Bay lên không turng, Thiên Lân nhìn quanh một vòng, chỉ thấy phía Nam xuất hiện một trước sau hai, ba bóng người.
Người phía trước có ánh xanh che phủ, hình bóng phiêu dật hệt như tiên nữ giáng phàm, khiến người ta cảm thấy xinh đẹp kinh khủng.
Thiên Lân ánh mắt thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Thì ra là cô ta. Quả thật không chút biến đổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp như năm nào.
Đinh Vân Nham phát hiện sự khác thường của Thiên Lân, lập tức phát hiện người đến, quay đầu nói với Trương Trọng Quang:
- Sư huynh, chính là Giang Thanh Tuyết môn hạ Dịch viên.
Trương Trọng Quang gật đầu nói:
- Ta thấy rồi, sư đệ đi nghênh tiếp đi.
Đinh Vân Nham vâng một tiếng, vừa mới bay lên giữa không trung liền phát hiện Thiên Lân đã tiến lên nghênh đón rồi.
Cười cười, Đinh Vân Nham lập tức dừng lại, từ xa nhìn lại nơi đó.
- Tỷ tỷ, mười năm không gặp, ta lúc nào cũng nhớ tỷ, không biết tỷ có nhớ ta không?
Lóe lên đã đến, Thiên Lân xuất hiện trước mặt của Giang Thanh Tuyết, khuôn mặt anh tuấn vô cùng với nụ cười hơi vui vui.
Giang Thanh Tuyết sửng người, bị tốc độ của Thiên Lân đến bất thình lình dọa cho nhảy dựng lên, sau đó nghe hắn gọi tỷ tỷ, trong đầu lập tức hiện lên hình dạng đứa bé nam tinh nghịch, khóe miệng không khỏi xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy rõ bộ dáng Thiên Lân, nụ cười cứng đờ, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Thiên Lân?
Hơi cau nhẹ, Thiên Lân thân thể tiến tới vài thước, cơ hồ tiếp cận với thân thể Giang Thanh Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Đúng, đệ là Thiên Lân, tỷ tỷ không nhận ra đệ rồi?
Chớp mắt mấy cái, Thiên Lân thấy khuôn mặt nàng kinh ngạc, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ người thơm quá, dường như là …
Giang Thanh Tuyết đột nhiên tỉnh lại, trên mặt ửng đỏ lên, thân thể liền lùi lại vài thước, nũng nịu mắng:
- Không lớn không nhỏ, gặp liên trêu đùa tỷ tỷ, cẩn thận không tỷ phạt đệ.
Thiên Lân cười, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ ôn nhu mỹ lệ, sao lại nỡ phạt đệ chứ?
Giang Thanh Tuyết trừng hắn một cái, muốn nghiêm mặt nói chuyện với hắn, nhưng chỉ giây lát đã bị bộ dáng hấp háy mắt của hắn khiến cho bật cười, đành dở khóc dở cười nói:
- Thiên Lân, đệ cho tỷ biết, mẹ đệ là ai vậy?
Thiên Lân sửng sốt, nghi hoặc nói:
- Sao luôn có người hỏi ta vấn đề này vậy.
Giang Thanh Tuyết hơi bất ngờ, truy hỏi:
- Còn có ai hỏi qua đệ vấn đề này?
Thiên Lân đáp:
- Tỷ tỷ là người thứ ba hỏi qua vấn đề này. Người thứ nhất chính là Thiên Đao khách, ông ta ở phía Tây Bắc trên ngọn Thiên Đao phong cách đây ngoài hai trăm dặm, năm đó đệ mới mười hai tuổi thì gặp ông ta, liền bị ông ta truy hỏi qua vấn đề này. Người thứ hai hỏi đệ chính là Chiếu Thế Cô Đăng, mới hỏi vào sớm hôm nay. Còn mẹ của đệ tên là Điệp Mộng, đệ từ nhỏ đến lớn theo mẹ sống ở trên ngọn Thiên Nữ phong.
Giang Thanh Tuyết hơi cau mày, tự nói:
- Điệp Mộng, cái tên này rất khác lạ, đệ biết những chuyện trước kia của mẹ đệ không?
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Mẹ rất thần bí, mẹ từ trước đến giờ chưa từng đề cập đến những chuyện dĩ vãng.
Giang Thanh Tuyết ồ một tiếng, nghiêng đầu liếc hai vị sư đệ vừa đến, nói với Thiên Lân:
- Bọn họ là sư đệ của tỷ, một người tên Trần Phong, xuất thân từ Dịch viên Âm viện, một người tên là Quách Kiến, xuất thân từ Dịch viên Dương viện, đệ sau này nhớ quan tâm chiếu cố cho bọn họ kỹ.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, nói với hai người vài câu, sau đó chuyển sang chuyện khác, hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ có thể cho đệ biết nguyên nhân tại sao tỷ lại hỏi mẹ đệ là ai chăng?
Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, ánh mắt rất quái dị, trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng than:
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đệ lớn lên rất giống một người. < /p>
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Đệ giống một người? Ai vậy?
Giang Thanh Tuyết lắc đầu nói:
- Điều này tỷ không tiện cho đệ biết, bởi vì tỷ không khẳng định chắc chắn được. Tương lai nếu đệ rảnh vào trung thổ, không ngại thì đến Dịch viên hoặc Trừ Ma liên minh xem thế nào. Tin chắc đệ sẽ có được tin tức đệ muốn biết. Được rồi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, hay là hãy dẫn bọn ta đến Đằng Long cốc trước đi.
Thấy nàng không chịu nói, Thiên Lân trong lòng âm thầm phỏng đoán, ngoài mặt lại ra vẻ không để ý, cười đáp:
- Không lâu sau đệ chắc chắn sẽ đi vào trung thổ, đi thăm tỷ tỷ.
Nói rồi phất tay mời ba người, chầm chậm bay về phía Đằng Long cốc.
Ở cửa cốc, Đinh Vân Nham lập tức nghênh đón, sau khi chào hỏi vài cây, chủ động dẫn ba người Dịch viên tiến vào trong cốc.
Trong lúc đó, Giang Thanh Tuyết cứ nói chuyện mãi với Thiên Lân, hỏi han những chuyện hắn đã trải qua trong mười năm trưởng thành gần đây.
Thiên Lân cảm nhận được tấm lòng quan tâm của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên sự ấm áp, không hay không biết thân thiết với Giang Thanh Tuyết thêm vài phần.
Đến Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh rất nhiệt tình tiếp đãi ba người Dịch viên, sau khi chuyện vãn, Giang Thanh Tuyết bắt đầu hỏi về tình thế của Băng Nguyên.
- Cốc chủ, vãn bối lần này đến đây chính là phụng mệnh truy xét mục đích của nhóm nhân sĩ tu đạo tiến vào Băng Nguyên để tránh chuyện lớn nào xảy ra, tạo thành tai kiếp cho Tu Chân giới. Không biết tình thế Băng Nguyên như thế nào, xin thỉnh tiền bối cho biết.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trước hết, ta đại biểu ba phái Băng Nguyên cảm tạ ý tốt của Dịch viên. Kế đến, liên quan đến tình thế của Băng Nguyên, theo tình hình ta nắm vững được… đại khái như vậy.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:
- Theo như lời của cốc chủ vừa nói, Băng Nguyên sắp sửa đối mặt với một trận kiếp nạn lớn, lúc đó sẽ kéo theo cả Tu Chân giới.
Triệu Ngọc Thanh than nhẹ:
- Đúng thế. Sau hai mươi năm, tai kiếp khủng khiếp lại nổi dậy, lần này sẽ có tình hình như thế nào?
Giang Thanh Tuyết thất kinh, trong lòng hình như tỉnh ngộ, không khỏi liếc Thiên Lân, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ đây lại là một truyền kỳ mới.
Triệu Ngọc Thanh dường như hiểu được ý nàng, gật đầu nói:
- Đúng thế, một truyền kỳ mới bắt đầu từ Băng Nguyên, từ đó mà cuốn cả thiên hạ, kinh động trời đất.
Thiên Lân thấy vậy không để ý, cười nói:
- Cốc chủ, giờ ngọ qua rồi, Giang tỷ tỷ còn chưa ăn cơm, hay là để con dẫn bọn họ đi ăn chút gì đó.
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Ta đang chờ câu này của con. Đi đi, dẫn bọn họ đi loanh quanh chơi, thưởng thức một chút cảnh sắc nơi này.
Thiên Lân lớn giọng nói:
- Cốc chủ yên tâm, nói đến chơi thì con là hạng giỏi.
Giang Thanh Tuyết cười mắng:
- Đến chết tính không thay đổi, đã mười chín tuổi rồi mà còn ham chơi như vậy.
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ không thích đệ đệ tinh nghịch như đệ sao?
Giang Thanh Tuyết trừng hắn một cái, trên người toát ra một chút khí tức êm ái, hừ giọng nói:
- Ba hoa.
Thiên Lân cười ha hả, dẫn ba người rời đi.
Trần Phong và Quách Kiến từ trước đến giờ đều chưa hề nói lời nào, hai người chỉ kinh ngạc nhìn Giang Thanh Tuyết, dường như không ngờ được nàng và Thiên Lân lại hợp ý đến như vậy, quả thật là một đôi chị em thân thiết.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cảnh tuyết trắng của Băng Nguyên rất đẹp, nhưng ở đây lâu năm thì thứ gì xinh đẹp cũng dần mất đi sức hấp dẫn.
Ngoài ra, do nguyên nhân nhiệt độ, trên Băng Nguyên tuyết đóng khắp nơi, núi băng, núi tuyết, đỉnh băng, hẻm núi tuyết phủ, nơi nào cũng có thể thấy được, khó mà nhìn ra được điểm khá biệt nho nhỏ.
Như vậy, trên Băng Nguyên rất nhiều nơi do bởi người ở thưa thớt, lại rất giống nhau nên không có tên.
Trong một hẻm núi tuyết không lớn, một hình bóng cao lớn đứng tĩnh lặng như núi, đang lạnh lùng nhìn khối băng cứng trước mặt vài trượng, khuôn mặt hiện lên sát khí dữ dội.
Phía sau hắn, cách ngoài vài trượng đang có một con sói xanh ẩn núp âm thầm đến gần.
Một lúc sau, con sói xanh tiến vào phạm vi ba trượng gần bóng hình cao lớn, đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên, người đó đột nhiên quát lạnh:
- Thanh Lang, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nếu không rời đi thì đừng trách ta vô tình.
Trên mặt tuyết, Thanh Lang đột nhiên đứng thẳng lên, miệng sói phát ra âm thanh gào rít:
- Ngạc Tây, ngươi thật ra muốn thế nào đây? Vì sao cứ như âm hồn không tan mãi đến cùng?
Té ra, người đàn ông cao lớn chính là Ngạc Tây có lai lịch bất minh, hắn từ lúc hủy diệt được thân thể huyết nhục của Lang Vương rồi, liền liên tục truy đuổi không ngừng, ép cho Lang Vương chạy quanh né tránh, cuối cùng đến trong hẻm núi tuyết này, nguyên thần nhập vào trong khối băng cứng rắn phía trước.
- Vì sao?
Bật cười lạnh, Ngạc Tây nói:
- Chuyện này phải hỏi Lang Vương hai mươi mốt năm trước đã làm chuyện gì?
Thanh Lang nghi hoặc nói:
- Hai mươi mốt năm trước? Ngươi thật ra là ai?
Ngạc Tây nghe vậy cười lớn, hơi điên cuồng trả lời:
- Ta là ai? Ha ha ha … Ta mang đồ như vậy lẽ nào các ngươi không nhận ra được?
Thanh Lang không nói, chìm vào trầm tư.
Lang Vương trong khối băng phía trước lúc này run run lên tiếng:
- Ngươi là người của tộc Hắc Thủy?
Ngạc Tây cười giận nói:
- Ngươi rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Lang Vương trầm ngâm.
Thanh Lang kinh ngạc nói:
- Hắc … Thủy tộc? Bọn họ không phải đều chết hết rồi sao?
Ngạc Tây căm hận nói:
- Các ngươi tự nhiên hy vọng tộc Hắc Thủy của ta chết hết toàn bộ, nhưng ông trời có mắt, ta lúc đó đang ở bên ngoài học nghề, may mắn thoát qua kiếp nạn. Hiện nay, hai mươi năm trôi qua, cũng đến lúc các ngươi phải bồi hoàn lại rồi. Chịu chết đi.
Thanh Lang quát to:
- Chậm đã, trước hết nói cho rõ rồi mới động thủ cũng không muộn.
Ngạc Tây lạnh lẽo nói:
- Có điều gì để nói đây, các ngươi hại cả tộc Hắc Thủy của ta diệt vong, cừu hận này không thể cùng đội chung trời, hôm nay không phải ngươi chết thì ta tiêu.
Thanh Lang giận dữ nói:
- Câm miệng, chúng ta căn bản không làm chuyện đó, ngươi hoàn toàn là tự mình suy đoán lung tung. Năm xưa ta và Lang Vương đi qua Hắc Thủy lĩnh vừa đúng lục gặp thánh nữ của Hắc Thủy tộc bị người ép hôn nhân. Lang Vương thấy thánh nữ xinh đẹp, nhất thời mềm lòng liền có ý tốt mang cô ta rời đi, căn bản chưa từng hại qua bất cứ kẻ nào cả.
Ngạc Tây rống lên:
- Ngươi biết cái rắm gì! Chính vì như vậy mà Hắc Thủy tộc ta mới gặp phải chuyện diệt tộc.
Thanh Lang giận dữ nói:
- Ngươi nói năng lung tung, cưỡng từ đoạt lý!
Trong khối băng, Lang Vương mở miệng nói:
- Thanh Lang, không cần phải tranh luận. Hai mươi năm trôi qua rồi, ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Hắn muốn báo thù thì hãy để hắn đến đây đi.
Thanh Lang không phục nói:
- Lang Vương, lúc đó người hoàn toàn là do lòng tốt, sao có thể …
Lang Vương quát to:
- Đủ rồi, ngươi nếu vẫn coi ta là chủ nhân của ngươi thì lập tức đi đi.
Thanh Lang rít lên:
- Ta không đi. Ta phải bảo hộ ngài, quyết không để người nào gây thương tổn cho ngài.
Ngạc Tây khinh bỉ hừ giọng, quát to:
- Không cần phải diễn trò nữa, sói lang từ lúc nào có nhân nghĩa, các ngươi cùng nhau tiến lên đi, ta thành toàn cho ngươi cùng lúc luôn.
Thanh Lang giận dữ nói:
- Chớ vội đắc ý, chúng ta hoàn toàn không sợ ngươi.
Ngạc Tây mỉa mai nói:
- Phải vậy chăng? Vậy sao không trực tiếp so tài xem người nào cao thấp?
Thanh Lang phóng người lên, bốn vuốt múa lên sát khí đằng đằng, giận dữ nói:
- Đến thì đến, cùng lắm là chết thôi, Thanh Lang ta sống đã vài trăm năm, sớm đã xem nhạt chuyện sinh tử.
Thấy hắn phốc lại, Ngạc Tây cười lạnh nói:
- Như vậy, để ta tiễn ngươi đi một đoạn đường.
Song chưởng chống trời, toàn thân xoay tròn tại chỗ, cột gió rít lên hệt như vùng xoáy thời không lập tức cuốn lấy thân thể đang phốc lại của Thanh Lang, hút hắn vào khu vực đang chuyển động rất nhanh.