Thất Giới Hậu Truyện Chương 1717 – Ý ngoại chuyển cơ (Xoay chuyển bất ngờ) – phần 1

Yên lặng không một tiếng động, gió nhẹ thổi lên. Hoa tuyết thưa thớt như sao xẹt trong màn đêm, thỉnh thoảng lại đập vào trong mắt của mọi người, điểm xuyết thêm cho sự trầm lặng giữa chiến trường. Giữa không trung, Thái Huyền Hỏa Quy chăm chú nhìn mấy người Triệu Ngọc Thanh dưới mặt đất, ánh mắt toát ra cơn tức nhàn nhạt, lửa đỏ quanh người tứ tán, hệt như một đám mây đỏ đang khuếch tán kéo dài khắp cả khu vực. Ở trong hoàn cảnh ác liệt, vẻ mặt Triệu Ngọc Thanh nặng nề, chân nguyên trong cơ thể chớp mắt đã phóng ra ngoài chống lại sức trói buộc không gian của Thái Huyền Hỏa Quy. Ánh lửa lóe lên, tiếng sấm ầm ầm. Triệu Ngọc Thanh lập tức đánh nát dây trói không gian trên người, thoát khỏi tình cảnh không nhúc nhích được.

Chân mày nhướng cao, miệng kêu dài vang tận trời, Triệu Ngọc Thanh hai tay kết ấn trước ngực, thi triển Đằng Long Cửu Biến, toàn thân long khí hội tụ lại, chớp mắt đã diễn hóa thành chín con rồng sáng bắn ra chín phương từ trung tâm là Triệu Ngọc Thanh. Rồng vượt trời đất, khí thế kinh người. Triệu Ngọc Thanh để hóa giải hiểm cảnh của mọi người đã không tiếc cố gắng đánh ra một chiêu, sức mạnh bộc phát cực lớn mạnh mẽ đánh tả tơi khu vực đóng băng do Thái Huyền Hỏa Quy bố trí. Lúc này, chín con rồng bay lượn, hào quang hội tụ. Con rồng ánh sáng chói mắt sau khi phá vỡ khí trường không gian rồi nhanh chóng quay về bên Triệu Ngọc Thanh, tự động chuyển hóa thành chín chùm ánh sáng tiến vào trong cơ thể của Triệu Ngọc Thanh.

Ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt sắc như băng. Triệu Ngọc Thanh sau khi giải trừ được nguy cơ cho mọi người rồi, ánh mắt bất động nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, vẻ mặt toát ra sự kiên định. Khẽ hừ một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy quét mắt qua mọi người, giọng âm lạnh lên tiếng:

- Không tồi, còn mạnh hơn so với những gì ta tưởng trong lòng, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được vận mạng của các ngươi.

Chuyển mình đến bên Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như giận dữ trừng Thái Huyền Hỏa Quy, giọng gay gắt phản bác lại:

- Bây giờ mà kết luận thì còn quá sớm.

Cặp mắt mở to ra, tròng mắt đen ngòm của Thái Huyền Hỏa Quy lập tức đỏ rực lên, vào thời điểm chăm chú nhìn Phương Mộng Như, lập tức bộc phát một luồng sát khí sắc bén, rẻ ngang trời khai mở đất ép thẳng đến đại não thần kinh của Phương Mộng Như.

Sát cơ chớp mắt khó mà phòng ngự, Phương Mộng Như còn chưa kịp hiểu rõ chuyện thế nào, đại não liền trở nên trống rỗng, miệng phun máu tươi, cả người lảo đảo lùi lại phía sau.

Triệu Ngọc Thanh thất kinh, la lên:

- Sư muội …

Một tay đỡ lấy thân thể của Phương Mộng Như, Triệu Ngọc Thanh nhanh chóng truyền vào người bà một lượng chân nguyên, hỗ trợ bà ổn định thương thế. Phỉ Vân thấy tình hình như vậy, chuyển mình đến trước mặt Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như, Long Văn kim địch trong tay hoành ngang trước ngực, cảnh giác để ý đến động tĩnh của Thái Huyền Hỏa Quy. Sở Văn Tân nhìn thấy Phương Mộng Như thụ thương và Triệu Ngọc Thanh đang nóng nảy, vội vàng nói:

- Phương tiền bối, người có bị nặng lắm không? Cốc chủ tiền bối, người sao vậy?

- Sư mội …

Thanh âm dồn dập lo lắng của Băng Tuyết lão nhân vang lên, ông không lo gì đến thân thể bản thân trọng thương, cố gắng tiến lên hỏi han. Lâm Phàm, Tiết Phong, Mã Vũ Đào, Đồ Thiên, Tuyết Nhân ào ào la lên thất thanh, nhưng ai cũng bị thương nên không còn sức tiến lên để tra xét tình hình cụ thể của Phương Mộng Như.

Khẽ thở dài, Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Sư muội bị thương rất nặng, may mà căn cơ của muội ấy vững vàng, đã từng được linh khí của U Mộng lan bồi dưỡng, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng trong thời gian ngắn không còn năng lực hành động.

Băng Tuyết lão nhân bay đến bên cạnh Phương Mộng Như, thấy vẻ mặt bà tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, nhịn không được hỏi lại:

- Đại sư huynh, sư muội …

Thở dài thườn thượt, Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Đại não sư muội bị thụ thương, tạm thời ở tình trạng hôn mê, đệ hãy mang muội ấy xuống trước.

Đưa mắt tiễn hai người lùi lại, Sở Văn Tân vẻ mặt bất an hỏi lại:

- Cốc chủ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?

Triệu Ngọc Thanh quay lại, ánh mắt sắc bén giận dữ nhìn Thái Huyền Hỏa Quy giữa không trung, giọng âm lạnh nói:

- Thực lực của hắn so với năm xưa còn đáng sợ hơn, chuyện này vượt ngoài dự đoán.

Sở Văn Tân vẻ mặt như tro tàn, trong lòng lo lắng nói:

- Nói như vậy, hoàn cảnh của chúng ta càng thêm khó khăn?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm không nói, ánh mắt không định, dường như đang suy xét một số chuyện nào đó.

Lạnh lẽo nhìn mấy người ở dưới chân, Thái Huyền Hỏa Quy tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như những nhân loại yếu ớt này còn chưa đủ để khiến y phải hứng thú. Y đến nơi này chỉ vì cừu hận năm xưa, bởi vì Đằng Long cốc, bởi vì Phi Long đỉnh. Còn đối với mấy người Triệu Ngọc Thanh, Thái Huyền Hỏa Quy dường như hoàn toàn không vội giết chết bọn họ, điểm này rõ ràng vô cùng khác thường, khiến cho người ta khó mà thấy rõ được, ai cũng không hiểu Thái Huyền Hỏa Quy đang chơi trò gì đây.

Ở xa xa nhìn lại Thái Huyền Hỏa Quy, Ứng Thiên Tà và Tây Bắc Cuồng Đao kinh hãi vô cùng, đối với thực lực của người đàn ông trước mặt cảm thấy khiếp sợ. Ứng Thiên Tà và Tây Bắc Cuồng Đao vốn là người tự phụ, có lòng kính sợ với khá nhiều cao thủ trên Băng Nguyên, nhưng so với Thái Huyền Hỏa Quy thì khác hẳn hoàn toàn.

Lúc này, cao thủ Đằng Long cốc đang đối mặt nguy cơ, Ứng Thiên Tà đứng trên lập trường bản thân vốn muốn ra tay hỗ trợ, nhưng hiện nay hắn chỉ có thể từ xa xa nhìn lại, ngay cả Ứng Thiên Cừu bị thương nằm thẳng cẳng cũng không lo đến được.

Tây Bắc Cuồng Đao quan sát tình hình giữa chiến trường, trong lòng ý muốn bỏ đi mãnh liệt, lý trí báo cho bản thân phải rời đi, nhưng một chuyện bất ngờ đã thay đổi quyết định của gã. Té ra, khi Tây Bắc Cuồng Đao đang chuẩn bị âm thầm lùi lại, né tránh trận tai kiếp này, Tà Ảnh thần đao trong tay gã đột nhiên rung nhẹ theo tần suất có quy luật. Khẽ hô một tiếng, Tây Bắc Cuồng Đao quay lại nhìn chăm chú binh khí trong tay, phát hiện thanh chiến đao lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ, thỉnh thoảng xuất hiện một số hình ảnh tàn khuyết, dường như đang thể hiện một hàm nghĩa nào đó. Quan sát cẩn thận, Tây Bắc Cuồng Đao phát hiện thanh chiến đao dường như có phản ứng nào đó với Thái Huyền Hỏa Quy, nhưng cụ thể thế nào thì gã lại không hiểu rõ. Trầm tư giây lát, Tây Bắc Cuồng Đao chọn lựa rời đi, gã không muốn chết vì hiếu kỳ nơi này. Cách đó không xa, Ứng Thiên Tà phát hiện được quyết định của Tây Bắc Cuồng Đao, hắn hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng lại quyết định không đi, muốn nhìn xem kết quả cuối cùng thế nào.

Trầm lặng âm thầm khiến cho người ta cảm thấy áp lực, khi áp lực này tăng đến một mức nhất định sẽ khiến người ta chịu đựng không được.

Trong yên lặng, Tuyết Nhân là người đầu tiên không chịu được áp lực này, lớn tiếng rống lên:

- Con chó đẻ, ngươi thật ra muốn như thế nào?

Câu này chính là hướng thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy, lớn gan phá vỡ yên tĩnh giữa chiến trường, cũng hóa giải tâm tình khẩn trương của mọi người.

Đồ Thiên vẻ mặt ưu tư, khẽ nói:

- Không nên kích động, chọc giận hắn chỉ khiến mọi người bước vào cảnh tuyệt vọng mà thôi.

Tuyết Nhân tính tình thẳng thắn, gào lên:

- Chuyện đến thế này, lẽ nào ngươi còn sợ chết, không dám đối mặt?

Lâm Phàm nghe vậy cau mày quát lên:

- Tuyết Nhân ngậm miệng lại, không được nói lung tung.

Đồ Thiên giận dữ trừng Tuyết Nhân, rất muốn đánh một trận tơi bời với y, nhưng nghĩ đến tính cách của Tuyết Nhân như vậy, ông ta chỉ có thể thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ khổ sở vô cùng.

Mã Vũ Đào khẽ ho vài tiếng, mặt xám như tro tàn, thấp giọng thở dài nói:

- Chuyện đến thế này, nóng nảy cũng vô bổ mà thôi, hay là chúng ta đánh cuộc với vận mệnh, giao tất cả cho trời định.

Đồ Thiên cười khổ đáp:

- Chỉ sợ trời cũng không theo ý người.

Tiết Phong vẻ mặt trầm tĩnh, giọng lạnh lùng bạo liệt đáp:

- Vận mạng ở trong tay, chớ hỏi đến ý trời. Muốn nghĩ đến sinh tồn thì phải trông vào nỗ lực của bản thân mình.

Lâm Phàm tán đồng đáp:

- Tiết Phong nói có lý, vấn đề quan trọng chính là bản thân chúng ta.

Tuyết Nhân không vui, hừ giọng nói:

- Tình hình như hiện tại, chúng ta cũng như con chuột ướt vậy, bị hắn trêu đùa trong lòng bàn tay, căn bản không còn chỗ nào để phản kháng được.

Tiết Phong nói:

- Đó bởi vì chúng ta còn chưa tận hết sức lực.

Thẳng người dậy, Tiết Phong chậm bước đến bên Triệu Ngọc Thanh.

Lâm Phàm thấy tình hình như vậy, cũng đứng dậy, lắc lư tiến lên nắm lấy tay của Tiết Phong, trầm giọng nói:

- Chúng ta cùng đi.

Tiết Phong dừng lại nhìn Lâm Phàm một lúc, mặt toát ra nụ cười mỉm, trịnh trọng gật đầu, kề vai Lâm Phàm tiến lên.

Tuyết Nhân sắc mặt nặng nề, chần chừ một lúc cũng đứng lên, hừ giọng nói:

- Đi thì đi, ta lẽ nào còn sợ ngươi không được?

Đồ Thiên khẽ cau mày, liếc Mã Vũ Đào, khẽ hỏi:

- Tông chủ tiền bối, chúng ta …

Mã Vũ Đào bật cười phức tạp, sắc mặt như hiểu rõ ràng gì đó, khẽ nói:

- Sống chết có số mạng, hà tất phải để ý.

Đồ Thiên nói:

- Nhưng thương thế của tiền bối …

Mã Vũ Đào cố gắng đứng lên, đau thương cười đáp:

- Bị thương hay không cũng không quan trọng, vấn đề là tâm của chúng ta. Chỉ cần hỏi lòng không hổ thẹn, sao phải để ý đến sinh tử làm gì?

Lắc lư chậm bước lên, Mã Vũ Đào cố gắng nén sự đau đớn trên người đi thẳng đến chỗ Triệu Ngọc Thanh.

Đồ Thiên cảm xúc rất sâu sắc, đứng lên đỡ lấy Mã Vũ Đào, cả hai cùng tiến lên. Trong chỗ ẩn núp, Linh Hoa rất mực lo lắng cho an nguy của mọi người, khi nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình kích động không nhịn được nữa, quyết định xuất hiện hỗ trợ mọi người. Tuyết Sơn thánh tăng quan sát vẻ mặt mọi người, đối với thiếu niên dễ kích động như Linh Hoa và Từ Tĩnh thì càng đặc biệt quan sát, khi phát hiện vẻ mặt Linh Hoa có khác thường, lập tức nắm chặt lấy tay nàng, dặn dò:

- Không được ngang nhiên hành sự.

Linh Hoa nóng nảy vô cùng, khóc lóc đáp:

- Con không thể mở to mắt nhìn sư huynh và sư tổ mấy người đó chịu chết, con phải hỗ trợ bọn họ.

Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ không nói, dường như có bí ẩn khó nói ra được.

Từ Tĩnh cũng rất quan tâm đến an nguy của mọi người, đề nghị:

- Thánh tăng, tình hình bây giờ nguy cấp, chúng ta phải lập tức quyết định việc hỗ trợ mấy người sư tổ, không thể ở đây chờ đợi như vậy được.

Tuyết Hồ quan sát vẻ mặt của Tuyết Sơn thánh tăng, êm ái lên tiếng:

- Mọi người không nên ầm ĩ lớn tiếng, thánh tăng làm như vậy tất có nguyên nhân bên trong, chúng ta phải tin tưởng vào thánh tăng.

Linh Hoa kích động nói:

- Đã đến mức khẩn yếu như vậy rồi, có gì còn không thể nói ra được sao?

Băng Thiên nghe vậy cũng thấy lời nói của Linh Hoa hơi có lý, cất tiếng nói:

- Thánh tăng, ông có lo lắng gì thì đừng ngại nói ra cho mọi người cùng nghe đi.

Thấy Băng Thiên cất lời, Tuyết Sơn thánh tăng cũng không tiện từ chối, thở dài đáp:

- Cốc chủ sở dĩ muốn chúng ta ẩn mình như vậy chủ yếu là suy xét đến an nguy của mọi người. Nếu như giờ này chúng ta xuất hiện, ít nhất một phần ba người phải chết ở nơi này, điều này chính là nguyên nhân ta ngăn cản mọi người.

Linh Hoa phản bác lại:

- Cho dù là như vậy, lẽ nào chúng ta mở to mắt nhìn sư huynh và sư tổ đi chết?

Tuyết Sơn thánh tăng khổ sở đáp:

- Có một số chuyện con không thể nào lý giải được, cũng khó mà lĩnh ngộ được. Cốc chủ sở dĩ chọn lựa đối mặt chính là muốn suy xét cho mọi người. Hiện nay tình hình bọn họ tuy có nguy cơ nhưng lại còn có một tia hy vọng, nhưng vấn đề quan trọng không phải ở chúng ta, mà tùy thuộc vào cơ hội. Nếu như chúng ta ngang nhiên xuất hiện, nhìn có vẻ như tăng cường thế lực chống lại, thực tế hoàn toàn ngược lại, càm đẩy bọn họ đi vào hoàn cảnh bất lợi hơn.

Từ Tĩnh ngạc nhiên nói:

- Cơ hội? Cơ hội thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng hờ hững bật cười, sau đó không nói gì thêm, người khác cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục ẩn núp.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-hau-truyen/chuong-508/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận