THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾT
NGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC
TẬP 6: YẾN TRIỆU BI CA
CHƯƠNG 175: THỐI ĐỊCH
NGƯỜI DỊCH : DUNG NHI
DỊCH THUẬT: VD
nguồn tunghoanh.com
Khách sạn thành tây, thân hình Phương Hướng Minh từ trên nóc nhà nhảy xuống, hắn không hề dừng chân, hai chân nhún mạnh, đã mượn lực bay lên lầu hai, đi tới phòng đầu tiên, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lập tức, một cỗ sát khí cực kỳ sắc bén đập vào mặt mà đến.
Hắn giương mắt vừa nhìn, Triết Biệt đã lắp tên lên cung, mũi tên dưới ánh sáng của ngọn lửa phát ra chói mắt.
Phương Hướng Minh bảo trì nguyên tư thế, hắn dù động cũng không dám động một chút. Chỉ là trong miệng hắn dồn dập kêu lên: “ Hứa Hải Phong gặp nạn, tại trong hoàng cung.”
Đồng tử trong mắt Triết Biệt kịch liệt co rút lại, lạnh như băng phun ra hai chữ: “ Phương hướng?”
Phướng Hướng Minh dùng ngón tay chỉ phương hướng chính nam, nói: “ Từ nơi này đi, thẳng tắp, lướt qua hai trăm hai mươi mốt nhà dân, là được.”
Triết Biệt cũng không nói cảm ơn, thu cung đứng dậy nhảy lên nóc nhà.
Nhưng hắn vừa mới nhảy lên nóc nhà, một đạo bóng đen dù nhảy lên sau, nhưng lại từ bên cạnh hắn nhanh chóng lướt qua, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Người có được tốc độ như thế, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình hầu hài.
“ Các hạ là ai? Cùng Thái Ất chân nhân làm sao xưng hô?” Trình Huyền Phong kinh ngạc hỏi.
Lấy tu vi của hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra võ công của Lý Minh Đường đã đăng đường nhập thất, không dưới Hứa Hải Phong.
Chỉ là một vị cao thủ cấp bậc tông sư như thế mà hắn chưa bao giờ nghe nói, điều này quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng.
Cao thủ có thể đạt tới cấp bậc tông sư, người nào không phải thân kinh trăm trận chiến, vào sinh ra tử mới có thể dưới cơ duyên xảo hợp lại chạm chân được tới đỉnh võ đạo.
Nên mỗi một tông sư đều là một vị cao thủ võ đạo danh dương thiên hạ.
Trước khi Thái Ất chân nhân đặt chận giang hồ, đây là một luật sắt, một luật sắc mà không ai có thể phá vỡ.
Nhưng tại bốn mươi năm trước, Thái Ất chân nhân tại bắc cương giận dữ xuất thủ, đem Hung Nô đệ nhất nhân Da Lộ Mang giết chết dưới chưởng. Mà trước đó, lại không ai biết được, vị lão đạo sĩ đã hơn bảy mươi lại là một vị cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư.
Chính là hắn đánh vỡ thần thoại suốt ngàn năm không ai phá nổi, nên hắn mới được tôn sùng làm người đứng đầu tam đại tông sư.
Nếu Trình Huyền Phong không nhận ra thân phận của Lý Minh Đường, tự nhiên liền liên tưởng tới Thái Ất chân nhân.
Đối mặt câu hỏi của Trình Huyền Phong, Lý Minh Đường không nói một lời, chỉ là đứng trước người Hứa Hải Phong, Nguyệt Nha Sạn lại nửa vác nửa cầm đặt lên vai phải.
Trình Huyền Phong không khỏi tức giận, hắn là thân phận cỡ nào, vô luận đi tới đâu, tất cả mọi người đều đối với hắn cung kính, làm sao có người dám vô lễ như thế, trực tiếp bày ra thái độ ngạo mạn không nhìn tới.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn liền tỉnh táo lại, vì sao hôm nay lại dễ nóng nảy như thế, không ngờ chỉ bị một thái độ của đối phương lại bị chọc giận.
Hắn nhướng mày, cúi đầu nhìn ngực áo bị phá rách, lập tức hiểu được. Mới rồi Hứa Hải Phong liều mình đánh một kiếm, không những tổn thương thân thể chính mình, lại càng mở ra một cái khe trong pháo đài tinh thần của mình, trong tâm linh của hắn đã để lại một tia sơ hở.
Tuy cái khe này thật nhỏ tới mức khó có thể phát hiện, nhưng nếu gặp phải cao thủ đồng cấp số, vậy sẽ trở thành điểm yếu làm cho hắn rất có thể bị thất bại.
Người tuổi trẻ này, không ngờ có thể đột phá được một chưởng toàn lực của hắn, chuyện này quả thật đã vượt ra ngoài ý liệu của hắn.
Trình Huyền Phong chỉ đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong nhưng không ngờ hắn chỉ thoáng chốc lại có thể khôi phục lại mấy thành khí lực đứng vững như thái sơn, có lẽ không cần tới mười năm, hắn đã có thể cùng chính mình buông tay đánh cược một lần.
Mà hán tử mày rậm mắt to này rõ ràng là thuộc hạ của hắn, trong Hắc Kỳ quân lại có được đông đảo cao thủ như thế, nhượng trong lòng hắn trống rỗng tăng thêm ba phần sầu lo.
“ Tiền bối nói rất đúng, vãn bối hôm nay công lực nông cạn, quả thật không có tư cách khiêu chiến tiền bối. Ngày sau nếu có điều thành, nhất định sẽ đến lãnh giáo.” Hứa Hải Phong vái chào thật sâu, nói.
Trong ánh mắt Trình Huyền Phong lóe lên sự phức tạp, mày rậm khóa chặt, nửa giây sau nói: “ Ngươi có thể đi, nhưng người này không được.”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, cười nói: “ Người này là sĩ tốt trong Hắc Kỳ quân, ngài nếu muốn lưu lại hắn, vãn bối quyết không thể ngồi yên không lý đến. Nói không được, không thể làm gì khác hơn là đành liên thủ đánh với ngài một trận.”
Trình Huyền Phong từ từ giãn đôi mày, hắn cười nói: “ Đó là tự nhiên, chỉ cần các ngươi đừng oán lão phu lấy lớn hiếp nhỏ là được.”
Hứa Hải Phong gật đầu, Tĩnh Tâm Quyết không hổ là thiên hạ đệ nhất kỳ công, chân khí của hắn chỉ trong chốc lát đã khôi phục ba thành. Chỉ là sắc mặt của hắn đã có một tia đỏ hồng quỷ dị, người khác không biết, trong lòng hắn lại biết rõ ràng, một kiếm vừa rồi đã tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, trong nội thể của hắn đã bị thương nặng.
Hứa Hải Phong đưa tay khoát lên lưng của Lý Minh Đường, toàn thân giống như là không có sức nặng, áp vào phía sau lưng của hắn.
Căn bản là không cần dùng ngôn ngữ trao đổi, Lý Minh Đường lập tức để ý tới ý nghĩ của Hứa Hải Phong. Nguyệt Nha Sạn trên vai hắn giống như là cây súng bắn đạn, đột nhiên nhảy lên giữa không trung, dùng uy thế như sấm sét hướng ngay eo Trình Huyền Phong quét tới.
Trình Huyền Phong nghe âm thanh khác thường, hơi lộ kinh ngạc, lui một bước nhỏ về phía sau, trùng hợp tránh được một sạn. Mà Nguyệt Nha Sạn bị bám tiếng gió cũng đem quần áo hắn thổi lên phần phật.
Chuôi Nguyệt Nha Sạn không chút nổi bật kia lại có được sức nặng như thế, lại làm hắn kinh hãi.
Ai ngờ Lý Minh Đường lại đi theo tiến lên trước một bước, đưa tay đẩy lên Nguyệt Nha Sạn, một sạn quét ngang liền giống như bánh xe bay múa xoay tròn, hướng Trình Huyền Phong đánh tới.
Hai mắt Trình Huyền Phong sáng ngời, mặc cho hắn vào nam ra bắc mấy chục năm, lại chưa bao giờ gặp qua kỳ kỹ như thế, người này tất có một bộ công pháp rất đặc biệt phối hợp. Nếu không quả quyết cầm một thanh Nguyệt Nha Sạn nặng nề như thế, lại giống như cầm một cây côn mà chơi đùa.
Tuy cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua Tần Dũng, nhưng cũng biết người này không phải là vị bạo long hình người dũng sĩ vô địch kia.
Nếu Tần Dũng cũng có thể đặt chân vào cảnh giới tông sư, vậy danh hào đệ nhất thiên hạ đã sớm không còn ai ngoài hắn.
Thân hình hắn thối lui, trong nháy mắt đã lui tới góc tường. Nơi này bụi hoa đầy đất, nơi góc tường lại còn có vài dây leo.
Trình Huyền Phong giật mạnh, một sợi dây leo lập tức đứt đoạn, hắn cầm dây leo, nội lực truyền vào, dây leo giống như một con rắn quấy lấy cây Nguyệt Nha Sạn đang bay múa không ngớt.
Lý Minh Đường mặt không chút thay đổi gia tốc thúc giục Nguyệt Nha Sạn trên tay, chỉ là vô luận có múa nhanh như thế nào, thân hình của Trình Huyền Phong vẫn như bóng với hình đi theo sát tiết tấu của hắn. Dây leo trong tay hắn dưới nội lực cường đại truyền vào, không ngờ cứng rắn như sắt, không dễ dàng bứt đứt.
Một cỗ nội lực âm nhu chí cực dọc theo dây leo, thông qua Nguyệt Nha Sạn, hướng cơ thể Lý Minh Đường bức đi.
Nhưng cỗ nội lực còn chưa đi tới được bàn tay của Lý Minh Đường, cũng đã bị luồng chân khí hạo nhiên vô cùng đánh cho tan tác. Mà dây leo quấn quanh Nguyệt Nha Sạn cũng bị tấc tấc đứt đoạn, không còn tồn tại.
Trên mặt Trình Huyền Phong lần đầu biến sắc, vừa rồi tiếp xúc nội lực, hắn lập tức biết, có thể phát huy ra nội lực hùng hậu bá đạo như thế, cũng không phải do một mình Lý Minh Đường có được.
Đây căn bản là do Hứa, Lý hai người hòa hợp tu vi toàn thân làm thành một thể, bằng vào tu vi hai siêu cấp cao thủ cấp bậc tông sư, bọn họ lẫn nhau tin cậy, truyền vào một người, cũng chỉ có nội lực hai người hỗ bổ, mới có thể đạt tới mức uy lực như thế.
Hứa Hải Phong linh giác mạnh, đã không ở dưới hắn, mà sau khi hai người bọn họ liên thủ, vô luận chiêu thức nội lực cũng đều không kém hơn hắn.
Nếu bàn về tinh lực nhẫn nại, vậy trong thiên hạ còn có người nào so được với Tĩnh Tâm Quyết của Hứa Hải Phong được Thái Ất chân nhân truyền thừa.
Thân hình Trình Huyền Phong không ngừng, nhưng trong lòng liên tục cười khổ.
Dưới loại tình huống này, ngoại trừ hắn bất kể hậu quả, tình nguyện lưỡng bại câu thương, nếu không thật đúng là không làm gì được bọn họ.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn vừa động, bật lui nhanh về phía sau, chút dây leo còn sót lại trong tay thẳng tắp như kiếm, hướng bốn phía trong nháy mắt đâm ra hơn mười lần.
Một đạo bóng đen như quỷ mị vây quanh hắn chuyển hơn mười vòng, đạo thân ảnh này không phải đơn thuần đảo quanh hắn, mà là lúc tiến lúc lui, chỉ tùy cơ mà động, chỉ cần hắn sơ sẩy, chủy thủ trên tay đạo thân ảnh kia lóe ra quang mang màu lam sẽ vô tình đâm vào thân thể của hắn.
Đây là người nào? Đây là võ công gì?
Dù là với võ công linh giác của hắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo, mà không cách nào làm ra thủ đoạn công kích gì, đây hết thảy đều là vì tốc độ tuyệt đối lạ thường của thân ảnh kia.
Tương Khổng Minh từng có lời nói, võ công thiên hạ, không có thứ nào cứng rắn mà không bị phá, duy nhất chỉ có nhanh là không phá được.
Tốc độ tuyệt đối sẽ mang đến lực lượng tuyệt đối.
Sự kinh ngạc trong lòng Trình Huyền Phong không có bút mực nào có thể hình dung, tốc độ như vậy tuyệt đối là đã vượt qua cực hạn của con người. Cho dù là Lê Ngạn Ba trong tam đại tông sư lấy tốc độ nổi danh cũng phải trợn mắt cứng lưỡi, than thở không kịp.
Hắc Kỳ quân, rốt cục là một chi bộ đội như thế nào vậy?
Vô luận là bạo long hình người Tần Dũng, thần tiễn vô địch Triết Biệt, còn là Tương Khổng Minh khoáng thế binh thư, đều là những nhân vật tuyệt đỉnh cơ hồ không có khả năng xuất hiện.
Hiện tại lại thêm một tuyệt đỉnh cao thủ cấp bậc tông sư cùng một cao thủ có tốc độ khủng khiếp này cũng đã làm hắn đau đầu không thôi, một người tuổi trẻ có tốc độ siêu việt cực hạn của con người.
Lực lượng Hắc Kỳ quân không thể khinh thường, có lẽ bọn họ quả thật có thể ngăn cản được đại quân khuynh quốc của Khải Tát nhân.
“ Hứa tiểu hữu, hôm nay lão phu không làm gì được các ngươi, không bằng chúng ta ngưng chiến thế nào?” Trình Huyền Phong nhắm lại hai mắt, chỉ dựa vào linh giác cảm ứng hết thảy biến hóa của hầu hài, khi thì dùng dây leo làm kiếm, một kiếm chém ra, dù là không cách nào làm bị thương hầu hài, nhưng cũng phải làm cho hắn phải muốn tránh lui,
Tốc độ tuyệt đối đối phó người bình thường quả thật có thể lấy được kỳ hiệu, nhưng đối phó cao thủ cấp tông sư, kỳ hiệu tự nhiên phải giảm đi.
Lý Minh Đường đứng bên người Hứa Hải Phong, vạt áo không gió tự động, dĩ nhiên đang vận hết công lực toàn thân, chuẩn bị phối hợp hầu hài đánh ra một kích toàn lực.
Hứa Hải Phong nhìn hầu hài giống như hóa làm một đoàn khói đen, trong lòng do dự luôn mãi, rốt cục kêu lên: “ Dừng tay.”
Hầu hài lập tức thu tay lại lui về phía sau, nhảy đến sau lưng hắn.
Đến tận đây, Trình Huyền Phong mới nhìn rõ diện mạo của người này, khuôn mặt mọc ra đầy lông mềm khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng quyết không thể nào quên.
Hứa Hải Phong trầm ngâm chốc lát, hỏi: “ Vãn bối có một chuyện khó hiểu, tưởng muốn cầu giáo tiền bối.”
“ Ngươi nói.”
“ Vãn bối cùng Trình gia là địch, không biết vì sao tiền bối lại coi trọng vãn bối cùng Phương đại ca?”
Trình Huyền Phong cười ngạo nghễ, chỉ là trong dáng tươi cười có ẩn chứa tia bi khổ, hắn không nói một lời, chỉ là xoay người tiêu sái bỏ đi.
Cảm ứng được Trình Huyền Phong thật sự đi xa, Hứa Hải Phong đã không còn nhịn được, ngã ngồi xuống, một ngụm máu tươi tràn lên cổ họng, phun ra.