Thương Thiên Phách Huyết Chương 24 (Q1)

THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾTNGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC

TẬP 1 : TÂY VỰC QUẬT KHỞI
CHƯƠNG 24: HÀNH THÍCH

NGƯỜI DỊCH : DUNG NHI
DỊCH THUẬT: VD


Mang theo Tần Dũng, ba người đi qua một thạch đình, Hứa Hải Phong đột nhiên cảm thấy rùng mình, trải qua chiến tranh tẩy lễ Hứa Hải Phong lập tức cảm ứng được sát khí, tuyệt đối là sát khí lẫm liệt do cao thủ tản mát ra tới.

Dị biến nổi lên, một điểm hàn tinh từ bên trái sáng lên, trong chớp mắt ánh sao đầy trời, hướng mấy người bọn họ ùn ùn phóng tới.

“ Thích khách...” Hứa Hải Phong một bên rống lớn, một bên liều mạng lăn qua bên phải. Trong cảm giác của hắn, tên thích khách này tuy lợi hại, nhưng tựa hồ sát ý cũng không mãnh liệt, nếu không hắn cũng sẽ không có thời gian hét to.



Ba viên đại tướng bên người phản ứng càng nhanh hơn Hứa Hải Phong, Tần Dũng tràn tới, thân thể cao lớn liền trực tiếp đối mặt thích khách, hoàn toàn đem Hứa Hải Phong che chắn phía sau, hắn hừ lạnh một tiếng, triển khai hai bàn tay như hai cây quạt lớn hướng những ánh sao chộp tới. Triết Biệt tay trái đưa ra sau, nguyên lai Khai Thiên Cung giắt ngay sau lưng đã đột nhiên xuất hiện trên tay trái của hắn, mà tay phải đưa ra sau giống như biến ma thuật xuất hiện một mũi tên dài. Cả động tác giống như nước chảy mây trôi, công việc liên tục. Lâm Trường Không sắc mặt ngưng trọng, trầm người xuống, một quyền chậm rãi đánh ra, một quyền này của hắn ngưng tụ công lực toàn thân, vừa chậm vừa chắc, không ngờ phát sau mà tới trước, là người đầu tiên tìm được người thật sau màn sao đầy trời, hung hăng liều mạng kích tới một quyền.

“ Ba...” Một âm thanh trầm muộn, Lâm Trường Không chợt đỏ mặt lên, chợt lại chuyển trắng, thân thể không tự chủ được bật lui ra sau một bước dài.

Tuy có thể đánh bật lui một kích toàn lực của Lâm Trường Không, nhưng thích khách cũng không chịu nổi, kiếm quang trên tay hắn cũng không còn phát ra tầng tầng bóng kiếm, chính là một thanh trường kiếm mảnh mai mềm mại. Hai tay Tần Dũng trảo tới liền đem chuôi trường kiếm dễ dàng chộp vào trên tay.

Đúng lúc này, Hứa Hải Phong đột nhiên cảm ứng được sát ý của đối phương đại thịnh, trong sát khí lạnh như băng này còn hàm chứa một vị đạo thảm thiết bi tráng, hiển nhiên là sát thủ này vì hoàn thành mục đích, đã quyết định không tiếc ngọc đá cùng vỡ nát. Mà cơ hồ liền vào giờ khắc này, Hứa Hải Phong cùng Triết Biệt đồng thời đều rõ ràng, mục tiêu của sát thủ này dĩ nhiên không phải là Hứa Hải Phong mà chính là người đang giương cung lắp tên, Triết Biệt.

“ Cẩn thận...” Hứa Hải Phong uổng công kêu lớn.

Tên hắc y thích khách rút trường kiếm từ trong bàn tay Tần Dũng, thân thể tại giữa không trung xoay tròn, đã đem trường kiếm cắm vào trong ngực Triết Biệt. Thần cung vừa mới mở ra được một nửa trong tay Triết Biệt liền dừng lại, bởi vì thanh kiếm kia đã giành trước một bước đem mũi tên trên cung chém làm hai đoạn, Triết Biệt bản lãnh có lớn, cũng không cách nào bắn ra một mũi tên bị chém gãy.

Tần Dũng nhìn thân kiếm đen nhánh trên tay chợt sững sờ, hắn như thế nào cũng không hiểu được vì sao trường kiếm của thích khách đã bị mình chộp trong tay, vậy làm sao hắn có thể rút đi ra, nếu nói là rút ra từ trên tay của mình, vậy trên tay của mình lại là thứ đồ vật gì?

Tử Mẫu kiếm, lại chính là một thanh nhuyễn kiếm Tử Mẫu( một thanh dấu trong một thanh lớn hơn). Nương theo ngọn đèn âm u, trong nháy mắt Hứa Hải Phong đã nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, đó là một trung niên hán tử khoảng bốn mươi tuổi, mắt sâu mũi cao, hàm râu xồm xoàm rậm rạp, là một bộ dáng điển hình của Khải Tác nhân.

Chỉ một thoáng chốc, Lâm Trường Không đã điều tức hồi phục lại, hắn lại tiến lên trước một bước, hai tay nắm thành quyền, hướng thích khách Khải Tác nhân ở giữa không trung đánh tới. Người nọ vừa mới bách lui Lâm Trường Không, trêu Tần Dũng, đâm chết Triết Biệt, nhìn thật uy phong tám hướng, nhưng kỳ thật đã như cây nỗ bị giương hết lực. Thời khắc đang ở giữa không trung, đúng là đã thật kiệt lực, lực lượng mới không kịp nảy sinh, đối mặt một quyền của Lâm Trường Không hắn tránh cũng không thể tránh, ngăn không thể ngăn, bị Lâm Trường Không nặng nề đánh trúng tiểu phúc( bụng dưới).

Chỉ là Lâm Trường Không đánh trúng một quyền, lập tức thầm kêu không ổn, chỉ cảm thấy một quyền này giống như trúng mền bông, mười thành công lực ngay cả nửa thành cũng không thật, biết trong người đối phương mang theo kỳ công, ngạnh sanh hóa giải phân nửa lực đạo của chính mình.

Nhưng Lâm Trường Không đã là đệ nhất lưu cao thủ trên giang hồ, một nửa lực đạo này của hắn há có thể dễ dàng tiêu thụ được. Khải Tác nhân kia tuy võ công cao cường, nhưng cũng bất quá sàn sàn ngang ngửa với Lâm Trường Không, cùng siêu cấp cao thủ cấp bậc tông sư còn có một khoảng cách, vì thế không cách nào hóa giải toàn bộ lực lượng của một quyền này. Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, liền như vậy nương theo lực lượng một quyền bật người hướng xa xa bỏ chạy. Đồng thời hắc kiếm thoát tay bay ra, nhanh như thiểm điện hướng Lâm Trường Không vọt tới, Lâm Trường Không biết sau lưng mình chính là Hứa Hải Phong, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại một quyền đánh văng ra, sau đó đành trơ mắt nhìn hắn hướng bên tường bỏ chạy, đuổi không kịp.

Từ lúc Hứa Hải Phong quát to cho đến thích khách thành công mà chạy, tuy chỉ là trong chớp mắt điện quang hỏa thạch, nhưng kinh tâm động phách, không chút nào kém hơn cuộc chiến công thành hôm nay.

Hắc Kỳ quân không hổ là bộ đội có phản ứng nhanh nhất, hai tên quân sĩ cầm trường thương trong tay xuất hiện trên đường thích khách chạy trốn, giơ thương đâm tới. Nguyên lai trang bị thống nhất của Hắc Kỳ quân là một cây đao, nhưng sau khi đại xuất danh tiếng hôm nay, Hứa Hải Phong hướng hậu cần bộ muốn một chút binh giáp, bọn họ cũng cấp cho thật sảng khoái.

Thích khách Khải Tác cười lạnh một tiếng, giữa không trung đá tới hai chân, không ngờ nhẹ nhàng điểm hai chân lên đầu thương, mượn lực nhảy lên, lúc lướt qua trên đầu hai vị quân sĩ, hai chân điểm lên đỉnh đầu bọn họ, một cỗ chân khí cực kỳ âm nhu truyền xuống, thật sự đưa bọn họ hai người trong nháy mắt đánh chết.

Đang lúc hắn muốn tiếp tục mượn lực, đột nhiên cảm giác được trên chân căng thẳng chặt chẽ, hai vị quân sĩ không ngờ trong lúc sắp chết, lại gắt gao ôm chặt hai chân hắn, đem hắn kéo xuống.

Người nọ giận tím mặt, trong lòng lại càng kinh ngạc vạn phần, hôm nay hắn gặp qua thực lực Hắc Kỳ quân ở trong thành, mới vừa rồi dẫm hai chân lên đầu hai quân sĩ, nhìn như nhẹ nhàng, thật ra đã tụ tập công lực toàn thân. Đừng nói là quân sĩ bình thường, mà ngay cả nhị lưu cao thủ trên giang hồ bị dẫm trúng như vậy cũng đã táng mạng trong nháy mắt. Nhưng không nghĩ tới hai sĩ tốt Hắc Kỳ quân lại mang theo toàn bộ lực phản kích cuối cùng trong người, làm cho hắn tính sai hoàn toàn.

Tuy hắn lâm vào khốn cảnh, nhưng không chút kinh hoảng, hai chân lần lượt thay đổi dẫm lên nhau một kích, lập tức từ trong tay hai người chết tránh thoát đi ra, đây cũng là do công phu hắn kỳ lạ, cả người như nhu nhược không xương, đổi lại là người khác, dù là công phu có cao tới đâu, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng chạy thoát.

Hai chân hắn dẫm xuống đất, đột nhiên phía sau tiếng gió rít lên, tựa hồ có thứ gì đó hướng hắn bay tới. Hắn thất kinh, bất chấp tất cả, hướng bên cạnh liều mạng nhảy qua. Nhưng thể tích của ám khí kia quả thực quá lớn, trong tích tắc, với khinh công của hắn, cũng không cách nào toàn bộ né tránh, bị ám khí tạp trúng ngay eo.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hắn quay đầu vừa nhìn, ám khí kinh khủng kia không ngờ lại là một tòa núi giả cao chừng hai thước, có thể đem vật như vậy làm ám khí, trong thiên hạ chỉ có một mình Tần Dũng.

Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị một cây chùy kim cương nặng nề đánh trúng, mắt lóe đom đóm, một ngụm máu ứ lại phun ra. Nhưng hắn biết thời khắc này là thời khắc mấu chốt, chỉ cần thoáng chần chờ, hôm nay đừng mơ tưởng đào thoát, vì vậy cố nén sự đau đớn rát bỏng do vết thương truyền đến, cao cao nhảy lên, thân thủ dẫm lên thành tường, bay vụt qua, liền muốn chạy trốn lập tức. Đột nhiên cảm giác được ngay giữa ngực bụng một trận đau nhức, có thứ gì đó từ khoang bụng bắn ra, đảo mắt không thấy bóng dáng. Hắn cúi đầu vừa nhìn, ngay ngực bụng lại hiện ra một lỗ hổng, đang tràn trề máu tươi. Tao ngộ nhiều lần trọng thương hắn rốt cục không chịu được nữa, lập tức hôn mê. Ở một khắc hắn té xỉu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở vách tường phía sau lại có thêm một lỗ hổng, xuyên thấu qua lỗ hổng, hắn chứng kiến Triết Biệt đang cầm Khai Thiên Cung, chậm rãi ngã ngồi lên mặt đất.

“ Mau đem Triết Biệt vào phòng nghỉ, Tần Dũng ngươi cử người bảo vệ ngay cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến đến. Lâm Trường Không, ngươi bắt lại tên thích khách đáng chết đó cho ta, đợi lát nữa ta muốn đích thân thẩm vấn.” Hứa Hải Phong nhìn thấy Triết Biệt ngã xuống đất, không khỏi lòng như lửa đốt, Triết Biệt là một nhân tài có một không hai dưới tay hắn, vô luận thế nào cũng không thể xảy ra tổn thất.

Mang theo Triết Biệt vào phòng ngủ, Hứa Hải Phong vội vàng xuất ra bầu rượu tùy thân, rút tiểu đao, cắt mạnh cổ tay, lập tức máu tràn như suối. Hắn đem miệng bầu rượu hứng lấy máu tươi, dùng sức lắc mạnh, tiến lên cạy miệng Triết Biệt, đổ vào một ngụm lớn.

Công hiệu thần kỳ của huyết tửu rất nhanh liền phát huy đi ra, Triết Biệt rất nhanh liền ngủ say, khuôn mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều đã bắt đầu khôi phục vẻ hồng nhuận, đi qua quỷ môn quan một vòng rốt cục đã lại trở về.

Chứng kiến sự chuyển biến tốt đẹp của Triết Biệt, trái tim căng thẳng của Hứa Hải Phong rốt cục thả xuống tới.

Đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng ồn ào, Hứa Hải Phong vô cùng tức giận, đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn thấy là Phương Hướng Minh đang tranh luận gì đó với Tần Dũng. Trong lòng hắn ấm áp, vội vàng tiến lên: “ Đại ca.”

“ Tiểu đệ, ngươi không sao chứ?” Phương Hướng Minh nhìn thấy Hứa Hải Phong bình an đi ra, rất yên tâm, ánh mắt chuyển trên người hắn, chứng kiến cổ tay trái hắn băng bó, nói: “ Nghe nói thích khách náo loạn nơi này của ngươi, đó là người gì, vết thương ở tay thế nào?”

“ Đa tạ đại ca quan tâm, chỉ là bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ tốt.” Hứa Hải Phong cũng không muốn cho người ngoài biết vết thương của hắn là do hợp máu và rượu tạo thành, nếu Phương Hướng Minh hiểu lầm, hắn cũng thuận tiện thừa nhận xuống.

“ Ta cũng an tâm, tiểu đệ ngươi an tâm dưỡng thương, ta đi an bài một chút, nếu để cho thích khách quấy rầy thánh giá, thì không xong đâu.” Phương Hướng Minh vội vã cáo từ rời đi.

Nếu lại có thêm một thích khách như vậy, mà mục tiêu của hắn là mình chứ không phải Triết Biệt, Hứa Hải Phong nghĩ tới mà cảm thấy không rét mà run. Nếu vừa rồi đối tượng ám sát của đối phương là mình, tám chín phần hắn đã đắc thủ. Nghĩ như vậy, Hứa Hải Phong lập tức hạ lệnh tăng cường thêm người, đình viện nho nhỏ nhất thời tràn ngập minh cương ám tiếu( ngoài sáng trong tối), quả nhiên là chắp cánh khó bay. Cũng may thuộc hạ đích hệ của mình còn có hơn một ngàn người, cho dù có thay phiên ba lần cũng là có thừa.

Chứng kiến đình viện được Hắc Kỳ quân tầng tầng vây quanh, Hứa Hải Phong mới thở ra một hơi. Hướng Tần Dũng hỏi Phương Hướng Minh tới khi nào, nguyên lai Hứa Hải Phong vừa kêu to một tiếng thích khách, lập tức truyền tới trong tai Phương Hướng Minh ở ngay đình viện bên cạnh, hắn lập tức vội vã chạy tới. Nhưng hắn tới không khéo, chiến đấu đã sớm chấm dứt, Phương Hướng Minh nhìn thấy chỉ có một mình Tần Dũng trực ngay cửa phòng, vì vậy tiến lên hỏi, muốn đi vào xem là chuyện gì.

Không ngờ Tần Dũng phụng mệnh ngăn cản, vô luận Phương Hướng Minh đe dọa cầu khẩn thế nào, Tần Dũng nhất quyết nửa bước không cho. Nếu thay đổi là người khác, Phương Hướng Minh còn có thể dùng vũ lực mạnh mẽ tiến vào, nhưng nếu Tần Dũng tự mình thủ vệ, cho Phương Hướng Minh mười lá gan hắn cũng không dám ngạnh đến. Cũng may Hứa Hải Phong nghe được động tĩnh bèn đi ra, nếu không hắn thật không biết nên làm thế nào mới được.

Nguồn: tunghoanh.com/thuong-thien-phach-huyet/quyen-1-chuong-24-J6aaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận