Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 104: Lựa Chọn

"Ha ha ha. . . . . ."

Mắt thấy Thất Dạ bị rơi vào tình cảnh thấu đáo, bên cạnh vang lên một hồi trêu chọc, vài thiên kim tiểu thư cũng hùa theo, ngón tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào nguwoif Thất Dạ, cười vui sướng, còn có người không quên trêu chọc nói: "Thật sự đáng đời!"

Sắc mặt Thất Dạ nguội lạnh, đầu ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt, sau đó mở to hai mắt ra, bước chân của cô tiến về phía người khởi xướng mấy người kia, một đôi mắt trong suốt, còn có tia lạnh nhạt bén nhọn bay ra.

"Cô muốn làm gì?" Cô gái ngẩn đầu lên, nhăn mũi hỏi: "Cô dám đối phó như thế nào với chúng tôi đây?"

"Cô không phải nên nhìn lại bản thân mình xem là cái dạng gì rồi?"

"Đúng vậy, một món đồ chơi. . . . . ."

"Tôi không muốn như thế nào!" Thất Dạ nhạt nhẽo ngắt lời mấy cô gái, khóe miệng nâng lên cười như không cười, ngón tay thon dài, xẹt qua trước mắt mấy cô gái, thong thả ung dung dùng tay mở vòi nước, sau đó liếc xéo họ một cái.

Trong lòng mấy cô gái cũng sinh ra lo lắng, từ từ lùi về phía sau.

Chợt,Thất Dạ lại đưa chân ra, dùng sức đạp thùng rác bên cạnh, khiến nó bay, hướng về phía mấy cô gái rơi xuống.

Thùng rác bay trên không trung, cái thùng mở ra, bên trong là đồ bỏ đi, tất cả rơi xuống, giống như bông tuyết bay tán loạn, rơi xuống người đám phụ nữ kia.

"A! A! ! A! ! !"

Nhiều tiếng thét chói tai, trở thành giọng chính bên trong phòng, một đám phụ nữ kia đều đã chạy bán sống bán chết, nhưng lại vẫn không có cách nào né tránh được, những hứ đồ bỏ đi đều bay lên người các cô — —

Mà Thất Dạ lại dùng tay múc nước mát lạnh, hắt lên mặt mình, sau đó khẽ mỉm cười, lùi ra ngoài.

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tự khắc sẽ trả lại gấp đôi!

Đây là nguyên tắc làm việc của Nam Thất Dạ!

"Ầm — —"

Mắt thấy cửa phòng toilet bị Thất Dạ đóng sập lại, thân thể Chu cương cứng một chút, nhìn thấy Thất Dạ nhàn nhạt hướng cô nói cảm tạ, cô khẽ lắc đầu, để ình tỉnh táo hơn chút nữa, mới nói: "Tiểu thư Nam Hi, tôi là Chu. Cô gặp phải chuyện như vậy, tất cả đều do tôi mà có, tôi để cho tiểu thư Nam Hi gặp phải phền toái như vậy, thực xin lỗi." Khi đó không thua kém vẻ mặt mình là mấy.

"Không sao, tôi tha thứ cho cô!" Hôm nay tâm trạng Thất Dạ rất tốt, hướng về phía Chu cười nhạt hỏi: "Có muốn cùng nhau ra ngoài uống một chén không?"

"A?" Chu sửng sốt, mắt thấy cả người Thất Dạ đều ướt sũng, nói: "Nhưng cô như thế sẽ bị cảm, không bằng bây giờ tôi dẫn cô đi thay một bộ quần áo khác trước đã!"

"Ờ?" Con ngươi Thất Dạ thoáng giương lên, tầm mắt ngưng mấy giây trên người cô gái, mới cười nhạt hỏi: "Không phải bây giờ cô đang trong giờ làm việc sao, có thể rời đi được không?"

"Ở đây có nhiều người như vậy, tôi đi một lúc cũng không sao. Tiểu thư Nam Hi, tôi thật khâm phục cô!" Lòng bàn tay Chu chìa ra, duỗi về hướng hành lang ngược lại với đại sảnh bữa tiệc, nói: "Đi thôi, phòng nghỉ ngơi của nữ bộc chúng tôi ở bên kia, tôi còn có thể dẫn cô ra trung tâm vườn hoa ở phía trước Hoàng Cung một chút đấy."

Thay vì trở lại bữa tiệc ngột ngạt kia, chi bằng dạo chơi một lần quanh Hoàng Cung — —

Đối với đề nghị của Chu, Thất Dạ vui mừng tiếp nhận: "Được, nhưng mà tôi chỉ có 20'."

"Chúng ta đi nhanh một chút, thay một bộ quần áo rồi trở lại, thời gian như vậy là đủ rồi." Trên mặt Chu ngưng tụ vui mừng cùng nụ cười, nói: "Tiểu thư Nam Hi, xin mời!"

"Gọi tôi Nam Hi là được rồi." Đầu ngón tay Thất Dạ nghịch ngợm những sợi tóc còn dính nước, cười nhạt nói: "Cô dẫn đường đi!"

"Được." Chu cười có chút ngốc nghếch đến ngẩn ngơ, mau chóng dẫn đường

Thất Dạ theo sau.

Họ cũng không có chú ý tới, có một dáng người, giờ phút này đang dừng chân ở phía hành lang cạnh khúc cua đằng sau cột, cách chỗ này không xa, ánh mắt sâu xa nhìn thấy tất cả, bên môi toáng qua nụ cười nhạt!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ban công có gió nhè nhẹ thổi qua, khiến lọn tóc uốn to đang buông xõa của cô gái bay lất phất. Nếu như ở trong doanh trại hoặc lúc làm việc, cô đều cuộn nó lên cao, sau đó dùng cái mũ đội lên. Nhưng hôm nay, là ngày tổ chức bữa tiệc, cho nên cô không làm như thế!

Về nguyên tắc mà nói, cô không thích tham dự tiệc, nhưng cô lại yêu thích tiệc, để tìm kiếm sự thanh tịnh! Vì vậy, mỗi lần có bữa tiệc, chỉ cần biết là người mình quan tâm cũng có mặt trong đó, hầu như cô đều có mặt. Sau đó, bản thân sẽ chạm mặt nhau ở góc phòng, nói một chút lời trong lòng. Bọn họ lúc này cũng vậy, không giống như trong doanh trại mà câu nệ, giống như chuyện thường ngày, không còn vẻ nghiêm túc nữa, mà là một loại hưởng thụ vừa lòng!

"Này!" Thân thể cao lớn của người đàn ông tiến đến gần, đem vật trong tay, đưa tới trước mặt cô gái: "Nghe nói đây là phát minh mới, lựa chọn không tồi!"

"Cám ơn!" Nhận lấy ly rượu từ người đàn ông, Tắc Lợi Á nhếch môi anh đào cười khẽ, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn dọc theo hướng không xa, khẽ nhấp một ngụm tản ra nhàn nhạt mùi hương Kê Vĩ Tửu (rượu cốc-tai), nói: "Dương, em tìm kiếm lâu như vậy, hình như chỉ mỗi anh là hiểu tâm tư của em thôi. Anh nói xem, nếu không có anh, em nên làm như thế nào đây?"

Mắt Gia Mậu nhẹ giương, cười như không cười, nhìn cô chằm chằm.

Lông mày Tắc Lợi Á nhếch lên, cười hỏi: "Thế nào, không tin lời em? Nếu như anh sẵn lòng, em có thể hướng anh gần hơn, nói nhiều một chút để chứng minh lời của em có đúng hay không."

"Hôm nay cô muốn say?" Gia Mậu từ chối cho ý kiến, thanh âm lạnh nhạt hỏi thăm.

"Không muốn." Tắc Lợi Á thở dài, bên môi cười nhạt, càng để lâu càng dâng lên, cặp mắt trong trẻo, sâu kín nhìn người đàn ông, đem tiếng lòng mình nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Anh biết mà, cho tới bây giờ em cũng sẽ không say!"

"Không nên xác định mục tiêu chết cho bản thân, có lúc, say một lần cũng không sao cả. Thời điểm ngày thường tỉnh táo, cô sẽ cảm thấy rất đáng!"

Ánh mắt của Tắc Lợi Á tỏa sáng lấp lánh, giống như hai khoảng tối xa xôi giữa trời đất, không thể chạm tới, nhưng lại cảm thấy, tia sáng đó rất mê người!

Chẳng bao lâu sau, bên cạnh hắn, cũng có một người có ánh mắt xinh đẹp như vậy. Hắn đã nhìn vô số lần, đắm chìm theo nụ cười trong đôi mắt cô, nhưng vẫn không có cách nào tự kiềm chế được. Nhưng tất cả những thứ này, đã trở thành quá khư đã qua rồi!

"Anh lại muốn cô ấy?" Khuỷu tay đặt lên lan can ban công, Tắc Lợi Á dùng ta nâng đỡ hai má, như có điều suy nghĩ nhìn Gia Mậu, môi khẽ nhếch lên, thoáng hiện một độ cong sâu, để cho cả khuông mặt cô, cũng sinh động ranh mãnh.

Gia Mậu cũng không có nhìn cô, thân thế hắn hơn nghiêng về trước, hai khuỷu tay đều chống lên lan can, lông mi dày rủ xuống, đem thần sắc trong đôi mắt, hoàn toàn che kín.

Đáy lòng Tắc Lợi Á than nhẹ, cô ngửa đầu ra sau, nâng cái ly lên, đem chất lỏng Kê Vĩ Tửu kia, nghiêng theo bờ môi, trút hết vào miệng.

Sau đó, cô cầm cái ly hướng vị trí bên cạnh ngăn lại, cánh tay dọc theo khủy tay người đàn ông khẽ đụng chạm, nhìn hắn quay mặt đi, ánh mắt có hồn liếc qua gương mặt nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay rất tự nhiên đặt lên bả vai hắn, cười nói: "Dương, chúng ta phải, chỉ có em, có thể dựa vào, cũng chỉ có em thôi!"

"È hèm?" Mày rậm Gia Mậu nhướng lên.

"Dương, anh một chút cũng không thay đổi." Tắc Lợi Á đem cằm dọc theo bả vai người đàn ông chống đỡ, thời điểm khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra nụ cười, một hơi ấm của người đàn ông hướng lỗ tai thổi tới: "Cô thật. . . . . . Làm cho người ta đau lòng!"

"Sợ rằng người làm anh thương tâm cũng không phải là em." Gia Mậu siết chặt ly rượu trong tay, khuỷu tay vừa gập, đem ly rượu thủy tinh đến gần môi mỏng của mình. Nhẹ nhấp một ngụm tản ra hương vị nồng đậm, cánh tay của hắn, nắm dọc theo bả vai Tắc Lợi Á, đem thân thể nhỏ nhắn của cô gái ôm vào trong ngực, lạnh nhạt nói nhỏ: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

"Người nào quy định, em không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Môi đỏ mọng Tắc Lợi Á cong lên, khuôn mặt thanh lệ, có dáng vẻ của cô gái ngây thơ, mặt đỏ ửng.

Mày rậm Gia Mậu nhàn nhạt giương lên, ánh mắt của cô thật say lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn dừng lại hai giây, đầu khẽ lắc lắc, sau đó ngửa đầu, đem chất lỏng trong ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Anh ấy không thích em." Đột nhiên, Tắc Lợi Á vòng cánh tay ra sau ôm lấy eo người đàn ông, khẽ cắn môi dưới, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, thanh âm có loại cảm giác cô đơn: "Dương, em không biết, tiếp tục như vậy để làm gì nữa."

"Tắc Lợi Á, cô cũng không thích cậu ta!" Gia Mậu lắc lắc ly rượu trên tay, nhìn thấy chất lỏng sóng sánh dưới ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, còn có một bóng dáng thoáng hiện lên, không mặn không nhạt mở miệng: "Hai người không can thiệp vào chuyện của nhau, không phải rất tốt sao?"

"Anh cảm thấy tốt?" Tắc Lợi Á cười cười, thanh âm lộ ra vài phần tự giễu. Lòng bàn tay hướng ngực Gia Mậu đẩy nhẹ, cũng hắn kéo ra một chút khoảng cách, ánh mắt nhìn dọc theo gương mặt tuấn tú của hắn mấy giây, khuông mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc, lại có vài phần tâm tình bất đắc dĩ, nói: "Gia Mậu, em thật sự không thể tin được những lời này được nói ra từ trong miệng của anh."

Ánh mắt Gia Mậu dán lên mặt cô gái: "Nói tiếp!"

"Anh biết rõ quan hệ hôn nhân giữa em và anh ta chỉ là hông nhân chính trị, chúng em chỉ dựa vào đó để củng cố thế lực của mình mà thôi!" Đôi mắt Tắc Lợi Á mở ra, đôi mắt xinh đẹp, giọng nói mỉa mai, ánh mắt u tối. Cô nhắm mắt lại, chlaijaayj tất cả, thời khắc lần nữa nhìn chăm chú người đàn ông, trong mắt lại hiện lên u buồn, ánh mắt nghiêm nghị, nói: "Được rồi, em thừa nhận đây là do em tự lựa chọn, đáng đời em!"

Nhìn thấy lòng bàn tay cô dọc theo lan can hung hăng đập xuống, người nhanh chóng dời đi chỗ khác, bước chân muốn rời đi, mày kiếm Gia Mậu nhíu lại, cánh tay dài đưa ra, đem thân thể nhỏ nhắn của cô gái lần nữa hướng vào trong ngực.

"Buông ra!" Thanh âm Tắc Lợi Á có mấy phần lạnh lẽo.

"Lúc này?"

"Nếu không?"

"Không có cửa đâu!"

Khuỷu tay Tắc Lợi Á dùng sức thúc mạnh vào lồng ngực Gia Mậu, đồng thời chân thon dài cũng đá lên, đầu gối gập vào, hung hăng hướng theo phía bụng dưới người đàn ông đá — —

Động tác của cô gái, mau lẹ mà có lực, khí thế kia, không chút nào giống như người đang giận dỗi, ngược lại nó giống như tấn công địch, hoàn toàn dốc hết sức!

Khoảng cách của bọn họ quá gần, hơn nữa bản lĩnh của cô rất nhanh nhẹn, lúc này nếu như Gia Mậu không tránh không né, tất nhiên là muốn cùng cô vượt qua thử thách tiếp xúc thân thể. Hắn không muốn làm cô bị thương, vì thế, cũng không ra tay đánh trả, mà cánh tay dài chỉ nhanh chóng buông lỏng vòng ôm, lùi về phía sau nửa bước, khó khăn lắm mới tránh được tiến công của cô gái.

"Anh rất không thú vị, mỗi lần đều cho rằng mình sẽ làm em bị thương, cho tới bây giờ đều không có giao chiến với em!" Lông mày Tắc Lợi Á nhíu chặt, nhưng trong mắt có thể thấy rõ ràng hiện lên thoáng qua sự run sợ, khóe miệng cô cong lên, cực kỳ . . . ý cười châm biếm!

Gia Mậu hoàn toàn không quan tâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi bụi bậm bám trên, hời hợt nói: "Tôi không muốn là kẻ địch của Tư Á!"

"Sao anh không trực tiếp nói, mình không muốn đối nghịch với Phí Nhĩ Lạc đi!" Tắc Lợi Á nhỏ giọng cười nhạo: "Dương, anh ta căn bản không quan tâm đến chuyện em gặp ai! Thậm chí. . . . . . Tư Á cũng như thế!"

"Cô có năng lực bảo vệ mình."

"Còn chưa có năng lực khiêu khích anh!"

"Cô không cần làm như vậy!"

"Nếu như em muốn làm như vậy, anh sẽ thành toàn cho em sao?" .

Gia Mậu cau mày, tầm mắt rơi trên người Tắc Lợi Á, hồi lâu, mới đem bàn tay của mình đưa lên phía trước, đi ra ngoài.

Hai bàn tay nhỏ bé của Tắc Lợi Á rủ xuống, nắm chặt thành quyền. Nhưng cuối cùng, cô buông xuống lông mày và mi mắt, thân mình bước lên phía trước, đi ra ngoài, buông lỏng nắm đấm, tay nhỏ bé nắm bàn tay Gia Mậu.

Năm ngón tay Gia Mậu nắm lại, hơi dùng sức lôi kéo, đem cả người cô gái vào trong ngực mình.

Hai cánh tay Tắc Lợi Á rất tự nhiên vòng qua hông hắn, đồng thời đem khuôn mặt nhỏ nhắn, vùi sâu vào trong ngực hắn, lắng nghe tiếng nhịp tim đập mạnh, toàn thân cũng phải buông lỏng.

Lòng bàn tay Gia Mậu, giây phút hắn dọc theo tóc cô vuốt nhẹ, đồng tử từ trước đến nay luôn thâm thúy, bỗng chốc biến thành tối tăm, không cách nào đoán biết!

Lại hiện lên một tia hiếm thấy, ánh sáng dịu dàng!

Dưới ánh sáng của ánh trăng, làm nổi bật bóng dáng hai người đang ôm nhau, làm vừa vén rèm che lên, người đàn ông đang cất bước vào cung điện, đôi mắt tối sầm lại.

Cảm thấy có tầm mắt mang theo hơi thở mãnh liệt truyền đến, đầu ngón tay Gia Mậu hơi đẩy bả vai Tắc Lợi Á, khiến cô lùi về phía sau một chút. Hắn nghiêng người, mắt thấy người đàn ông kia đang bước những bước dài tiến đến gần, chân mày không nhịn được mà hơi nhíu.

"Hai người nhất định phải chú ý một chút." Bàn tay cắm trong túi quần, tầm mắt Phí Nhĩ Lạc chậm rãi liếc về phía Tắc Lợi Á, mắt thấy cô có chút không được tự nhiên nghiêng đi tránh né ánh mắt của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

"Không phải như anh nghĩ." Đầu Tắc Lợi Á cúi thấp xuống, nhẹ giọng nói: "Phí Nhĩ Lạc, anh nghe em giải thích. . . . . ."

"Không cần thiết! Tôi thế nhưng lại có thể tin tưởng cô, nhưng. . . . . ." Phí Nhĩ Lạc lạnh nhạt cắt đứt lời cô, ánh mắt ngưng tụ trên người Gia Mậu, nói: "Tôi tin tưởng anh ta!"

Mày rậm Gia Mậu giương nhẹ, tầm mắt đụng phải tầm mắt Phí Nhĩ Lạc, bên trong chợt lóe sáng.

Lòng bàn tay Phí Nhĩ Lạc vỗ lên bả vai Gia Mậu, môi mỏng nhếch lên nụ cười tao nhã, nói: "Gia Mậu, có chuyện tôi còn chưa nói, nhưng mà tôi nghĩ là anh nhất định muốn biết đấy!"

"Điện hạ, xin chỉ giáo!"

"Vĩnh viễn, cũng không có bất kỳ vật gì, có thể phá vỡ quan hệ giữa chúng ta!" Môi mỏng Gia Mậu cong lên, cười cười, đáy mắt trong trẻo sáng ngời.

Lời hắn vừa nói ra, khiến sắc mặt Tắc Lợi Á liền trắng bệch.

Cô hiểu ý của Phí Nhĩ Lạc.

Sự lựa chọn của hắn, vĩnh viễn đều chỉ có quyền, sẽ không có tình!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-103/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận