Giây lát, Ứng Thiên Tà cười xong, mắt quét qua năm người, tàn khốc lên tiếng:
- Thời gian đến rồi, các vị thượng lộ thôi!
Tay phải nhoáng lên, đoản kiếm dựng đứng, không một chút hoa dạng mà cứ đơn đơn giản giản chém thẳng xuống mặt đất với làn kiếm màu xanh lục mỡ màng.
Một kiếm này thế đi không nhanh nhưng lại ẩn chứa áp lực như núi, một khi chém xuống mặt đất tất sản sinh ra vụ nổ có tính hủy diệt.
Đến lúc đó với tình hình của năm người thì là một cái chết hồn phi phách tán không nghi ngờ gì nữa.
Tử thần ập đến, Sở Văn Tân, Cốc Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu, Hạ Kiến Quốc bốn người chấn động trong lòng, ánh mắt từ biệt trần thế hiện ra.
Nhưng đúng vào lúc nguy cơ nhất, nguyên thần Phùng Vân đột nhiên có biến hóa, trước hết lóe lên ánh vàng kim, sau đó sương đen ngập tràn, chớp mắt lại bắn lên đón lấy một kiếm quyết giết của Ứng Thiên Tà.
Lúc đó, nguyên thần của Phùng Vân hóa thành một tầng vật chất màu đen ngòm bao vây lấy đoản kiếm của Ứng Thiên Tà, khiến ánh sáng của nó đột nhiên tan biến, kiếm khí mất hẳn.
Sau đó, tầng vật chất màu đen ngòm tự động kéo dài, dùng tốc độ nhanh đến kinh người phủ kín toàn bộ bàn tay phải của Ứng Thiên Tà, hơn nữa còn từ từ lan ra.
Tầng vật chất màu đen này rất quỷ dị, nơi nào nó đến thì ánh sáng trên tay phải của Ứng Thiên Tà lập tức mất đi, phảng phất như bị một loại chất ô uế nào đó ăn mòn, khiến ánh sáng của nó biến mất.
Sự bất ngờ xuất hiện khiến bốn người Sở Văn Tân tạm thời giữ được tính mạng.
Nhưng khi Hạ Kiến Quốc nhìn thấy tầng vật chất màu đen, khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi hiện lên một nỗi đau thương sâu sắc, thảm thiết la lên:
- Sư huynh, người vì sao lại khờ khạo như vậy?
Đàm Thanh Ngưu yếu ớt nói:
- Ông ta không khờ khạo mà ông ta chỉ hy vọng ngươi không chết, vì thế mới thi triển bí thuật của Ma môn “Ma Anh Tỏa Thần”, ý đồ muốn vây khốn Ứng Thiên Tà.
Hạ Kiến Quốc nghe vậy rơi lệ, một sự cừu hận sâu sắc chôn chặt trong đáy lòng hắn.
Khuôn mặt Ứng Thiên Tà kỳ lạ, nhìn kỹ bàn tay phải đen ngòm, cười quỷ dị nói:
- Có chút thú vị, bất quá lại hợp với ý của ta.
Còn đang nói, cánh tay phải của Ứng Thiên Tà lóe lên ánh màu đen, tán phát một lượng lớn ma khí vừa hay bồi dưỡng cho vật chất màu đen trên bàn tay phải, khiến nó dần dần phát sáng, cuối cùng hóa thành một loại sương sáng đen ngòm, rồi bị hút vào những lỗ chân lông trên bàn tay của y.
Như vậy, vật chất màu đen biến mất, bàn tay phải của Ứng Thiên Tà lại đen như mực, lấp lánh ánh Ma quỷ dị, khiến người ta cảm thấy một sự tà mị không nói ra được.
- Ha ha ha … Ông trời giúp ta, hôm nay quả thật mọi chuyện thuận lợi. Ta phải cảm tạ các ngươi thật tốt.
Cổ tay uốn lượn, đoản kiếm hơi run lên, tiếng kiếm ngâm vụn nhỏ như gió khẽ lướt qua khiến tâm hồn bốn người chấn động, mơ hồ có cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Đàm Thanh Ngưu vẻ mặt chấn động khiếp sợ, kinh hãi nói:
- Đây là Kiếm Âm Ly Hồn của Ma môn, ngươi xuất từ Ma môn?
Ứng Thiên Tà bật cười lớn điên cuồng nói:
- Không nhìn ra tiểu đạo sĩ nhà ngươi còn có chút kiến thức. Đến đây, trước khi chết để cho các ngươi biết được uy lực của Kiếm Âm Ly Hồn.
Cánh tay phải múa lên, đoản kiếm tung bay, tiếng kiếm dày đặc chói tai kinh hồn cùng với sức mạnh nhiếp hồn đoạt phách vang vọng trong não của bốn người.
Đối mặt với loại công kích quỷ dị vô cùng này, Sở Văn Tân, Hạ Kiến Quốc bốn người thần trí không rõ, từ từ tiến vạo trạng thái mê hồn như thú vật, hồn phách phảng phất tới lui giữa âm dương, không hay không biết cái chết đang dần dần đến gần.
Đó là một loại cảnh giới rất kỳ diệu, hỗn hỗn độn động hoàn toàn không có đau khổ lớn lao, bị một loại âm luật như có như không dẫn dắt, trong tình trạng không có ý thức đi dần vào địa ngục.
Thời gian thúc động k ết cục đi đến.
Khi bốn người Sở Văn Tân sắp sửa hồn phi phách tán, trên trời cao đột nhiên bắn đến một luồng ánh sáng vàng kim bao trùm lên đầu của Ứng Thiên Tà, chớp mắt đã áp chế toàn bộ tà khí quanh người y.
Tiếng cười dừng lại, Ứng Thiên Tà kinh hãi giận dữ vô cùng, vừa múa kiếm phản kích, vừa ngửng đầu nhìn lên trên trời, chăm chú tìm kiếm lai lịch của luồng sáng vàng kim.
Với thực lực của Ứng Thiên Tà, Lục Hồn kiếm quyết bá đạo vô cùng, theo lý thuyết sẽ dễ dàng đánh tan luồng sáng vàng kim đó. Nhưng trên thực tế lại càng lún sâu vào, bị luồng sáng vàng kim bao trùm áp chế.
Lúc này, Ứng Thiên Tà cũng đã nhìn thấy được lai lịch của luồng sáng vàng kim. Đó là một tấm biển màu vàng kim to chừng vài thước đang xoay tròn không ngừng, liên tục phát xuất ánh Phật, ảo hóa thành ngàn vạn tượng Phật, từng bước từng bước ép xuống dưới, khiến toàn thân Ứng Thiên Tà căng ra.
Nhìn thấy tình hình này, Ứng Thiên Tà biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, đây là Nhiên Đăng Phật Ấn.
Nói rồi hai chân dùng sức, thân thể rõ ràng chìm xuống thi triển thuật độn thổ, từ mặt đất bỏ chạy đi.
Ánh vàng kim chợt lóe, truy đuổi không buông, giây lát sau, mới thấy Nhiên Đăng Phật Ấn từ trong lòng đất bay ra, xoay tròn trên đầu của Hạ Kiến Quốc.
Lúc này, chân trời lóe sáng, một bóng người xuất hiện, đó là một người đàn ông anh tuấn chừng ba mươi tuổi toàn thân y phục trắng toát, vẻ mặt bình thản nhìn bốn người đang hôn mê.
Người đàn ông áo trắng phất tay phát ra một chùm ánh sáng vàng kim bao trùm trên thân thể bốn người, nhanh chóng bồi dưỡng chữa trị thân thể trọng thương của bốn người.
Giây lát sau, Hạ Kiến Quốc tỉnh dậy trước hết. Vừa thấy người trước mắt, đau khổ trào ra, khóc lóc nói:
- Sư huynh, vì sao không đến sớm một chút. Phùng sư huynh đã … đã …
Người đàn ông áo trắng thở dài u oán, nhỏ nhẹ nói:
- Nhân quả định mệnh đã sớm định sẵn. Sư đệ, nghĩ thoáng ra đi.
Hạ Kiến Quốc đau khổ nói:
- Thiên sư huynh, người nhất định phải báo thù cho Phùng sư huynh, không thể để huynh ấy chết vô nghĩa như vậy.
Người đàn ông áo trắng điềm nhiên nói:
- Chớ quá bi thương, nhân quả luân hồi. Hôm nay hắn giết sư huynh, ngày sau tất có tai kiếp.
Dứt lời, Sở Văn Tân vừa hay tỉnh lại. Gã vừa thấy người đàn ông áo trắng lập tức mừng rỡ kinh ngạc nói:
- Thiên Mục Phong, huynh sao lại đến đây?
Bật cười điềm nhiên, người đàn ông áo trắng Thiên Mục Phong thu lại Nhiên Đăng Phật Ấn trên đầu của Hạ Kiến Quốc, khôi hài nói:
- Ta không đến thì các ngươi chẳng phải sẽ đến làm khách của Diêm Vương rồi.
Sở Văn Tân ngượng ngùng nói:
- Đúng thế, huynh không đến thì bọn này đã đến thế giới khác mất rồi. Đúng rồi, Ứng Thiên Tà đâu?
Thiên Mục Phong nói:
- Người đó rất tà môn, bị ta đánh bị thương rồi liền thi triển thuật độn thổ chạy mất, phỏng chửng trong thời gian ngắn không làm chuyện ác được.
Sở Văn Tân lo lắng nói:
- Người đó lai lịch rất thần bí, tu vi kinh người vô cùng. N u không phải là huynh, đổi lại người khác sợ là không làm được gì hắn.
Lúc này, Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu cùng đồng thời tỉnh lại.
Khi biết thoát qua một kiếp nạn, hai người hơi cao hứng, lần lượt cảm kích Thiên Mục Phong.
Bật cười điềm nhiên, Thiên Mục Phong nói:
- Mọi người đều quen biết, không cần phải khách khí. Lần này các vị đến Băng Nguyên có phát hiện được điều gì khác thường không?
Sở Văn Tân cảm xúc nói:
- Đúng thế, tình hình hiện nay của Băng Nguyên không lạc quan lắm, Ngũ Sắc Thiên vực giương mắt hổ đăm đăm nhìn nhân gian, một trường kiếp nạn to lớn đang ập đến.
Hạ Kiến Quốc nhìn Thiên Mục Phong cất tiếng hỏi:
- Sư huynh, huynh đã rất lâu không quay lại Thiên Tà tông rồi, thật ra huynh bận rộn chuyện gì vậy?
Thiên Mục Phong nói:
- Ta bình thường ngoại trừ tu luyện cũng là truy xét chuyện của Ngũ Sắc Thiên vực. Thật ra hai mươi năm trước đây, ta đã sớm biết một số chuyện có liên quan đến Ngũ Sắc Thiên vực. Khi đó bọn họ do chưa từng xuất hiện nên ta cũng không hề để ý nhiều lắm. Hiện nay, hai mươi năm trôi qua rồi, Ngũ Sắc Thiên vực xuất hiện ở nhân gian là chuyện đã định sẵn, căn bản không cách gì ngăn trở được. Vì thế mọi người chớ quá cố chấp, chỉ cần tận hết sức lực là được rồi, không cần phải chấp nhất quá nhiều.
Nghe vậy, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu ba người hơi kinh ngạc, không ngờ Thiên Mục Phong hai mươi năm trước đã biết chuyện Ngũ Sắc Thiên vực.
Hạ Kiến Quốc không để ý lắm, ánh mắt chờ đợi nhìn Thiên Mục Phong hỏi:
- Sư huynh lâu lắm mới xuất hiện, có thể ở lại vài ngày, đệ muốn theo huynh học thêm một chút bản lĩnh.
Thiên Mục Phong êm ái nói:
- Sư đệ, tu luyện pháp quyết không thể vài ngày mà thành được. Mỗi cá nhân có định mệnh của mình. Sư huynh thân có Nhiên Đăng Phật Ấn, thu được thần lực, lại có trách nhiệm tương ứng, ta phải đi hoàn thành.
Hạ Kiến Quốc thất vọng nói:
- Nói như vậy, sư huynh cũng không dự tính đi gặp sư phụ rồi?
Vỗ vai Hạ Kiến Quốc, Thiên Mục Phong cười nói:
- Không cần thất vọng, chúng ta sau này sẽ có ngày gặp nhau, trước mắt đệ phải an tâm tu luyện, theo mọi người bảo vệ hòa bình, đợi thời cơ đến thì duyên phận sẽ tự tìm đến đệ. Được rồi, các vị bảo trọng thân thể, lần tới có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Vẫy tay, Thiên Mục Phong chào tạm biệt mọi người, sau đó lóe lên đi liền biến mất không còn tung tích.
Đàm Thanh Ngưu cảm xúc nói:
- Quả thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không hổ danh là nhân vật truyền kỳ dương danh thiên hạ năm xưa.
Cổ Dịch Thiên cười mắng:
- Ngươi nếu hâm mộ thì hãy nỗ lực hơn để sau này không phải xấu hổ.
Sở Văn Tân nói:
- Mỗi nhân vật truyền kỳ sau lưng đều có những chuyện chua xót đau lòng không người nào biết. Các đệ chớ chỉ nhìn mặt hào nhoáng của người khác, cũng nên nghĩ đến việc người đó đã trả giá không ít nỗ lực. Được rời, chúng ta còn bị thương, hãy nhanh chóng đi liền để tránh gặp phải khó khăn thêm nữa.
Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu vâng một tiếng, kéo Hạ Kiến Quốc đang đầy đau thương, bay theo Sở Văn Tân về phía Đằng Long cốc.
Đón gió đứng thẳng, kiêu ngạo vươn cao như hoa, khuôn dung điều độ bình tĩnh ẩn chứa vài phần phiền muộn.
Áo da điêu đầy tuyết trắng, mái tóc dài vương đầy tuyết, toàn thân tinh oánh phảng phất như là một linh hồn trong tuyết, đứng mãi từ xưa đến nay ở trên ngọn núi băng cao nhất.
Trời đất một màu, gió rung chuyển trời cao, Bắc Quốc yên lặng thánh khiết cao nhã không nhiễm chút bụi trần, không lụy chút phàm tục, có thể so với thiên đình chín tầng trời, dùng khí băng lạnh yên tĩnh mà sinh ra mọi thứ.