Thương Thiên Phách Huyết Chương 354 (Q11)

THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾT
NGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC

TẬP 11: TRỤC LỘC TRUNG NGUYÊN
CHƯƠNG 354 - 355 - 356: NHIÊN THIÊU ĐẠN.

NGƯỜI DỊCH: DUNG NHI
Nguồn : Sưu tầm



Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba trăm người của đệ thất trung đội mang theo hơn trăm cái rương lớn đi lên đầu thành.

Một đoạn đường bọn họ vô cùng cẩn thận, động tác cũng tận lực khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.

“ Cẩn thận…”

Thỉnh thoảng có người nhắc nhở bọn họ chú ý những hầm hố nho nhỏ bên dưới chân.

Xem bộ dáng của họ, như đang khuân vác vật phẩm gì tựa hồ rất quý trọng.

Nhưng nơi này là chiến trường, bọn họ nghĩ muốn làm gì?

Ở phía sau bọn họ, là hơn ngàn binh sĩ, bọn họ mang lên chính là đầu thạch cơ loại nhỏ.



Loại đầu thạch cơ này dung lượng rất nhỏ, tảng đá bỏ lên ném ra chỉ sợ cũng không làm chết nổi người nào.

Phương Hướng Minh kinh ngạc nhìn theo thân ảnh của họ, tuy hắn đã nhận mệnh lệnh tụ tập Hồng Sắc Hải Dương, chuẩn bị phóng ra.

Nhưng những chuyện đó tự nhiên là có thuộc hạ chuyên môn phụ trách. Hắn đứng trên đầu thành, chính là đang đợi thời cơ phóng ra theo lời Tương Khổng Minh đã nói.

Lúc này, hắn đã có thể khẳng định, thứ đặt trong rương này, chính là vương bài vũ khí có thể thay đổi chiến cuộc của Tương Khổng Minh.

Ánh mắt của hắn có chút chớp động, viện nghiên cứu, địa phương thần bí kia, không biết sẽ gây cho hắn nỗi vui hay sợ như thế nào.

“ Mở ra, chuẩn bị…”

Theo một tiếng hiệu lệnh, những chiếc rương được mở ra.

Ở trong rương là những cái chai thủy tinh được xếp thật chỉnh tề, nơi miệng chai, có một cuộn vải thay thế vị trí nắp chai.

Giữa những cái rương có khoảng cách khá xa, trước mặt mỗi rương đứng ba binh lính.

Trong mắt bọn họ chớp động quang mang hưng phấn cùng kích động.

Bởi vì bọn họ biết, bọn họ làm chuyện này, sẽ vĩnh viễn tái nhập vào trong sử sách của Đại Hán thậm chí của cả đại lục.

Bọn họ sẽ trở thành anh hùng được vạn người kính ngưỡng.

“ Đốt lửa…”

Ở giữa những cái rương, đều bày một chậu lửa, lúc này đang thiêu đốt hùng hùng liệt hỏa.

Ở sau bồn lửa, những đầu thạch cơ đã được an trí thỏa đáng.

“ Điên cuồng sao?” Trong mắt Tương Khổng Minh thiêu đốt một đoàn ngọn lửa được xưng là điên cuồng. Trong miệng của hắn thì thào nói: “ Ta vốn cũng không muốn vận dụng loại vũ khí này, bởi vì ta cũng không biết, sự tồn tại của nó là đúng hay sai. Nhưng…”

Thanh âm của hắn chợt bạt cao, làm mấy tướng lãnh đang đứng lắng nghe bên cạnh bị dọa nhảy dựng: “ Nhưng, hiện tại ta lại muốn cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là biển lửa của địa ngục.”

Ánh mắt của hắn hiện lên sự tàn nhẫn dữ tợn, vị thư sinh văn nhã trong ngày thường sau khi bị mùi máu tươi trên chiến trường kích thích, hắn đã thay đổi còn lớn hơn rất nhiều so với mọi người.

“ Lên a…”

Khải Tát nhân trên mặt đất càng tụ càng nhiều, bọn họ hưng phấn tru lên, đã có người lục tục phá tan đạo phòng tuyến thứ nhất, bọn họ đã đặt chân lên đầu thành.

Những bộ đội phía sau vẫn lập tức đuổi theo, bọn họ vẫn duy trì đội hình khẩn chặt, cấp cho người trên đầu thành cảm giác áp bách không gián đoạn.

“ Lại nhiều một chút, lại nhiều một chút…”

Môi của Tương Khổng Minh không ngừng run run, tựa hồ như đang cầu khẩn cái gì.

“ Rút ra khỏi đầu thành.”

Dưới ánh mắt khó tin của chúng tướng, Tương Khổng Minh hạ đạt mệnh lệnh.

Quân lệnh như núi, tuy không ai hiểu được dụng ý của hắn, nhưng trên thành tường phảng phất lại nhường ra một lỗ hổng.

Quân đội người Hán chợt lui về phía sau.

Khải Tát nhân ngoài thành đang há miệng rống giận. Sau khi tấn công không ngừng suốt mười ngày, rốt cục bọn họ đã giành được một chỗ đặt chân trên tường thành.

Mắt thấy thắng lợi có hi vọng, Khải Tát nhân hưng phấn. Một đại kỳ không ngừng xuất hiện dưới chân thành, đại lượng quân đội đã đến ngay dưới chân thành.

“ Rốt cục tới sao, còn kém không nhiều lắm, nếu không nhiều người như vậy thì làm sao đủ chứng kiến hiệu quả của Nhiên Thiêu Đạn sinh ra.” ( Thiêu Đốt Đạn)

Tràn ngập oán độc, từ trong hàm răng hắn rít lên: “ Ném…”

Binh sĩ đệ thất trung đội nhận được mệnh lệnh, tuy tâm tình bọn họ phấn chấn, nhưng động tác vẫn trầm ổn như trước.

Lúc Tương Khổng Minh chọn lựa ba trăm người này, điều kiện lựa chọn không phải lực lượng, không phải lòng nhẫn nại, không phải trí tuệ, cũng không phải xuất thân.

Trong mấy vạn thành vệ quân, hắn coi trọng nhất chính là lòng can đảm cùng tỉ mỉ.

Ném ra thiêu đốt đạn, là một công việc vô cùng nguy hiểm, chỉ có to gan lớn mật, mới có thể không để ý tới nguy hiểm này.

Thời cơ ném thiêu đốt đạn vô cùng trọng yếu, quá sớm hoặc quá chậm đều không thể đạt tới công hiệu lớn nhất.

Chỉ có khi rơi xuống, khiến cho thiêu đốt đạn nổ mạnh ra, mới có thể đạt tới hiệu quả sát thương tốt nhất.

Cũng chỉ có người có tâm tư tinh tế, mới có thể chuẩn xác nắm chắc thời cơ tốt nhất này.

Bốn vạn hùng binh, trong suốt bốn vạn thành vệ quân, Tương Khổng Minh chỉ chọn lựa ba trăm người, tỉ lệ thậm chí còn không được một phần trăm.

Không phải hắn không nghĩ tìm kiếm thêm càng nhiều phao trịch thủ( người ném), chỉ là nhân tài có thể phù hợp điều kiện thật sự quá ít.

Ba trăm ngọn lửa cơ hồ đồng thời dấy lên, trong lòng mỗi người đều thầm đếm.

“ Một…hai…ti…ném.”

Ba trăm chai thủy tinh dưới ánh nắng chiếu rọi trở nên huyến lệ muôn màu, ngũ quang thập sắc.

Ánh mắt mọi người lướt theo những vầng sáng lóe ra vẻ xinh đẹp chậm rãi rơi xuống.

“ Bùm…”

Tiếng nổ vang rền dưới chân thành liên hoàn vang lên.

Ngay khi những chai thủy tinh đi tới trên đầu bọn lính mấy thước, chúng ầm ầm nổ mạnh ra.

Khí lãng nóng rực như ba đào mãnh liệt tràn tới, nương theo luồng khí nóng rực bay đến, còn là vô số những mảnh bụi thủy tinh nhỏ li ti cực điểm.

Dưới thành xuất hiện một màn làm người khác nhìn thấy rõ ràng.

Quân đội Khải Tát nhân từng mảnh từng mảnh té xuống, nếu nói trên chiến trường, đầu người di động chính là những hạt giống được rắc theo cơn gió xuống ruộng đồng.

Vậy lúc này, ở dưới thành giống như những hạt giống được rắc tung, rơi thành chùm thành chùm xuống mặt đất.

Phàm là ở những khu vực bị chai thủy tinh nổ mạnh ra, mọi người đều không thể tránh được mà té xuống.

Trên đầu, trên người bọn họ hiện ra vô số lỗ nhỏ, cùng chất lỏng màu đỏ tươi đang tràn ra khắp nơi.

Vòng thứ nhất, ba trăm chai thiêu đốt đạn, đã cướp đi mấy ngàn tính mạng.

Trước mặt loại vũ khí mới mẻ này, không có quân đội nào mà không biến thành tổ ong vò vẽ.

Vì trèo lên thành tường, nên bên dưới chân thành không có trọng giả bộ bộ binh.

Khải giáp trên người bọn họ cũng không đủ ngăn cản những mảnh nhỏ thủy tinh tung bay với siêu tốc độ cao.

Trên chiến trường huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Cho dù là những binh sĩ đang leo lên tường thành, đang đứng ở thời khắc mấu chốt của sinh tử tồn vong mà không cách nào chú ý tới những chiến sĩ phía dưới, cũng bị những tiếng nổ mạnh kịch liệt kia làm hoảng sợ đến ngẩn ra, binh khí trên tay bọn họ cũng trong nháy mắt dừng lại.

Tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh xuống tới.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, theo sau, lại bộc phát ra tiếng hét kinh hoàng càng lớn hơn nữa.

Lần đầu tiên kiến thức được uy lực của thiêu đốt đạn, vô luận là Phương Hướng Minh đang đứng trên đầu thành, hay Khải Tát đại đế đang đứng phía xa vài dặm, đều bị tràng diện lạ thường khôn cùng này rung động đến sợ ngây người.

“ Ném tự do…”

Thanh âm lạnh như băng mà mang theo một tia nanh cười từ trong miệng Tương Khổng Minh xa xa truyền ra.

Ba trăm danh sĩ binh của đệ thất trung đội cầm lên thiêu đốt đạn trong tay, đốt lửa, ném ra ngoài.

Động tác của bọn họ nhàn thục mà ổn định. Những tiếng nổ như sấm sét thật lớn, đối với họ cũng không hề tạo thành ảnh hưởng.

Vì giờ khắc này, bọn họ dưới sự chỉ đạo của Tương đại quân sư, đã tập luyện suốt hai tháng.

Từng đạo quang mang lượng lệ không ngừng xẹt qua trên không trung, ánh nắng chiếu rọi xuống, giống như cảnh đẹp nhiều màu đẹp nhất trên thế giới, mang theo cảm giác mộng ảo hướng đội ngũ Khải Tát nhân dưới chân thành bay múa rơi xuống.

Đám người rậm rạp bên dưới thành tường đã phát điên.

Đối mặt loại vũ khí vốn không cách nào phòng ngự này, bọn họ liều mạng muốn thối lui về phía sau. Nhưng ở phía sau lại quá đông người chật chội nên không cách nào thông qua.

Duy nhất có thể may mắn thoát khỏi, chính là mấy binh lính đứng dưới đại thuẫn, những đại thuẫn này dùng che trên đỉnh đầu, có thể dùng phòng hộ.

Tác dụng của nó là phòng bị những mũi tên từ trên tường thành bắn xuống, nhưng lúc này lại biến thành ô dù duy nhất của bọn họ.

Vô số người chen chúc, nghĩ muốn chui vào dưới đại thuẫn có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng kết quả cuối cùng thường thường là đại thuẫn bị kéo nghiêng và người lập tức tử vong.

Lúc đối mặt với cái chết, gương mặt xấu nhất của nhân tính hoàn toàn lộ hẳn ra.

Nếu là công phòng chiến chính quy, có lẽ bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với tử vong kéo tới.

Nhưng đả kích bất thình lình, khiến cho tinh thần bọn họ bị vây trong khủng hoảng cực độ, cũng không còn cách nào làm ra phán đoán chính xác.

Trên thành tường, hai mắt Tương Khổng Minh tỏa sáng, đó là kết quả do thần kinh cực độ kháng phấn.

Đối với chiến tích do đệ thất trung đội lấy được, hắn thập phần hài lòng.

Từ xưa tới nay, vũ khí tân thức mỗi khi lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, bất kể nó có khuyết điểm gì hay không, đều có thể mang đến đả kích trí mạng cho địch nhân.

Loại đả kích này không đơn giản chỉ trên thân thể, còn có thể lạc xuống ấn ký kinh khủng trên tinh thần của họ.

Như súng ống lần đầu tiên xuất hiện, xe tăng lần đầu tiên ra mắt, thậm chí là bom nguyên tử lần đầu tiên bắn ra, đều phát ra hiệu quả kinh khủng chưa từng có.

Vì thế ngay lúc này, thiêu đốt đạn sinh ra, cũng phát huy ra uy lực thật lớn rung động lòng người.

Khải Tát nhân dũng hãn không sợ chết liền lùi bước, bọn họ liều mạng bỏ mặc sự thúc giục của trưởng quan, bước chân bọn họ không tự chủ được lùi bước về phía sau.

Bọn họ liều mạng chạy ngược về phía sau, bọn họ bỏ quên đồng đội còn đang chiến đấu sinh tử cùng địch nhân trên đầu thành, bọn họ bỏ quên những đồng bạn đang nằm rên rỉ không ngừng trên mặt đất.

Bọn họ liều mạng hỗn loạn chạy lui, nghĩ muốn vì tính mạng của mình đổi lại một không gian sinh tồn.

Những bộ đội phía sau thì lại muốn vọt về phía trước, bộ đội phía trước lại muốn lui về phía sau.

Khối khu vực tại đầu thành đã dung nạp số lượng người cực lớn vượt qua cực hạn.

Ở trước mặt bọn họ, từng đoàn đoàn hỏa quang tản ra mùi vị cháy khét.

Đúng là một mảnh địa ngục biển lửa hoàn toàn chân chính.
“ Hừ…chạy thoát sao?” Ánh mắt Tương Khổng Minh nhìn những Khải Tát nhân đang liều mạng chạy trốn về phía sau.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười của ma quỷ: “ Các ngươi tưởng rằng có thể thoát được hay sao?”

Phương Hướng Minh đứng bên cạnh hắn đã sớm sắc mặt trắng bệch, uy lực thiêu đốt đạn vượt xa sự phỏng chừng của hắn.

Nếu dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, Hồng Sắc Hải Dương gặp phải loại vũ khí sắc bén này…

Phương Hướng Minh không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, cũng không còn dám tiếp tục nghĩ thêm.

Cũng may vũ khí này còn có một nhược điểm, một nhược điểm tuy không phải trí mạng nhưng rất dễ dàng phá giải.

Sức lực của một người cho dù có nhiều hơn, mặc dù từng người có khác nhau, nhưng cuối cùng cũng không hơn kém nhau nhiều lắm.

Nhìn Khải Tát nhân đã xa xa né tránh để lộ ra một khối thổ địa lớn bên dưới tường thành, Phương Hướng Minh thầm nghĩ, ngoại trừ bạo long hình người kia, chỉ sợ không có ai có thể đem thiêu đốt đạn ném được tới địa phương xa tới như thế.

Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn qua mấy đầu thạch cơ loại nhỏ đặt sau bồn lửa, trong lòng chợt động.

Ngay vừa rồi, hắn còn đang kỳ quái những đầu thạch cơ loại nhỏ này có tác dụng gì, hòn đá mà chúng có thể ném ra sợ là tạp trúng người cũng không chết nổi.

Nhưng hiện tại, hắn rốt cục đã rõ ràng tác dụng của thứ này.

Ánh mắt Phương Hướng Minh liếc nhìn qua khuôn mặt trầm như nước của Tương Khổng Minh, nguyên lai nhược điểm này hắn đã sớm nghĩ đến, hơn nữa còn làm ra sự chuẩn bị vẹn toàn.

Hít sâu một hơi, lòng kiêng kỵ đối với hắn đã tới mức vô cùng sợ hãi.

May mắn hắn là thủ hạ của nhị đệ, nếu không phải, vậy chuyện đầu tiên mình cần làm chính là lấy tính mạng của hắn.

Tương Khổng Minh cẩn thận quan sát sự biến hóa của chiến trường, hắn có vẻ tỉnh táo đến cực đoan. Nhưng mùi máu tươi nơi chóp mũi càng ngày càng đậm, loại hương tanh gay mũi cùng tràng cảnh thê thảm tận mắt chứng kiến đã kích thích hắn lâm vào trạng thái điên cuồng.

Hai loại cảm giác khác nhau này không ngờ cùng xuất hiện trên một người.

“ Ném cự ly xa.”

Lạnh lùng, thanh âm không ẩn chứa chút lòng thương hại của loài người quanh quẩn trên đầu thành.

Bọn lính của đệ thất trung đội thu hồi thiêu đốt đạn trong tay, vật này chế tạo không dễ, bọn họ không dám lãng phí.

Có được mệnh lệnh của Tương Khổng Minh, bọn họ đồng dạng lấy ba người làm một tổ.

Đốt lửa lên cuộn vải ngay miệng chai thủy tinh rồi đặt vào đầu thạch cơ.

“ Phóng…”

Theo một tiếng quát nhẹ, vô số thiêu đốt đạn bay lên, hướng địa phương xa ngoài mấy chục thước bay đi.

Nơi đó, chính là nơi người người tấp nập, là địa phương chen chúc chật chội nhất chiến trường.

Bọn lính vốn tưởng rằng đã đến được nơi an toàn, nhưng đột nhiên trong đồng tử lại tràn ngập sự sợ hãi cực độ, trơ mắt nhìn vũ khí kinh khủng đã đoạt đi vô số tính mạng đồng đội lại xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.

“ Ba…”

Tiếng nổ mạnh xa xa truyền ra, từng đám từng đám người bất đắc dĩ ngã xuống trên chiến trường.

Địa phương càng chật chội, nhân số tử vong lại càng lớn.

Đệ thất trung đội ném thiêu đốt đạn chỉ toàn nhằm vào địa phương có nhiều người nhất mà phóng ra.

Tuy không phải mỗi thiêu đốt đạn đều có thể như nguyện trúng ngay mục tiêu, nhưng trong đám người đông đúc như thế, chỉ cần phương hướng đại khái không sai, thì tác dụng nổi lên cũng không kém bao nhiêu.

Mạng người, ở ngay lúc này đúng là không đáng giá tiền.

&&&&

Trên thành tường, tiếng hãm giết, điếc tai nhức óc.

Bên dưới thành biến hóa không tránh khỏi ảnh hưởng sĩ khí hai bên.

Phía sau Khải Tát nhân không còn viện quân, bọn lính còn ở trên đầu thành hoàn toàn biến thành cô độc.

Sĩ khí bọn họ cực độ hàng thấp, nhưng động tác họ vẫn mau lẹ, không hề dừng lại.

Bởi vì thời khắc này bọn họ đang đứng ngay bờ sinh tử, người Hán trước mặt đã sớm giết đến đỏ mắt, tuyệt đối không cho bọn hắn cơ hội đầu hàng.

Nếu đầu hàng cũng chết, không hàng cũng chết, nếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì các chiến sĩ liền được khơi dậy dũng khí, mỗi người phấn dũng, làm ra việc liều mạng đả đấu.

Đột nhiên, một mũi tên từ trong đám Khải Tát nhân bắn ra.

Mũi tên nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt xuyên qua cổ họng một gã binh lính.

Mũi thứ hai, thứ ba, liên châu tiễn pháp biểu hiện tài bắn cung siêu tuyệt của người này.

Tương Khổng Minh biến sắc, Phương Hướng Minh đồng dạng kinh hô một tiếng: “ Không hay…”

Ba mũi tên tuy tốc độ cực nhanh, nhưng không phải chưa từng có. Ở trong Đại Hán quân, có được tài bắn cung như thế, ít nhất cũng hơn trăm người.

Nhưng người bắn cung hiển nhiên đã sớm có dự định, thời cơ đã nắm lấy cực kỳ chuẩn xác.

Ba mũi tên do hắn phát ra, chính là tiểu đội đứng gần nhất ở gần chiến trường trên đầu thành.

Ba người bọn họ chính đang chuyên tâm lắp đặt thiêu đốt đạn, không ngờ họa từ trời xuống, ba mũi tên dài phảng phất xuất hiện từ trên trời đã lập tức xỏ xuyên qua thân thể của bọn họ.

Hai người trước không hề phòng bị, lập tức bị một mũi tên xuyên qua cổ họng mà chết.

Người cuối cùng mắt thấy hai đồng bạn ngã xuống, theo bản năng hắn cúi thấp thân thể, mà khiến cho mũi tên kia bắn trượt qua, nhưng cũng bắn trúng ngực phải, nằm trong vũng máu, mắt thấy khó giữ được tính mạng.

Chẳng qua, chân chính là cho đám người Tương Khổng Minh kinh hãi, cũng là đầu thạch cơ loại nhỏ kia, đang bốc lên khói xanh.

Chỉ cần người nào nhìn thấy qua uy lực của thiêu đốt đạn, đối với chai rượu nho nhỏ kia đều tràn ngập sự sợ hãi phát ra từ trong nội tâm.

Thứ nhỏ như vậy, nhưng một khi nổ mạnh, những mảnh nhỏ thủy tinh siêu tốc độ đủ để kích xuyên tuyệt đại đa số phòng hộ bì giáp.

Ngoại trừ trọng giả bộ kỵ sĩ cùng trọng giả bộ bộ binh ra, vũ khí này cơ hồ là khắc tinh của các quân đội.

Trên đầu thành, bởi vì địa hình có hạn, cho nên tiểu tổ ba người của đệ thất trung đội tuy có khoảng cách nhất định, nhưng điểm khoảng cách kia chỉ miễn cưỡng đạt tới cảnh giới tuyến an toàn.

Nhưng bọn họ vẫn bị vây trong phạm vi thiêu đốt đạn nổ mạnh.

Kinh khủng hơn chính là, bên trái đầu thạch cơ kia, còn là một cái rương đựng đầy thiêu đốt đạn.

Khoảng cách gần như thế nếu sinh ra nổ mạnh không biết sẽ tạo nên hậu quả gì, có khiến cho nổ mạnh liên hoàn hay không, điểm này dù là Tương Khổng Minh cũng không dám khẳng định.

Hắn chỉ biết, nếu cái rương kia nổ ra, chẳng những sẽ làm cho binh lính mang đến thương vong thật lớn, hơn nữa dù là đầu thành cũng sẽ lâm vào hỗn loạn khủng khiếp.

Ánh mắt của mọi người dừng trên dây lửa đang cơ hồ sắp đốt tới cuối. truyện được lấy từ website tung hoanh

Chính vì vấn đề an toàn, bên người mỗi tiểu tổ đều có giải đất trống trải. Dù có người, cũng đứng xa xa, không dám tới gần loại vũ khí giống như cơn ác mộng này.

“ Diệt lửa…” Tương Khổng Minh chợt cao giọng kêu lên.

Trong lòng hắn biết, tiếng thét này của mình cũng chỉ là vô dụng, nhưng hắn cũng không còn biện pháp nào. Biến cố xảy ra thình lình này đã làm trái tim hắn như lọt vào hầm băng.

Trên chiến trường quả nhiên thiên biến vạn hóa, không ai dự liệu được tình huống gì sẽ phát sinh, cho dù có chuẩn bị đầy đủ cũng phải gặp sự tình ngoài ý liệu.

Mấy tên binh lính đứng cách đầu thạch cơ mấy bước, ngơ ngác nhìn ngọn lửa thiêu đốt, tuy bọn họ nhìn thấy rõ, nhưng trong đầu lại trống rỗng, vốn không biết phải nên làm gì.

Ba người đứng gần đầu thạch cơ kia nhất, bên trong có một người quyết định thật nhanh, phản ứng liền nhanh nhất, hắn vọt chạy, hướng đầu thiêu đốt đạn phóng đi.

Trong mắt của hắn chớp động một loại ánh sáng vô cùng chấp nhất, hai mắt của hắn cũng không còn nhìn thấy gì khác, chỉ còn nhìn thấy một điểm đốm lửa đang bốc cháy.

Hắn thò cánh tay, nghĩ muốn trước khi thiêu đốt đạn nổ mạnh, đem nó ném ra.

Hai mắt Tương Khổng Minh cùng Phương Hướng Minh di động theo thân thể của hắn, tim bọn họ càng đập nhanh hơn.

Đây đã là hi vọng duy nhất của bọn hắn.

Đột nhiên, lại một mũi tên dài từ đám lính Khải Tát còn sót lại bay ra.

Một mũi tên kia giống như một thanh khoái đao lợi hại, đưa hi vọng của bọn họ ngạnh sanh cắt đứt.

Một mũi tên bắn ra, nhanh như lưu tinh, xuyên qua bắp đùi vị binh sĩ người Hán kia.

Hàn quang chợt lóe, tên binh lính Khải Tát kia ngã xuống đất, một thanh trường đao sáng như tuyết đâm xuyên qua ngực hắn.

Thành vệ quân đã giết tới nơi đó, đem tên Khải Tát nhân kia giết chết tại chỗ.

Chỉ là lúc hắn nằm xuống, trong mắt chớp động không phải sự sợ hãi, mà là một loại điên cuồng tuyệt vọng.

Trong một khắc cương đao chém xuống, hắn cũng bắn ra một mũi tên cuối cùng, một mũi tên kia hắn cũng không trực tiếp bắn chết địch nhân, mà là bắn trúng bắp đùi kẻ địch.

Hắn muốn binh lính người Hán kia trơ mắt nhìn cái chết đã đến, chậm rãi thừa nhận sự hành hạ của sợ hãi.

Nhưng lúc đầu của hắn chấm đất, vẻ nanh cười tàn nhẫn lộ ra trên mặt cũng đột nhiên đọng lại.

Hắn thấy được một việc, một việc làm hắn vô cùng hối hận, trong mắt của hắn hiện lên một tia hối hận cuối cùng, theo sau ánh mắt tan rã, không còn tri giác.

Ngay một giây đồng hồ cuối cùng của tính mạng, hắn thấy được.

Vị binh sĩ người Hán trúng tên nơi bắp đùi, vốn đã té xuống, nhưng đột nhiên giống như chiếm được lực lượng thần kỳ.

Bước chân của hắn tuy vẫn lảo đảo, nơi bắp đùi hắn đã bị máu tươi nhuộm ướt đẫm, nhưng hắn thủy chung chưa từng để ý tới. Tốc độ của hắn không hề yếu nhược, tựa hồ mũi tên ghim nơi bắp đùi hắn không hề tồn tại.

Hắn mở đôi cánh tay của mình, đem thân hình của mình mở ra tới lớn nhất.

“ A…”

Từ trong miệng hắn bộc phát ra một tiếng hò hét tràn ngập sự tuyệt vọng cùng hi vọng.

Chất lỏng trong chai đã vô cùng nóng bỏng, thân chai đã xuất hiện rạn nứt.

“ Ba…”

Tiếng tạc liệt ầm ầm vang lên trên đầu thành.

Nhưng thanh âm kia lại bị dồn nén áp lực ngoài ý muốn, phảng phất giống như có một cái túi vừa bị nổ tung.

Vố số mảnh vỡ thủy tinh li ti xuyên thấu tầng bì giáp thứ nhất, phá hủy thân thể, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một mảnh đầu thành.

Thành viên đệ thất trung đội, trang bị của bọn họ là có một không hai trong thành vệ quân.

Ở nơi ngực bụng của bọn họ, bọc một tầng giáp cứng được khảm đồng ti dày đặc.

Nếu khoảng cách xa bị mảnh vỡ thủy tinh thương tổn, bì giáp có thể cam đoan bọn họ sẽ không bị thương tổn mà bỏ mạng.

Nhưng vào lúc này, khoảng cách gần quá.

Lực nổ mạnh sinh ra lực trùng kích cường đại, khiến cho mảnh vỡ thủy tinh có tốc độ phi hành đạt tới độ cao khiến cho người ta sợ hãi khi nghe nói.

Chúng nó ngạnh sanh xuyên thấu qua giáp cứng trên người vị binh sĩ, đem vùng bụng của hắn cắt nát nhừ, nhưng bởi vì kịp thời chặn lại, mảnh nhỏ cũng không hoàn toàn tản ra, sau khi bắn thủng vùng bụng dưới của hắn, rốt cục bị tầng giáp cứng sau lưng chặn lại.

Một tính mạng, hắn lấy chính tính mạng của mình, đổi lấy sự bình an của một đoạn thành tường.

Những người chung quanh đều ngây ngốc ra, bọn họ ngơ ngác nhìn thân ảnh người đồng đội vẫn không nhúc nhích nằm trong vũng máu.

Thành vệ quân hối hận nắm chặt vũ khí trong tay mình.

Bọn họ đang hối hận vì sao không sớm giết chết được tên Khải Tát nhân kia. Nếu có thể sớm một bước, là có thể cứu sống tính mạng của vị anh hùng vô danh.

“ Phương thống lĩnh…”

Một tiếng quát bừng tỉnh mọi người, lúc này bọn họ mới nhớ tới bản thân mình hiện đang ở chiến trường.

Tuy trước mặt bọn họ đã không còn địch nhân, nhưng bên dưới thành tường, còn có Khải Tát đại quân vô cùng vô tận.

“ Tại…”

Phương Hướng Minh cao giọng đáp, thanh âm của hắn cũng vẫn trầm trầm, nhưng trong tim hắn cũng mênh mông không thôi, trên mặt hắn vẫn tỉnh táo không chút dao động.

“ Hồng Sắc Hải Dương chuẩn bị xong chưa?”

“ Được rồi.”

“ Sau khi cửa thành mở ra, ngươi liền dẫn quân xuất trận, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.”

“ Rõ…”

Lời nói của bọn họ đơn giản mà sáng tỏ, ở trên đầu thành xa xa vang ra, động lòng người.

Tương Khổng Minh quay đầu, há to miệng, dùng một loại thanh âm cực kỳ bén nhọn rít gào: “ Theo lệnh ta, hắn ***…Đem bọn chúng tạc chết hết cho ta.”

“ Dạ…”

Thành viên đệ thất trung đội ầm ầm đáp.

Một viên lại một viên thiêu đốt đạn mang theo sương khói dày đặc, xẹt ra màu sắc hoa mỹ, nổ mạnh trên đỉnh đầu Khải Tát nhân, những mảnh nhỏ thủy tinh xinh đẹp dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, tản mát ra mỹ cảm trí mạng.

Cũng mang đi vô số tính mạng đang thời hoa niên nhất.

Trong tiếng hò hét kiệt lực của Tương Khổng Minh, thiêu đốt đạn của đệ thất trung đội như cơn mưa từ trên đỉnh đầu Khải Tát nhân rơi xuống.

Mỗi một lần nổ mạnh đều mang đến cho bọn hắn không ít thương vong, không người nào nguyện ý dấn thân vào trong một hoàn cảnh kinh khủng như thế. Ai cũng không biết viên thiêu đốt đạn tiếp theo sẽ nổ mạnh ở nơi nào, ai cũng không biết sau một lần nổ mạnh, bọn họ còn tiếp tục sống trên hậu thế hay không.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt đang hành hạ thần kinh các chiến sĩ Khải Tát.

Lần đầu tiên đối mặt vũ khí nóng, nhưng còn là thiêu đốt đạn uy lực to lớn như thế, thần kinh của bọn họ đã không còn chịu nổi.

Quân đoàn phía trước rối loạn, hoàn toàn hỗn loạn.

Vô số người giẫm đạp lên nhau, bọn họ giống như những con ruồi bay loạn, điên cuồng chạy trốn về phía sau.

Nhưng mặt sau bọn họ là những trọng giả bộ bộ binh đang nghiêm trận xếp hàng. Nhưng chiến sĩ khoác cương giáp dựng lên thứ thương trong tay, hướng tới đồng bọn của chính mình.

Bọn họ đem vũ khí lợi hại nhất của mình hướng thẳng tới những đồng bạn đã bị thua bại.

Bọn họ giống như một vách tường kiên cố không ngã, ngăn lại những binh sĩ đang lui về phía sau.

“ Lui binh.”

Thanh âm vang to từ trong Khải Tát đại doanh hậu quân truyền ra. Thanh âm cường kiện mà cao ngang, tuy già nua, nhưng leng keng có lực.

“ Dạ…”

Truyền lệnh binh quơ lệnh kỳ, nhắn nhủ mệnh lệnh của vị chí tôn kia.

Chỉ huy quan tiền tuyến của Khải Tát nhân không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của hắn.

Đội ngũ đang cuồn cuộn không ngừng tiến về phía trước dưới sự ra lệnh của trưởng quan, bắt đầu xoay chuyển phương hướng, hướng phía sau chậm rãi rút lui.

Hành động rút lui của họ có thứ có tự, hiệu lệnh vừa ra, mỗi người đều cúi đầu nghe lệnh.

Tốc độ hành quân trong cuộc chiến tranh đại quy mô cũng có thể xem là vô cùng mau lẹ, chỉ là đối với những binh sĩ đang gặp tai họa phía trước mà nói, thì tốc độ của bọn họ cũng còn quá chậm.

“ Tản ra…”

Một vị nam tử xinh đẹp đã đạt tới cảnh giới quyến rũ anh tuấn, đột nhiên xuất hiện trong trung quân, bên cạnh hắn, vô số người hầu đồng thời cao quát: “ Tản ra…Hướng hai bên tản ra.”

Phảng phất như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, những binh sĩ liều mạng hướng hai bên tản ra.

&&&&

“ Đó là thứ gì…”

Trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ chần chờ do dự bất định, tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông kinh hô lên.

Đối mặt với câu hỏi hoảng sợ của hắn, cũng không có người trả lời.

“ Ban Khắc La Phu Đặc.” Thanh âm già nua lại vang lên, mái tóc cùng chòm râu của hắn tuy đã trắng xóa một mảnh, nhưng tinh lực của hắn vẫn còn cực kỳ tràn đầy. Một điểm cũng nhìn không ra, là một vị lão nhân tuổi trạc bảy mươi.

“ Tại.”

Đường đường quân đoàn trưởng của đệ tứ quân đoàn Khải Tát đế quốc, khi đối mặt vị lão nhân nhìn như hòa ái kia, dù là thở mạnh cũng không dám.

“ Gặp qua loại vũ khí này chưa?”

“ Không có.” Ban Khắc La Phu Đặc nói như đinh chém sắt, ở trước mặt vị lão nhân này, những câu trả lời của hắn đều xuất phát từ bản năng, cho tới bây giờ cũng chưa hề giấu diếm.

“ Ai…Trong người Hán, lại có nhân vật lợi hại như thế, có thể chế tạo ra loại vũ khí thần kỳ như vậy.” Lão nhân nghiêng đầu, hỏi vị lão bằng hữu cũng tóc bạc thương lương ngồi bên cạnh: “ A Bối Nhĩ Mã, ngươi thấy thế nào.”

“ Đại đế…” A Bối Nhĩ Mã đại công tước mỉm cười, thanh âm của hắn hùng hậu có lực, chỉ là hơn chút ủy uyển: “ Nghe nói, ở trong quân đội người Hán có một nhân vật không thứ gì không biết, có lẽ đây là kiệt tác của hắn.”

Tuy trên chiến trường mỗi một khắc đều có vô số binh lính bỏ mạng, nhưng hai vị lão nhân đứng trên đỉnh quyền lực Khải Tát vẫn không hề để ý. Phảng phất như bọn lính kia không phải là của họ.

“ Đây là con cờ của bọn họ, ân…so với liên hoàn nỗ tiến làm Hung Nô nhân bị tổn thất nặng nề còn muốn lợi hại hơn. Có thể thấy được, lời đồn kia là sự thật.”

“ Phụ thân, bại binh làm sao xử trí?” A Nhĩ Kiệt Nông đi tới bên người lão nhân, thấp giọng dò hỏi.

“ Thu đội, không cần xử trí.”

“ Cái gì?” A Nhĩ Kiệt Nông khó tin nhìn lão nhân, hắn cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm.

Vị Khải Tát đại đế luôn lấy sự nghiêm khắc cùng thiết huyết nổi danh lại làm ra lựa chọn như vậy, từ khi nào hắn lại nhân từ như thế.

“ Sai không do bọn họ, đổi lại bất cứ kẻ nào chỉ huy, đều là kết quả giống nhau.” A Bối Nhĩ Mã đại công tước nhiệt tâm giải thích cho tam vương tử.

“ Dạ…” A Nhĩ Kiệt Nông đối với vị đại công tước này, cũng không dám có chút thất lễ.

“ Nghỉ hai ngày, có thể bức ra vương bài cuối cùng của bọn họ, đã là không tệ.” A Bối Nhĩ Mã đại công tước đột nhiên cười nói: “ Kỳ thật, tòa thành này có công hạ hay không cũng là giống nhau thôi.”

Trong mắt A Nhĩ Kiệt Nông mang theo dấu hỏi thật lớn. Hắn vốn nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của lão công tước.

Nhưng lão công tước lại không có ý tứ muốn giải thích, A Nhĩ Kiệt Nông há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo trì trầm mặc.

&&&&

Sắc mặt Tương Khổng Minh cùng Phương Hướng Minh hai người cực kỳ ngưng trọng.

Thẳng đến trước mắt, Tương Khổng Minh cũng không có hạ đạt mệnh lệnh truy kích, mà Phương Hướng Minh cũng không hề thúc giục nửa câu.

Bên trong cửa thành, mấy vạn thiết kỵ đang sẵn sàng chờ đợi. Nhưng cửa thành vẫn đóng chặt vững vàng giữ chân bọn họ bên trong thành.

“ Khải Tát nhân, thật đúng không phải là một vũng bùn a…” Tương Khổng Minh thở dài nói.

“ Quân sư đại nhân, chỉ sợ hành động truy kích lần này phải hủy bỏ.” Phương Hướng Minh cười khổ nói.

Bọn họ đã nhìn thấy, tuy tiền quân của Khải Tát đã loạn thành một đoàn, nhưng trung quân do trọng giả bộ thiết giáp tạo thành lại thủy chung cứng rắn như núi.

Vô luận bại binh trùng kích như thế nào, đều không thể rung chuyển bọn họ chút nào.

Phía sau bọn lính thiết giáp kia, là những kỵ sĩ khải giáp sáng ngời đang nghiêm trận chờ đợi.

Trận địa như thế, lại làm sao giống tàn binh bại tướng.

Ở lúc này truy kích, chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Vô luận là Tương Khổng Minh, hay Phương Hướng Minh, đều hiểu rõ đạo lý này.

Bọn họ đều là người thông minh, loại chuyện không nên cố sức này, bọn họ sẽ không đi làm.

Đột nhiên, sắc mặt bọn họ đồng thời thay đổi.

Dưới tình huống cả hai người họ không hề mệnh lệnh, cửa thành tây nặng nề lại đang phát ra tiếng “ chi nha” chói tai.

Đúng cửa tây, đại môn trọng yếu nhất đang nghênh kích Khải Tát, lại đang từ từ mở ra.

“ Là ai?” Phương Hướng Minh đi nhanh tiến lên, lớn tiếng quát hỏi.

Một tay của hắn đã vững vàng đặt lên bên sườn mình, trên chuôi kiếm bên hông.

Nhưng vào lúc này, hắn đã hạ quyết tâm, vô luận là ai, dám can đảm cãi quân lệnh, tự tiện mở ra tây môn đều chỉ có một con đường chết. Dù người đó chính là đường đệ Phương Hướng Trí của hắn.

Nhưng động tác của hắn cũng không bảo trì bao lâu, gương mặt đang nổi giận của hắn trong nháy mắt đổi thành kinh ngạc cực độ.

Phương Hướng Minh quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn vẻ mặt Tương Khổng Minh như đang có chút hiểu được, nói: “ Quân sư đại nhân, là ngươi ra lệnh sao?”

Hắn cúi đầu nhìn lại, quân đội đang đi ra khỏi thành cũng không phải Hồng Sắc Hải Dương của Phương gia hắn, mà là một chi bộ đội bưu hãn mặc thiết giáp đen nhánh.

Chi đội ngũ này vô cùng quen thuộc, từ ngày nó được sinh ra, đã luôn xuất hiện trong tầm mắt Phương Hướng Minh.

Hắn có thể nói là người chứng kiến từng bước từng bước của chi đội ngũ này, từ yên lặng vô danh không ai nghe thấy, từ từ trở thành thiên hạ đệ nhất trong lịch sử.

Mà người có thể chỉ huy chi đội ngũ này, hiện tại trong Ngọa Long thành chỉ có một người.

Tương Khổng Minh cúi đầu cười, nhẹ giọng nói: “ Không phải ta.”

Trong lòng Phương Hướng Minh ngẩn ra, hắn tự nhiên biết trong loại tình huống này Tương Khổng Minh sẽ không nói dối, vậy ai lại có năng lực như thế, có thể chỉ huy được cơn lũ cương thiết màu đen này.

“ Hắn đã trở về…”

Nguồn: tunghoanh.com/thuong-thien-phach-huyet/quyen-11-chuong-354-ZBaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận