Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 120: Ám Hiệu

Nghe Thất Dạ phân phó bày bữa ăn tối, Mã Lệ nhướng mày. Cô nhắm mắt lại, lông mi rủ xuống, che đi ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân đã phân phó hôm nay ngài muốn dùng cơm với cô. Nhưng thượng tướng vẫn chưa về, bữa tối đang được chuẩn bị”

“Ai nói tôi muốn dùng cơm với anh ta?” Hồi tưởng lại những giày vò mà người đàn ông kia dành cho cô, trong lòng Thất Dạ cực kì bất mãn. Cô bĩu môi, hai cánh tay vòng ở trước ngực, bỗng đặt lên bàn, khẽ khom người, ánh mắt giao nhau với tầm mắt của Mã Lệ, nhạt nhẽo nói:

“Các người muốn chuẩn bị bữa tối cho thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc thế nào tôi mặc kệ, bữa tối của tôi bây giờ lập tức dọn lên cho tôi”

Quyết định dùng cơm với cô chỉ là chủ ý của riêng anh ta mà thôi, cô không có hứa hẹn gì với anh ta hết, mà anh ta cũng không có hỏi qua cô, cô không cần giữ lời. Huống chi, coi như là cô thả bồ câu của anh ta thì như thế nào, cô cũng không phải thua không nổi.

Mã Lệ có chút kinh ngạc với phản ứng mạnh của Thất Dạ, cánh môi cô ta khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó, lại nghe một tiếng nói nhẹ, đúng lúc truyền đến đây: “Mã Lệ, từ nay về sau người ở trong phủ đều do tiểu thư Nam Hi quản lý”

Thất Dạ nghiêng người, ánh mắt thoáng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đứng đó, không có tiến vào. Nữ giúp việc giúp anh cởi bỏ áo khoác quân trang, cầm dép cho anh thay, đầu ngón tay anh nhẹ cuốn ống tay áo, chậm rãi mà đến, giống như một thân sĩ ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn

Những người làm ở phủ thượng tướng đều là những người có trách nhiệm cao nhất, trước tất cả phản ứng của mọi người Mã Lệ lên tiếng cam kết: “Tôi hiểu rồi, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân”

“Dọn bữa tối lên, tối nay do tiểu thư Nam Hi hầu hạ tôi là được”

Gia Mậu nhàn nhạt trả lời, cũng không nhìn Thất Dạ, từ bên người cô đi qua

Mã Lệ vội vàng phụ họa đáp “vâng” một tiếng, thời điểm đưa ánh mắt ra hiệu cho nữ giúp việc khác, ánh mắt không tự chủ nhìn dọc theo gò má của Thất Dạ, trong con ngươi tích lũy vẻ bí hiểm

Thất Dạ nhíu lông mày lại, nhanh chóng xoay người đi theo bước chân của anh

Lúc đó Gia Mậu ngồi ở trên ghế chủ tịch, tay anh khoác để trên mặt bàn, lông mi cong cong, ánh mắt liếc nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt bình thản, ung dung

“Cái gì gọi là tôi hầu hạ anh?”

Thất Dạ ngồi ở vị trí cách anh xa nhất, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi cũng không phải nữ giúp việc của anh, dựa vào cái gì muốn tôi hầu hạ anh?”

“Em là nữ đầy tớ của tôi”

"Tôi không muốn làm người chịu cực đâu!"

"Hả? !"

Nhìn khóe mắt nhìn nghiêng của anh, con ngươi màu hổ phách, một tầng ánh sáng mờ lóe ra, vẻ mặt ương ngạnh, kiệt ngạo, không cần nói cũng biết

Trái tim của Thất Dạ rạo rực, biết mình không thể trêu chọc nổi người đàn ông này, chỉ dùng sức cắn cắn môi, lạnh lùng nói: "Dạ, A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng đại nhân nói cái gì thì là cái đấy!"

Nghe lời nói không tình nguyện của cô, Gia Mậu trầm trầm cười một tiếng, làm như tâm tình càng tốt

"Tới đây!"

Hai chữ nhàn nhạt từ miệng anh nói ra lại mang theo mùi vị tàn lãnh ko cho người khác cự tuyệt, giống như chỉ cần Thất Dạ biểu hiện bất mãn, anh sẽ làm ra hành động khiến cho cô khổ không thể tả

Trong lòng Thất Dạ cực kì do dự, đang cân nhắc mình có nên chịu thua hay không thì thanh âm giống như ma quỷ của anh nhẹ nhàng vang lên:

“Ba, hai….”

“Đến rồi”

Thất Dạ cảm thấy bản thân cô thật không có khí phách, người ta chỉ mới đếm thôi mà cô đã đầu hàng!

Nhưng, anh ta lại nói: “Tôi cho cô 3 giây để suy nghĩ” Không hề nói lời dễ nghe mà trực tiếp uy hiếp, có thể thấy giờ phút này sức chịu đựng của anh ta không tốt lắm. Cô không phải ngu ngốc, chuyện có hại ình, đương nhiên cô sẽ không làm!

Bước chân dời đến bên cạnh Gia Mậu, Thất Dạ thấy nữ giúp việc đã đem tất cả đồ ăn dọn lên mặt bàn, khóe miệng vênh lên, khom lưng nhìn anh: “Xin hỏi thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, cần phục vụ theo phương diện nào?”

“Cho cô ấy một ly sữa tươi” Gia Mậu cũng không để ý đến cô, lạnh nhạt mở miệng với người giúp việc ở một bên đang chuẩn bị lui xuống: “Lập tức”

"Dạ!"

Nữ giúp việc có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thất Dạ, xoay người vội vã chạy vội vào phòng bếp.

"Tôi không uống sữa tươi. . . . . ."

"Ngồi ở đây."

Ba chữ ngắn ngủn, cắt đứt lời cự tuyệt của Thất Dạ, lòng bàn tay của Gia Mậu vỗ vỗ lên đùi của mình, cặp mắt câu hồn, ánh mắt tựa như xuyên thấu, tỏa sáng lấp lánh

Đầu óc Thất Dạ ngừng vận chuyển mấy giây, thời điểm mày kiếm của anh nhướng lên, nháy mắt mấy cái, cô nhẹ cười xùy một tiếng:

“Gia Mậu, đầu óc của anh có bệnh sao?”

Người đàn ông kêu tên của cô, ôn nhã, đạm mạc, giống như muốn trêu đùa món đồ chơi yêu thích trong lòng, một ít tóc rơi xuống giữa trán của anh, khiến cho gương mặt tuấn tú của anh phát ra vẻ lãnh khốc không kiềm chế được. Anh như vậy, dường như vô hình lộ ra một cỗ khí thế nguy hiểm……

Sau khi rủa thầm trong lòng một tiếng, cuối cùng Thất Dạ cũng thuận theo

Thời khắc tay của anh lướt qua eo cô, Thất Dạ có phần khó chịu co rúc bả vai một chút có loại kích động muốn chạy khỏi ngực của anh

Ngồi lên chân của anh, mặc dù cách lớp vải vóc, nhưng vẫn khiến cả người cô cảm thấy nóng dần lên. Cô nghiêng gò má về phía bên ngoài cửa sổ sát đất, lông mày nhíu lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ người đàn ông này rốt cuộc muốn làm những gì

Cằm của Gia Mậu, chợt để ở trên cổ của cô, thanh âm thanh tao lịch sự, ôn đạm nói:

“Thích người anh tặng cho em không?”

". . . . . ." Thất Dạ biết, người anh nói đến chính là Chu Đế, chỉ là khi anh nói với cô chuyện này, cô cũng có mấy phần kinh ngạc, môi của cô mấp máy, ho một tiếng:

“Cũng không tồi”

Trên thực tế, cô nghĩ, Gia Mậu hiểu hơn cô, sự tồn tại của Chu Đế có ý nghĩa gì

Cánh tay Gia Mậu vòng qua bả vai của cô chợt dùng sức, kẹp chặt thân thể của cô ở trong lồng ngực của mình

Thân thể của người đàn ông vốn cường tráng, cao ngất, càng có ưu thế chèn ép cô gái. Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ trở nên rối rắm, nâng đôi mắt lên, một đôi mắt trong trẻo như nước nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, tỏ rõ có phần vô tội. Cảnh đẹp như vậy, quả thực cực kì giống với tiểu bạch thỏ bị ức hiếp, mà người đàn ông….. dĩ nhiên chính là sói xám rồi!

“Nghe nói, em muốn Mã Đinh tự mình đến đây làm trị liệu cho cô ấy”

Đầu ngón tay của Gia Mậu vén sợi tóc rơi xuống của cô, , không chút để ý vuốt vuốt, khuôn mặt tuấn lãnh, có thể nhìn thấy một tia lạnh nhạt

"Dạ!" Nhớ tới vết sẹo phỏng trên tay Chu Đế, lông mày cô hơi nhíu, câu hỏi không suy nghĩ đã bật thốt ra:

“Là anh làm đúng không?”

"Hả? !"

"Không cần giả bộ, vết tàn thuốc trên tay Chu Đế, anh dám nói không phải chủ ý của anh?”

"Đỗ Bang Bố Lỗ Khắc muốn giúp tôi giải quyết cô ta”

Gia Mậu không có trả lời cô, nhưng nói như vậy, lại khiến tức giận cùng với bất mãn trong lòng của cô tiêu tán không ít

So với hủy đi một sinh mệnh, rất rõ ràng, ai cũng thích chịu một vết thương nhỏ mà thôi

“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, sữa tươi đã được mang đến”

Trong lúc Thất Dạ cảm thấy ấm ức, thì nữ giúp việc đã mang sữa ấm đến đặt lên bàn, để trước mặt Thất Dạ, sau đó rời khỏi liếc liếc về Thất Dạ.

Thất Dạ rất rõ ràng, ý của anh muốn cô uống sạch ly sữa

Cô hít sâu, khẽ cắn răng, cánh tay duỗi về phía trước cầm lấy ly sữa. "Ừng ực" mấy tiếng, đem toàn bộ ly sữa tươi đều nuốt vào bụng!

Xưa nay, cô vốn ghét uống sữa, nhưng nếu như có người yêu cầu cô uống thức uống này thì lại là chuyện khác rồi. Mệnh lệnh của anh, một khi đã hạ xuống, đoán chừng dù là vương của tinh cầu Chafee, cũng không có cách nào cự tuyệt

Người đàn ông này, thế lực sớm đã có thể bao trùm trên cả Vương tộc, chỉ có điều…. Dã tâm của anh ta không lộ rõ, mới có thể ngồi trên vị trí danh hàm thượng tướng đến bây giờ, mà chưa có ra tay phá vỡ sự yên ổn của hoàng thành Lạp Ma!

Nhưng thực lực của anh, sớm đã không thể khinh thường rồi

"Thế nào?" Đặt cái ly xuống, tiếp xúc ánh mắt sững sờ của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, trong nháy mắt Thất Dạ khép mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần ửng hồng, cảm thấy ly sữa vừa mới uống vào cổ họng, không hiểu sao có chút khô chát, nhịn không được lè lưỡi liếm dọc theo vết sữa còn sót lại trên cánh môi

“Em thật quyến rũ đàn ông..” Thanh âm của Gia Mậu có chút khàn khàn, lòng bàn tay đè trên bả vai của cô, bỗng nhiên khẽ vỗ dọc theo sống lưng của cô, men theo đường cong lả lướt của cô, xuống chân, khẽ sờ một cái

Ngón tay của anh mang theo ma lực, theo ống quần cụt bò lên trên. Dễ dàng tìm được quần trong của cô, đầu ngón tay như linh xà chui vào trong dò xét, xâm nhập ——

Thân thể Thất Dạ có phần cứng nhắc lòng bàn tay dọc theo phía dưới nắm chặt, nắm lấy cổ tay của anh. Nhịp tim của cô tăng tốc, không còn bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang theo vài phần tức giận:

“Gia Mậu, đầu óc của anh không thể nghĩ đến chuyện khác sao?”

Dạy dỗ buổi sáng, cách thời gian bây giờ quá ngắn, đau nhức trên người cô mới bớt một chút, làm sao có thể cho phép anh làm càn như vậy. Nếu cứ để anh tiếp tục khi dễ, cô muốn tìm một cái hố chui vào! Vào lúc này, cô chỉ muốn an an phận phận ăn xong bữa ăn tối, nhất quyết không muốn dây dưa ở phương diện kia với anh. Nếu không, không phải cô sẽ bị anh ăn hết sao?

“Nếu như em có thể dời đi lực chú ý của anh”

Cơ hồ không cần dùng nửa phần sức lực cũng có thể nắm lấy tay mềm của cô, trong mắt của Gia Mậu xẹt qua một tia lo lắng

Anh từ trước đến giờ không thích bị người khác cắt ngang, hơn nữa lại là phụ nữ, dáng vẻ dường như cũng vô cùng kháng cự đối với anh. Nhưng anh nhớ, lúc ở trong phòng quần áo, khi cô ở dưới anh, làm anh có bao nhiêu vui mừng, anh yêu tha thiết sự thành thực nên đương nhiên không chấp nhận vẻ làm bộ làm tịch của cô

“Trên bàn có bao nhiêu thức ăn ngon”

Con ngươi của Thất Dạ nhanh như chớp vòng vo 2 vòng, trong lúc nhất thời, thật không tìm được bất kì lý do nào để bảo vệ mình, chỉ đành dùng lý do tồi nhất:

“Tôi đói bụng”

“Tôi cũng đói bụng”

Môi của Gia Mậu tà khí bĩu một cái, ám hiệu nơi đáy mắt mãnh liệt sôi trào.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-119/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận