Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 165: Ra Sân

Nếu không phải giờ phút này thân thể bị anh ta giam giữ, Thất Dạ nhất định sẽ lập tức xoay người cho Mã Tu • Tát Khắc Tư một cái bạt tai tàn nhẫn. Đáng tiếc, lúc này cô bị người đàn ông kia quản chế, sức lực của đối phương quá lớn, đến nỗi cô căn bản không có cách nào nhúc nhích được. Cô cắn răng, thời điểm ngón tay của anh ta lướt qua chân cô, nhanh chóng nghiêng người, há mồm liền hướng cánh tay của anh ta cắn xuống. Bởi vì xét thấy, giờ phút này cô bị người đàn ông này vô lễ, Thất Dạ dùng sức cắn, đương nhiên không hề giữ lại sức lực dư làm gì.

Răng cô nhọn và rất sắc bén, bị cô dùng sức cắn, con mắt sắc của Mã Tu trầm xuống, bất đắc dĩ thu hồi tay đang áp chế chân cô, đầu ngón tay dọc theo cằm của cô dùng sức quay lại, lạnh lùng nói: "Nam Hi, cô không phải là được nể mặt mà không muốn!"

"Tôi nhổ vào. . . . . ." Bởi vì cằm bị anh nắm, thanh âm của Thất Dạ có chút mơ hồ, nhưng một tiếng "Phi" kia, vẫn nghe rõ ràng . Chỉ là, những lời nói tiếp theo Mã Tu cũng không cho cô cơ hội để nói ra. Cánh môi anh, ngăn chặn khóe miệng của cô, lưỡi dài theo cái miệng nhỏ nhắn của cô đi vào bên trong tìm tòi, liền cắn đầu lưỡi cô, dây dưa cắn.

Hơi thở của anh, vẫn là tư vị trước sau như một. Mặc dù rất tươi mát – mùi hương dễ chịu, nhưng lại vẫn làm Thất Dạ ghét như cũ. Từ trước cô ghét bị người khác uy hiếp, càng hận hơn là mình bị người ta ép buộc như vậy, tâm tâm niệm niệm, đều muốn thoát khỏi không chế của người đàn ông này. Chỉ tiếc rằng, giờ phút này cô quả nhiên là có chút lực bất tòng tâm. Cô muốn hướng môi lưỡi của người đàn ông dùng sức cắn, đáng tiếc lại bị ngón tay của anh ở phía sau níu lấy, không dám có động tác nào.

"Ừ. . . . . ." Cô phát ra thanh âm kháng cự nức nở nghẹn ngào, lại làm cho Mã Tu nảy sinh ác độc chiếm đoạt, trở thành tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ.

Mã Tu nảy sinh ác độc hôn cô, thân thể cao lớn đồng thời áp chế thân thể mảnh khảnh của cô, không để cho cô lật người, chỉ có thể tiếp nhận bức bách của anh. Tiếp xúc với ánh mắt lóe ra sắc bén và khí lạnh của cô, trong lòng anh cười lạnh, ngón tay hướng vị trí cổ kéo ra, đem cà vạt rút ra, bắt lấy đôi tay của cô hướng trên đỉnh đầu, nhanh chóng trói lại. Sau đó, đem đôi tay cô buộc ở một bên bàn trà, để cho cô không còn lực kháng cự.

Thất Dạ bị hành động này của anh làm cho tức giận đến lồng ngực nóng lên, đợi sau khi môi của người đàn ông hơi dời môi cô, cô nghiến răng nghiến lợi nổi giận nói: "Mã Tu • Tát Khắc Tư, cái người biến ~ thái này!"

"Ừm hử?" Mã Tu không chút nào để ý đến cô tức giận mắng, anh cười cười, ánh mắt đạm bạc như nước. Mắt thấy cô gái vùng vẫy nhưng không có cách nào thoát khỏi trói buộc, ngược lại càng kéo càng chặt, cuối cùng thậm chí ngay cả đôi tay cũng không thể động đậy, anh đứng dậy, nhàn nhạt nhếch môi, nhỏ giọng nói: "Tôi là biến ~ thái, nhưng mà buổi tối hôm nay, cô phải điên cùng tôi rồi!"

"Anh muốn tìm phụ nữ đùa chơi, thì bên ngoài có một bó to, tại sao lại cứ muốn động đến tôi?" Thất Dạ nghiến răng, nâng chân liền hướng bắp chân của anh đá đi.

"Người phụ nữ ngoài kia, cái nào so với người phụ nữ của A Nhĩ Bá Đặc chơi tốt hơn? Lại nói. . . . . . Loại phụ nữ cứng đầu như cô, chính là loại mà tôi thích!" Người đàn ông đưa tay nhẹ mở nút cài áo khoác bên trong, cười một tiếng, nói: "So với chơi với bọn họ, tôi càng có hứng thú đối với cô hơn. Phải biết, hai lần trước thiếu chút nữa liền đắc thủ rồi, cũng bởi vì A Nhĩ Bá Đặc đến, nên đã bị hủy. Lần này, cô không phải trông cậy vào người khác tới cứu cô. Hiện tại A Nhĩ Bá Đặc đang phiền não Chuyện giữa anh ta và Ngõa La Luân, trong lòng của anh ta, cũng chỉ có Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ, không có sự tồn tại của cô!"

"Tôi nhổ vào!" Thất Dạ cười lạnh, hờ hững nhìn chằm chằm người đàn ông, nói: "Gia Mậu căn bản cũng không thích Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ, cái mụ đàn bà điên, cho dù anh ấy mặc kệ tôi, nếu như anh dám động vào một sợi lông tơ của tôi, kết cục cuối cùng của anh sẽ giống tôi, trở thành đối tượng bị người khác khinh nhờn!"

Nghe Thất Dạ cứng rắn nói, Mã Tu giận quá hóa cười. Anh khom người, đầu ngón tay theo gương mặt cô gái nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Nam Hi, cô thật là rất ngây thơ. Cô cho rằng, hôm nay cô lại xuất hiện tại nơi này, chỉ vì Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ và Chu Đế cùng là người của tôi sao? Tôi dám nói, hôm nay A Nhĩ Bá Đặc sẽ không tới cứu cô, chính là bởi vì anh ta cam chịu tôi làm như vậy, hiểu không?"

Con ngươi Thất Dạ trầm xuống, một đôi trong trẻo trừng mắt nhìn chằm chằm Mã Tu, trong mi mắt, đều là ánh sáng không tin.

Mã Tu đứng thẳng người, đôi tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: "Thật ra thì tôi thành thật nói cho cô biết, Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ cùng tôi hợp tác, đó cũng là bởi vì nhận ý tứ của A Nhĩ Bá Đặc. Nếu không, lấy tính tình của A Nhĩ Bá Đặc, há có thể để cho cô ta tiếp cận tôi?"

"Anh lừa tôi." Thất Dạ cắn răng, lạnh lùng nhìn người đàn ông: "Anh không cần ly gián quan hệ giữa chúng tôi. Nếu như là Gia Mậu bảo Y Toa Bối Lạp làm như vậy, như vậy Chu Đế cũng là người của anh sao? Anh là ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, anh cho rằng, Gia Mậu coi trọng Y Toa Bối Lạp nhiều hơn coi trọng tôi, lại thật sự vì cô ta mà bán tôi sao? Anh lầm rồi, coi như Gia Mậu không coi trọng tôi, anh ấy cũng sẽ không coi trọng Y Toa Bối Lạp, nếu không, anh ấy sẽ không đem tất cả mọi Chuyện nói cho tôi biết!"

"Cô cảm thấy, lời nói của anh ta có mấy phần thành thật?" Mã Tu ‘hừ’ nhẹ một tiếng: "Anh ta có thể leo lên địa vị cao như ngày hôm nay, không chỉ vì từ nhỏ anh ta đã xuất sắc hơn so với người khác, còn bởi vì lúc trước anh ta thiết kế Chuyện Đóa Cáp • Cách Lợi bị người ta luân phiên cưỡng hiếp sau đó giết. Hơn nữa Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ vốn có tham dự trong việc đó, nếu không phải là bởi vì ban đầu A Nhĩ Bá Đặc bảo vệ cô ta, thì cô ta đã sớm chết rồi. A Nhĩ Bá Đặc đối với cô ta là có tình cảm, tự mình đi cầu xin An Đức Liệt Vương, bình ổn Chuyện này!"

Thời điểm Mã Tu nói những lời này, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm túc, giống như đang nghiêm túc thuật lại sự thật. Chỉ là. . . . . . Nếu như Gia Mậu thật sự là người như vậy, tại sao lại ở trước mặt Y Toa Bối Lạp cố ý bộc lộ dã tâm của anh? Chẳng lẽ, anh thật sự tin tưởng Y Toa Bối Lạp sẽ không phản bội anh? Hôm nay cô trở thành người bị Mã Tu giam cầm, toàn bộ là vì Gia Mậu chủ mưu tất cả sự tình sao?

Trong lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác thê lương, Thất Dạ bắt đầu cảm thấy, cái thế giới này quá loạn, cô không biết mình nên tin tưởng người nào.

Khuôn mặt tuấn nhã của Mã Tu chợt đến gần, đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp cằm của cô, nhỏ giọng nói: "Cô có thể không tin hôm nay là A Nhĩ Bá Đặc bảo Chu Đế dẫn cô đến chỗ tôi, chẳng qua tôi nghĩ nếu cô tận mắt thấy cái này, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cô sẽ tin chứ?"

Cánh tay anh vung lên, đầu ngón tay nắm cái máy phát tin nhỏ, bày ra trước mặt Thất Dạ.

Trước mắt là cảnh tượng Gia Mậu và Mã Tu gặp nhau và ở chung một chỗ.

Sau khi hai người bắt tay, đều ngồi xuống. Ánh mắt Gia Mậu dọc theo Mã Tu nhàn nhạt thoáng nhìn, cầm lên ly rượu vang đẩy qua chỗ Mã Tu, nhàn nhạt nói: "Anh cứ muốn Nam Hi như thế?"

"A Nhĩ Bá Đặc, anh nên hiểu rất rõ về tôi, đồ vật mà tôi cảm thấy hứng thú, cho tới bây giờ đều nhất định phải có được. Chỉ cần lần này anh bằng lòng đưa cô ấy tới cho tôi chơi đùa một chút, tôi liền đồng ý anh, vứt bỏ hợp tác với Mạn Ny Ti hoặc Tát Khắc Tốn, vô luận anh làm bất cứ Chuyện gì, tôi đều ủng hộ anh!"

Gia Mậu trầm mặc giây lát, trong ánh mắt trằn trọc lóe ra ánh sáng nhàn nhạt. Tầm mắt của anh, dọc theo Mã Tu nghiêng mắt nhìn, không nói gì.

Mã Tu nâng cằm, hướng về phía anh giơ ly lên, nhan nhạt nói: "A Nhĩ Bá Đặc, vì một người phụ nữ mà buông cả giang sơn, đáng giá không?" .

"Cái giang sơn này, cũng không phải là của tôi."

"Nếu như anh muốn, vậy thì có thể là của anh!"

"À?"

Lòng bàn tay Mã Tu liền vuốt, nhàn nhạt nói: "Thật ra thì tôi sẽ đồng ý ở chung một chỗ với Mạn Ny Ti, nhưng mà chỉ vì cha tôi thỉnh cầu cô ấy muốn tôi mà thôi. Trên thực tế, tôi không để ý chức phò mã này. Huống chi, anh biết tôi luôn luôn tán thưởng anh. Hơn nữa, bằng giao tình trước kia của chúng ta, anh có thể tin tưởng tôi, không phải sao?"

Gia Mậu cười nhẹ, không nói gì, cặp mắt thâm thúy, lại hiện lên ánh sáng giống như kiên định.

Nhìn bộ dáng kia của anh, Mã Tu hời hợt cười, nói: "Trước mắt không chỉ có tôi có hứng thú đối với cô ấy, mà ngay cả Nam Tuyệt Hiêu, Tát Khắc Tốn cũng có hứng thú đối với cô ấy. Nếu anh không hợp tác với tôi, vậy thì tôi sẽ xem xét việc hợp tác với Nam Tuyệt Hiêu. Nam Tuyệt Hiêu cùng tôi đấu đá đã nhiều năm, anh ta có hơi chút chiếm ưu thế. Tôi nghĩ, với chuyện của Nam Tuyệt Hiêu, hẳn sẽ không để ý việc cùng người khác chia sẻ một người phụ nữ đâu. Dù sao, trước kia anh ta cũng làm qua chuyện giống vậy, không phải sao?"

Nghe cậu ta nói đến đây, con mắt sắc của Gia Mậu trầm xuống, lạnh lùng nhìn cậu ta.

"A Nhĩ Bá Đặc, tư thế như hiện tại, nếu chúng ta đứng ở vị trí đối đầu nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế, chẳng bằng, anh đem cô ấy đến để cho tôi chơi một chút." Đầu ngón tay Mã Tu dọc theo cằm nhẹ nhàng gõ gõ, cười có chút ý vị sâu xa: "Dù sao, anh cũng biết con người của tôi, luôn luôn chơi ngán sẽ không cần nữa. Mặc dù người phụ nữ kia bây giờ là bảo bối rất quý của anh, chỉ là trước kia cũng không phải là bảo bối rất quý của anh. . . . . ."

"Chuyện đã qua, không cần nói nữa rồi." Gia Mậu đột nhiên cắt đứt lời của Mã Tu, ánh mắt trầm lạnh mà nhìn chằm chằm vào cậu ta, nói: "Nói đi, anh muốn cô ấy trong bao lâu?"

"Tôi không phải người có lòng tham, nhiều nhất là bảy ngày." Mã Tu đem ly rượu vang đặt bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong tầm mắt, lộ ra ánh sáng trong suốt, nói: "Giống như tên cô ấy."

Gia Mậu nghe vậy, con ngươi khẽ co rút, trong mi mắt, có ánh sáng u tối di động.

"Đồ chơi trong Tinh cầu Tra Phỉ của chúng ta, căn bản không quan tâm ai là ai." Mã Tu hướng về phía người đàn ông nâng ly, cười đến vô cùng thoải mái, nói: "Dù sao anh cũng chơi lâu như vậy rồi, lần này thì cho tôi chơi bảy ngày bảy đêm, như thế nào?"

Gia Mậu trầm mặc, cũng đưa tay đem cái ly nâng lên phía trước, cùng cậu ta cụng ly, sau đó ngửa đầu đem chất lỏng trong ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Nếu anh có biểu hiện như vậy, như vậy thì đại biểu, anh đã đồng ý với cách làm ủa Mã Tu.

Anh, bán đứng cô!

Nhìn Mã Tu đem máy phát thu về, tất cả sức lực trên người Thất Dạ đều biến mất.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!

Hiện tại, cô còn có lý do gì, để tin tưởng người đàn ông kia đây? Cách làm đã là câu trả lời đúng nhất.

"Hiện tại, người là của tôi. Là A Nhĩ Bá Đặc đưa cho tôi đấy!" Mã Tu khẽ mỉm cười, chợt đưa tay kéo tóc của Thất Dạ, dọc theo môi của cô, liền hôn một cái: "Cô trốn không thoát!"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-162/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận