Thất Giới Hậu Truyện Chương 1387: Tuyệt thế giai nhân.

Lời còn vang bên tai, thân thể Thiên Lân đã lóe lên mà đến, liên tục lóe lên chín lần trong mắt của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, tốc độ nhanh như quỷ khiến Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi chấn động kinh ngạc.

Nhưng điều càng đáng kinh ngạc hơn chính là trước ngực Tuyết Ẩn Cuồng Đao lúc này đang cắm một thanh kiếm, vị trí vừa vặn từ trước ngực đâm ngập đến lưng, đâm xuyên qua tim của hắn.

Cúi đầu xuống, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn thanh kiếm, mơ hồ có chút kinh ngạc, tán thưởng:

- Hay, rất hay, ngươi có thể trong chớp mắt ngưng tụ băng thành kiếm, còn đâm xuyên qua phòng ngự của ta, đánh trúng tim của ta, thân thủ như vậy, kiếm thuật như vậy đúng là không hề dễ dàng. Nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ bằng một thanh kiếm băng, nếu đổi thành một thanh thần kiếm có lẽ tình hình có thể khác hẳn.

Dứt lời, toàn thân Tuyết Ẩn Cuồng Đao lóe lên ánh đỏ, lập tức đánh nát thanh kiếm băng trước ngực, nhìn thấy không có chút biến đổi nào so với trước đây.

Thiên Lân cười nhàn nhạt, mơ hồ có chút thất vọng, hắn đồng ý với câu nói của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, nhưng hắn lại thất bại khi không có được binh khí tốt.

Đối mặt với cường địch, Thiên Lân cảm thấy sự trọng yếu của binh khí.

Nhưng đối mặt với cường địch, Thiên Lân cũng không muốn địch nhân coi thường.

Lúc này, Thiên Lân mở miệng phản kích, hừ lạnh nói:

- Giết người, rất nhiều khi không cần phải dùng binh khí.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh nói:

- Thế thì phải coi đối thủ là ai. Bây giờ, thời gian không còn sớm nữa, nơi này hoàn cảnh cũng thích ứng, ta đưa ngươi đi một đoạn đường để tránh ngươi sống ở nhân thế đối mặt với sự chọn lựa do dự không quyết được.

Thân thể bay lên không, nắm chặt đao nghiêng trở lại. Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn thân ánh đỏ như lửa, mờ mờ hiện lên khí tức như mùi máu.

Bốn phía, kết giới bắt đầu thu nhỏ, sóng ánh sáng màu đỏ nhạt dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm, hệt như một đám mây bao vây lấy Thiên Lân, nhẹ vỗ về vuốt ve thân hắn.

Phân tích tính chất của kết giới, Thiên Lân trong mắt ánh sáng như sao ẩn hiện, toàn thân lửa đỏ vây phủ, nhìn qua hệt như Tuyết Ẩn Cuồng Đao làm thần.

Đồng thời, Thiên Lân bố trí quanh người chín tầng kết giới phòng ngự, tần suất mỗi tầng kết giới có sự khác nhau, tính chất hơn nữa có sự khác biệt, nhưng bề mặt lại không cách nào biết được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy vậy bật cười khinh thường, chiến đao trong tay giơ cao, khí thế toàn thân bành trướng, ánh đỏ liên tục không ngừng dâng cao hội tụ vào mũi đao, hình thành một cột sáng rực rỡ chiếu thẳng lên chín tầng trời.

Thời khắc đó, trời đất rung chuyển, bá khí vút cao.

Cột sáng đỏ rực theo sự khống chế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao đập thẳng xuống dưới với tốc độ chậm rãi nhằm ngay đỉnh đầu của Thiên Lân.

Phát hiện được tình hình này, Thiên Lân đột nhiên bật cười, ngọn lửa quanh người tạo thành đám mây bao trùm cả người hắn.

Lập tức, thân thể Thiên Lân nhạt đi, âm thầm biến mất, dùng thuật thần bí lặng lẽ đi xuyên qua kết giới đang thu nhỏ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao bay thẳng về phía xa xa.

Lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao còn chưa kịp phát giác, chỉ thúc động một đao kinh trời đó chém thẳng xuống phương hướng Thiên Lân.

Kết quả là kết giới phòng ngự hơi quái dị Thiên Lân bố trí trước đó tuy cuối cùng bị một đao chém nát, nhưng lại kéo dài thêm chút thời gian.

Như vậy, khi Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát hiện không đúng, truy tìm khí tức của Thiên Lân thì Thiên Lân đã chạy hơn ba dặm.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hận thù nói:

- Đáng ghét, hôm nay ta không giết được ngươi, ta không phải là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Gào thét đuổi theo, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tốc độ kinh người, khi đến một hẻm núi đầy băng ngoài ba mươi dặm liền phát hiện được hình bóng của Thiên Lân.

Thời khắc đó, Thiên Lân đang lơ lửng trên tầng không hẻm núi băng đó, ánh m ắt đang xem xét cảnh tượng chung quanh, mơ hồ có cảm giác chấn động.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy kinh ngạc, nhịn không được nhìn cẩn thận mới phát hiện hẻm núi phủ băng này hơi quái dị.

Trước hết, đây là một nơi núi vây bốn phía, hệt như một cái giếng khô vậy.

Độ sâu ước chừng hai trăm trượng, đường kính ba trăm trượng.

Ở mặt Đông của hẻm núi băng, một khối băng nham nổi lên hệt như một con hổ nổi giận bay lên trời, quay đầu nhìn lại khiến cho người cảm thấy như mắt hổ đang giương to giận dữ.

Mặt phía Nam, cùng một độ cao, có một khu vực lõm vào, nhìn hệt như một khuôn mặt quỷ vô cùng hung tàn.

Phía Tây, nham thạch nhô ra như chim ưng giang cánh, phía Bắc, lổ hổng lõm vào hệt như ánh mắt rắn độc, âm hiểm tà ác.

Hẻm núi kỳ lạ như vậy nhìn không ra có chút dấu vết con người sửa chữa nào, lại nằm ở chỗ vắng vẻ của Băng Nguyên, quả thật là thần công của trời đất, khó mà thấy được.

Chẳng trách Thiên Lân chạy đến đây nhịn không được dừng lại, quên cả tính mạng.

Chầm chậm đến gần, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi chọn lựa nơi này, nơi đây thích hợp để ngủ vĩnh viễn.

Thiên Lân xoay người nhìn lão, điềm nhiên nói:

- Nếu ngươi thích thì nhường cho ngươi tốt hơn.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao khuôn mặt nặng nề, hừ giọng nói:

- Lão phu đúng là thích, nhưng ngươi không làm gì được ta. Đến đây, chớ có nói nhảm nữa, ngươi đã chậm trễ không ít thời gian, hẳn phải lên đường thôi.

Thanh đao chém xuống, ánh máu đột nhiên xuất hiện, vòng đao xoay tròn gào thét chuyển động cùng với ánh đao liên miên bất tận phong kín đường lui có thể của Thiên Lân.

Cau mày lại, Thiên Lân hai tay bắt quyết trầm giọng nói:

- Dời băng.

Dứt lời, ánh trắng lóe lên, băng tuyết xuất hiện, một khối băng to nhỏ chừng trăm trượng dài đến vài trượng nặng đến vài chục vạn cân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, rơi thẳng xuống đầu của lão.

Do chuyện đột ngột, Tuyết Ẩn Cuồng Đao bị dọa cho nhảy dựng lên, một đao chém ra thuận thế chuyển đi chém thẳng lên đầu.

Như vậy, Thiên Lân bay vút lên cao, đến trên đỉnh đầu của hẻm núi băng, hai tay múa lên, vô số băng tuyết theo sự khống chế Băng Thần quyết của hắn từ bốn phương tám hướng ập đến, chớp mắt đã phủ đầy cả hẻm núi băng.

Sau đó, Thiên Lân hai tay giang ra, toàn thân ánh trắng rực rỡ, khí cực lạnh tác dụng lên không trung của hẻm núi băng đã bị lấp đầy hình thành một sức mạnh đóng băng vạn vật, ép tầng tầng băng tuyết vốn thoải mái chặt lại, ngưng tụ thành một khối băng khổng lồ hoàn chỉnh, đông cứng Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Hoàn thành những điều này rồi, Thiên Lân bật cười tà mị, tự nói:

- Từ từ thưởng thức, ta không bồi tiếp nữa rồi.

Nói rồi xông thẳng lên trời cao, bay về phía xa xa.

Sau đó, không trung hẻm núi băng lóe lên ánh sáng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hiện ra, vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói:

- Thiên Lân, ngươi cho dù chạy đến chân trời ta cũng phải giết ngươi.

Nói rồi theo khí tức còn lưu lại của Thiên Lân để bay theo phương hướng Thiên Lân biến mất.

Rời khỏi hẻm núi, Thiên Lân vội vàng bay đi, sau khi bay được mấy dặm mới nghĩ đến chuyện thu dấu khí tức, trong lòng hơi hối một chút.

Phương hướng chuyển biến, Thiên Lân lập tức thay đổi hướng bay, phi thân thẳng về phía vùng thâm sâu của Băng Nguyên chỉ để thoát khỏi sự truy kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Rất nhanh, Thiên Lân bay được hai chục dặm, phát hiện phía trước có một tòa núi băng cao tới mây trời, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc vội vàng bay qua liền.

Vốn dĩ, theo Thiên Lân biết được, Băng Nguyên có nhiều núi, nhưng thế núi không cao, núi thật sự cao đến mây trời rất khó thấy ở trên Băng Nguyên.

Lúc này hắn vô tình phát hiện ra ngọn núi này, trong lòng tự nhiên hiếu kỳ, vì thế nhanh chóng tiếp cận.

Nhưng Thiên Lân quên mất một vấn đề, ngọn núi này cao đến mây trời, khó thấy trên Băng Nguyên, tự nhiên sẽ khiến người ta chú ý.

Hắn tới chỗ này, làm sao không bộc lộ thân phận?

Cự ly vài dặm chớp mắt đã qua.

Thiên Lân đến chân ngọn núi, phát hiện núi này hùng vĩ, cứng cỏi cao ngạo, không khỏi thuận thế bay lên thẳng đến đỉnh núi.

Rất nhanh, Thiên Lân xuyên qua tầng mây, thấy được đỉnh núi, bản thân cảm thán ngọn núi này cao quá, đột nhiên một bóng người trắng toát hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Trên đỉnh cao vút, khí lạnh thấu xương. Hoa tuyết như mưa chớp mắt đã ngưng thành băng, hóa thành những hạt băng rơi xuống đỉnh núi, điểm xuyết thêm mấy phần xinh đẹp.

Nghênh gió đứng thẳng, tóc dài tung bay, áo quần trắng như tuyết tỏa sáng hạt băng, trong gió lạnh kêu trầm trầm.

Hình bóng đó động lòng người, yểu điệu như tuyết trắng, nhìn chăm chú về phía chân trời, hệt như một đóa hoa sen băng khảm xuống mặt tuyết, lại như Thất tiên nữ từ trời cao bay xuống mặt đất.

Đứng yên không động đậy, yên lặng thánh khiết, không một chút phân tâm vì thế nhân.

Thiên Lân do vị trí đứng nên chỉ nhìn được hình bên cạnh của bóng tuyết đó, không biết đại khái hình dáng nàng như thế nào.

Nhưng cho dù là như vậy, khí tức lạnh hơn cả tuyết, như ngọc như ngà chấn động thâm sâu lòng của Thiên Lân.

Không hay không biết, Thiên Lân chầm chậm đi đến phía trước mặt người phụ nữ, lúc này mới hoàn toàn nhìn rõ tuyệt thế giai nhân đó.

Vẻ đẹp của nàng rung động thế tục, thuộc về cái đẹp thiểu số gây nên khói lửa không thuộc về nhân gian, khiến tâm hồn người ta chấn động, khiến người thấy mãi mãi không quên được, mất cả hồn vía.

Cái lạnh của nàng thanh tân xuất trần, có một khí tiên linh không nhiễm phàm trần, âm thầm khiến người ta say mê.

Phụ nữ như vậy, Thiên Lân không thể so sánh được, tiên nữ không đủ chất để luận bàn.

Từ đầu đến chân trong suốt long lanh, hệt như một người mỹ nhân bằng ngọc.

Xuất thần mất hồn, hai mắt Thiên Lân thừ ra. Hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua, thế gian lại có người xinh đẹp như vậy, mà còn ở trong vùng Băng Nguyên đầy tuyết trắng.

Theo Thiên Lân thấy được, vẻ đẹp của Tân Nguyệt dĩ nhiên kinh thế hãi tục, vẻ đẹp của Vũ Điệp tươi má t thoát tục, vẻ đẹp của Giang Thanh Tuyết khiến người ta thân thiết, vẻ đẹp của mẫu thân Điệp Mộng thánh khiết cao quý.

Những điều này đều khó mà thấy được, nhưng so với người phụ nữ trước mắt lại là một tầng nấc hoàn toàn khác, một ở trên trời, một ở dưới đất.

Đương nhiên, đây không phải nói là người phụ nữ trước mặt xinh đẹp hơn mấy người Tân Nguyệt ít nhiều, mà người phụ nữ trước mắt có được khí chất thế gian hiếm thấy, như từ trời cao xuống, lại lạnh lùng như ngọc, chỉ có nhìn từ xa mà không thể nắm vào tay được.

Mấy người Tân Nguyệt cũng xinh đẹp, nhưng cái đẹp của họ sinh động, đẹp thực tại, đẹp khiến người ta nhìn được hư thật, đây chính là sự khác biệt của bọn họ.

Lúc này, người phụ nữ đó dường như thấy được Thiên Lân, điềm đạm liếc hắn, mắt như ngọc lóe qua một chút ánh sáng giống như nhìn chăm chú, lại như kinh ngạc mà có vài phần phiền muộn.

Thiên Lân thân thể run rẩy, ánh mắt bắt lấy nhãn thần của người phụ nữ, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy chỉ trong chốc lát nhưng một cảm giác kỳ diệu lại dâng lên trong đầu của Thiên Lân.

Thời khắc đó, một hơi nóng vô cùng chiếm lấy tâm hồn của Thiên Lân.

Hắn có một sự xúc động không biết tên, muốn ôm lấy cô gái trước mắt vào trong lòng, ôm lấy nàng thật chặt, che chở cho nàng và yêu thương nàng.

Cảm giác đó đến rất quái dị, hệt như nước lũ hùng dũng không thể vãn hồi, tràn đầy tâm tư của Thiên Lân.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thiên Lân, đáy mắt người phụ nữ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, dời mắt sang chỗ khác tiếp tục nhìn về phía chân trời.

Thiên Lân thấy vậy, trong lòng đầy phiền muộn, thất vọng sâu sắc tràn đầy trong lòng, khiến hắn không khỏi dời ánh mắt bất đắc dĩ đi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-hau-truyen/chuong-269/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận