Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 137: Được Kêu Là Ghen

Môi lưỡi của một cô gái, đem đến sự say mê, chính là mang theo hương vị ngọt ngào. Trên người cô, vẫn luôn toát ra một hơi thở có mùi thơm hoa lài tự nhiên mà tươi mát, chỉ cần đến gần một chút, liền có thể ngửi thấy được. Cô, làm cho tâm hồn người khác cảm thấy thư thái, tự nhiên. Chỉ cần đến gần, cả người đều có cảm giác được thả lỏng, không có bất kỳ áp lực gì.

Gia Mậu vô cùng vui mừng khi thấy cô như vậy.

Lòng bàn tay nâng cái ót cô, môi lưỡi của anh rất dịu dàng công thành chiếm đất, một tấc một tấc xâm nhập vào trong khoang miệng cô, liếm cắn đầu lưỡi cô, không ngừng cùng cô dây dưa.

Thất Dạ vừa bắt đầu, có chút kinh ngạc, nhưng những động tác chậm dãi ở đầu lưỡi của người đàn ông kia, khiến toàn thân cô cũng buông lỏng. Cô không ngờ tới anh sẽ làm như thế với cô ở trước mặt người khác, trong lúc nhất thời tim liền đập mạnh và loạn nhịp. Theo đầu lưỡi anh đang thăm dò từng ngõ ngách trong miệng mình, cô cảm thấy trước mắt tất cả đều như phát ra một ánh sáng, sáng loá ——

Tại sao, có loại cảm giác này? !

Rõ ràng, hai người bọn họ là chóng cự lẫn nhau, giữa bọn họ không nên có loại ôn tình(tình cảm ôn nhu) này, nhưng bởi vì Gia Mậu thình lình thân mật, mà toàn bộ cũng thay đổi.

Trái tim "Phù phù phù phù" trực nhảy , cảm thấy bàn tay của người đàn ông đang di chuyển đàn xuống theo sống lưng của cô, phủ lên eo cô nhưng vãn không dừng lại mà tiếp tục di chuyển xuống mông cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ khẽ đỏ lên. Rất sợ người đàn ông này sẽ ở ngay trước mặt mọi người mà đùa giỡn cô, bàn tay của cô không tự chủ được di chuyển đén cánh tay anh nhẹ nhàng nhéo một cái, lấy ánh mắt ý bảo, nên có chừng mực rồi !

Gia Mậu thật giống như không nhìn thấy ý cô bảo, anh nghiêng khóe miệng mím môi cười một tiếng, con mắt sắc đột nhiên liền chuyển thành u ám, cái tay sắp phủ lên cặp mông của cô lại lướt xuống đôi chân, thế nhưng lại nhằm đúng vị trí mẫm cảm trên chân cô mà hạ xuống.

"Gia Mậu. . . . . ." Thất Dạ giận dữ khẽ quát một tiếng, hai gò má một mảnh hồng rực, hai con ngươi trừng to như hai cái chuông đồng, trong mi mắt, có thể thấy được sự ngượng ngùng thoáng qua.

"Sợ cái gì?" Lấy thân thể cao lướn che đi những ánh mắt xung quanh. Người đàn ông ốm lấy thân thể mảnh mai của cô gái vào trong ngực, tầm mắt sâu kín ngưng đọng nhìn cô: "Em không phải thích sự kích thích hay sao?"

"Kích thích cái đầu anh!" Thất Dạ giận, cánh tay dọc theo lồng ngực của anh đánh xuống: "Buông em ra!"

"Anh cảm thấy được em còn rất mong đợi!" Gia Mậu cười cười, này khóe mắt đuôi mày, cũng nhuộm phong thái mê ngừơi.

Nhìn anh như vậy, quả thật rất động lòng người, tựa như một chàng hoàng tử bước ra từ trong tranh, cao quý ưu nhã, nổi bật bất phàm. Chỉ tiếc, anh như vậy quá mức dụ ~ người, đến nỗi, làm lòng Thất Dạ có ưu tư. Nhưng cảm giác, anh làm những chuyện này, không phải là không có nguyên nhân.

Bọn họ vốn không nên có loại phản ứng thân thiết này, chẳng lẽ là, anh muốn làm cho người nào nhìn sao?

Trong lòng đột nhiên có cái ý nghĩ này, toàn thân Thất Dạ không khỏi có chút cứng ngắc. Cô cắn cắn môi, nhìn vòng quanh, cố gắng tìm kiếm, quanh mình có ai đang nhìn bọn họ hay không.

Sau đó, cô liền nổi giận!

Quả nhiên như thế!

Đứng ở một vị trí không xa, có người đang giơ lên một ly rượu đỏ, con mắt sắc sâu kín nhìn bọn họ chằm chằm. Tầm mắt của hắn, cùng với ánh mắt cô va chạm, thấy cô co ro thoát ra từ trong ngực Gia Mậu, môi mỏng nhàn nhạt nhấp xuống, bước chân dài mở ra, chậm dãi nhằm phía bọn họ tiến tới.

Hắn đi rất chậm, cho nên Thất Dạ có thời gian quay người về phía người đàn ông đang giở trò với cô trừng mắt một cái, hơn nữa lạnh lùng khiển trách: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh thật là một người không biết liêm sỉ, đồ trứng thối, loại chuyện như vậy mà anh cũng làm được!"

"Hả? !" Gia Mậu vẻ mặt không quan tâm, nhàn nhạt liếc cô một cái, môi mỏng xẹt qua một đường cong đạm bạc như có như không.

"Ừ cái gì ừ, em nói cái gì trong lòng anh biết rõ ràng." Thất Dạ dứt khoát nâng chân nhằm bắp chân của anh dùng sức đá một cái.

An cũng không hề né tránh, mặc cho cô đá, ngược lại còn đưa tay dọc theo hông cô kéo cô vào trong lòng mình. Lúc mũi giày nhọn hoát của Thất Dạ đá vào chân anh, mày rậm chợt nhíu lại, ghì chặt cô ở trước ngực mình.

Lúc đó, người đàn ông kia đúng lúc bước tới gần bọn họ.

"Nam Thành chủ, đã lâu không gặp!" Gia Mậu vòng chặt người phụ nữ không an phận ở trong lòng mình, khóe miệng tà tà nâng, cười như không cười nhìn chằm chằm Nam Tuyệt Hiêu: "Cảm tạ anh hôm nay đã mời, có thể tới đây tụ hội, tôi cảm thấy thật là vô cùng vinh hạnh!"

"Lẫn nhau!" Nam Tuyệt Hiêu rất là khách sáo cười cười, ánh mắt tinh nhuệ nhìn theo nét mặt Thất Dạ, vẻ mặt trắng như tuyết: "Tiểu thư Nam Hi, chúng ta lại gặp mặt, thật là duyên phận!"

Cũng chỉ là một cuộc gặp có dự mưu tính toán thôi!

Thất Dạ trong lòng thầm thì, ngoài mặt lại nhàn nhạt cười, nói: "Đúng vậy, Nam tiên sinh, thật vui mừng được nhìn thấy anh!"

Giả đấy——.

Cô tự nhiên không có quên, ở phía sau thêm vào hai chữ!

Nam Tuyệt Hiêu đối với hành động nghĩ một đằng nói một nẻo của cô hình như không để ở trong lòng, hắn nhấp nhẹ môi mỏng, cái ly trong tay quơ quơ, tầm mắt dọc theo cái liếc mắt của Gia Mậu, thanh âm thanh nhã đạm bạc, nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, không biết ta có hay không có vinh hạnh mời bạn gái ngài nhảy một điệu?"

"Điệu nhảy đầu tiên?" Cánh tay dài âm thầm dùng lực quấn chặt thêm cơ thể cô vào ngực anh, ánh mắt Gia Mậu sáng rực, cũng không hề có dáng vẻ phong độ của một đại tướng, ngược lại tỏa ra một tia tử khí rất nhỏ nói: "Dĩ nhiên. . . . . . Không được! Cô ấy là người phụ nữ tôi thương yêu nhất, chính tôi cũng chưa cùng cô ấy khiêu vũ, làm sao có thể nhường cho anh đây?"

Con mắt Nam Tuyệt Hiêu sắc lạnh âm nhu, hắn trừng mắt nhìn, con ngươi khẽ co lại, không lên tiếng, người ngoài cũng không thấy rõ trong lòng hắn diễn biến như thế nào.

Hắn cũng không sai biệt lắm bày ra cái nét mặt này —— lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng Thất Dạ rõ ràng cảm thấy, ánh mắt hắn rơi trên người cô, nhiều hơn một tia thâm ý có thể gọi là "Đùa giỡn”.

Cô hiểu đàn ông.

Càng không có được, bọn họ lại càng có hứng thú!

Thất Dạ không biết được vì sao Gia Mậu không làm theo kế hoạch đã vạch ra, rõ ràng, bọn họ đã nói rồi. Nhưng tại sao, cho tới bây giờ anh đổi ý rồi sao? Cái này không phải là bọn họ sẽ có cơ hội tốt nhất để thực hiện kế hoạch sao? Bị anh quấy rối như vậy, thì “một ngày tự do” sau đó của cô có phải cứ thế mất đi không?

Trong lúc nhất thời, tất cả đều rơi vào trạng thái giằng co lẫn nhau.

Thất Dạ chỉ cảm thấy không khí chung quanh giống như đều bị hút sạch mất, khiến cho trái tim coogioongs như bị ép đến không thở nổi. Cảm giác như thế quá quỷ dị, bàn tay của cô, đã chảy đầy mồ hôi. Giống như có thể cảm thấy, bọn họ tùy thời cũng sẽ động thủ.

May mắn là, âm nhạc vang lên vào đúng lúc này, phá tan bầu không khí căng thẳng, lôi kéo mọi người đến một cảnh giới khác.

Gia Mậu có phản ứng đầu tiên, cánh tay của anh kéo lấy bả vai cô, nhàn nhạt cười lên, nói: "Nam Thành chủ, xin lỗi, tôi muốn khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên với người phụ nữ của tôi, hi vọng anh đừng để ý. Nếu như chờ một chút nữa, tôi không có hứng thú khiêu vũ mà cô ấy vui lòng nhảy cùng anh, như vậy tôi cũng sẽ không ngăn cản cơ hội hai người cùng khiêu vũ với nhau!"

Thanh âm của anh, nhàn nhạt không hề ôn hòa, mà lại càn rỡ phô trương, giống như không để Nam Tuyệt Hiêu vào trong mắt.

Nam Tuyệt Hiêu phản ứng rất có chừng mực, ánh mắt của hắn cùng Gia Mậu va chạm, sau đó là đột nhiên mím môi cười một tiếng, tầm mắt xẹt qua Thất Dạ, thế nhưng liền nhượng bộ bước chân, thậm chí còn vươn ra cánh tay, làm một tư thế xin mời.

Ông trời! Người đàn ông này rất phong độ, có phải là rất cao thượng hay không? Rõ ràng hắn mới là chủ nhân, làm khách nhân như Gia Mậu lại không cho hắn một chút sĩ diện nào, còn khiêu khích như vậy, hắn cư nhiên vẫn có thể duy trì được phong độ, thật đúng không phải người bình thường có thể làm được.

Cho nên nói, Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền. Nếu nói đại nhân vật chân chính, e sợ rằng chính là hắn rồi!

Gia Mậu môi mỏng nhàn nhạt hạ xuống, cánh tay dài đã dọc theo cánh tay Thất Dạ trượt xuống phía dưới, nắm bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô, không để ý tới cô có hay không vui lòng, đã dắt cô bỏ đi.

Chờ sau khi đã kéo giãn một khoảng cách nhất định với Nam Tuyệt Hiêu, Thất Dạ liền cau lông mày hung hăng trừng Gia Mậu một cái, trong con ngươi có ám quang di động, lạnh lùng nói: "Anh đang làm cái gì?"

"Khiêu vũ với em!" Gia Mậu rất vô tội trừng mắt nhìn, cười cười.

"Ý của em là, tại sao mới vừa rồi có cơ hội tốt như vậy anh lại không nắm chặt lấy?" Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, có chút tức giận đối với người đàn ông này, nhưng lại biết mình không thể dùng sức, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: "Gia Mậu, chúng ta ——"

"Hư!" Gia Mậu chợt đưa tay dọc theo môi của cô đè xuống một cái, nhàn nhạt cười nói: "Yên tâm đi, thứ em muốn, anh sẽ đưa cho em."

"Cái gì?" Thất Dạ nghi ngờ nhìn anh, trong lòng đủ khốn hoặc.

Phải biết, người đàn ông này không nhất định không nguyện ý làm người chịu thua thiệt. Không thể nào mà cô không giúp anh làm chuyện gì, đã được anh đưa cho thứ mình cần. Nhưng là, dáng vẻ hiện tại cảu anh, không giống như là nói giỡn ! Rốt cuộc, tâm tư của anhđang suy tính cái gì?

Gia Mậu thấy cô phản ứng như vậy, cánh tay dùng sức vòng chặt thân thể của cô, nhàn nhạt cười nói: "Ý của anh, cũng không phải không để cho em áp dụng kế hoạch, chẳng qua là có một chút thay đổi nho nỏ mà thôi. Yên tâm đi, kế hoạch vẫn là như cũ , nhưng thời gian trì hoãn một chút."

"Tại sao?" Thất Dạ lúc này mới thở phào một cái, nhưng lại không nhịn được tò mò hỏi thăm.

Gia Mậu gần đây thật sự là có chút quá kỳ quái rồi.

Người đàn ông mấp máy môi, ánh mắt thoáng nhìn nét mặt cô, ý vị sâu xa, thật có chút quỷ dị. Chỉ là, anh không có nói gì, hình như là muốn đem chuyện cứ như vậy lấp liếm cho qua.

Thất Dạ đối với anh thật sự là hiểu rất rõ rồi, nếu không cần gấp, anh há có thể làm chút sự việc dư thừa đây? Cô cũng không có ngây thơ đến nỗi cho là, Gia Mậu là vì đem cô tới kích thích Nam Tuyệt Hiêu nên mới có thể làm ra loại cử chỉ ngu ngốc này. Cô biết rõ, người đàn ông này cũng sẽ không đặt cô ở tại vị trí đó.

Có thể hưởng thụ những điều đó chính là. . . . . . Người phụ nữ anh yêu thương!

Được gọi là ghen.

Cô không có tư cách này.

Anh nếu không muốn cho đáp án, Thất Dạ dĩ nhiên là không hỏi nhiều. Chỉ là, ánh mắt mơ hồ của người đàn ông này, làm chân mày cô không nhịn được cau lại. Ở lúc anh nắm tay cô xoay tròn, tầm mắt của cô, nhìn sang phía ánh mắt anh vừa liếc xéo, chính là phía cầu thang kia, một thân hình yểu điệu, đúng lúc biến mất ——

Này, chính là nguyên nhân khiến Gia Mậu làm chuyện dư thừa sao?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-136/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận