Thất Giới Truyền Thuyết Chương 557 – Tuân vấn ý kiến (Hỏi xin ý kiến)

Thiên Mục Phong nghe liền hiểu rõ ý của nàng, vẻ mặt hơi giận dữ nói:

- Kiếm Vô Trần là cái thá gì, hắn mà dám đụng đến một cọng tóc của Ngạo Tuyết cô nương ta quyết không tha cho hắn.

Thương Nguyệt nghe được lời nói chân thành của hắn, cảm khái nói:

- Ngạo Tuyết có được bằng hữu như huynh thật là đáng quý. Chúng ta bây giờ có nóng giận cũng vô dụng, ta lo nhất là Kiếm Vô Trần có thể kiếm cơ hội gây bất lợi cho Ngạo Tuyết, như vậy chúng ta phải đề phòng như thế nào mới tốt đây? Trước mắt, đó chỉ mới là suy đoán của ta, nhưng trong lòng ta mười phần rõ ràng bất an, gần như có thể khẳng định có chuyện xảy ra nhưng ta không thể khẳng định hoàn toàn chuyện đó là chuyện gì.

Thiên Mục Phong nóng nảy lộ cả ra ngoài, vẻ mặt bất an nói:

- Theo ta nghĩ, Kiếm Vô Trần căn bản là kẻ tiểu nhân. Một khi có được cơ hội, hắn dù thế nào đi nữa tuyệt đối sẽ ra tay làm liền. Bây giờ Hoa Sơn cao thủ nhiều như mây, chúng ta muốn liều mạng xông vào cũng không cách nào làm được. Nếu như âm thầm tiến vào, đến khi mang theo Ngạo Tuyết cô nương đang hôn mê bất tỉnh cũng khó mà thoát khỏi Hoa Sơn. Quan trọng hơn, một khi Kiếm Vô Trần ở tại Hoa Sơn, chúng ta một điểm hy vọng cũng không có, tiến vào chỉ đi chết mà thôi.

Câu cuối của hắn thật sự làm cho Thương Nguyệt kinh ngạc, nhưng nàng không hỏi thêm, chỉ nhíu mày nói:

- Tình hình trước mắt thật sự là không tốt để hành động, nếu không ta cũng không đến đây tìm huynh. Bây giờ, ta nghĩ chỉ còn cách liên hệ với huynh ngay khi cần thiết. Chúng ta chỉ còn cách trông nhờ vào vận khí mà thôi.

Thiên Mục Phong gật đầu nói:

- Tốt, cô nương an tâm chuyện đó, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình. Chỉ có một điểm ta không rõ, cô nương đã biết Kiếm Vô Trần có khả năng gây bất lợi cho Ngạo Tuyết cô nương, tại sao lại không nghĩ đến cách quang minh chính đại mang cô nương ấy rời khỏi Hoa Sơn, thoát khỏi Kiếm Vô Trần? Với thân phận của cô nương, chuyện đó thật là không khó lắm mà.

Thương Nguyệt than thở nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Cách huynh nói ta cũng đã sớm nghĩ tới. Nếu Hoa Sơn chỉ có ta và Ngạo Tuyết, ta đã sớm mang tỷ ấy đi. Nhưng còn có sư phụ, sư bá và đồng môn của Ngạo Tuyết ở đó, ta và tỷ ấy dù có quan hệ mật thiết cũng không thể nói đi là đi được, điều đó phải được mọi người đồng ý. Hơn nữa, ta cũng không tìm ra được chứng cứ rõ ràng chứng minh Kiếm Vô Trần muốn gây bất lợi cho Ngạo Tuyết thì làm sao ta có thể nói được. Ngoài ra, Phượng Hoàng thư viện tuy đã bị hủy diệt, nhưng ta, sư phụ và sư muội vẫn còn ở Hoa Sơn, tự nhận mình là người của Chánh Đạo, làm sao có thể bỏ mặc sư phụ mọi người mà ra đi. Một khi Kiếm Vô Trần có gây bất lợi hay làm điều gì không đúng với Ngạo Tuyết, đến lúc đó ta sẽ có lý do để ra tay, hắn cũng không có lý do bắt bẻ. Hiện tại nếu muốn đối mặt trực tiếp với hắn, thật sự là … ai dà …

Nghe lời than đó, Thiên Mục Phong cũng hiểu rõ khó khăn của nàng, có một số chuyện nếu thẳng thắn đối diện với Kiếm Vô Trần là không tốt. Chỉ còn chờ đến khi Kiếm Vô Trần lòi đuôi chồn ra, lúc đó ra tay cũng chưa quá muộn.

Nghĩ đến đó, Thiên Mục Phong hỏi tiếp:

- Ngoài ra, cô nương cũng không có phương pháp khác sao? Ví như cầu viện bên ngoài?

Thương Nguyệt trầm trọng lắc đầu nói:

- Không được, những phương pháp khác ta cũng đã nghĩ qua nhưng lại sợ phản tác dụng. Trước mắt, ta không cách nào phân thân để rời Hoa Sơn quá xa được vì ta muốn thường xuyên để ý đến tình trạng của Trương Ngạo Tuyết, đề phòng những chuyện bất lợi cho tỷ ấy. Nếu ta có thể đi được thì ta muốn đi báo tin cho Lục Vân để huynh ấy mang Trương Ngạo Tuyết đi là tốt nhất. Nhưng mà cao thủ ở Hoa Sơn nhiều như mây, Kiếm Vô Trần với huynh ấy lại đối địch sinh tử. Vì vậy, nếu huynh ấy đến Hoa Sơn chắc chắn sẽ xảy ra một trường chiến đấu ác liệt, như vậy lại khiến huynh ấy lâm vào vòng nguy hiểm.

Thiên Mục Phong nói:

- Nếu để ta báo tin cho Lục Vân, cô nương thấy thế nào?

Thương Nguyệt ngần ngại một chút rồi lắc đầu nói:

- Cũng không tốt. Thứ nhất là chỉ bất lợi cho Lục Vân, thứ hai Hoa Sơn có thể phát sinh biến hóa bất cứ lúc nào, khi đó huynh đã đi rồi mà ta lại gặp phải tình huống rất nguy cấp tìm huynh không được thì thật là phiền phức lắm.

Thiên Mục Phong phản bác lại:

- Cô nương nghĩ thật ra không đúng rồi, ta muốn báo tin cho Lục Vân hoàn toàn không cần phải đi xa. Chỉ cần ta phao lên chuyện Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương hôn mê ra ngoài, ta tin rằng Lục Vân sẽ nhanh chóng nhận được và chắc chắn đến kịp. Lúc đó, chúng ta trong ứng ngoài hợp có lẽ sẽ có hy vọng.

Trong lòng Thương Nguyệt dao động nhẹ, suy nghĩ ý đó trong giây lát rồi mở miệng nói:

- Cũng tốt, cứ như huynh nói đi, hy vọng có khả năng thành công.

Thiên Mục Phong nghe thấy liền nóng nảy nói:

- Nếu thấy tốt rồi thì làm như thế đi. Cô nương hãy quay về chăm sóc cho Ngạo Tuyết cô nương thật tốt, ta sẽ đi phát tán tin tức liền. Có chuyện gì chúng ta tìm cách liên hệ, đảm bảo việc thông tin cho nhau.

Thương Nguyệt gật đầu nhè nhẹ, hai người lần lượt đi mất.

*****************

Buổi chiều tối, Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách quay về, sắc mặt cả ba rất vui mừng. Rõ ràng chuyến đi trưa nay hoàn toàn mãn nguyện.

Đến đại điện, Diệp Tâm Nghi phái người đi mời Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Kim Cương thánh phật, Tịch Diệt thiền chủ, Thiên Túc đạo trưởng, Chiến Tâm tôn giả bảy người đến bắt đầu thương nghị đại sự.

Trước hết, Diệp Tâm Nghi cất tiếng:

- Trưa nay, ta đi theo Kiếm minh chủ đến nơi huynh ấy đã nói, thấy được ngọn núi thần kỳ đó, bốn phía có kết giới phòng thủ, trên đỉnh linh khí tới trời, thật là quý hiếm trên thế gian. Ngọn núi đó đối với Chánh Đạo liên minh chúng ta mà nói là đất phúc tuyệt đối, còn đối với bách tính thiên hạ thì là hiểm địa sinh tử. Trên đường về, ba người chúng ta cũng đã có thương nghị và quyết định sẽ theo đề nghị của Kiếm minh chủ là dời tổng đàn của Chánh Đạo liên minh về nơi đó, nơi này vẫn giữ nguyên không thay đổi, chỉ chuyển thành phân đà Hoa Sơn. Bây giờ, chúng ta mời quý vị đến là muốn thương nghị về việc phân công nhân sự như thế nào, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến đồng ý hay không của mọi người.

Bảy người được mời đến vừa nghe cảm thấy hết sức kinh ngạc. Mặc dù trước đây Kiếm Vô Trần đã từng đề cập qua nhưng mọi người đối với phân tích của hắn trong lòng cũng chỉ nghĩ hắn bất quá khoa trương lên thôi. Nào ngờ bây giờ lại nghe chuyện đó chính từ Diệp Tâm Nghi, nên không tin không được.

Mọi người nhìn nhau rồi cùng trầm tư suy nghĩ, toàn đại điện trở nên im lặng như tờ.

Giây lát sau, Phong Lôi chân quân ngửng đầu hỏi:

- Minh chủ đã có ý thế nào xin cứ nói trước, đợi mọi người hiểu rõ phương pháp của người rồi cùng nhau bàn luận thêm cũng như phát biểu các ý kiến bất đồng.

Lời vừa nói ra mọi người trong đại điện cùng gật đầu tán thành, ánh mắt tất cả nhìn vào nàng, đợi nàng tiếp tục lên tiếng.

Diệp Tâm Nghi cười bình thản, liếc qua Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần, từ từ nói:

- Thật ra ý ta rất đơn giản, ngọn núi đó có một không hai, chúng ta quyết không cho phép yêu ma quỷ quái chiếm lấy được, cho nên phải cật lực an bài thật nhanh, tránh để đêm dài lắm mộng. Ngày nay thiên hạ hỗn loạn, Địa Âm và Thiên Sát thì không rõ tung tích, chúng ta phải luôn luôn đề phòng. Hơn nữa, còn có Vực chi tam giới là mối họa của nhân gian, Huyền Phong môn cũng gây lo lắng, có thể thấy, chúng ta đang đối mặt với những địch nhân mười phần mạnh mẽ nên cần thương nghị cẩn thận và an bài chu đáo. Ta đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, điều quan trọng trước mắt là chúng ta cần nhanh chân chiếm lấy trước ngọn núi thần kỳ đó để dùng làm căn cứ. Trước tiên, xây dựng phòng ngự kiên cố, biến nơi đó thành cơ sở vững chắc, rồi mới quay lại tiêu diệt các thế lực tà ác trên nhân gian. Muốn làm được chuyện này, chúng ta phải mang phần lớn nhân sự cật lực di chuyển đến nơi đó, có như thế mới đủ sức chiếm giữ và phòng ngự nơi đó. Tuy nhiên, nhân sự của chúng ta hiện nay có giới hạn, không ít đệ tử cũng đã được phát đi các nơi, lực lượng nòng cốt trong số các cao thủ còn lại của liên minh cũng đều ở trong đây. Vì vậy, nói về việc phân công nhân sự, thật ra hết sức đơn giản, chỉ cần quý vị ngồi đây an bày là được. Ý của ta chính là muốn đem phần lớn nhân sự đang ngồi ở đây đi đến nơi đó, chỉ lưu lại một phần nhỏ để phòng thủ thôi. Nhưng cụ thể ai ở lại đây cần có ý kiến của quý vị.

Hiểu rõ ý của nàng rồi, mọi người chỉ gật đầu nhè nhẹ, không một ai mở miệng, rõ ràng là không đảm bảo chắc chắn được.

Lúc đó, Kiếm Vô Trần nói:

- Theo tình huống trước mắt ở Hoa Sơn mà nói, những người trong Lục viện chỉ có Liễu Tinh Hồn, Tất Thiên, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Ngọc Vô Song cùng với bảy người Dịch viên, cộng lại chỉ được mười hai người. Trong số mười hai người đó thì Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương hôn mê, Lâm Vân Phong thì bị trọng thương không ngồi dậy nổi, cả hai đều cần người chiếu cố. Như vậy, có thể sử dụng được cũng không tới một nửa, thêm mười người chúng ta cộng lại cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu người. Vì vậy việc phân công nhân sự như thế nào chính là chuyện chính yếu chúng ta cần thương nghị.

Nghe vậy, Thái Phượng tiên tử nói:

- Ý của Kiếm minh chủ chúng ta cũng đã hiểu rõ, ta muốn hỏi một điều thôi, đó là các người đã tính lưu ai lại để chủ trì đại cục chưa?

Kiếm Vô Trần cười cười, sắc mặt có phần tự hào nói:

- Về điều đó ta đã nghĩ cẩn thận rồi, bởi vì ngọn núi thần kỳ đó có khả năng xây dựng tổng đàn, lại chính là vị trí chủ yếu nên dĩ nhiên là do Diệp minh chủ lãnh đạo di dời, sư tổ của ta phụ trách sự việc quan trọng. Đối với những việc còn lại ở đây, ý ta muốn tự mình ở lại tạm thời quản lý, đợi bên đó đã bố trí thỏa đáng thì ta lại đi qua đó, những chuyện ở đây sẽ giao lại toàn bộ cho người chưởng quản trong số các vị.

Nghe rõ ý tứ của hắn, Thái Phượng tiên tử nói:

- Đã như vậy thì chúng ta nên bắt đầu đi. Trước tiên mọi người chúng ta ở đây bắt đầu từng người từng người thảo luận. Đầu tiên, để ta nói, đi ở cũng không thành vấn đề, cứ theo như minh chủ tính toán, ta không phản đối gì cả.

Phong Lôi chân quân ngồi đối diện thấy thế cũng mở miệng nói:

- Ta cũng không có ý kiến, mọi chuyện để các người an bày.

Như vậy, trong đại điện chỉ còn bốn cao thủ của tam phái và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa mà thôi. Cả năm nhìn nhau, từng người một lắc đầu không nói cho thấy không có ý kiến gì.

Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần cùng với Thiên Kiếm Khách nhìn nhau, mở miệng nói:

- Như vậy quý vị đều không có ý kiến về việc lưu lại đây cũng như di chuyển tổng đàn, nên ta sẽ trực tiếp nói những điều nghĩ trong lòng ra, hy vọng mọi người hiểu được tình trạng thế nào. Trước tiên, ta sẽ mang đại bộ phận lực lượng cật lực di chuyển tổng đàn, một mặt xây dựng phòng ngự, một mặt đề phòng có yêu ma đến xâm phạm. Kế tiếp, Kiếm Vô Trần tạm lưu lại quản lý nơi này, đợi việc di chuyển toàn bộ đã hoàn thành xong, huynh ấy sẽ quay về tổng đàn, giao phân đàn này lại cho người được chỉ định quản lý. Cuối cùng, đối với các cao thủ được phái đi, chúng ta tạm thời chưa cho họ biết chuyện di dời tổng đàn. Nếu có tin tức gì cũng có thể trực tiếp phản hồi, như vậy bộ phận này tạm thời bố trí ở bên phân đà. An bày cụ thể thế nào, ta cũng đã có nghĩ qua, sư thúc và tiên tử theo ta di chuyển, Phong Lôi chân quân tiền bối ở lại, còn bốn vị tiền bối tam phái, ba người sẽ đi qua tổng đàn, còn một người ở lại đây. Người nào ở lại, ta nghĩ các vị tự mình tính toán và có ý kiến. Còn về việc phân phối môn hạ Lục viện như thế nào, chúng ta sau này hãy bàn lại. Bây giờ, ta muốn hỏi một chuyện, bốn vị tiền bối tam phái trong lòng thấy như thế nào?

Bốn vị nghe thấy thần sắc vẫn bình tĩnh, nhìn tới nhìn lui, không ai trả lời lại.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-truyen-thuyet/chuong-553/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận