Thất Giới Truyền Thuyết Chương 479 - Thị phi luận đoạn

Quay đầu nhìn tòa kim điện, tử ảnh nhẹ nhàng nói:

- Ta biết, nhưng chỉ là ta cảm thấy bên trong có điều gì đó khác thường. Có thể ngươi cho rằng hôm nay tinh thần ta hơi lạ, thay đổi so với trước kia. Điều này ta thừa nhận, bởi vì ta cũng cảm thấy điều đó, đồng thời cũng biết được nguyên nhân. Sáng nay, khi trở về từ Hư Vô Huyền Bích, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ngay lúc nãy, trước khi ngươi xuất hiện, ta đã hiểu ra một số sự việc mà ngươi hoàn toàn không biết.

Hừm một tiếng, bạch ảnh nói:

- Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, ta cũng muốn nghe xem chuyện gì đã khiến ngươi thay đổi như vậy. Đây là điều mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra.

Tử Ảnh dùng giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng như đang tường thuật lại một câu chuyện:

- Nếu Thiên Kiếm Khách đến nhân gian là ý của tôn chủ thì ta không có gì để nói, nhưng nếu đó là ý của Lăng Thiên thì ta có thể khẳng định. Thứ nhất là sự ra đi của Thiên Kiếm Khách tuyệt đối không giống như của Hỏa Vân và Tinh Quân, đơn giản tự hủy diệt bản thân như vậy. Điều hắn đem lại có thể sẽ là điều nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay cho Hư Vô Giới.

Bạch ảnh giật mình, quát:

- Tử Chuyết, những lời này ngươi phải nghĩ kĩ rồi hãy nói, nếu tôn chủ mà biết được thì ngươi sẽ gặp rắc rối lớn đó.

Tử ảnh tiếp tục điềm nhiên nói:

- Điều thứ hai, cái chết của Hỏa Vân năm đó không phải là không có nguyên nhân, mà là do hắn đã tìm được Duyên Diệt, sau đó hai người giao đấu với nhau và hắn đã chết trong tay Duyên Diệt.

- Không thể nào, nếu như hắn chết trong tay Duyên Diệt chắc chắn ta phải điều tra ra được một chút gì chứ? Hơn nữa, Hỏa Vân vào Hư Vô Giới sớm hơn Duyên Diệt cả trăm năm, tu vi cao cường, Duyên Diệt muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ. Nếu Duyên Diệt thực sự đã giết hắn, sao hắn không làm sạch sẽ một chút mà vẫn còn để lại thi thể.

- Điều này là do sáng nay ta nhìn thấy ở Hư Vô Huyền Bích, chắc chắn là không sai đâu. Điều ngươi nghi ngờ cũng không khó giải thích. Tu vi của Duyên Diệt như thế nào chúng ta không ai đoán ra chính xác được, bởi vì hắn chỉ ở đây có ba năm. Mặc dù hắn tính tình kiêu ngạo nhưng lại không dễ dàng để lộ khiến cho người khác khó lòng đoán được. Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo của hắn thì sau khi giết người sẽ để lại thi thể, vì hắn rất tự tin, không sợ người khác điều tra ra. Đây là một biểu hiện của sự bá đạo và cuồng ngạo trong hắn. Thực tế cũng đã chứng minh điều này, nhưng Hư Vô Giới Thiên lại không phát hiện ra.

Trầm lặng một lát bạch ảnh đồng tình nói:

- Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng cũng rất có lý. Còn điều gì nữa ngươi cứ nói tiếp.

Tử ảnh tiếp tục:

- Thứ ba, cái chết của Tinh Quân cũng rất kỳ lạ. Hắn không phải chết trong tay nộ lôi như chúng ta nghĩ mà là chết do một loại linh khí hết sức cổ quái. Loại linh khí đó là gì ta cũng đã vô tình biết được.

- Linh khí, điều này tuyệt không thể xảy ra. Trên thế gian này làm gì có loại linh khí nào có thể giết được người đã đắc đạo thành tiên. Rõ là lời nói hàm hồ!

Tử ảnh hoàn toàn không để ý nói tiếp:

- Nếu đối thủ của hắn không cần dùng bất kì loại pháp khí nào cũng đã có thể giết chết Tinh Quân, vậy thì theo ngươi kẻ địch đó dùng linh khí có thể giết chết hắn hay không?

Bạch ảnh ngây người, bị lời nói của tử ảnh làm cho không thể nói gì được. Quả thật nếu đối thủ mạnh hơn Tinh Quân, sau khi giết hắn mới dùng linh khí tạo ra hiện trường giả, điều này cũng rất có thể chứ. Chỉ là liệu có người nào như vậy không? Đáp án khẳng định là có, nhưng liệu có sự trùng hợp như vậy không thì rất khó nói.

Nhìn bạch ảnh im lặng không nói, tử ảnh dường như cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, giọng bình tĩnh nói:

- Ta nói cho ngươi những điều này quả thực chỉ là thứ yếu. Chủ yếu ta muốn nói cho ngươi một chuyện, một chuyện mà chúng ta chưa từng nghĩ tới. Kiếm Vô Trần là đệ tử của Thiên Kiếm Khách, cũng là người đại diện nhân gian mà hắn đã lựa chọn. Chỉ có một điều mà Thiên Kiếm Khách cũng không biết, đó chính là trong linh hồn của Kiếm Vô Trần ẩn chứa một bí mật mà chính bản thân hắn cũng không biết rõ.

Năm đó trước khi Hỏa Vân chết, có một phần nguyên thần đã may mắn chạy thoát, cũng không rõ là Duyên Diệt không để ý tới hay là do hắn không nhẫn tâm. Nói tóm lại, một phần nguyên thần của Hỏa Vân đã thoát được. Sau khi thoát đi, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là quay lại Hư Vô Giới. Chỉ tiếc lúc đó hắn quá yếu ớt, căn bản không thể quay lại Hư Vô Giới Thiên. Vì thế hắn mới dự định phục hồi sức lực trước rồi mới tính chuyện tương lai.

Nhưng điều làm hắn không ngờ tới chính là do vận may của hắn quá kém. Trong lúc đang lang thang ở nhân gian, hắn đã bị một người giải đạo của nhân gian phát hiện và coi hắn như một linh hồn rồi cho vào trong một miếng ngọc bội, sau đó dùng miếng ngọc bội này lừa đảo thiên hạ để kiếm chút tiền mua rượu. Cứ như thế trong chốc lát Hỏa Vân đã qua tay rất nhiều người trong nhân thế trong khoảng hơn hai trăm năm, cuối cùng rơi vào tay cha của Kiếm Vô Trần.

Cha của Kiếm Vô Trần là một thư sinh yếu đuối nghèo khổ vô tình vớ được ngọc bội bèn đeo luôn vào cổ con trai ông ta. Rồi sau đó ông ta và vợ đều rơi vào tay cường đạo mà chết, chỉ còn lại Kiếm Vô Trần được Quân Vô Hối của Thiên Kiếm viện cứu thoát. Từ đó lớn lên ở Thiên Kiếm viện. Luận về nhân phẩm Kiếm Vô Trần quả thật bất phàm nhưng nói về thiên tư thì không hẳn giỏi như chúng ta đã nghĩ. Hắn có thể thuận lợi tu luyện thực ra là do sự giúp đỡ của miếng ngọc bội trên cổ có quan hệ không thể tách rời với Hỏa Vân.

Và cho đến nay sự việc đã xảy ra bao nhiêu năm, nguyên thần của Hỏa Vân đã tiềm nhập vào trong cơ thể hắn, ảnh hưởng đến tính cách và xu hướng phát triển của hắn. Đây chính là nguyên nhân vì sao tính cách của Kiếm Vô Trần luôn luôn dễ xung động, bởi vì Hỏa Vân vốn là người nóng tính lại cộng thêm Thiên Kiếm Khách không biết điều này, đã truyền cho hắn Tử Hoa Thôn Nhật pháp quyết, việc này giống như lửa đổ thêm dầu, càng thêm khủng khiếp.

Nghe hắn tường thuật lại, bạch ảnh liên tục kinh hô mấy lần, biểu hiện rằng chuyện này làm hắn vô cùng ngạc nhiên.

Đợi cho tử ảnh nói xong, bạch ảnh lập tức truy vấn:

- Chuyện này cũng do ngươi nhìn thấy ở Hư Vô Huyền Bích phải không?

Tử ảnh gật đầu nói:

- Đúng vậy, cơ bản là như thế, nhưng bên trong cũng có một số sự việc là do ta suy đoán và phân tích.

Trầm tư trong giây lát, bạch ảnh nói:

- Mặc dù chuyện này nằm ngoài dự đoán nhưng nếu chỉ như vậy thì không có hại gì đối với chúng ta mà ngược lại còn có lợi. Ngươi nên vui vẻ mới phải, vì sao sắc mặt lại nghiêm trọng như vậy? Có chuyện gì sao?

Than nhẹ một tiếng, tử ảnh nhìn bạch ảnh trong giây lát rồi lo lắng nói:

- Có thể nhìn thấy Hỏa Vân mượn thân của Kiếm Vô Trần để tu luyện tiên đạo, đó quả thực là một điều đáng vui mừng. Chỉ có điều ngươi dường như đã quên mất, lần trước Thiên Kiếm Khách truyền tin rằng Lục Vân tinh thông pháp quyết ngũ phái: Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Nho. Hơn nữa, qua chứng thực của Lưu Tinh, Lục Vân quả thực chính là đồ đệ của Duyên Diệt. Như vậy hắn và Kiếm Vô Trần không chỉ là thù hận đơn giản giữa hai người, mà bên trong còn ẩn giấu những thù hận mà bản thân bọn chúng cũng không biết. Vì thế hai người không thể hòa hợp được.

Bạch Ảnh ngây người một lát hỏi:

- Ý của ngươi là mối thù hận giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân không đơn giản như biểu hiện bề ngoài. Giữa bọn chúng còn có một mối hận thù không thể phá giải nổi. Đó là do sự tồn tại của một tiềm thức, hay nói cách khác, mối thù của chúng cũng chính là sự tiếp diễn mỗi thù giữa Duyên Diệt và Hỏa Vân sau hơn hai trăm năm.

Tử Ảnh khẽ gật đầu đồng ý, vẻ mặt kì dị nói: Nguồn truyện: TruyệnYY.com

- Đúng vậy, đó là sự luân hồi, nhưng việc đã xảy ra hơn hai trăm năm, Hỏa Vân liệu có thắng được Duyên Diệt hay không, có lẽ là không thể. Hắn giống như một thần thoại của sự bất bại, cho dù tiếp tục đến đời sau hắn vẫn cô ngạo thiên hạ như vậy.

Bạch Ảnh không cho rằng như vậy, chỉ nghe hắn nói:

- Không thể nói như vậy được. Theo tình hình chúng ta biết, trước mắt Kiếm Vô Trần mặc dù thất bại liên tiếp nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Hơn nữa thân phận của Lục Vân cũng không hề đơn giản, hắn rất có thế là nghịch thiên chi tử trong truyền thuyết. Nếu quả thực đúng như vậy thì việc Kiếm Vô Trần bại dưới tay hắn cũng là điều hết sức bình thường.

"Nghịch thiên chi tử? Sao lại là nghịch thiên đây?" Tự hỏi như vậy, rồi tử ảnh đột nhiên nói:

- Thiên Kiếm Khách ra rồi, xem chừng sự việc đã được giải quyết phần nào.

Nghe vậy bạch ảnh liền quay đầu lại, nhìn thấy một đạo thân ảnh màu tím nhạt từ trong điện bay ra. Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người.

- Tử Chuyết, Bạch Quang hai người đang nói chuyện gì vậy?

Thì ra bạch ảnh chính là Bạch Quang năm xưa, người đã từng quyết đấu với Yêu Hoàng.

- Chẳng có gì, chỉ là nói chuyện phiếm. Trong đó thế nào rồi? Đã có kết quả gì chưa? - Bạch Quang vừa cười vừa hỏi.

Thì ra ở trong Cửu Thiên Hư Vô Giới, ngoài quan hệ trực tiếp với Vô Giới tôn chủ và quan hệ trực hệ ra, thì giữa những người khác hoàn toàn bình đẳng, không phân trước sau. Cái gọi là quan hệ trực hệ chính là chỉ quan hệ như giữa Thiên Kiếm Khách và Lăng Thiên, bọn họ cùng xuất thân từ Thiên Kiếm Viện.

Miễn cưỡng cười một tiếng, Thiên Kiếm Khách trầm giọng nói:

- Tạm thời đã có kết quả ban đầu nhưng không được lý tưởng lắm. Lần này quay lại chủ yếu là để cầu cứu xem làm thế nào mới đối phó được với Địa Âm Tà Linh, chẳng ai ngờ Thiên Sát cũng lại xuất thế rồi. Tôn chủ và thiên tôn của Vân Chi Pháp giới nói, muốn khắc chế Địa Âm Tà Linh cần phải tìm thấy "Thánh Long Phù", còn muốn đối phó với Thiên Sát thì cần phải tìm ra "Thiên Uy Lệnh" đã mất tích từ lâu. Nếu không tìm được hai đồ vật này thì sẽ không thể khắc chế được bọn chúng. Cho dù có được thần khí chí cường Hậu Nghệ thần cung thì thắng bại cũng khó mà dự liệu, bởi vì từ trước tới nay chưa ai thử qua, không biết liệu có thể thành công hay không?

Bạch Quang động viên nói:

- Đừng lo chỉ cần có mục tiêu ắt sẽ tìm được thôi.

Thiên Kiếm Khách không lạc quan lắm:

- Việc này rất khó nói, tôn chủ đã đích thân đến Hư Vô Huyền Bích điều tra một lần, kết quả là ngoài một mảng u ám thì chẳng thấy gì khác, đây là một điềm báo bất thường. Được rồi, ta còn trở về nhân gian trước, để tránh phát sinh những đại sự, như vậy thì không tốt lắm.

Thấy hắn muốn đi Bạch Quang và Tử Chuyết đều chắp tay cáo biệt. Nhưng khi Thiên Kiếm Khách đứng dậy thì Bạch Quang đột nhiên gọi hắn lại hỏi:

- Đợi đã, lần trước ngươi nói Lục Vân là đồ đệ của Duyên Diệt, chuyện này cần phải tiếp tục điều tra làm rõ.

Thiên Kiếm Khách ngây người rồi lắc đầu nói:

- Khi đó do công chúa Khổng Tước của Thiên Chi Đô nhúng tay vào nên ta không tiện hỏi, sau đó lại bận giải quyết chuyện khác nên vẫn chưa kịp điều tra. Hôm nay ngươi đột nhiên nhắc tới chuyện này, có phải là muốn biết Duyên Diệt đang ẩn tàng ở đâu phải không?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-truyen-thuyet/chuong-477/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận