Thương Thiên Chương 354 : Đệ nhị linh khiếu

Quả thật là một mỹ nữ, dù y phục giản đơn vẫn không che hết được sự duyên dáng, thân hình dịu dàng cùng thần thái vũ mị.
"Hắn… Sao lại là nữ, khó trách gương mặt không chút huyết sắc hóa ra là do dịch dung hóa trang" Với Nhạc Phàm đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến sự thần kì của thuật dị dung, trước đây khi ở biên cương Trần Hương đã từng thay đổi dung mạo, tuy nhiên hiệu quả thật sự không bằng nữ nhân kia.
"Thuật dị dung" vẻ mặt Nhạc Phàm ngẩn ra, trong đầu lại hiện lên vô số ý niệm, nhìn chằm chằm vào mỹ nữ kia.
Đương nhiên, tuyệt không phải là do Nhạc Phàm xem mỹ nữ tuyệt thế kia, có thể nói hắn dường như, đối với những vật bên ngoài rất lãnh đạm, hoặc có thể nói hắn chính là đầu gổ, căn bản không biết thưởng thức cái đẹp, đổi lại mỹ nhân trước mặt là bí tịch võ công, có lẽ sẽ hấp dẫn hắn hơn nhiều.

Bên kia, Tiểu hỏa cũng giương mắt nhìn, nhưng vẻ mặt cũng ko kém phần thờ ơ, với Tiểu hỏa có lẽ khỉ con còn đẹp hơn rất nhiều, chậm chí tuyệt thế giai nhân trước mặt nó cũng ko bằng một con gà nướng.
Con mắt của một người một thú như thế, không biết nữ nhân kia biết thì sẽ có cảm giác như thế nào!
Lấy lại tinh thần, Nhạc Phàm yên lặng quan sát chỉ thấy nữ nhân kia thoáng vuốt lại mái tóc sau đó trên vách núi tay khẽ lay chuyển. Lúc này, trên mặt vách trơn nhẫn xuất hiện một cái hốc nhỏ.
"Vừa rồi, thiếu chút nữa, nếu ta có thể giết được tiểu tử đó, nói không chừng thiếu chủ sẽ truyền bí pháp cho ta! Thật là đáng tiếc!" Nữ tử chớp nhớp mi, trong mắt không khỏi toát ra vẻ thất vọng, tiếp theo từ trong tụ bào lấy ra một lệnh bài đặt vào cái hốc, chỉ trong chốc lát, vách đá khẽ di động. Cơ quan quả nhiên kì diệu tuyệt luân.
"Hừ! Bất quá cũng không sao, lần sau khi ta thành tựu Mê thần đại pháp, hắn đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của Hồ mị nương ta. Hừ hừ hừ!" Hồ mị nương lạnh lung cười, lập tức thu hồi lệnh bài đi vào trong động, cánh cửa cũng tùy ý đóng lại.
Sau một hồi dò xét, chung quanh đã không chút động tĩnh, Nhạc Phàm mới từ từ tiến về phía trước vách đá, Tiểu Hỏa cũng đã nhảy tới vươn một chân ra, dùng móng vuốt tò mò cào lên vách đá.
"Cơ quan thật tinh diệu" Nhạc Phàm thầm than thở, trong đầu không khỏi nhớ tới loạn lâm thạch trận của Bạch lão gia tử. Hắn nhớ kĩ vậy bởi lối vào nơi lão nhân ẩn cư cũng đã nhờ một hảo bằng hữu thiết lập cơ quan bí mật, không nghĩ hôm nay lại được thấy một cơ quan tương tự như vậy.
"Bộp! Bộp, bọpp…" Nhạc Phàm dựa vào thủ pháp thấy vừa rồi mà gõ lên trên vách đá… Một rung động rấy nhỏ, cái hốc bí mật xuất hiện. Hắn cẩn thận đánh giá một phen, này hình tròn, như là để đặt một cái gì đó vào.
"Chẳng lẽ khối lệnh bài là chìa khóa vào sơn cốc?! Đáng chết" Nhạc Phàm mi tâm căng thẳng. Mặc dù hắn tự tin có thể phá hủy vách đá đó, nhưng lại sợ gây ra tiếng động quá lớn cũng không tốt. Huống chi là sơn động tối đen trước mặt, chưa biết bên trong ẩn tàng nguy hiểm như thế nào,ai lại muốn nếm thử? Huống chi Nhạc Phàm vốn là một thợ săn vĩ đại, tự biết sẽ không đem tính mạng ra mà mạo hiểm. Sau một hồi lo lắng, trong dầu đột nhiên xuất hiện tia sáng.
"Huyết y môn sát thủ… lệnh bài… chìa khóa… là lệnh bài… đúng rồi! Là lệnh bài" Trong lúc suy tư, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nửa năm trước, tại Thiên nhai hắn đã từng diệt một đội Huyết y môn sát thủ, lúc ấy từ trên người tên đầu lĩnh đã thu rất nhiều đồ vật, Phong Tường thân pháp cùng môt số bí kĩ ám sát, ngoài ra còn có một khối lệnh bài vô dụng.
"Không phải là vật đó chứ" Nhạc phàm tâm niệm vừa động, đã gỡ cái hộp trên lưng xuống. Cái hộp này thiết kế rất đơn giản chia làm hai tầng, một tầng chứa đao, một tầng dùng để chứa các vật linh tinh.
Ngân phiếu, tiền, vàng lá, lương khô, các vật linh tinh được bỏ qua…
Kim sang dược, bách hoa ngọc lộ hoàn, thanh phong đan, thất tâm hải đường, tam trùng tam thi tán… cũng không phải.
Kỳ kinh, Vu đạo, Quỳ hoa tâm kinh… Cầm quyển sách này Nhạc Phàm cười khổ không thôi, đây là toàn là những kì vật, nhưng bởi bản thân bôn ba xuôi ngược nên đành để một bên chưa từng coi đến.
"Thiếu chút nữa ta cũng quên vật này luôn" Nhạc phàm cầm trong tay khối ngọc thạch trong suốt, vẻ mặt trở nên buồn bã.
Khối ngọc bội này là "Cửu long ngọc linh" là quốc gia chi bảo, ngày trước Nhạc Phàm cùng Đại tướng quân Địch Thu Thiên đánh cược lấy được từ Hoàng Thái Cực của Thát đát tộc cùng với "Thánh dạ minh châu", "Thánh dạ minh châu" đối với việc tu luyện của Nhạc Phàm có ích, nên hắn luôn mang theo người. Còn "Cửu long ngọc linh" là di vật mà Địch Thu Nhiên phó thác, đương nhiên khi nhìn thấy vật, hắn không khỏi cảm thấy thương hoài.
"Là nó" Sau một hồi lục lọi, Nhạc Phàm tìm thấy khối lệnh bài nằm trong đám ngân phiếu.
"Huyết y lệnh", được làm từ hàn thiết tinh chế. Được làm từ đồng, bên ngoài khá quái dị, giống như hình một loài động vật. Một mặt có khắc hai chữ "Trưởng lão", mặt còn lại khắc 2 chữ "Huyết y"… Thấy vậy, đây có lẽ là lệnh bài than phận của Huyết y môn.
Nhạc phàm cầm lệnh bài quan sát, thấy vừa với khe hở ở trên bức vách. Vừa định đặt lệnh bài lên để mở cơ quan, bỗng nhiên dừng lại!
"Bây giờ ban ngày ban mặt, đi vào chắc không ổn, nếu không cẩn thận có thể bị phát hiện, muốn ẩn nấp cũng khó khăn, hơn nữa bản thân vẫn chưa rõ nội tình bên trong sơn cốc, nếu cứ đi vào thì không phải là sáng suốt".
Nhạc Phàm cố nén ý muốn tìm hiểu, đem thu lại lệnh bài, thở dài một hơi: "Ài, nếu bây giờ không phải lúc, không thể làm gì khác hơn là đợi đến ban đêm".
Trong một góc bí mật, một Mê tung trận giản đơn được bố trí, Nhạc Phàm lẳng lặng ở trong đó, cầm "Cửu long ngọc linh" quan sát , hộp đựng đao để ở một bên, Tiểu Hỏa cũng lười biếng nằm bên cạnh.
Khối "Cửu long ngọc linh" lớn bằng quả trứng, được chạm khắc tinh tế. Là một khối ngọc hoàn mỹ, khắc hình chín con thú đang ngủ, muốn tranh đoạt bảo châu, cổ ngữ có câu "Long sanh cửu tử" quả là đúng như vậy.
Nhạc Phàm chăm chú quan sát "Cửu long ngọc linh", ngoại trừ có ý nghĩa bất phàm, trong suốt nhìn thấu qua, còn vẻ ngoài cũng không có điểm gì đặc biệt. Nhưng mỗi khi Nhạc Phàm tiếp xúc với khối ngọc, có một sự khác thường khác lạ truyền vào trong lòng, làm tâm thần hắn thêm thỏai mái.
Trong sáng, sảng khoái, hài hòa, tự nhiên, yên tĩnh… Tựa hồ tất cả cái đẹp của thiên địa, đều dung nhập vào thân.
Nhạc Phàm tay cầm "Cửu long ngọc linh", tu luyện theo thói quen, hít thở sinh mệnh nguyên khí, giảm nhận được sự giao dung tinh tế với thiên địa… Thiên nhân hợp nhất.
Trong cơ thể, "Long cực cửu biến" tự vận chuyển, một luồng ánh sáng xanh bao trùm toàn thân, không ngừng rèn luyện gân cốt… Sự xung đột mãnh liệt trong cơ thể, khiến Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng vốn hắn có thói quen kiên trì, trải qua bốn năm sinh tử chiến trường, nỗi thống khổ lúc này đối với hắn có là gì.
Tại thức hải, Tiễn hồn màu vàng nhạt, thất tình chi khí bao quanh không ngừng tinh luyện tiễn hồn.
Với sự trợ giúp của Ngọc linh, Nhạc Phàm nhanh chóng nhập định. Huyệt bách hội mở ra, nguyên khí của thiên địa nhanh chóng vây quanh như làn sương mỏng, ngay cả Tiểu Hỏa bên cạnh cũng tỏ vẻ hưởng thụ, chìm vào giấc ngủ say!
Thiên địa nguyên khí quán nhập vào cơ thể, nhanh chóng được thất tình chi khí của Nhạc Phàm luyện hóa vào nguyên đan, sau đó nhanh chóng tuần hoàn không ngừng trong kì kinh bát mạch.
Bởi lượng nguyên khí khổng lồ, cho dù một người có thân thể cường đại cũng tiếp nhận có mức cực hạn. "Nguyệt doanh tắc khuy, thủy mãn tắc dật – Trăng tròn thì lại khuyết, nước đầy thì sẽ tràn" đạo lý này hiển nhiên Nhạc Phàm hiểu rõ, lúc này huyệt bách hội được thiên địa linh khí rót đầy, không thể tiếp tục hấp thu thêm nữa. Trừ phi tái khai linh khiếu, nếu không lực lượng của bản thân vĩnh viễn không thể điều khiển được.
Nguyên khí rèn luyện cơ thể trải qua sáu giai đoạn: dưỡng tâm, thông mạch, tụ khí, khai khiếu, luyện thần, đạo sơ, trong đó quá trình khai khiếu là khó khăn nhất, là giai đoạn dùng nguyên khí hùng mạnh luyện hóa linh huyệt, khiến khí tụ mà không tan, thu phát tùy ý.
Phải biết rằng, phương pháp của Nhạc Phàm vốn chủ yếu là tu luyện lực lượng, không giống các phương pháp khác trên giang hồ. Người trong giang hồ luyện khí là chính, chỉ cần kinh mạch càng vững chắc, chân khí càng dễ dàng hội tụ nhiều, từ đó mà hình thành cương khí hộ thể, đạt đến cấp độ này gọi là tiên thiên cao thủ. Nhưng Nhạc Phàm vốn khác biệt, nếu hắn không có linh khiếu, thân thể tất nhiên chịu đựng có hạn, nhất là dẫn một lượng nguyên khí khổng lồ quán nhập vào cơ thể, cuối cùng có thể dẫn đến nổ tung mà chết.
Vì để có thể mở ra linh khiếu thứ 2, Nhạc Phàm cũng tích lũy được nguyên khí, không ngừng áp bức. Thế nhưng do huyệt đạo toàn thân đã bị phá lâu năm, căn bản không có cách nào tụ lực, cho nên việc mở ra linh khiếu diễn ra chậm chạp.
Đang lúc buồn rầu, "Cửu long ngọc linh" trong tay bỗng nhiên truyền đến từng trận khí tức, khí tức hùng hồn bá đạo nhanh chóng truyền khắp thân thể. Sự hiểu biết hiện ra trong tâm Nhạc Phàm, dù mờ ảo vô thường, nhưng cũng là cơ hội khó gặp lần hai, không chút nghĩ ngợi vội vàng tập trung tất cả nguyên khí theo kinh mạch đổ vào vị trí huyệt Thần khuyết, dẫn lối cho thiên địa nguyên khí.
Một tia một tia… một dòng một dòng… một đạo một đạo…
Dưới áp lực từ từ, nguyên khí trong ngoài tương hợp. "Lực" có, "Lộ" cũng đã thông, tất cả đều như tự nhiên, đứng là ứng theo một câu cổ ngữ… thủy đáo cừ thành! (- tương tự đại công cáo thành).
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-thien/chuong-354/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận