Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi Chương 173: Tôi Muốn Ở Phía Trên

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông gương tiếp xúc quá gần, cơ hồ có thể nói là gần trong gang tấc, cứ như vậy, liền chọc cho trái tim của Thất Dạ lòng "thình thịch thình thịch" nhảy dựng lên. Cô nuốt nước miếng một cái, mới muốn đáp lại lời nói, lại đột nhiên nghe được Gia Mậu trầm giọng mở miệng: "Nam Thất Dạ, trước khi em chết, tôi tuyệt đối sẽ không chết!"

"Anh ——" nghe nguyền rủa với cô, Thất Dạ sửng sốt, sau đó giận dữ mắng mỏ: "Gia Mậu, anh mới có thể chết sớm, cái người này tên đại khốn kiếp!"

Từ khốn kiếp mắng đến đại khốn kiếp, coi như là tiến dần lên một cấp bậc rồi, sau khi nói ra lời này, Thất Dạ vì mình nhéo một cái mồ hôi lạnh. Trực tiếp yêu cầu thẳng thắn.

Cô thật sự là đem sống chết đều đã không để ý rồi, cư nhiên lại dám ồn ào như vậy đối với Gia Mậu. Người đàn ông này nếu là như thế này phát động ngoan độc, nhất định sẽ đem cả người cô cũng hung hăng bóp chết!

Nào có thể đoán được, Gia Mậu chỉ là đạm bạc cười một tiếng, đầu ngón tay ngoắc ngoắc cằm của cô, không có mùi vị gì cả nói: "Ha ha, nếu như mà nói tôi chết trước, như vậy em liền chôn theo đi!"

"Anh tốt nhất đi tìm chết sớm một chút!" Thất Dạ nghe vậy, không khỏi cười nhạt một tiếng: "Anh lại còn xem mình như là Quốc vương rồi, anh chết muốn tôi chết cùng, tôi cũng không phải là chôn theo của anh! Tôi cho anh biết, coi như anh chết, còn là những ngày tự do tự tại của tôi, tuyệt không ngu đến vì anh chôn theo!"

"Em chính là." Cánh tay dài của Gia Mậu duỗi một cái, đặt ở sau gáy của cô, dọc theo cánh môi của cô hung hăng cắn xuống, nói: "Nam Thất Dạ, tôi sẽ khiến em đúng vậy!"

Thất Dạ trợn mắt nhìn thẳng, lúc khóe miệng người đàn ông dời đi, xòe bàn tay ra đưa về phía cánh môi lau qua.

Cô cuối cùng vẫn là ưa thích như vậy.

thời điểm bị người uy hiếp, dùng động tác rất nhỏ của mình, tỏ vẻ kháng nghị. Vĩnh viễn đều không muốn thần phục với uy lực của người khác, duy trì mình! Cho dù thua, cũng phải vì mình bù đắp lại một chút xíu mặt mũi. .

Đối mặt với hành động của cô, Gia Mậu chỉ là cười cười không có mùi vị gì cả, sau đó con ngươi xoay chuyển, đột nhiên dùng sức đẩy cô, liền lấn người đè lên.

Mắt thấy anh cả khuôn mặt phóng đại ở trước mặt, trong lòng của Thất Dạ hoảng sợ, vội vàng muốn đưa tay đẩy ngăn cản anh. Đáng tiếc, sức lực của cô không bằng Gia Mậu, người đàn ông kia đột nhiên liền dùng sức áp chế bả vai mảnh mai của cô, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Ha ha, Nam Thất Dạ, hôm nay em đừng mơ chạy trốn!"

"Một ngày nào đó tôi sẽ chạy ra ngoài!" Bị lồng ngực kiên cố của anh đứng thẳng chống đỡ trước thân thể mình, gương mặt của Thất Dạ một hồi ửng hồng. Cô cũng không giãy giụa, chỉ là mặc cho cánh môi của người đàn ông đến gần khóe miệng của mình.

Đối với biểu hiện bình tĩnh như vậy của cô, mắt Gia Mậu nhíu lại, sau đó đột nhiên đưa tay áp chế bả vai của cô, gương mặt tuấn tú dựa về phía cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn,

"Ưmh ——" Thất Dạ dùng sức ngậm chặt cánh môi, nhưng bởi vì lực lượng thủy chung cũng bằng Gia Mậu, mà kém điểm bị anh cắn rách môi dưới. Thời khắc cô bị đau, không thể không khẽ rên một tiếng, cánh môi mở ra, chiếc lưỡi dài linh hoạt của Gia Mậu đi sâu vào bên trong xâm nhập mút chặt đầu lưỡi cô, cánh tay cô đột nhiên vừa động, đầu ngón tay lục lọi đến vị trí ngang lưng, phủ lấy khẩu súng lục nhỏ thời điểm Gia Mậu cho cô ở cửa.

Chỉ tiếc, đầu ngón tay của cô mới vừa đưa đến họng súng, đột nhiên liền thấy vị trí cổ tay bị Gia Mậu giữ. Đối phương nhẹ xuy mà cười một tiếng, lời nói thật thấp: "Hiện tại không thích hợp dùng loại đồ vật này, không phải vậy. . . . . . Em muốn nó tiến vào thân thể của em?"

"Anh ——" loại ngôn ngữ hạ lưu này, chọc cho cả khuôn mặt Thất Dạ cũng giống như lửa thiêu đỏ lên. Cô cắn răng nghiến lợi trừng trừng hướng về phía người đàn ông, lửa giận trong con ngươi, hừng hực thiêu đốt vọt ra, cơ hồ muốn phun ra ngoài hướng về phía khuôn mặt tuấn tú của Gia Mậu.

Gia Mậu cũng không để ý, ngược lại là cúi đầu dọc theo khóe miệng của cô chạm khẽ xuống, sau đó ưu nhã cười cười, nói: "Không cần nó, tôi đều có thể thỏa mãn em."

"Cút!" Thất Dạ trong lòng oán giận, cắn răng phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Tôi chỉ cút bên trong em." Nhìn bộ dáng cô nổi giận, tâm tình của Gia Mậu hình như rất tốt. Lòng bàn tay anh đỡ vai cô gái đè một cái lên ghế ngồi, bàn tay mềm đã đẩy ra tay thon của cô, đem cái súng vị trí ngang lưng cô kia xạch một cái lấy ra, khẽ ném về vị trí chỗ ngồi phía sau, ngón tay dài theo vai của cô đi xuống khẽ lật rộng mở cổ áo nhẹ nhàng kéo ra sau, ngay sau đó cúi đầu chạm khẽ cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút, nói: "Chúng ta trước tiên trì hoãn sẽ đi tiếp."

"Tôi không muốn." Có thể ý thức được đáy mắt anh hừng hực thiêu đốt dục vọng mãnh liệt có nhiều dọa người, Thất Dạ liền lập tức mở miệng: "Tôi muốn đi Vương Cung ngay bây giờ."

Nếu Gia Mậu vô duyên vô cớ muốn dẫn cô đi Vương Cung, chỉ sợ bên trong đã xảy ra chuyện. Nếu như có tình trạng xảy ra, như vậy cô chỉ muốn sớm biết là cái gì. Cứ như vậy, ít nhất có thể tính toán trước, không cần thời khắc cũng bị quản chế với Gia Mậu.

Gia Mậu hình như là xem thấu ý tưởng trong lòng của cô, cúi đầu bật cười một tiếng, nói: "Em lo lắng cho tương lai của mình?"

"Chẳng lẽ thượng tướng đại nhân anh cho là tôi sẽ cả đời cũng sống lệ thuộc vào anh?" Thất Dạ nhẹ xuy cười một tiếng: "Làm con cờ của anh, để cho anh cả đời cũng lợi dụng?"

"Tôi hiểu rõ em lo lắng cái gì, chỉ là không có chuyện gì." Gia Mậu đạm bạc cười một tiếng: "Tin tưởng tôi."

"Tin tưởng anh, không bằng tôi đi tin tưởng một con chó. Tối thiểu nó nhận rõ ràng tôi là chủ nhân của nó, sẽ không cắn tôi phản bội tôi."

Nghe lời của cô ấy là sao kích động, con mắt sắc của Gia Mậu sâu kín, đột nhiên lấy đầu ngón tay áp chế vai của cô, ánh mắt như nước: "Nam Thất Dạ, tôi hiểu rõ tâm tình của em bây giờ là cái dạng gì. Chỉ là. . . . . . Em cuối cùng sẽ hiểu tôi."

"Tôi hiểu anh." Thất Dạ tự giễu cười một tiếng, nói: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh vì quốc gia lợi dụng tôi, tôi có thể hiểu rõ, nhưng anh cũng đang sau lưng bán đứng tôi, tôi liền không cách nào tiếp nhận. Không sai, anh đồng ý với Mã Tu • Tát Khắc Tư, có thể chỉ là bởi vì anh băn khoăn anh ta sẽ giúp Tát Khắc Tốn hoặc là Mạn Ny Ti tới phản đối Phí Nhĩ Lạc lên ngôi, nhưng như vậy, cũng không thể đủ để cho tôi tha thứ cho anh. Anh có lập trường của anh, tôi cũng có lập trường của tôi. Cho nên, chúng ta Nhất Phách Lưỡng Tán đi!"

Lông mi của Gia Mậu trầm xuống, lòng bàn tay đột nhiên khẽ vuốt ve gương mặt cô gái, thanh âm ưu nhã khó lấy được nói: "Không được."

"Gia Mậu, anh tội gì?"

"Tôi chính là hy vọng em ở lại bên cạnh tôi."

Thời điểm nói đên chỗ này, thanh âm của người đàn ông trở nên càng phát ra dịu dàng. Hình như, còn mang theo một tia ý vị van xin như vậy.

Thất Dạ nhướng mày, có chút không cách nào thích ứng anh dịu dàng thắm thiết như vậy.

Rất có khả năng, sẽ là bắt đầu một lần bán đứng khác. Mọi người vốn là như vậy, một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!

"Ở lại bên cạnh tôi đi!" Thanh âm của người đàn ông, lần nữa vang lên, kèm theo cánh môi của anh, dọc theo khóe miệng của cô nhẹ nhàng hôn một cái.

Vốn là môi dưới bị anh cắn có chút đau đớn tê dại, giờ phút này bị một tia cảm giác khác thường xâm nhập, con ngươi Thất Dạ nhẹ nhàng híp một cái, trong mắt một mảnh ánh sáng di động.

Thành thật mà nói, giữa cô và Gia Mậu cũng không có cái gì ôn nhu đáng nói, chỉ là người đàn ông ít ỏi có thể dịu dàng như vậy, như vậy liền dễ dàng đâmt trúng trái tim của cô!

Thời khắc môi mỏng của người đàn ông hôn đến mắt cô, Thất Dạ cắn cắn môi, vốn là khước từ khi lòng bàn tay anh lồng ngực, không hiểu liền cương cứng một chút. Khi bàn tay anh theo cổ áo của cô trượt đi vào, cô cắn răng một cái, trầm giọng nói: "Gia Mậu, tôi muốn ở phía trên."

Gia Mậu sửng sốt, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô, có chút ngoài ý muốn.

Cánh môi Thất Dạ nhẹ quyến rũ, con ngươi lấp lánh nhìn đến mặt anh: "Tôi muốn ở phía trên."

"Nam Thất Dạ, em có biết em ở đây nói gì hay không?" Bộ dáng Gia Mậu hình như có chút bật cười, lòng bàn tay bấm dọc theo hai má của cô gái hai má: "Em cho rằng em là người đàn ông sao?"

"Người nơi này các anh đối với Nam Nam là nhìn thế nào?"

Nghe cô hỏi được tự nhiên thanh thản như vậy, mặt Gia Mậu đầy vạch đen. Anh nhẹ xuy một tiếng, đầu ngón tay dọc theo xương hàm của cô gái dùng sức bóp một cái, sau đó cúi đầu liền cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Thất Dạ vội vàng đưa tay đẩy anh, cố gắng lật người. Đáng tiếc, sức lực người đàn ông quá lớn, cô căn bản không phải là đối thủ của anh. Cô có chút hờn dỗi, ở thời điểm cái đầu của đối phương chôn vào lồng ngực cô, hơi nghiêng eo ếch, dọc theo bờ vai của anh dùng sức cắn xuống.

Gia Mậu chỉ là rên lên một tiếng, đối với cô nóng lòng muốn thử đáp lại chỉ cười lạnh: "Nam Thất Dạ, em không phải là đàn ông!"

"Ai nói nữ nhân không thể ở phía trên hay sao?"

"Chẳng lẽ em lại cảm thấy thể lực của mình có thể sánh ngang với tôi?"

"Phốc ——"

Thất Dạ bị những lời này của anh dọa, lập tức hô hấp cũng ngừng lại, chỉ kém điểm liền cắn đầu lưỡi của mình.

Dĩ nhiên, đối với một điểm này, Gia Mậu tương đối có tự tin, mà Thất Dạ, một chút lòng tin cũng không có.

Trước kia bất kỳ một lần nào, thời điểm Gia Mậu làm hết tinh lực, cô cũng đã sớm ngất đi, thể lực của cô nào có thể so sánh với anh? Chỉ là, cứ bị anh khi dễ như vậy, cô thật đúng là không có biện pháp tiếp nhận được.

Bởi vì, nếu như không trừng phạt anh một chút, trong lòng cô không dễ chịu.

Cho nên, thời điểm khi người đàn ông cắn cô, cô cũng lấy răng báo đáp lại.

Chẳng qua, người đàn ông dùng đầu lưỡi trêu đùa, cô là dùng răng gặm cắn. Hơn nữa, là không chút lưu tình.

Chỉ là, trong khi giao chiến lẫn nhau , Gia Mậu trước hết chiếm lợi thế. Dù sao, bất kể là kỹ thuật hay là thể lực, anh cũng chiếm thế ưu thế, vì vậy hai người vừa mới giao chiến xuống, Thất Dạ sớm đã thở hồng hộc, mà người đàn ông thản nhiên bình tĩnh, một đôi ánh mắt u ám của anh nhàn nhạt liếc qua cô, cười như không cười.

Cảm thấy phân thân của anh xâm nhập đến trong thân thể mình, Thất Dạ cũng hít một hơi khí lạnh, dứt khoát lấy đầu ngón tay dùng sức bấm xuống cánh tay trần trụi của đối phương.

Bất kể phương diện nào cũng không đấu lại Gia Mậu, cô cũng chỉ có thể, để cho anh chịu một chút vết thương nhỏ thôi.

Chỉ tiếc, Gia Mậu đối với lần này cũng không để ý, mặc cho cô tùy ý, chỉ lo cúi đầu hôn lên cái miệng bé bỏng của cô, nói: "Bé nhím nhỏ, tôi thích em như vậy."

Từ trong miệng người đàn ông này nghe được hai chữ như thế, Thất Dạ có chút kinh hãi.

Ánh mắt của cô nháy vài cái, mới xác định những thần thái kia trong mi mắt anh, hình như là có mang theo tư vị chân thành.

Chỉ là, đáy lòng của cô, thủy chung vẫn là bởi vì phản bội của anh mà mơ hồ lo lắng. Vì thế, cô dùng sức cắn môi dưới, hừ lạnh nói: "Gia Mậu, tôi cả đời cũng sẽ nhớ anh đem đến khổ sở cho tôi."

Không chỉ có anh bán đứng, còn có lúc trước anh ban cho cô hung ác.

"Tôi sẽ trả lại cho em." Gia Mậu nông cạn cười cười, khẽ cắn cánh môi của cô, thanh âm mặc dù trong veo hơi lành lạnh, lại vô cùng thanh nhã: "Nhất định sẽ!"

Thất Dạ lúc đầu nghe, có chút khinh thường, chỉ là. . . . . . Cô đột nhiên lại cảm thấy, có nhiều chỗ không đúng ——

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/chuong-170/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận