THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾTNGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC
TẬP 11: TRỤC LỘC TRUNG NGUYÊN
CHƯƠNG 318: MAN NHÂN (2)
NGƯỜI DỊCH: DUNG NHI
Nguồn : Sưu tầm
Ánh mắt thâm trầm xa xa nhìn kỹ Hứa Hải Phong, Canh Dương cao giọng nói: “ Vậy các hạ là ai?”
Hứa Hải Phong cười vang nói: “ Tại hạ là ai, đợi gặp được tộc trưởng, sẽ cho biết chi tiết.”
Canh Dương trầm ngâm chốc lát, nói: “ Ngươi không thấy được Dương Thái tộc trưởng.”
“ Vì sao?”
“ Dương Thái tộc trưởng đã qua đời năm năm, tộc trưởng hiện tại là Canh Dương ta.”
Đến bây giờ Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, hai mươi năm, lão tộc trưởng qua đời cũng là trong tình lý. Dù sao, không phải ai cũng được trường thọ như lão đạo sĩ.
“ Đã như vậy.” Thanh âm Hứa Hải Phong xa xa truyền ra: “ Xin cho tại hạ tiến trại, gặp mặt nói chuyện một phen được không?”
“ Chỉ một mình ngươi sao?” Trong lời Canh Dương có một tia nghi vấn cùng cảnh giác.
“ Một người đủ rồi.”
“ Được…” Canh Dương cao giọng phân phó một câu, cửa trại lập tức mở rộng ra.
Hắn làm như vậy cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, kiến thức thần lực ngàn cân của Tần Dũng, hắn biết, một cửa trại đơn sơ chỉ sợ không cách nào chịu đựng được sự oanh kích của cây đại thụ kia.
Nếu bọn họ lòng mang ác ý, nghĩ muốn tiến vào, vốn không cần tốn nhiều công sức như thế, cho nên đối với lời của Hứa Hải Phong cũng tin được một nửa.
Hứa Hải Phong ngẩng đầu đi vào, Tần Dũng cùng Triết Biệt mang theo hai trăm sĩ tốt Hắc Kỳ quân canh giữ bên ngoài trại.
Biểu hiện của hai người họ cũng hoàn toàn khác nhau.
Triết Biệt sụp mắt mà đứng, trên mặt không chút gợn sóng, chẳng khác gì những binh lính đứng bất động như những pho tượng gỗ.
Mà Tần Dũng lại ôm cây đại thụ khổng lồ kia đi qua đi lại, trong miệng càng hùng hùng hổ hổ, chỉ là dù có bất mãn như thế nào, trước khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, thủy chung vẫn không dám tiến lên một bước.
Hứa Hải Phong đi vào trong trại, tự có người đi trước dẫn đường, mang theo hắn đi vào nội thính. Mà Canh Dương đi xuống tháp cao, tự mình nghênh đón.
“ Canh Dương tộc trưởng.”
Hứa Hải Phong chắp tay thi lễ, giương mắt nhìn lên.
Vừa rồi khoảng cách còn xa, lúc này vừa đến gần nhìn thấy, trong lòng thầm khen một tiếng, hảo hán tử.
Vóc người hán tử này cũng không phải thật cao lớn, nhưng tráng kiện cực kỳ, trên khuôn mặt làm cho người ta chú ý nhất chính là chiếc mũi thật cao, đem những đường nét trên mặt đẽo gọt tinh tế. Đường nét góc cạnh của gương mặt có vẻ cứng rắn, lại có vết sẹo thật rõ ràng.
Ngay khi hắn đánh giá Canh Dương, trong lòng Canh Dương cũng không hề bình tĩnh.
Hắn kiến thức qua thực lực của Triết Biệt cùng Tần Dũng. Tuy chỉ là sơ lược nhìn thấy, nhưng trong lòng sớm có so sánh, biết trong tộc của mình không ai địch nổi. Mà bọn họ lại đối với người trước mặt cực kỳ tôn sùng, vốn không hề dám cãi lệnh hắn chút nào.
Hắn lập tức đối với Hứa Hải Phong nảy sinh lòng hiếu kỳ thật lớn, lúc này đối mặt nhìn nhau, nhưng cũng nhìn không ra hắn có địa phương nào đặc biệt, duy nhất tương đối đột xuất, chính là đôi mày rậm của Hứa Hải Phong.
Đôi mày rậm mang theo khí phách, nhưng dưới đôi mày rậm, lại là một đôi mắt to hữu thần lấp lánh mang theo một tia cười, loại nét cười có thể làm cho người ta thật an tâm.
“ Các hạ là…”
“ Tại hạ Hứa Hải Phong.”
“ Hứa tiên sinh.” Canh Dương thuận miệng lên tiếng, cũng không thập phần để ý, ánh mắt của hắn ngược lại hướng ra ngoài cửa trại, hỏi: “ Không biết hai vị vừa mới xuất thủ là…”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, lập tức thư thái.
Hai năm qua, Hứa Hải Phong có thể nói là danh tiếng vang rền, đại danh của hắn vang xa khắp đại giang nam bắc, trong cảnh nội Đại Hán không có ai là không biết.
Nhưng đây chỉ là chuyện trong vòng hai năm nay, hơn nữa đối với việc này vô cùng chú ý, cũng chỉ là người Hán mà thôi. nguồn tunghoanh.com
Canh Dương là người Man tộc tây nam, từ trước đến giờ bọn họ cư trú trong núi sâu rừng thẳm, cơ hồ là sinh hoạt ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cho nên bọn họ không biết đến tên tuổi của hắn cũng là chuyện đương nhiên.
“ Hai người bọn họ là cấp dưới của Hứa mỗ, một người tên là Triết Biệt, người kia tên là Tần Dũng.”
Đôi mày Canh Dương cau lại, mấy tên này tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra.
“ Hứa Hải Phong…”
Thanh âm già nua từ sau lưng Canh Dương truyền đến, ánh mắt đại trưởng lão kinh dị bất định, đột nhiên kinh hô: “ Hắc Kỳ quân?”
Canh Dương giật mình, cũng bật thốt lên: “ Quân đội trong truyền thuyết?”
Hứa Hải Phong cảm thấy thú vị, nguyên lai mình đã đoán sai, bọn họ dù ở núi sâu, những vẫn nghe được danh tiếng của Hắc Kỳ quân.
Trong lòng không hiểu vì sao có một tia hãnh diện ngạo nghễ, hắn cười nói: “ Có phải truyền thuyết hay không, Hứa mỗ không biết, nhưng Hắc Kỳ quân thật sự là quân đội của tại hạ.”
Canh Dương hít sâu một hơi, thở dài nói: “ Nguyên lai cứ tưởng rằng đó là chuyện người Hán tự mình khoác lác, nên Canh Dương vẫn không chú ý, không ngờ trên đời này thật sự có như vậy…” Hắn nhướng mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết dùng từ ngữ nào mới chính xác, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói: “ Quân đội lợi hại như vậy, Canh Dương thật sự là ếch ngồi đáy giếng.”
“ Tiếng Hán của tộc trưởng thật không tệ a.” Hứa Hải Phong bật cười.
Sắc mặt Canh Dương đỏ lên, hắn cũng không biết những lời này của Hứa Hải Phong là khen ngợi thật sự hay là châm chọc, chẳng qua nhìn thấy vẻ hòa thiện cùng ý cười chân thành trong mắt đối phương, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
“ Đều do vô danh tiên trưởng dạy dỗ chúng ta, một trăm lẻ tám trại vùng tây nam, đều được nhận ân huệ của lão nhân gia, tiếng Hán này, tự nhiên cũng lưu hành lan xa.” Đại trưởng lão ở một bên cười a a nói, chỉ là trong nét cười, đã phát ra sự tôn kính từ trong nội tâm, có thể thấy được địa vị của Thái Ất chân nhân trong lòng hắn rất sùng cao.
“ Hứa tướng quân, xin hỏi tiên trưởng lão nhân gia ở nơi nào?” Canh Dương đối với lời nói của Hứa Hải Phong đã tin tám phần, nếu truyền thuyết là thật, cho dù tụ họp một trăm lẻ tám trại của Man tộc, sợ cũng không phải là đối thủ của người ta.
Hơn nữa, nếu như không có chuyện quan trọng, bọn họ cũng sẽ không ngàn dặm đi tới nơi này chuyên môn tìm chính mình phiền toái.
“ Lão nhân gia đang ở dưới…Không đúng, lão nhân gia đã tới.” Hứa Hải Phong đột nhiên có điều cảm ứng, mỉm cười xoay người nhìn về phía bên trái.
Theo ánh mắt của hắn, Canh Dương cùng đại trưởng lão cùng nhau nhìn lại, một vị lão đạo trưởng tóc trắng đang mỉm cười nhìn bọn họ, đó là một nét tươi cười vui mừng hòa ái. Đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía Canh Dương, lại mang theo một chút vẻ sủng ái.
“ Vô danh gia gia…” Canh Dương bước nhanh tới, hắn cũng không học Hứa Hải Phong khom người hành lễ, mà là rất trực tiếp mở ra cánh tay, đem lão đạo sĩ ôm mạnh vào trong lòng.
“ Ha ha…được rồi được rồi, thả ta xuống, tiểu Canh Dương.” Thái Ất chân nhân không tránh không né, cho hắn hưng phấn ôm xoay hai vòng, mới mở miệng nói.
“ Vô danh tiên trưởng…” Đại trưởng lão cung kính kêu lên.
“ Ai yêu, tiểu oa nhi ngươi cũng ở đây a.” Thái Ất chân nhân cười a a nói.
Vẻ mặt đại trưởng lão đỏ lên, tuy hắn đã hơn bảy mươi tuổi, ở trong trại cũng là người lớn tuổi nhất, nhưng trong mắt Thái Ất chân nhân, cũng chẳng khác gì là một tiểu hài tử.
Hứa Hải Phong âm thầm buồn cười, sống thọ cũng tốt, đi tới nơi nào cũng có thể ỷ thế kẻ cả.
“ Khái khái…” Hứa Hải Phong tằng hắng, nói: “ Canh Dương huynh, lão nhân gia là do ta đưa đến cho ngươi.”
Hứa Hải Phong vừa nhìn thấy vẻ thân thiết của bọn họ, trong lòng vui mừng, lập tức biết được kế hoạch lần này sợ là đã thành công hơn phân nửa, lập tức liền nương theo, xưng huynh gọi đệ.
Khuôn mặt của Canh Dương chợt đỏ ửng, cũng may hắn vốn đen, nên có đỏ một chút cũng nhìn không ra.
“ Hứa…huynh đệ, là ta không phải. Nhiều năm không gặp, Canh Dương rất nhớ vô danh gia gia.” Lời của hắn trực tiếp, thản nhiên không hề che giấu, nhưng chính trực sảng như vậy lại làm cho người ngoài cảm nhận được tâm ý chân thành của hắn.
“ Canh Dương đại ca đừng nói vậy, tiểu đệ cũng là vãn bối của lão nhân gia, đương nhiên rõ ràng.”
Hứa Hải Phong vừa nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thái Ất chân nhân.
Lão đạo sĩ cười híp mắt nhìn hắn gật đầu, đáy lòng cũng có chút xấu hổ.
Lão vốn đang đợi dưới chân núi, sau đó nghe thấy tiếng hống của Tần Dũng, sợ hai bên xung đột, trong lòng lo lắng lập tức chạy lên.
Kỳ thật trong lòng lão cũng biết Hứa Hải Phong không phải là người không nhìn được đại thể, có hắn ở đây, theo lý cũng không có sai lầm gì.
Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, lão còn chưa an tâm, nên chạy đi lên.
Lão đạo sĩ hơn trăm tuổi, chưa bao giờ nhận qua ân huệ của người khác.
Duy nhất ở hai mươi năm trước tại tây nam được Thiên Phong trại lão trại chủ Dương Thái phu phụ chiếu cố, từ đó về sau kết lên một đoạn thiện duyên.
Tuy nói lúc ôn dịch lưu hành năm đó, lão đạo sĩ thông qua đủ cách, đã tạo ra vô số dược liệu, lại tự mình bôn ba, cứu vô số tính mạng Man nhân, nhưng mà nguyên nhân chính là vì như thế, đoạn thiện duyên kia không hề phai nhạt, ngược lại càng thêm thâm sâu.
Canh Dương là con trai độc nhất của Dương Thái, khi còn bé rất thích quấn quýt quanh Thái Ất chân nhân, lão đạo sĩ khuôn mặt từ bi, quả thật rất được tiểu hài tử yêu thích, có lẽ là thật tâm thích, cũng có lẽ mang theo ý niệm báo ân trong lòng.
Lão đạo sĩ xuất thủ tự mình trúc cơ cho hắn, đợi khi trụ cột võ công hắn ổn chắc, lúc này mới nhẹ nhàng rời đi.
Kết quả này, liền tạo cho Canh Dương trở thành vị cao thủ nhất phẩm duy nhất của Man tộc trong suốt hơn trăm năm qua.
Thiên Phong trại, tại một trăm lẻ tám sơn trại của Man tộc đã trở thành vị long đầu lão đại duy nhất.
Điểm này, dù là Thái Ất chân nhân cũng không ngờ tới.
Chẳng qua, đối với Hứa Hải Phong mà nói, thật sự là một tin tức tốt đến không thể nào tốt hơn.
Dưới sự dẫn đường của Canh Dương, bọn họ đi tới căn phòng lớn nhất trong trại, nơi đó là nơi ở của tộc trưởng.
Man nhân không nhiều quy củ, cho nên kiến trúc của họ cũng không có điện phủ chuyên môn nghênh đón khách nhân.
Dù khách nhân có tôn quý, khi đi tới chỗ bọn họ, cũng như chủ nhân, cùng ở một nhà.
Nếu thật có điều gì khác nhau, đó chính là phòng ốc có lớn nhỏ, bên trong trang trí da thú có khác nhau mà thôi.
Hứa Hải Phong đi vào trong phòng, liền nhìn thấy ở giữa phòng trải một tấm da hổ đen, cả tấm da hoàn mỹ không chút dấu vết, không có một tia tỳ vết nào. Đặt trong phòng, tự dưng có một cỗ khí phách lan đến.
“ Di…” Thái Ất chân nhân cũng nhìn thấy vật trang trí kia, hỏi: “ Canh Dương, là ngươi săn được?”
“ Dạ…” Canh Dương đắc ý nói: “ Mười năm trước, súc sinh này đột nhiên xuất hiện, đả thương người vô số. Canh Dương đuổi theo nó mười ngày mười đêm, rốt cục đắc thủ.”
Đây là một việc đắc ý nhất trong cuộc đời hắn, trong một trăm lẻ tám trại có vô số dũng sĩ, cuối cùng chỉ có một mình hắn đạt được nguyện vọng giết chết con mãnh hổ làm Man nhân hận thấu xương này, từ đó về sau cũng đem danh vọng của hắn đẩy lên tới đỉnh.