Cũ trụ có kỷ nguyên, là tam cổ.
Thái cổ là Hồng Mông, viễn cổ là Hồng Hoang, thượng cổ là Cửu châu.
Trong đó Thái Cổ là thần bí nhất, Viễn Cỗ là hung hiểm nhất, đó là thời đại hỗn loạn lâu nhất, Tam Hoàng Ngũ Đế tranh giành thiên hạ, hỗn loạn không ngừng, chư tử tham gia cuộc chiến.
Thượng cổ chính là thời kỳ hưng thịnh nhất, cường giả như mây, phân tranh không ngớt. Chỉ tiếc, niên đại đó trong thời gian chiến loạn bị mất một bộ phận văn hóa truyền thừa và văn minh tinh thần lớn. Vì nguyên nhân như vậy cho nên, lịch sử thời thượng cổ thường xuất hiện một đoạn trống hoặc đứt gãy, chỉ có một chút thị tộc từ xa xưa mới có chút ghi chép về đoạn thời gian này.
Thiết Huyết sở dĩ đề cập tới những vấn đề này, chủ yếu là để cho mọi người mở rộng tầm mắt, không hề câu nệ giang hồ là nơi nhỏ bé, đối với tâm cảnh của họ có sự trợ giúp. Đồng thời cũng để cho mọi người hiểu rõ bản thân mình nhỏ bé ra sao, nếu như cứ cố chấp thì cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mọi người yên lặng không nói, dường như đang muốn khắc sâu lời nói của Thiết Huyết vào trong lòng.
Trong chốc lát, Thiết Huyết thấy lời nói của mình đạt được hiệu quả như mong muốn, vì vậy hắn quay lại chính đề nói:
- Hiện tại Thiết mỗ tuyên bố chuyện thứ hai. Nếu Thiết mỗ đã sáng lập ra Thiên Đạo liên minh, đương nhiên cũng muốn thực hiện chức trách của một minh chủ.
Nói xong, Thiết huyết lấy từ trong lòng qua một quyển sách nói:
- Trải qua một khoảng thời gian dài chỉnh lý, Thiết mỗ đã hiểu đại khái tình huống ở trong Tu Hành Giới, và ghi lại một ít tâm đắc khi tu luyện trong quyển sách này, qua hôm nay ta sẽ để Đồng Tường phục chế phân cho mọi người.
- Cái gì? Tâm đắc tu luyện?
- THiết Huyết minh chủ, những lời ngươi nói là sự thực chứ? Ngươi định đem những tâm đắc khi tu luyện truyền cho chúng ta?
Mọi người nghe Thiết Huyết nói như vậy tức thì ồ lên.
Thiết Huyết mỉm cười nói:
- Việc này là thật, đây chính là hứa hẹn của Thiết mỗ, các ngươi đã từng thấy qua Thiết mỗ nuốt lời bao giờ chưa?
Nghe lời khẳng định của Thiết Huyết, mọi người kích động không ngớt, không ngừng hoan hô ca ngợi hắn.
- Mặt khác...
Đợi mọi người bình tĩnh lại, Thiết Huyết lại nói:
- Mặt khác, để cho Thiên Đạo liên minh phát triển ta và Quan tông chủ, cùng với đám người Cừu lão đại đã thương nghị quyết định, chuẩn bị ở Thiên Đạo liên minh thiết lập hai Phó minh chủ, bốn vị trưởng lão, cùng ta quản lý sự vụ trong Thiên Đạo liên minh.
- Cái gì? Muốn lập Phó minh chủ và trưởng lão?
Nghe xong hắn nói, mọi người sửng sốt, tiếng nghị luận nổi lên, có hoài nghi, cũng có tán thành.
Thiết Huyết từ lâu đã biết bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, hắn kiên trì lắng nghe mọi người nghị luận, cũng không có phản ứng thái quá. Dù sao, Thiên Đạo liên minh trên ý nghĩa nào đó chỉ là kết hợp lợi ích thành một thể, tính chất quản lý tương đối rời rạc. Đừng nhìn bọn hắn hiện tại tương đối phục tùng Thiết Huyết, thế nhưng trong đó cũng có không ít kẻ có tâm tư, muốn trở nên nổi bật.
Đối với tình huống như vậy trong lòng Thiết Huyết tự nhiên là biết rõ. Nếu là bình thường, bằng vào lực lượng của hắn có thể trấn áp, bất quá, một ngày mình không ở đây, Thiên Đạo liên minh không chừng sẽ gặp phải cảnh mâu thuẫn nội bộ, thậm chí là cục diện hỗn loạn. Thiên Đạo liên minh chính là một nước cờ sinh tử trọng yếu của Thiết Huyết, hắn tuyệt đối không cho phép người khác phá hư tâm huyết của hắn. Bởi vậy để cho Thiên Đạo liên minh sau này phát triển tốt, hắn phải lợi dụng một chút thủ đoạn, tiến hành ước thúc những người này.
Kỳ thực, có một bộ phận rất lớn hiểu rõ ý tứ chân chính của Thiết Huyết, mặc dù trong lòng có chút chống cự, nhưng không ai dám thẳng thừng phản bác. Bằng vào tình huống hiện tại của bọn họ, nếu như mất đi Thiên Đạo liên minh che chở, sợ rằng sẽ có tai họa lâm đầu.
Qua một trận, thanh âm nghị luận dần dần xẹp xuống, mọi người rốt cuộc chịu sự an bài của Thiết Huyết.
Thấy cảnh tượng như vậy, Thiết Huyết thỏa mãn gật đầu nói:
- Nếu như mọi người không có dị nghị, vậy thì việc này quyết định như thế, chỉ là công việc cụ thể nên suy nghĩ thận trọng một chút. Đối với thái độ làm người của Thiết mỗ mọi người hẳn cũng có chút hiểu biết. Mọi người yên tâm, Thiết mỗ nếu như đã sáng lập ra Thiên Đạo liên minh, tự nhiên sẽ phụ trách nó, phụ trách với các ngươi. Hay dùng câu nói kia, Thiết mỗ muốn thiên hạ cùng võ, giang hồ tự tôn, kẻ yếu thành đạo.
Sau khi nói một phen, Thiết Huyết liền để mọi người tản đi, mà chính mình thì hướng về phía hậu viện đi tới.
Hậu viện Thiên Vân Cư, kỳ ảo tĩnh lặng.
Một chiếc đình lẳng lặng đứng đó, chung quanh nó là nước bồng bềnh, trúc làm bạn, phong cảnh đẹp đẽ. Dưới đình có nước vườn quan, hai bên thì có rừng trúc làm bạn, gió mát mơn trớn.
Lýc này, trong đình có mấy người đang tề tụ, chính là đám người Nhạc Phàm và Khấu Phỉ đang chờ.
- A Tuấn, ngươi nói xem vì sao Thiết Huyết hiện tại còn chưa qua đây? Muốn để cho chúng ta chờ đến khi nào a?
Đình nghị nhìn phong cảnh bên ngoài, có chút không kiên nhẫn hỏi.
Long Tuấn ngồi ở bên cạnh, trong miệng không ngừng nhai, hàm hồ nói:
- Ta đâu biết! Người ta hiện tại là minh chủ của Thiên Đạo gì gì đó, tự nhiên là rất bận, làm sao có thời gian đi bận tâm tới đám tiểu nhân vật như chúng ta?
Đình Nghị quay đầu lại, cười quái dị nói:
- Những lời của A Tuấn ngươi dường như có chút chua, có phải là ngươi đố kỵ người ta làm minh chủ không? Hắc hắc hắc.
- Thối lắm!
Long Tuấn tức giận nhìn hắn, bộ dáng khinh thường nói:
- Ta đố kỵ hắn sao? Tốt xấu gì ta cũng đã từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, có thể đố kỵ cùng người khác sao?
Đình Nghị lắc đầu:
- Hai thứ đó không giống nhau, thiên quân vạn mã có thể so với trăm Thiên Đạo cao thủ sao?
- Ngươi...
Long Tuấn tức giận nói:
- Chính là bởi vì hiện tại Thiết Huyết có thế lực lớn như vậy trong tay cho nên ta mới không yên lòng. Tuy rằng nói Thiết Huyết và sư phụ là hảo huynh đệ, thế nhưng lòng dạ của người này quá sâu, ta sợ sau này sư phụ sẽ bị hại.
- Bị hại?
Đình Nghị không thèm để tâm nói:
- Ta nói tên tiểu tử ngươi lại suy nghĩ miên man a. Thời gian ngươi ra mắt sư phụ thì người và hắn đã trả qua những gì? Huống chi những năm gần đây Thiết Huyết kia cũng không làm gì không phải với chúng ta, vì sao ngươi còn không yên lòng đây.
Long Tuấn hừ lạnh nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lòng người thay đổi, sư phụ chúng ta là người có tình nghĩa, thế nhưng không nhất thiết người khác cũng như vậy. Huống chi hiện tại bản thân sư phụ bị trọng thương, chúng ta cũng không thể để người khác có cơ hội làm hại sư phụ.
- Đó là đương nhiên!
Liên quan đến sự an nguy của sư phụ, Đình Nghị không thể nào không quan tâm.
Hai người này nhỏ giọng nói, cách đó không xa, tỷ muội Chu gia và Mặc Toàn cũng đang nói chuyện.
Ba nữ nhân thành một cái chợ, giữa các nàng dường như không bao giờ hết đề tài nói chuyện, một lát sau ba nàng liên đổi đề tài.
- Hì hì, không nghĩ tới Mặc Toàn tỷ tỷ lợi hại như vậy, chỉ cần một lát là có thể hạ được đối thủ lợi hại.
Vẻ mặt Chu Phượng nóng bỏng nhìn Mặc Toàn.
Nàng khiêm tốn cười nói:
- Đâu có, ta chỉ là chiếm một chút ưu thế trên phương diện thần thông mà thôi. Hơn nữa đối phương lại coi thường ta, cho nên ta mới may mắn đắc thủ.
- Thực lực chính là thực lực, nào có nhiều may mắn như vậy.
Chu Phượng nghiêm mặt nói:
- Khấu tiền bối bọn họ thường nói, vận khí cũng là một bộ phận của thực lực, nếu như không có thực lực dù vận khí có tốt mấy cũng vô dụng.
- Phượng muội muội quá khen rồi.
Mặc Toàn mỉm cười nhìn tỷ muội Chu gia nói:
- Ta cũng không nghĩ tới hai người các ngươi không ngờ lại là hoàng tộc Đại Minh vương triều ở Cửu Châu.
Chu Phượng sắc mặt buồn bã, Chu Tĩnh Nguyệt thở dài nói:
- Chúng ta đâu còn là hoàng tộc gì đó, hiện tại chỉ giống như là chó nhà có tang mà thôi.
Mặc Toàn thấy hai người như vậy, giả vờ kinh ngạc nói:
- Nói bậy, Nguyệt tỷ tỷ và Phượng muội muội đẹp như vậy, nào có giống chó nhà có tang chứ, nào có chó nhà có tang nào đẹp như vậy? Chí ít Mặc Toàn ta còn chưa thấy.
Mặc Toàn lại nói:
- Huống chi, hai người các ngươi bên cạnh không phải còn có người yêu thương các ngươi sao? Chờ các ngươi kết thành phu thê, chẳng phải là có nhà để về rồi sao, đúng không? Ha ha...
Nghe Mặc Toàn nói như vậy, tỷ muội Chu gia tức thì thấy vành tai mình nóng lên. Nhị nữ đều không tự giác mà liếc mắt nhìn Long Tuấn và Đình Nghị, chỉ tiếc hai người kia không có phát hiện ra.
Chu Phượng bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói:
- Bọn họ hiện tại trong lòng cũng chỉ có sư phụ bọn họ, sao có thể nghĩ tới chúng ta được chú.
- Ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi chẳng lẽ còn muốn người ta vì tình nahan mà quên sư phụ sao?
Mặc Toàn cười to, lại nói:
- Chỉ là Phượng muội muội nói cũng đúng, hai tên tiểu tử kia đối với Lý huynh quả thực vô cùng tôn kính. Lý huynh có thể có được đồ đệ như vậy thực là phúc khí của hắn, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút ước ao.
Chu Phượng lại không cho là đúng nói:
- Lời này của Mặc Toàn tỷ tỷ sai rồi, phải nói, bọn họ có được một người sư phụ như Lý đại ca mới là phúc khí.
- A?
Thấy Mặc Toàn không tin, Chu Phượng giải thích nói:
- Kỳ thực hai người bọn họ khi trước chỉ là hai tên khất cái cô nhi trên đường mà thôi, mãi cho đến sau khi gặp được Lý đại ca, bái Lý đại ca làm sư phụ mới có thành tựu ngày hôm nay. Đối với bọn họ mà nói, Lý đại ca như huynh trưởng, lại như cha, so với thân nhân còn thân hơn. Vì vậy bọn họ mới có thể đặc biệt tôn kính Lý đại ca như vậy, ai dám nói một câu không phải về sư phụ bọn họ, bọn họ cho dù liều tính mạng cũng phải đánh cho hắn thành đầu heo.
- Hóa ra là như vậy! Nghe Phượng muội muội giải thích ta đã có chút minh bạch.
Mặc Toàn lại có chút hiếu kỳ hỏi:
- Được rồi, các ngươi dường như vô cùng hiểu rõ Lý huynh, có thể nói cho ta một chút chuyện về Lý huynh được không? Nói ra thật xấu hổ, Lý huynh đối với ta có ân cứu mạng, mà ta ngay cả một chút về hắn cũng không biết, thậm chí muốn báo đáp hắn cũng không được. Lý huynh là cho ta có cảm giác thần bí, khiến cho người ta nhìn không thấu.
- Tỷ tỷ, Lý đại ca rất thần bí sao? Vì sao ta lại không cảm giác thấy?
Chu Phượng nhìn về phía Chu Tĩnh Nguyệt, nàng kia cũng lắc đầu nói:
- Lý tiên sinh một chút cũng không có thần bí, chỉ là Mặc Toàn muội tử không biết về hắn mà thôi. Đối với mấy người chúng ta, Lý tiên sinh chỉ là một người bình thường, cho dù hắn làm những chuyện tình không bình thường cũng như vậy.
- Dám cùng đại tôn động thủ, người như vậy sao lại là người bình thường được chứ?
Nhìn vẻ mặt có chút không tin tưởng của Mặc Toàn, Chu TĨnh Nguyệt giải thích:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, Lý tiên sinh chính là ngươi như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không coi mình là người rất giỏi gì, sinh hoạt vẫn như bình thường, giống như cái tên Nhạc Phàm của hắn, lấy núi là bạn, bình thường mà vượt qua giới hạn của mình. Chỉ tiếc, rất nhiều sự tình không phải do chính hắn làm chủ. Cuộc đời của Lý đại ca nhiều trớ trêu, kiếp nạn trọng trọng. Từ một sơn dân trong núi trở thành một cường giả ngày hôm nay, kỳ thực ở trong lòng hắn, khát vọng duy nhất là được ở cùng thân nhân mình.
Chu Phượng tiếp lời:
- Chỉ là Lý đại ca quả thực là một người vô cùng tài giỏi, ở giang hồ Thần Châu chúng ta không ai không biết tên và sự tích của huynh ấy.
Nói tới đây, chu Phượng nhìn Nhạc Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần ở một góc nhìn Chu Tĩnh Nguyệt thở dài, mà Mặc Toàn thì cũng không hỏi gì nữa.
Tam nữ trầm mặc, không nói lời nào.
Bên kia, đám người Khấu Phỉ và Không Văn dùng võ luận đạo, đang tự mình lĩnh ngộ.
Nhạc Phàm, Vương Sung và Thích Minh Hữu lẳng lặng ngồi một góc, dường như có tâm sự.
Mà Thiên Sinh cùng với A Đồ thấy thiếu chủ như vậy tất nhiên là không dám quấy rầy, chỉ yên lặng ở một bên, ngay cả Tiểu hỏa cũng có vẻ mệt mỏi, miễn cưỡng ghé vào vai A Đồ.
Không bao lâu sau, thân ảnh Thiết Huyết xuất hiện.