Thanh sơn tiểu trấn lâu
Rượu on sẵn một bầu
Say sưa cùng đất trời
Nâng chén sầu càng sầu…
Ô Mai Trấn phía đông tỉnh Chiết Giang, nằm dưới chân ngọn Thanh Sơn có thể nói là yên bình.
Nhạc Phàm muốn được yên tĩnh một mình, lẳng lặng ngồi độc ẩm. Từ trước tới nay, hắn nào hay biết rằng, hoá ra mùi vị của rượu lại tuyệt đến vậy, hớp một ngụm trong bụng liền nóng bừng như lửa đốt. Thứ cảm giác đau đớn này khiến hắn rất thư thái, chí ít tâm tư cũng thoải mái hơn.
Nguyên là, Nhạc Phàm trong nỗi đau mất đi người chí thân, thất thần không mục đích lạc đến tiểu trấn này, tìm một nơi tĩnh mịch, ngồi uống rượu giải sầu.
Đêm đã về khuya, đường xá thưa thớt bóng người qua lại. Nhưng Nhạc Phàm vẫn còn uống điên cuồng trong căn tửu điếm nhỏ. Mỗi một ngụm rượu lại chất chứa biết bao nỗi sầu. Bên cạnh người hắn, bầu rượu rỗng không cứ ngày càng nhiều thêm.
Tửu lượng của Nhạc Phàm cực tốt, thậm chí bản thân hắn cũng chẳng ngờ. Uống không biết say, vậy cứ uống tiếp, Nhạc Phàm một lòng muốn say nhưng nào hay chính cõi lòng hắn đã say mèm…
Hiện tại Nhạc phàm rất có tiền, hắn đưa cho chủ quán một nắm ngân phiếu, cho nên nơi đây cũng coi như của hắn. Có điều trông thấy hắn tỏ ra thương tâm đến cùng cực, thỉnh thoảng lão an ủi, khuyên nhủ hắn đôi lời.
"Đại ca, căn tửu điếm nhỏ kia chưa đóng cửa, chúng ta cùng vào làm dăm ba chén rượu cho ấm người".
Vừa dứt lời, hai gã hán tử thân hình vạm vỡ từ bên ngoài bước vào trong tửu lâu. Dựa vào trang phục hai gã một thấp một cao kia, cũng như đao kiếm kè kè bên mình, ắt hẳn họ là nhân sĩ giang hồ.
Chủ quán thấy vậy liền tới gần nói:
"Hai vị đại hiệp, tiểu điếm chúng ta chuẩn bị đóng cửa, mời nhị vị ngày mai quay lại?""Nói tào lao gì vậy, sao lại đóng cửa sớm thế?" Gã thấp lùn vừa nói vừa gạt chủ quán ra.
Bây giờ đã là giờ tý, sao còn sớm được? Lão chủ quán thầm nghĩ trong lòng, bất đắc dĩ phải khổ sở nói:
"Đại hiệp, tiểu điếm thực sự phải đóng cửa, ngày mai các người hãy quay lại".
"Con mẹ nó, sao tên kia vẫn còn ngồi lại, tưởng dễ bắt nạt lão tử đây lắm hả?" Gã cao lớn cũng chen vào, chỉ tay về phía Nhạc Phàm đang uống rượu, trợn trừng mắt hung hăng nhìn chủ quán, tay nắm chặt thanh đao, bộ dạng tựa hồ muốn lập tức xuất thủ.
Chủ quán nhất thời sợ hãi đến nỗi thụt lại phía sau.
"Ồn ào quá… các ngươi… các ngươi ngậm miệng lại cho ta…" Một giọng nói giận dữ vang lên.
"Ồ!" Mọi người đều giật mình, đồng loạt hướng tầm mắt về phía Nhạc Phàm. Chủ quán càng thêm sợ hãi vã mồ hôi lạnh nhưng cũng không dám ra mặt. Nếu động thủ thật sự, e rằng nơi này tan hoang cả mất.
Gã thấp lùn thấy Nhạc Phàm mặc áo bào thợ săn, bộ dạng say mèm, căn bản chẳng giống với một kẻ có võ công. Bởi vậy, hắn phẫn nộ quát lên:
"Con mẹ thằng con hoang, ngang nhiên dám quản vào chuyện của đại gia? Lão tử xem chừng ngươi chán sống rồi!" Nói đoạn chực xông lên, nhưng lại bị gã cao lớn ngăn lại, nháy mắt ra hiệu.
"Đã bảo các ngươi câm miệng lại, có nghe không?" Nhạc Phàm đứng bật dậy, hai mắt đã mờ đi vì hơi men, toàn thân lảo đảo bởi cơn say.
Hai gã kia trào giận, bị một tên sâu rượu mạt sát hiển nhiên là mất mặt, nên sánh vai xông lên quyền cước đồng loạt ra tay.
Hai gã vốn tưởng Nhạc Phàm có ít nhiều bản lĩnh, sau khi động thủ mới phát giác hắn căn bản không có nổi một chút chân khí nào, chỉ có điều là thân thể hắn rắn chắc mà thôi. Chẳng còn điều gì phải úy kị, hai gã càng mạnh tay hơn.
Lẽ nào Nhạc Phàm không còn sức hoàn thủ? Đương nhiên không phải vậy, hắn đã quá chán chường, chán chường đến mức chẳng muốn hoàn thủ…
Hồi lâu sau, hai gã kia chân tay tựa hồ rã rời nên dừng lại:
"Thôi, nhìn bộ dạng này của hắn, đánh nữa cũng chẳng ích gì, khỏi cần lãng phí khí lực, người ngợm toàn xương xẩu, làm lão tử muốn tê dại hai tay".
"Mẹ nó, bực thật! Đi, chúng ta tìm nơi khác uống rượu!""Mẹ nó, xúi quẩy thật…"Sau khi hai gã kia bỏ đi, Nhạc Phàm vẫn nằm bất động trên nền nhà, không rõ là do mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút hay là đã ngủ say rồi. Bất quá, lúc này lại có một nữ tử vận thanh y bỗng bước vào, đỡ Nhạc Phàm lên…
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng đã xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên mặt Nhạc Phàm
"A… Đau đầu quá!" Nhạc Phàm ngồi dậy, chau mày thầm nghĩ:
"Đau đầu quá! Xem ra nên bớt uống rượu thì hơn, ta còn nhiều việc cần giải quyết…""Đây là nơi nào?" Nghĩ đoạn đảo mắt quan sát bốn phía, Nhạc Phàm chau mày lẩm bẩm:
"Bị người ta đem đến đây mà chẳng hề hay biết. Nếu là kẻ địch, thì…" Ngẫm đến mà chấn động cõi lòng, càng ngầm nhắc nhở bản thân.
Nhạc Phàm ngồi thiền trên giường, vận khởi phương pháp hít thở
"Dưỡng Tâm", đã nhiều năm qua hắn vẫn luôn duy trì thói quen này.
Hắn vốn chẳng phải hạng người mềm yếu, cho dù đã mất đi nguyên khí nhưng hắn vẫn không từ bỏ, điều quan trọng nhất, hắn rất tự tin vào bản thân. Chưa kể, Nhạc Phàm còn có tinh thần lực cường đại làm chỗ dựa.
Từ khi khống chế hoàn toàn được tinh thần lực, Nhạc Phàm có thể cảm nhận được lực công kích kinh khủng của
"Tiểu Tiển", nó chắc chắn huỷ diệt được toàn bộ các lực lượng khác.
"Ồ!", trong lòng chấn động, Nhạc Phàm ngạc nhiên phát hiện ra rằng mặc dù linh khiếu đóng lại nguyên khí mất hết, nhưng sức mạnh của thân thể so với trước đây tăng tiến không biết bao lần. Ý nghĩ hiếu kỳ thoáng qua, lập tức vận
"Long Cực Cửu Biến" lên đến cực điểm.
"Tinh! Tinh…"Chỉ thấy toàn thân Nhạc Phàm rung động, một vầng quang mang đỏ sẫm toả ra xung quanh. Bên ngoài thân thể, một con hộ thân Huyết Long hung hãn không ngừng lượn quanh.
Chân khí thành hình!
Một khi đã là người trên giang hồ, ai nấy đều nắm rõ từng cấp bậc của công pháp. Cao thủ giang hồ bậc trung thì không nói nhiều, chỉ có thể vận hành chân khí trong nội thể
Cao thủ đạt tới cảnh giới tiên thiên có khả năng phóng ra chân khí, đó còn gọi là cương khí. Một số ít cao thủ chẳng những phát động được chân khí ra ngoài mà luồng chân khí phóng ra đó còn có một hình dạng sao cho dễ vận dụng nhất.
"Chân khí thành hình" là tên thường gọi trên giang hồ, ngoài ra nó còn có một cái tên khác là:
"Khí thế".
Nên nhớ, tu luyện huyền công đạt tới cảnh giới thượng thừa, sẽ không đơn thuần chỉ là tỷ thí nội lực nữa. Thường thì, vượt trội về khí thế mới là điểm trọng yếu quyết định thắng bại. Giả như khí thế cường đại, ít sơ hở, nó có thể khống chế nhất cử nhất động của đối phương như trong lòng bàn tay.
Để gia tăng khí thế, một số huyền công bảo điển thượng thừa có ghi lại thuật
"Chân khí thành hình", đây là cách duy nhất để gia tăng khí thế.
Tuy nhiên
"Chân khí thành hình" đối với mỗi người một khác.
Có những cao thủ khí thế như Kim Cương, La Hán, Tu La; lại có cao thủ khí thế mang hình thù động vật như: quy, long, hổ, hạc, ưng; còn có một số cao thủ đặc biệt, khí thế của bọn họ mang hình binh khí, phần lớn là đao kiếm. Lực công kích của loại người này cực kì cường đại, mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ đồng cấp. Ví như bạch đạo thập đại cao thủ Khấu Phỉ, đó là đao thế động trời.
Mà Nhạc Phàm đi theo con đường tu luyện nhục thân, giờ đây đã luyện thành công pháp thành long hình… Bất quá bản thân Nhạc Phàm vẫn không biết.