chọi một mà còn thua thì quá mất mặt rồi.

“Bản lĩnh khá đấy.” Mặc Ngân nhìn gã đàn ông vóc dáng nhỏ bé đang cầm chùy kia, thốt lên..

“Thường thôi.” Mặc Ly tiếp lời.

“Chán ngắt.” Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.

Mặc Ngân, Mặc Ly nghe vậy chẳng biết nói gì, với mấy cái võ mèo cào này tất nhiên chẳng thể lọt vào được mắt xanh của Vương gia nhà bọn họ rồi.

“Bản lĩnh cũng chỉ có thế.” Gã đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn cầm chùy Thiên Lôi cười khẩy một tiếng, thân người như cá chạch, lẩn giữa đám người của Pháp gia hành hội đánh đông đánh tây.

Năm người kia sắc mặt xanh mét, không nói được một lời, cầm kiếm trong tay liều mạng công kích .

“Hừ, vô dụng.” Đúng lúc này, từ bên trong cổng lớn của Pháp Gia hành hội đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, một gã đàn ông vẫn mặc áo bào trắng phi thân một cái lao ra, thanh kiếm sắc bén trong tay quét một vòng trong gió, chĩa thẳng về gã đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn kia, từ thân kiếm loáng thoáng như có tiếng sét giáng xuống, thế kiếm tấn công sắc bén.

“Ồ?” Mặc Ly khẽ kêu lên một tiếng, hơi kinh ngạc nhìn gã mới tới, có thể xuất ra chiêu thức ấy, nơi này cũng có bậc nhân tài thế sao.

“Chẳng có gì đáng xem.” Mặc Ngân ném một câu, gã này ra tay thì coi như cục diện cũng đã định rồi.

Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, cũng chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lộ rõ nét khinh thường, nếu không muốn nói là khinh bỉ.

Người còn đang ở giữa không trung, gã áo bào trắng mới tới đạp chân vài cái người đã tà tà lao tới, mũi kiếm nhọn trong tay liên tục hạ xuống hơn mười kiếm, chỉ nghe tiếng bang bang chát chúa vang lên, gã vóc dáng nhỏ nhắn kia liên tục đỡ hơn mười kiếm, nhưng cũng liên tục lui vài chục bước, sắc mặt đỏ sậm dị thường, có vẻ đã bị nội thương.

“Hay……”

“Vẫn là thất sư huynh lợi hại……”

“Hay lắm, dạy dỗ tên hỗn xược này……”

Nhất thời, cả sáu tên áo trắng lúc nãy đều đồng lọat vỗ tay, miệng nói đủ thứ.

Lại một cái nghiêng người tung bay, gã áo trắng mới tới kia khẽ nhún mũi chân, toàn thân nghiêng qua hướng thẳng về gã vóc dáng nhỏ bé kia đâm tới, tư thế vô cùng đẹp mắt, khí thế cũng sắc bén, gió thổi làm bay vạt áo của y lên, lại càng tăng thêm phong thái.

Nhưng mà ngay tại lúc tất cả mọi người bị thân pháp và mũi kiếm của y thu hút, mắt Vân Khinh lại chợt thấy dưới vạt áo bên hông gã đó vừa bị gió thổi bay lên có một cây sáo nho nhỏ lộ ra, Vân Khinh vừa thấy đã ngẩn người, tiếp đến mặt khẽ biến sắc, y là …

Đó là một cây sáo nhỏ ngắn có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, toàn thân trắng như tuyết, ở giữa có nhiều đốm xanh biếc xen lẫn, thoạt nhìn rất đẹp, gió từ từ thổi qua, cây sáo nhỏ lại khuất vào vạt áo của y.

“Hay” tiếng trầm trồ khen ngợi ầm ầm vang lên, gã đàn ông vóc dáng nhỏ bé cầm chùy Thiên Lôi đã bị đâm trúng hai chân, ngã ngồi trên mặt đất.

“Quan sai đại nhân.” Gã áo trắng kia thu hồi trường kiếm, cũng không nhìn lại đối thủ mới bị y đánh bại, xoay người nhìn về phía cách đó không xa nói với vài tên quan sai đang đứng quan sát.

“Đánh nhau trên đường phố, chiếu theo luật pháp Đại Tần, giam giữ.” Vài tên quan sai bước tới, đối mặt với mấy gã mặc áo trắng gật đầu một cái, bước lên cùm tay gã vóc dáng nhỏ bé kia áp giải đi.

Gã áo trắng tới sau kia cũng không nói nhiều, xoay người liền đi thẳng về phía cổng lớn của Pháp Gia hành hội.

Con đường phía trước đã được giải tỏa trống trải hơn, Độc Cô Tuyệt lập tức kẹp chân vào bụng ngựa, đi thẳng về phía trước, bọn họ mất quá nhiều thời gian ở đây rồi.

Khi ngựa đi ngang mấy gã mặc áo trắng kia, Vân Khinh nghiêng đầu nhìn gã áo trắng lúc nãy đã sắp đi vào trong cổng lớn, sắc mặt hiện lên những dao động rất nhỏ trong khoảnh khắc.

“Nhìn cái gì?” Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh tự dưng lại quay đầu nhìn về phía gã đàn ông kia, nhất thời mặt tối sầm lại, nặng giọng nạt.

Thúc tuấn mã nhanh chóng chạy đi, cảnh vật trước mắt đảo qua và thay đổi, phút chốc đã không còn thấy nữa, Vân Khinh mở to mắt nhìn, vẻ mặt khôi phục phong thái bình tĩnh, lãnh đạm, xoay đầu lại nói:“Không có gì.”

Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hạ giọng ở bên tai Vân Khinh quát: “Không cho phép nàng nhìn bất kỳ gã đàn ông nào khác, chỉ được nhìn ta.”

Vân Khinh ngạc nhiên.

Độc Cô Hành phóng ngựa ở bên cạnh, lúc này quay đầu lại, nửa cười nửa không nhìn thoáng qua hai nguời.

Vó ngựa lóc cóc đều đều, không bao lâu nữa sẽ ra khỏi thành Tú Thủy, đám người Độc Cô Tuyệt hướng về phía tây thành Tú Thủy mà đi, đó mới là nơi bọn họ cần đến.

Một màu non xanh nước biếc, bầu trời xanh ngắt, mặt hồ gợn lên những con sóng nhỏ lăn tăn, trùng trùng điệp điệp, hết lên lại xuống.

“Kẻ nào? Dám cả gan tự tiện xông vào quân doanh.”

Mọi người phi ngựa đi vào thấy một nơi giống như quân doanh đóng quân của quân đội, còn chưa kịp quan sát, thì một đội binh lính tuần tra đã đột nhiên quát lớn, sát khí đằng đằng phóng ngựa lao đến.

“Gọi chủ tướng các ngươi ra.” Độc Cô Tuyệt vừa lạnh giọng quát, vừa giơ tay trái của Vân Khinh lên, lộ ra trên cổ tay là bao cổ tay phi ưng bằng sắt đen.

Đội binh lính nhìn qua một cái lập tức biến sắc, nghiêm sắc mặt lại.

“Tuân lệnh.” Thái độ vạn phần cung kính nhìn Vân Khinh, Vân Khinh thấy vậy không khỏi hơi hơi ngẩn người, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Quân doanh không lớn lắm lập tức nổi trống liên hồi, pháo mừng nổ vang rộn ràng, nghênh đón bằng nghi thức long trọng nhất đón đoàn người đến, chủ tướng và lễ bộ Thượng đại phu vội vàng chạy ra đón tiếp
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-phi/chuong-66/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận