Thất Giới Hậu Truyện Chương 1317: Ý ngoại kiếp nạn (tai kiếp bất ngờ).

Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Đừng nóng vội, ta sẽ cho ngươi biết.

Ma Sư Vương Dục gào thét giận dữ liên hồi, nguyên thần bất diệt run rẩy kịch liệt, sau mấy chục lần liên tiếp đột phá, cuối cùng thoát khỏi ngọn lửa bao vây của Thiên Lân, lóe lên liền biến mất.

Giữa không trung, thanh âm của Vương Dục vang vọng hồi lâu.

- Tiểu tử, hãy chờ đó, ngươi sẽ hối hận!

Hơi bất ngờ, Thiên Lân thất vọng nói:

- Quả thật đáng tiếc, không ngờ để hắn chạy thoát.

Hàn Hạc đến bên cạnh hắn an ủi:

- Không cần phải để ý quá, lần này con có thể đánh hắn trọng thương hoàn toàn là do yếu tố bất ngờ. Với thực lực của Ma Sư Vương Dục, không dễ dàng tiêu diệt hắn được đâu.

Nghe vậy bật cười, Thiên Lân lập tức khôi phục bình thường, điềm nhiên nói:

- Lần này xem như hắn may mắn, lần tới sẽ thu thập hắn.

Hàn Hạc gật đầu bật cười, ánh mắt quét qua Tây Bắc Cuồng Đao cách đó vài trượng, nhẹ giọng nói:

- Người này quả thật rất cuồng vọng, đến giờ vẫn không chịu bỏ đi.

Thiên Lân cười nói:

- Người này nửa chính nửa tà, không thể nói rõ xấu hay tốt, hay là tạm thời để lại vài phần thể diện tốt hơn.

Hàn Hạc chần chừ một lúc, sau đó quét mắt về Quý Hoa Kiệt trên Thiên Nữ phong, giọng khác thường nói:

- Thiên Lân, có lúc ý tốt không nhất thiết có được kết quả tốt.

Nói rồi không đợi Thiên Lân trả lời, người liền lóe lên hạ xuống bên cạnh mấy người Công Dương Thiên Tung.

Thiên Lân suy nghĩ câu nói của Hàn Hạc, thấy dường như hơi cực đoan, lập tức cũng không nghĩ thêm, quay người bay thẳng về Tây Bắc Cuồng Đao.

Hờ hững nhìn lại, Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Thiên Lân, giọng lạnh lẽo nói:

- Những người khác đi hết rồi, có phải đến lượt ta hay không?

Thiên Lân vẻ mặt hơi cười cười, ánh mắt tà dị nhìn hắn, cười nhẹ nói:

- Mấy lần gặp gỡ cũng có thể tính là qua lại đã lâu. Ngươi hà tất phải khiến chúng ta khó xử?

Tây Bắc Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Lần này dường như không phải ta muốn làm khó các ngươi mà các ngươi muốn làm khó ta.

Thiên Lân cười nói:

- Chúng ta nếu quả thật muốn làm khó ngươi, vừa rồi đã không để cho ngươi tự do ở đó để quan sát. Nói đi, vì sao người khác đều đi hết rồi mà ngươi lại còn muốn lưu lại?

Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt hơi động, trầm giọng nói:

- Thiên Lân, ngươi cho là ta ở lại đây là có mục đích?

Thiên Lân phản bác lại:

- Không có mục đích thì ngươi mạo hiểm lưu lại làm gì?

Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm, câu hỏi của Thiên Lân khiến hắn không trả lời rõ được, hắn phải đáp lời thế nào đây?

Lúc này đây, thế địch cường đại, với sức mạnh một mình hắn sao có thể làm địch thủ của các cao thủ ba phái Băng Nguyên?

Trong tình hình như vậy, có đáng mạo hiểm chăng?

Suy nghĩ một lúc, Tây Bắc Cuồng Đao quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt không chút biểu hiện nói:

- Dưới ngọn Thiên Nữ, hoa U Mộng Lan, các ngươi quả thật muốn âm thầm làm mà không muốn cho người khác được nhìn trộm chăng?

Thiên Lân nghe vậy rung động, thử thăm dò:

- Ngươi nói câu này không biết có phải chuyển mục đích tình nghi không?

Tây Bắc Cuồng Đao cười lớn nói:

- Giờ này đây, ngươi cho ta còn có tâm tình chơi đùa với các ngươi sao?

Thiên Lân nhìn hắn, trong lòng hơi mơ hồ, quay đầu liếc mấy người Hàn Hạc, sau đó nói:

- Nếu như vậy, ngươi hãy đi đi. Chuyện nơi này chúng ta tự có chủ trương.

Tây Bắc Cuồng Đao chần chừ, hỏi lại:

- Nếu ta muốn ở lại đây?

Thiên Lân cười tà đạo nói:

- Có thể, bất quá không chỉ người ngươi lưu lại mà cả mạng cũng lưu lại, vì thế ngươi hãy cân nhắc cho rõ.

Hừ giận một tiếng, Tây Bắc Cuồng Đao nói:

- Không cần phải tự cao tự đại, đắc tội với quá nhiề u người rồi, ba phái Băng Nguyên cũng khó bảo toàn bản thân.

Bỏ lại những câu này, Tây Bắc Cuồng Đao chuyển người bỏ đi.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Thiên Lân liếc mọi người, điềm nhiên nói:

- Chuyện nơi này tạm thời kết thúc một phần, tiếp theo chúng ta chiếu theo kế hoạch tiếp tục hành động, hay còn có dự tính khác?

Hàn Hạc nghe vậy, liếc Công Dương Thiên Tung hỏi:

- Thiên tôn cho thế nào?

Công Dương Thiên Tung nghĩ một lúc, trả lời;

- Suy nghĩ cẩn thận rồi mới thấy, lần này chúng ta tập trung thực lực chủ yếu, tuy chiến thắng nhưng lại tổn thất không nhỏ, từ điểm này có thể biết được, tình thế Băng Nguyên đã vượt hẳn tưởng tượng của chúng ta.

Bên cạnh, Điền Lỗi đồng ý:

- Thiên tôn nói rất đúng, từ những đối thủ hôm nay có thể thấy tình hình không ổn. Lại thêm một số cao thủ chưa từng xuất hiện, tình thế tương lai có thể nói là nghiêm trọng.

Hàn Hạc gật khẽ, hơi lo lắng nói:

- Cái phải đến thì trước sau cũng sẽ đến, không cho chúng ta né tránh đâu. Bây giờ … Ồ … Phi Hiệp đến rồi.

Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa một bóng người đang bay như chớp đến, chốc lát đã xuất hiện trước mắt chính là Phi Hiệp.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Phi Hiệp liếc mọi người, thi lễ sơ sơ rồi nói với Hàn Hạc:

- Khải bẩm sư thúc tổ, sư tổ sai con nói với mọi người, trước hết hãy quay về Đằng Long cốc, sau khi thương nghị rồi hãy tính toán tiếp.

Nghe vậy, Hàn Hạc nói:

- Được, biết rồi, mọi người đi thôi.

Nói rồi dặn dò mọi người dẫn những người bị thương rời đi.

Trước khi đi, Thiên Lân liếc Quý Hoa Kiệt, hai môi hơi động đậy mấy cái dường như nói điều gì đó, đáng tiếc ngoại trừ Quý Hoa Kiệt không có một người nào biết được.

Trận chiến trước Thiên Nữ phong tạm thời kết thúc, nhưng truyền thuyết U Mộng Lan lại hoàn toàn chưa kết thúc.

Khi hoa thần xuất hiện, người cũ quay về, lúc đó tình hình sẽ như thế nào đây?

Nhìn thoáng qua Vô Nhai trên Băng Nguyên, hai bóng người một trước một sau bay trong gió tuyết.

Một lúc sau, bóng người ở sau đuổi kịp, giọng hấp dẫn nói:

- Ngươi quả thật cam tâm tình nguyện rời đi như vậy?

Liếc Hoa Vũ Tình một cái, Địch Lượng hừ giọng nói:

- Ngươi nếu không cam tâm, chi bằng lưu lại, ta không muốn đem mạng đi nạp.

Hoa Vũ Tình cười quyến rũ nói:

- Đồ quỷ, nghe nói Thần Đao đường chủ hào khí vút tầng trời, lúc nào cũng biến thành loại gan nhỏ như vậy?

Địch Lượng hừ một tiếng, hờ hững nói:

- Đừng có bày trò khích tướng, ta sẽ không rơi bẫy của ngươi. Bây giờ, ngươi tốt nhất là rời xa ta một chút, nếu không chớ trách ta trở mặt vô tình.

Nói rồi gia tăng tốc độ, một lúc sau đã bay đi thật xa.

Hoa Vũ Tình nhìn theo bóng Địch Lượng, hừ giọng nói:

- Có gì đặc biệt hơn người, bổn môn chủ nhìn ngươi thật chướng mắt.

Nói rồi đi theo sau với khoảng cách nhất định, cứ thẳng đường về phía Nam.

Phát hiện Hoa Vũ Tình không hề theo quá gần, Địch Lượng tâm tình bình tĩnh lại, vừa bay thẳng về phía trước, vừa suy nghĩ về chuyến đi Băng Nguyên lần này.

Trước đây, hắn đi chuyến này vì Phi Long đỉnh, nhưng hiện nay ngay cả bóng dáng của Phi Long đỉnh cũng chưa từng thấy, lại nhảy ra U Mộng Lan cùng một lượng lớn cao thủ, khiến hắn trong lúc bất đắc dĩ đành phải bỏ qua.

Đề cập đến chuyện này, trong lòng Địch Lượng hơi tức giận, nhưng thực tế như vậy hắn làm sao bây giờ?

Thở dài nhè nhẹ, Địch Lượng vứt bỏ tâm tình không vui, tập trung bay đi.

Nhưng đúng lúc đó, một dấu hiệu bất an đột nhiên xuất hiện, khiến hắn tâm thần đại loạn. Hắn còn chưa hiểu rõ chuyện thế nào thì thân thể liền bị một cơn cuồng phong cuốn vào.

La lên một tiếng thất thanh, Địch Lượng nhanh chóng ổn định thân thể, trường đao trong tay múa lên, làn đao dày đặc phân bố bốn phía tạo thành một tầng phòng ngự kiên cố.

Cùng lúc đó, Địch Lượng rống to lên:

- Người nào đánh lén, có gan thì xuất hiện đi.

Một tiếng cười lạnh lùng rồi âm thanh như đâm thủng màn nhĩ của Địch Lượng.

- Chớ có nóng nảy, chút nữa ngươi tự sẽ biết ta là ai.

Địch Lượng nghe vậy hơi chấn động trong lòng, vừa phân tích câu này vừa thăm dò xem âm thanh đó đến từ đâu.

Cũng cùng lúc đó, Hoa Vũ Tình cũng gặp phải sự tình tương tự, thân thể bị cuồng phong cuốn lại, tuy cố gắng phản kháng lại rõ ràng không có đủ sức, nhịn không được cất tiếng nói:

- Ai vậy, vì sao muốn đánh lén.

Tiếng cười ha hả, âm thanh lạnh lẽo âm hiểm vang vọng giữa không gian mãi.

Một lúc sau, thanh âm đó mới từ từ tan đi, giữa không trung để lộ một hình bóng.

Đó là một người rất kỳ quái, toàn thân lấp lánh ánh xanh, ngoài bốn mươi tuổi lại tàn phế tay trái và chân phải, gần như chỉ còn mắt trái và tai phải, khiến người ta cảm thấy không chút phù hợp.

Dung mạo như vậy thế gian khó thấy, ngoại trừ Thiên Tàn tông chủ ra còn có người nào nữa đây?

Âm lạnh nhìn hai con mồi, Thiên Tàn tông chủ cười tà dị nói:

- Thực lực tuy không xuất sắc, nhưng cũng không thể lãng phí, nói chung có chút công dụng, không phụ lòng ta đi chuyến này. Ha ha ha …

Trong tiếng cười âm hiểm, Thiên Tàn tông chủ loáng người lên đã vô cùng quỷ bí xuất hiện bên cạnh Địch Lượng và Hoa Vũ Tình, lòng bàn tay phải lóe lên ánh xanh, một luồng khí tức tà mị vô cùng ẩn chứa sức mạnh âm độc chớp mắt đã ấn vào ngực của hai người.

Kêu thảm một tiếng, Địch Lượng và Hoa Vũ Tình lập tức bị hất tung đi, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, rõ ràng bị trọng thương.

Nhưng điều quan trọng hơn, khi hai người ổn định thân thể thu thế chuẩn bị, liền phát hiện kinh mạch trong cơ thể đại loạn, chỉ cần vận khí thì máu huyết liền đảo ngược, đau đớn cả tim.

Bật cười đắc ý, Thiên Tàn tông chủ nhìn hai người đau đớn, âm hiểm nói:

- Không cần tranh đấu, càng giãy dụa thì các ngươi càng đau khổ, hay là ngoan ngoãn nghe lệnh ra sẽ không bạc đãi các ngươi.

Hoa Vũ Tình vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt nói:

- Ngươi là ai, có mục đích thế nào?

Thiên Tàn tông chủ cười lớn trả lời:

- Nhìn hình dáng ta như vậy hẳn các ngươi phải đoán được t a là ai, còn về mục đích thì rất đơn giản, chỉ cần các ngươi hỗ trợ lấy được thứ ta mong muốn, ta liền giải trừ Tàn Tâm chú trên người các ngươi, để các ngươi được bình thường trở lại.

Địch Lượng giận dữ nói;

- Thiên Tàn tông chủ ngươi thật hèn hạ vô sỉ, có ngon thì quang minh chính đại so tài với chúng ta.

Thiên Tàn tông chủ cười tà dị nói:

- Ta cũng không phải anh hùng hào kiệt gì cả, không đáng lãng phí tinh lực. Một câu thôi, muốn sống sót thì ngoan ngoãn nghe lệnh, nếu không thì chỉ có một con đường chết.

Hoa Vũ Tình nói:

- Chúng ta bây giờ như vậy, cho dù có lòng giúp ngươi làm việc thì lực cũng bất tòng tâm rồi.

Thiên Tàn tông chủ cười nói:

- Không cần phải lo lắng, ta sẽ dùng thủ pháp đặc thù tạm thời giải trừ Tàn Tâm chú của các ngươi, để các ngươi khôi phục bình thường. Nhưng nếu như các ngươi không nghe lời, thế thì đừng oán trách ta.

Hoa Vũ Tình trầm tư một lúc, sau khi suy nghĩ giây lát cuối cùng đồng ý.

Địch Lượng thấy vậy biết phản kháng cũng không hiệu quả, chỉ đành tạm thời ẩn nhẫn nên cũng đáp ứng.

Thiên Tàn tông chủ đắc ý cười như điên, tay phải phất lên không trung phát ra một luồng sức mạnh trói buộc cuốn thân thể hai người bay thẳng về phía Thiên Nữ phong.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-hau-truyen/chuong-199/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận