Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 107: Ngươi Ngay Cả Xách Giày Cho Anh Ấy Cũng Không Xứng

Ánh mắt của người đó rất sáng, giống như vì sao trên bầu trời đêm, tỏa sáng lấp ánh.Vì vậy, trong đêm tôi như thế này, Thất Dạ thấy vô cùng rõ. Lẳng lặng nhìn thẳng hắn như vậy, một loại cảm giác quen thuộc, từ trong tâm khảm cô, tự nhiên sinh ra.

Ánh mắt này, cùng mùi vị trên người hắn… Cũng khiến cho trong đầu cô , đột nhiên hiện lên một hình ảnh!

Không sai, nhất định là hắn ta! Hắn, là người lần trước, khi cô đi dự tiệc ở đại điện Kaloka, bị đưa đến trong một biệt thự, chính là người đàn ông muốn khi dễ cô! Cũng chỉ là, lúc ấy hình như bởi vì có người đến, hắn mới rút lui. Không nghĩ đến, vào trong vương cung, nười này cư nhiên lại tiếp tục ra tay. Cho nên… Hắn là người trong vương cung sao? !

Sự nghi ngờ này, lan tràn trong đáy lòng Thất Dạ, cô cắn răng, lực ở đầu ngón tay đột nhiên tang thêm, khẽ nâng cằm, lấy tư thế kiêu căng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi cho là, ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Thanh âm của người đàn ông rất trầm, nhẹ nhàng chê cười, giống như sứ giả đến từ địa ngục, ngữ điệu như lúc muốn lấy mạng người khác.

“Ta biết ngươi, lần trước ở trong biệt thự, ngươi chính là tên khốn đã trói ta!” Đôi môi anh đào của Thất Dạ nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi thật thảm hại, chỉ có thể dùng loại phương pháp này, để khi dễ người khác sao?”

“Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phép khích tướng, cũng vô dụng đối với ta thôi!” Người đàn ông nhấc cánh tay khác, xoay ngược lại, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái trên gương mặt cô: “Chỉ là,ta không ngờ ngươi thật thông minh, cư nhiên có thể giả vờ giả vịt. Ngươi, không hề bất tỉnh đúng không?”

“Không sai, ta cũng không phải là thông minh, chỉ là, nhìn qua cửa kính, thấy Chu Đế hạ dược vào trong chén trà của ta thôi.” Thất Dạ nhẹ cười một tiếng: “Mặc dù động tác của cô ta vô cùng cẩn thận, chỉ là nhẹ nhàng bấm một cái vào móng tay, nhưng ta hiểu rõ người hầu làm việc quanh năm trong vương cung, loại cử chỉ này, không nên có mới đúng. Ta, may mắn thấy được hành động mờ ám của cô ta, mới cố ý giả bộ bất tỉnh.”

“Tại sao lúc ấy không trực tiếp bỏ chạy?” Thanh âm của người đàn ông hạ thấp, vào thời khắc này, trong âm điệu, hình như mang theo mấy phần tư vị vui vẻ.

“Bởi vì ta không giống ngươi, là một con quỷ nhát gan! Chỉ có thể ẩn mình trong đêm tối, không có gan gặp người khác!” Thất Dạ nhàn nhạt cười, nắm vào cổ tay hắn, móng tay bấm sâu vào: “Ngươi thật là thảm hại, vĩnh viễn đều phải sống trong bóng tối như vậy sao?”

“Ha ha!” Tiếng cười của người đàn ông, du dương mà lạnh nhạt, êm ái giống như làn gió nhẹ khẽ lướt qua gương mặt, mang cho Thất Dạ cảm giác thoải mái. Nhưng, đây chẳng qua là hắn lợi dụng giở trò để lật ngược tay lại thoát khỏi tay cô. Tới lúc đó, tất cả đều đã thay đổi!

Ngón tay của hắn, giống như làm từ thép, lực lượng to lớn, cơ hồ chỉ nắm qua, có thể đem xương cổ tay của cô bóp nát. Cái loại đau đớn thấu tâm can đó, khiến Thất Dạ hít vào một ngụm khí lạnh. Bả vai thon gầy của cô khẽ run nhẹ hai cái, mạnh mẽ cắn chặt răng, mới không cất tiếng hét chói tai!

“Ta rất thưởng thức tính cách quật cường này của ngươi, nhưng có lúc, phải biết nhún mình, cũng sẽ không khiến cô thua thiệt!” Đầu ngón tay của người đàn ông, nhẹ nhàng bóp một cái vào gương mặt của cô gái, nhéo lấy làn da phấn hồng, chậm rãi dời xuống, xẹt qua cái cổ trắng nõn như ngọc của cô, khẽ sờ dọc theo xương quai xanh của cô, trượt một đường xuống dưới, bò lên trên cặp tuyết lê mềm mại của cô.

“Ngươi buông tay… Ừ -” Thanh âm Thất Dạ còn chưa ngừng, đã thấy đầu ngón tay của người kia hung hăng ép xuống, hơi thở của cô đứt quãng, , không nhịn được phát ra một tiếng ngâm nhẹ. Sau đó, chính là tức giận mà nguyền rủa: “Ngươi là đồ thần kinh, kẻ điên!”

Động tác của người đàn ông này, vốn cũng không mạnh lắm, nhưng sau khi nghe xong, huyết mạch cả người giống như bị khiêu khích. Mắt hắn híp lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo u ám, tập trung nhìn vào gương mặt của Thất Dạ, giống như hận không thể, đem cô giết ngay tức khắc –

Thất Dạ đột nhiên có chút ảo não với sự kích động của chính mình, nhưng lúc này dù cô có nhún mình, chắc hẳn người đàn ông kia cũng sẽ không lùi bước. Vì thế, hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt thành quyền, lấy dũng khí, đem những lời quá phận, nói ra: “Ta hiểu rõ vì sao ngươi không dám ra mặt, bởi vì ngươi nhất định chỉ có thể sống trong bóng tối, không để mọi người nhận ra! Coi như ngươi lộ diện trước toàn thế giới, lòng của ngươi cũng đen tối, vĩnh viễn không có thứ gì có thể chiếu sáng đến tâm khảm ngươi. Ngươi, chính là một con quái vật, trên thế giới này, chính là kẻ đáng thương nhất!”

Người đàn ông nghe thấy thế, bàn tay đang bóp lấy ngực cô, hình như hơi khẽ dừng lại. Sau đó, hơi thở của hắn, liền tiến tới gần Thất Dạ.

Thất Dạ có thể cảm thấy, cả người đối phương tản ra một cỗ lệ khí, tương tự với, hơi thở quyết tuyệt của mãnh thú khi săn mồi. Chỉ cần hắn nhìn đúng mục tiêu, sẽ một mũi tên giết chết, không lưu lại bất kì đường sống nào!

Lòng của cô, “phù phù” rơi xuống, hình như là, giống cảm giác chờ đợi đến lúc tử vong… Tần suất hít thở của cô cũng nhanh, giống như không có biện pháp bình thường lại. Sự sợ hãi trong lòng cô, càng không thể dùng bất kì ngôn từ nào để hình dung!

Tóm lại, cô cảm thấy mình như con dê đợi làm thịt, không có bất kì đường lui nào –

Vì vậy, sau một giây, bụng bị đầu gối dùng sức đập vào, Thất Dạ cũng không hề thấy bất ngờ.

Nhưng lực đạo của đối phương quá lớn, khiến phế phủ của cô, trong nháy mắt đều giống như phồng lên. Khi bị hắn đập xong, cả người cô giống như chết lặng đi mất mấy giây, hoàn toàn không có bất kì ý thức nào. Cho đến khi người đàn ông dùng sức túm lấy tóc cô, kéo tới mức khiến đầu cô cảm thấy tê dại, cô mới từ trong đau đớn tê dại mà giật mình tỉnh lại. Cô muốn hít thật sâu, nhưng phát giác lục phủ ngũ tạng đều giống như đã bị thay đổi vị trí, không thể chỉ dùng từ đau, mà có thể hình dung được cảm giác này. Theo không khí từ từ tràn vào cổ họng, một mùi tanh nồng nặc, từ cổ họng cô tràn ra, chảy xuôi theo lưỡi cô, dọc theo cánh môi khô khốc, từ từ chảy ra, từ khóe miệng, xuống đến cằm, rồi cả cổ cô.

Lạnh lẽo, sền sệt, xẹt qua từng tấc da của cô, giống như vô số cây kim nhỏ, một cái lại một cái châm vào da thịt cô.

Không tính là quá mức đau, nhưng cô chính là mắt nhìn thấy mà tâm kinh hoàng.

Thất Dạ nghĩ, nếu như lúc này cô chết đi, vậy thật có thể coi như mọi chuyện xong hết rồi. Ít nhất, không cần chịu đựng khổ sở như thế. Nếu có thể chết như vậy, cô lại có một chút không cam lòng. Cô còn chưa chính thức khai chiến cùng hắn, mà cứ như vậy liền thua, thật là quá mức có lỗi với bản thân!

“Thật là không biết tự lượng sức mình a!” Đầu ngón tay người đàn ông, dọc theo cằm cô hung hăng bóp một cái, khi cô vô lực vặn vẹo cổ để thoát khỏi không chế của hắn, cả khuôn mắt hắn đều dựa gần vào cô. Đầu lưỡi của hắn, dò xét bên ngoài, dọc theo những nơi tia máu của cô chảy qua, từ từ khẽ liếm lấy, động tác ưu nhã, tự nhiên, cực kì giống như đang thưởng thức, thức ăn ngon ở nhân gian!

Đây là ma quỷ, một tên bệnh hoạn, ma quỷ điên rồ!

Trong lòng Thất Dạ, thăm hỏi mấy trăm đời tổ tong nhà hắn, nhưng lại cô lực không thể kháng cự.

Cô rất đau, đau đến mức phải hít vào thật sâu, cũng cảm thất thật đáng buồn!

Ha ha, người đàn ông này thật đáng buồn thay, nhưng bị người đàn ông này hành hạ, càng thêm đáng buồn. Cô cứ một lần rồi lại một lần như vậy, bị người khác nắm giữ trong tay, cố gắng chống lại, còn chưa có nghĩ qua, chống lại kiểu này không có bất kì tác dụng gì. Cô càng cố gắng phản kháng, đối phương càng trêu đùa cô, đến chết cũng không tha!

Lúc nào thì, cô mới có thể học cách nghe lời, hiểu được bảo vệ chính mình đây?

Tỷ như, vô luận đối phương khiêu khích như thế nào, cư xem như hắn không tồn tại không phải tốt hơn sao? Thế nào lại ngu ngốc như vậy, cố tình chọn cách bị người khác làm cho đau đớn, giống như hận không thể để người khác đùa bỡn mình đến chết, mới có thể thấy vui vẻ sao? Như vậy, cô cái gì cũng không đạt được.

Trừ bỏ, đau!

“Ở chỗ Gia Mậu ∙ Dương ∙ A Nhĩ Bá Đặc, hắn ta đã dạy ngươi những gì?” Liếm đi máu tươi chảy xuống cổ cô, đầu lưỡi của người đàn ông, dừng lại ở khóe miệng Thất Dạ, không hề nhẹ nhàng mà mút lấy, thanh âm trầm thấp: “Có phải hay không, hắn dạy dỗ ngươi, vẫn chưa đủ?”

“Chưa đủ!” Thất Dạ đáp lại, có chút suy yếu. Cô vẫn như cũ không hề học được, cầu xin tha thứ như thế nào. Cho nên, cô lựa chọn, nói ngược lại, nhữ gì mà người đàn ông đó muốn nghe: “Thủ đoạn của anh ấy, so với ngươi lợi hại hơn vạn lần, nhưng là, ta đều không chết!” Bộ dáng sắc bén.

“Thật?” Người đàn ông cười nhẹ hai tiếng: “Vậy, ngươi muốn chết?”

“Ta không muốn!” Thất Dạ cắn răng, cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé rách, dừng hai giây, cố gắng vững vàng hơi thở của mình, mới tiếp tục nói: “Ta nhất định sẽ còn sống, xem các ngươi xuống địa ngục!”

“Ngươi rất có chí hướng a!” Người đàn ông hình như có chút sững sờ, lòng bàn tay chậm rãi vỗ vỗ dọc theo gương mặt cô: “Nhưng là, ngươi có thể làm được vậy sao?”

“Tất cả đều có khả năng!”

“Như vậy…” Hô hấp của người đàn ông, khẽ dừng lại, đàu lưỡi, dời qua gò má của cô, có chút ác ý cắn vành tai cô một cái, nói: “Ta liền để cho ngươi chịu đựng một chút, những gì A Nhĩ Bá Đặc chưa có dạy ngươi đi!”

Lúc hắn nói những lơi này, đầy ngón tay, đột nhiên dùng sức nắm lấy áo Thất Dạ, “Tê” một tiếng y phục của cô hoàn toàn bị xé vụn, ngón tay rời xuống, kéo rơi xuống quần của cô, dùng sức tách hai chân ra, trực tiếp xâm nhập vào bên trong.

“Cút…”

Thất Dạ dùng sức khép hai chân lại, liều mạng chống đỡ tay của hắn, đáng tiếc, sức lực của cô, cũng không thể bằng hắn. Tay của người đàn ông, dùng sức hung hăng bấm vào da thịt trên chân của cô, khi Thất Dạ bị đau cả người buông lỏng, nhanh chóng đâm vào giữa hai chân cô –

Một hồi đau đớn tê dại, chợt lan tràn ra toàn thân, làm cả khuôn mặt của Thất Dạ, cũng chuyển sang trắng bệch.

Ngay cả trong đêm tối, hình ảnh ánh mắt trong trẻo của cô trong nháy mắt trở lên ảm đạm, cũng rơi vào trong mắt của người đàn ông, đồng thời, khiến hắn vui vẻ.

Hắn cười, trong thanh âm, có ý tứ nhạo báng: “Như thế nào, hắn ta cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy sao?”

“Làm được… So với ngươi còn mạnh hơn nhiều!” Lòng Thất Dạ tràn đầy mệt mỏi, ngoài miệng, cũng không quên lạnh giọng cãi lại: “Ngươi ngay cả xách giày cho anh ấy cũng không xứng!”

Lời nói của cô, rõ ràng kích động người đàn ông, con mắt hắn tối sầm lại, đột nhiên đẩy chân của cô rộng ra, đem thân thể chen vào.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-106/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận