Bình!
Động thất bỗng tối sầm lại khi tiếng động nặng nề chợt vang lên.
Biết ngay là Mã Bình và Quỷ Y Tử khi rời khỏi động thất đã phong bế lại nên Viên Kỳ Hải vẫn bình thản, không hề lo sợ.
Ngược lại Viên Kỳ Hải hoàn toàn hốt hoảng khi trông thấy Hoa trưởng lão chợt vung tay lên và chộp nhanh vào người Viên Kỳ Hải.
Tràn người sang một bên, Viên Kỳ Hải bật lên tiếng kêu kinh hãi:
- Tiền bối định làm gì ?
Lão Hoa không nói một lời, cứ lẳng lặng thi triển hết chiêu thức này đến chiêu thức khác nhằm chộp vào Viên Kỳ Hải.
Bất đắc dĩ, Viên Kỳ Hải phải dùng bộ pháp được Quỷ Y Tử gọi là Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ để lẩn tránh những chiêu công của lão Hoa. Viên Kỳ Hải không ngớt kêu:
- Dừng tay nào, Hoa tiền bối !
Soạt ! Vù Soạt ! Vù Mục lực quen dần, Viên Kỳ Hải càng lúc càng lo sợ trước thần sắc kỳ lạ của lão Hoa.
Gương mặt của lão dù là câm lặng như hóa đá nhưng đôi mắt của lão vẫn để lộ ra những tia nhìn cứ như là tia hung quang vậy. Xem ra lão Hoa muốn động thủ thật sự chứ chẳng đang muốn cùng Viên Kỳ Hải đùa cợt.
Vẫn tiếp tục tránh những chiêu chộp liên hồi kỳ trận của lão Hoa, Viên Kỳ Hải tự hỏi:
- Bảo là truyền thụ võ công sao lại như thế này ? Không có khẩu quyết cũng không có tâm pháp, cách truyền thụ như thế này quả là kỳ dị.
Vì nghĩ là như vậy, Viên Kỳ Hải thay vì ra chiêu phản công thì lại vừa giương hết mục lực để quan sát từng thế thức do lão Hoa đang thi triển.
Soạt ! Vù...
Soạt ! Vù...
Để trao truyền võ công mà không có kinh văn khẩu quyết, quả là một lối trao truyền nghịch thường. Chẳng trách Viên Kỳ Hải dù đã cố công để nhìn mà vẫn không tài nào hiểu được ra ngô ra khoai !.
Không những thế, do động thất không lấy gì làm rộng, mãi rồi Viên Kỳ Hải cũng khó lòng tránh chiêu.
Chẳng đặng đừng và để tự cứu mình, Viên Kỳ Hải buộc phải phản thủ hoàn công. Nhưng trước khi ra chiêu, Viên Kỳ Hải không thể không lên tiếng báo trước:
- Hoa tiền bối! Vãn bối đành phải ra chiêu. Vãn bối cam thất lễ. Đỡ !
Vù...
Đến lúc đó lão Hoa mới gầm lên:
- Thì lão phu đang muốn hành động như vậy mà ! Đỡ này !
Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Hóa ra không phải lão Hoa đang trao truyền công phu như Viên Kỳ Hải nghĩ, trái lại lão chỉ muốn song phương cùng cùng động thủ mà thôi.
Không đoán được dụng ý của lão Hoa, Viên Kỳ Hải đành phải tận lực giao thủ !
Soạt ! Vù...
Ào...
Vù... Vù...
Ầm !
Do nội công tu vi không bằng lão Hoa, Viên Kỳ Hải sau mỗi lần chạm chưởng cùng lão Hoa phải trối chết lẫn tránh một hoặc hai chiêu kế tiếp của lão !
Soạt ! Vù...
Ào...
Vù... Vù...
Ầm !
Thời gian như ngừng trôi vì song phương vẫn cứ thế mà chi trì !
Động thất vẫn tối âm u và tiếng kình phong rú rít lẫn tiếng chạm kình cứ vang lên không ngớt.
Viên Kỳ Hải vẫn giữ nguyên đấu pháp một khi lão Hoa vẫn tiếp tuục ra chiêu mà không một lời giải thích hay bình phẩm.
Hơi thở của lão Hoa trì trệ trong khi Viên Kỳ Hải nhờ vào bộ pháp nên lúc tránh chiêu đã có dịp vận lực bồi nguyên.
Soạt ! Vù...
Ào...
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Từ phía lão Hoa áp lực bỗng tăng dần lên, khiến cho Viên Kỳ Hải càng thêm khốn đốn trong việc tránh chiêu. Viên Kỳ Hải buộc phải chạm chưởng nhiều hơn vì đối phương với bộ pháp nọ xem ra lão đã quá quen thuộc.
Soạt ! Vù...
Ào...
Vù... Vù...
Ầm !
Cả hai sau một lúc lâu giao chiến, kết quả như thế nào còn chưa ngã ngũ, lão Hoa bỗng kêu lên:
- Đủ rồi ! Dừng lại ! Tiểu tử !
Viên Kỳ Hải ngơ ngác ngó chừng chừng về phía lão Hoa.
Hơi thở cứ dồn dập mãi không thôi, lão chợt hỏi:
- Ngươi chưa thấm mệt sao, tiểu tử ?
Viên Kỳ Hải hoang mang:
- Mệt ư ? Vậy thì chưa !
Lão Hoa buông người ngồi xuống rồi bảo:
- Vậy ngươi chờ ta một lúc đã. Tọa công xong, ta sẽ có cách quần cho ngươi phải thấm mệt ! Hừ ! Phi... Phì...
Nhìn lão Hoa thản nhiên tọa công, Viên Kỳ Hải cứ nghĩ ngợi mãi về câu nói sau cùng của lão.
- Lão muốn ta phải thấm mệt để làm gì ? Lại là một lối truyền thụ công phu khác nữa sao. Quái lạ thật !
Được một lúc, lão Hoa mở bừng hai mắt ra. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Viên Kỳ Hải, lão ta đâm ra cũng ngơ ngác:
- Nãy giờ ngươi vẫn đứng như thế này sao ? Ngươi không tọa công để nghỉ ngơi sao, tiểu tử ?
Viên Kỳ Hải sực tỉnh:
- Hoa tiền bối ! Thực sự dụng ý của tiền bối là như thế nào ? Tại sao tiền bối phải nhất quyết làm cho vãn bối phải thấm mệt ?
- Ngươi đáp lời ta trước đã. Sao ngươi không tọa công ?
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Tọa công hay không tọa công đối với vãn bối đâu có gì khác nhau. Vãn bối vẫn cảm thấy nguyên khí không có dấu hiệu suy giảm.
Lão Hoa kinh ngạc:
- Thật vậy ư ? Được ! Chúng ta tiếp tục nữa nào !
Vù...
Viên Kỳ Hải do quyết tâm làm ra lẽ, bèn lùi dài và kêu lên:
- Khoan, nếu tiền bối không giải thích rõ nguyên nhân, vãn bối quyết không giao thủ.
Lão Hoa vẫn ra chiêu:
- Ngươi không đánh không được ! Đỡ !
Vù...
Ầm...
Thấy Viên Kỳ Hải dám đứng yên để đón nhận trọn vẹn một chưởng như vậy, lão Hoa giận dữ gầm lên:
- Ngốc tử ! Ta cần được giao thủ đỡ chiêu chứ nào cần ngươi đứng im chịu đựng ? Ngươi có làm sao không ?
Dù khí huyết trong người đang nhộn nhạo cả lên nhưng Viên Kỳ Hải vẫn khăng khăng bảo:
- Tiền bối muốn đánh thì cứ đánh. Vãn bối sẽ không động thủ nếu không hiểu rõ nguyên nhân.
Biết quá rõ bản tính quật cường không ngại chết của Viên Kỳ Hải, lão Hoa xuôi xị giải thích :
- Ta chịu ngươi đấy, tiểu tử ! Hà, thật sự ta đang tìm một lối tắt để trong vòng một tuần trăng phải truyền thụ nội công tâm pháp bản môn cho ngươi. Muốn được như vậy, trước hết cần phải quần ngươi cho kỳ thoái thân. Sau đó sẽ đọc cho ngươi nghe khẩu quyết. Ta vừa dùng chân lực của ta để giúp ngươi thấu triệt cách vận dụng chân nguyên. Ngươi không hợp tác với ta thì dù có là nửa năm ngươi cũng không tài nào thức ngộ dù là ba phần.
Viên Kỳ Hải lắc đầu chán ngán lối truyền thụ võ công của lão Hoa mới nói. Viên Kỳ Hải thở ra, hỏi:
- Như tiền bối nói, kinh văn khẩu quyết của tâm pháp này khúc chiết và khó hiểu lắm sao ?
- Không những là khó hiểu, đến việc thực hành còn khó khăn gấp bội. Trước kia ta phải mất những năm năm mới tạm gọi là tiểu thành. Lão Đại thì sáu năm, lão Nhị cũng xấp xỉ. Chỉ có lão Tam thì khá hơn, nhưng cũng phải mất bốn năm ròng rã.
Viên Kỳ Hải lộ vẻ khó tin:
- Chính vì điều này, tiền bối mới nghĩ ra biện pháp như vừa rồi ư ?
Lão Hoa gật đầu:
- Ta không nghĩ ra, là do lão Đại nhờ y thuật tinh thông đã nghĩ ra. Thôi nào, ngươi đã rõ rồi đó, bây giờ ngươi phải hợp tác với ta mới được !
Nhưng Viên Kỳ Hải vẫn đứng yên:
- Vãn bối có một ý này, tại sao tiền bối không thử đọc qua một lượt cho vãn bối nghe ? Sau đó, nếu tiền bối đã tận tình giảng giải mà vãn bối vẫn không hiểu. Chúng ta sẽ tiến hành theo biện pháp này ?
Lão Hoa há miệng như định phản bác lại, Viên Kỳ Hải cười nhẹ:
- Tính khí của vãn bối như thế nào hẳn tiền bối đã biết rồi ! Nếu tiền bối không tán thành, tiền bối bất tất phải phí công.
Thất vọng, lão Hoa đành làm theo lời Viên Kỳ Hải.
Lão đọc khẩu quyết mà vẫn luôn trông chờ Viên Kỳ Hải vì không hiểu được phải ra dấu cho lão ngừng lại.
Nhưng sự việc lại xảy ra không như lão tưởng.
Viên Kỳ Hải ngồi yên nhắm mắt suốt thời gian lão Hoa đọc kinh văn.
Không hiểu Viên Kỳ Hải có nghe hay chỉ giả vờ đang nghe, lão Hoa bỗng dừng lại.
- Sao vậy, tiền bối ? Đã hết rồi sao ?
Lão Hoa đáp:
- Hết rồi ! Thế nào ? Ngươi nghe mà có hiểu gì không?
Viên Kỳ Hải cau mày:
- Hết thật ư ? Vậy thì sao hiểu nổi ?
Lão Hoa cả mừng:
- Ngươi không hiểu là được rồi. Theo ta, biện pháp kia là hữu hiệu hơn.
Viên Kỳ Hải lắc đầu quầy quậy:
- Không phải như vậy ! Điều mà vãn bối không hiểu là ttại sao kinh văn khẩu quyết chưa gì đã hết ? Tiền bối nhớ không lầm chứ ?
Lão Hoa kinh ngạc:
- Nói vậy là ngươi có hiểu ?
- Vẫn còn mơ hồ lắm. Phải chi kinh văn đừng có hết tại đây thì...
- Thì thế nào ? Để ta đọc tiếp cho ngươi nghe.
Lão Hoa đọc tiếp thật, làm cho Viên Kỳ Hải phải nửa tin nửa ngờ.
Chờ khi lão Hoa đọc xong toàn bộ, Viên Kỳ Hải cứ ngồi im mãi không thôi. Lão Hoa cứ nhìn Viên Kỳ Hải mà phập phồng lo toan.
Lúc đó từ một góc động có người đưa thức ăn vào, lão Hoa nhận lấy và không biết là có nên kêu Viên Kỳ Hải hay không.
Cho đến lúc thức ăn đã nguội lạnh, lão vẫn chưa quyết định được điều này.
Lão hết nhìn vào thức ăn lại dõi nhìn từng động thái của Viên Kỳ Hải.
Viên Kỳ Hải vẫn không hề động đậy thân hình, làm cho lão cũng không thiết gì đến chuyện dùng bữa.
Chỉ đến lần thứ hai, có người đưa thức ăn mới vào và lấy ra phần thức ăn trước đó, lão Hoa không chịu được phải kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ điều gì vậy ?
Bừng tỉnh, Viên Kỳ Hải ngước mắt nhìn lão Hoa. Rồi đến lượt Viên Kỳ Hải phải kêu lên:
- Còn tiền bối, tiền bối đã làm sao rồi ? Sắc diện của tiền bối kém lắm, sao vậy tiền bối?
Lão Hoa thở phào ra nhẹ nhõm:
- Còn gì nữa mà không kém. Ngươi làm cho ta đến mệt nhoài thôi. Ngươi không đói sao? Đã có thức ăn đây này.
Vỡ lẽ, Viên Kỳ Hải phì cười:
- Chỉ vì đói mà sắc diện của tiền bối phải như vậy sao ? Vậy mà vãn bối cứ nghĩ...
Lão Hoa bỗng gắt:
- Ngươi nghĩ gì ? Hừ, ngươi cứ ngồi im, ta không biết là ngươi đã bị sao, vậy mà ngươi còn cười được. Ngươi có biết là ngươi ngồi bất động đã hai ngày rồi không? Còn ta, chỉ vì ngươi ta cũng phải nhịn đói và nhịn khát đủ hai ngày. Có gì đáng để cười chứ.
Viên Kỳ Hải hoang mang:
- Đã hai ngày rồi sao ? Nhanh như vậy à ? Vãn bối cứ tưởng... cứ tưởng chỉ mới đây thôi.
- Ngươi mất cảm về thời gian thật sao ? Chà, ngươi suy nghĩ điều gì đến phải nhập tâm như vậy, ngươi thử nói cho ta nghe nào.
Viên Kỳ Hải lúng túng giải thích :
- Vãn bối đâu còn gì suy nghĩ đến kinh văn khẩu quyết do tiền bối đọc ? Nội công tâm pháp này...
Hiểu sai ý của Viên Kỳ Hải, lão Hoa vội hỏi:
- Nội công tâm pháp này thì sao ? Khó thấu triệt lắm phải không?
Nhưng lão Hoa không khỏi giật mình khi nghe Viên Kỳ Hải nói ngược lại:
- Không phải như tiền bối nói đâu. Vãn bối mãi suy nghĩ vì cứ nghi ngờ rằng tại sao tâm pháp dễ luyện như thế này mà tiền bối và tam vị sư huynh đệ của tiền bối phải mất không ít năm để chỉ đạt mức tiểu thành ? Vãn bối cứ lo, không biết sự hiểu biết của vãn bối có chỗ nào không đúng không ?
Cười nửa miệng, vẻ không tin, lão Hoa hỏi:
- Ngươi hiểu ra sao ?
Viên Kỳ Hải do muốn biết hư thực đành phải giải thích cách thông hiểu cho lão Hoa nghe.
Càng nghe lão Hoa càng bàng hoàng sửng sốt. Vì như những gì Viên Kỳ Hải đang nói thì quả nhiên Viên Kỳ Hải đã thông hiểu thấu đáo về nội công tâm pháp này thật rồi.
Không nén nổi kinh ngạc, lão Hoa liền lên tiếng ngay khi Viên Kỳ Hải ngừng lại:
- Ngươi đã biết trước về nội công tâm pháp này ư ? Ai đã nói cho ngươi nghe ?
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên vãn bối mới được nghe, nào có ai truyền thụ nội công tâm pháp này cho vãn bối bao giờ ?
- Vậy làm thế nào ngươi hiểu đến từng chân tơ kẻ tóc như vậy ?
Viên Kỳ Hải sau một lúc suy nghĩ để tìm lời giải thích mới nói:
- Vãn bối cứ theo việc mà luận việc thôi. Trong nội thể mỗi người, để nối kết ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ lại với nhau là những kinh mạch. Trong đó có những đại kinh mạch và những tiểu kinh mạch. Cũng như những sông lớn sông bé đều đổ ra đại dương thì những kinh mạch này phải dẫn lưu chân khí về bể chứa vô tận là Đan điền. Ngược lại, như khi thủy triều lên mọi dòng sông đều đầy ấp những nước, các kinh mạch khi được ta điều khí vận lực cũng phải ẩn tàng những chân nguyên nội thể. Nội công tâm pháp này ngoài việc giúp người ta luyện được tăng triển nội khí, còn chỉ vẽ cho ta những phương cách vận công ngắn nhất nhưng đạt hiệu quả nhanh nhất, giúp ta nhanh chóng phát kình khí đối địch. Vãn bối hiểu như thế có đúng không ?
Trong lòng động thất tuy không lấy gì làm nóng bức nhưng lão Hoa lại đang xuất hạn mồ hôi khi nghe Viên Kỳ Hải giải thích thật trôi chảy.
- Hiểu thì ngươi hiểu đúng rồi đó. Nhưng liệu ngươi có thực hành được như ngươi nói không ?
Viên Kỳ Hải mỉm cười tự tin:
- Tiền bối cứ thử xem.
Để chứng nghiệm một điều hoàn toàn phi lý theo nhận định của lão Hoa. Lão Hoa liền nói:
- Được, do công phu bản môn có điểm khác biệt lớn so với các loại công phu của các võ phái, pho chưởng mà ta sắp đọc khẩu quyết cho ngươi nghe, chỉ có thể vận dụng được một khi ngươi vận khí đúng với nội công tâm pháp bản môn. Ta không tin là ngươi thực hiện được. Nghe này.
Đúng như lão Hoa vừa đề tĩnh, Viên Kỳ Hải sau khi nghe lão Hoa đọc xong khẩu quyết của pho chưởng nọ liền nghiệm thấy rằng, muốn vận dụng chân lực để thực hiện được pho chưởng đó, Viên Kỳ Hải không thể vận khí như trước đây đã từng vận khí. Chỉ có vận khí theo đúng đường lối cu/a nội công tâm pháp kia thì pho chưởng này mới phát ra thành kình lực.
Nhìn Viên Kỳ Hải xoay trở một cách khó khăn để xuất lực tạo thành chưởng kình, lão Hoa tủm tỉm cười mãi không thôi. Đó là lúc Viên Kỳ Hải đang vận khí theo đường lối thông thường.
Hiểu ý nghĩa nụ cười tủm tỉm của lão Hoa, Viên Kỳ Hải bỗng nạt khẽ:
- Xem đây !
Nhanh như chớp Viên Kỳ Hải vừa vận khí theo đúng tâm pháp nọ, chưởng kình liền xuất hiện.
Vù... Vù...
Do không có đối tượng để phát kình, Viên Kỳ Hải đành phải hướng kình về một bên vách đá của động thất.
Ào...
Ầm !
Kinh ngạc đến tột cùng trước cảnh tượng này, lão Hoa giẫm chân gào lên:
- Đúng rồi !
Rồi quên cả đói khát, trong cơn phấn khích, lão Hoa vội vã đọc cho Viên Kỳ Hải nghe toàn bộ kinh văn khẩu quyết của pho chưởng kia, gồm thất thất tứ thập cửu thức (bảy bảy bốn mươi chín chiêu).
Nghe đến đâu Viên Kỳ Hải vận lực và thực hành đến đó.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Ánh dương quang cứ tuần tự ùa vào động thức theo những chỗ nứt rạn do chưởng lực của Viên Kỳ Hải chạm vào.
Và hàng tràng những tiếng chấn động cứ đập bùng bùng vào thính giác của cả hai. Khiến cho sau đó, lúc Viên Kỳ Hải không còn kình phát nữa, lão Hoa vừa nhảy vừa reo lên vui mừng, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn không nghe được lời nào.
Nếu như Viên Kỳ Hải nghe được có lẽ đã hiểu chủ nhân của bốn vị huynh đệ lão Hoa là ai và đã tránh được nhiều điều hiểu lầm đáng tiếc sau này.
Đó là chuyện về sau, còn bây giờ các thính giác đã trở lại với cả hai, Viên Kỳ Hải nghe lão Hoa lảm nhảm hỏi:
- Sao không thấy lão Đại và lão Nhị chạy đến kìa ? Không lẽ những tiếng chấn kình này không đủ lọt vào tai hai lão và làm cho hai lão phải kinh ngạc và chạy đến để xem hay sao ? Lạ thật ?
Quay người lại, lão Hoa căn dặn Viên Kỳ Hải :
- Ngươi cứ đứng yên ở đây. Để ta gọi hai lão đến đây và cho hai lão cùng xem một sự bất ngờ lý thú.
Vút !
Mới lao chừng hơn một trượng, lão Hoa lại dừng chân và căn dặn tiếp:
- Ta sẽ quay lại ngay, ngươi không được nôn nóng, bỏ chạy lung tung mà hư việc đó.
Vút !
Nhìn lão Hoa vì quá mừng nên tự bộc lộ những thái độ chẳng khác nào một đứa trẻ, là tâm tư chân thành nhất của lão Hoa mà đến bây giờ Viên Kỳ Hải mới hiểu, Viên Kỳ Hải cứ bồi hồi không nguôi.
Điều khiến cho Viên Kỳ Hải phải ân hận nhất đó là việc Viên Kỳ Hải còn chưa dám tiết lộ cho lão Hoa biết rằng:
chính nhờ Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ mà Viên Kỳ Hải đã dễ dàng hiểu thấu đáo nội công tâm pháp nọ.
Đối với bọn lão Hoa, nội công nọ quả là khó hiểu và khó luyện. Nhưng đối với Viên Kỳ Hải, vì toàn bộ những kinh mạch liên kết các huyệt đạo lại với nhau đã được hai bức họa nhân đồ nọ ghi vẽ lại rất rõ, chỉ cần dựa theo kinh văn khẩu quyết của nội công tâm pháp đó, Viên Kỳ Hải sau khi đối chiếu và so sánh sự sai biệt của cả hai phương cách vận khí, việc thực hành còn lại không tạo chút khó khăn nào cho Viên Kỳ Hải.
Chờ đã lâu, thức ăn thì Viên Kỳ Hải đã dùng, vẫn không thấy lão Hoa quay lại, Viên Kỳ Hải vì quá nôn nóng, quá bồn chồn nên không thể chờ được nữa.
Nhắm vào phương hướng lúc nãy lão Hoa đã bỏ đi, Viên Kỳ Hải phóng người lao đi.
Vút !