Sắc mặt Lâm Vân Phong thoáng đổi, nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói:
- Đừng lỗ mãng, muội ngang nhiên xông vào như vậy chỉ tự chuốc lấy khổ sở mà thôi. Trước mắt, muội đã tiêu hao chân nguyên rất nhiều, mà thương thế của huynh lại quá nặng, ngay cả ba phần thực lực cũng phát huy không được, chúng ta cần phải cẩn thận hành sự.
Hứa Khiết ánh mắt nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
- Vân Phong, ở đây thật sự có điều cổ quái như huynh đã nói sao?
Lâm Vân Phong cười khổ, nhẹ đáp:
- Muội nếu như không tin lời huynh, thì có thể cầm lấy một hòn đá, dùng lực ném lên không xem thử.
Hứa Khiết nghe thấy cũng không hỏi nhiều, nghiêng mình nhặt lấy một hòn đá chừng hai thốn, thuận tay ném lên không trung.
Mục quang theo dõi sự di động của hòn đá trên không, Hứa Khiết cùng Lâm Vân Phong phát hiện, ngay khi hòn đá này rời khỏi mặt đất ước chừng một trăm năm mươi trượng đột nhiên phát nổ, cả hòn đá hóa thành bụi phấn tan biến trong gió.
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hứa Khiết hoảng sợ nói:
- Thật là tà môn, làm sao có thể như vậy chứ? Muội không hề phát hiện có ngoại lực nào tác dụng lên hòn đá, nó như thế nào có thể tự phát nổ như vậy?
Lâm Vân Phong thần sắc trầm mặc, nhìn lên tầng không xa xa, khẽ thì thào:
- Đúng như những gì huynh đoán, chỉ là ngọn núi này có bí mật gì, vì sao cần phải có Tứ Tượng thủ giữ?
Hứa Khiết không nghe hồi đáp, liền chuyển ánh mắt nhìn mặt Lâm Vân Phong, thấy thần tình gã khác lạ, không nhịn được vội lo lắng hỏi:
- Vân Phong huynh thế nào rồi, sao trông huynh có vẻ lạ vậy?
Ồ lên một tiếng, Lâm Vân Phong tỉnh lại, lúng túng đáp:
- Không có gì, huynh chỉ là đang suy nghĩ về việc này thôi.
Hứa Khiết nghiêng đầu nhìn gã, hỏi lại:
- Có phải vậy không?
Lâm Vân Phong cười ha hả, kéo tay Hứa Khiết nói:
- Đương nhiên là vậy, lẽ nào huynh lại lừa gạt muội chứ? Được rồi, hiện tại chúng ta đang ở trong hoàn cảnh không rõ, tạm thời đừng nói về những chuyện đó nữa, hay là chúng ta bàn luận tình thế trước mắt đi.
Hứa Khiết bình thản gật đầu, nhẹ đáp: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Cũng tốt, đừng nói đến những việc khác, huynh hãy nói biện pháp của huynh đi. Huynh nghĩ rằng hiện tại chúng ta phải làm gì mới là tốt nhất?
Lâm Vân Phong khẽ nhíu mày, kéo Hứa Khiết đi một vòng quanh ngọn núi, chỉ về bốn ngọn núi bốn phía nói:
- Đông là Thanh Long, Tây là Bạch Hổ, Nam là Chu Tước, Bắc là Huyền Vũ, đây là phân bố theo phương vị Tứ Tượng. Tại nơi đây, bốn ngọn núi này là đại biểu cho chúng. Mà trước mắt, chúng ta cần phân biệt ngọn nào là Chu Tước, ngọn nào là Huyền Vũ, cần phải chiếu theo phương vị mặt trời mọc mới đoán định được. Chỉ có nắm vững chuẩn xác lai lịch của bọn chúng, chúng ta mới có thể tiến đến việc tìm hiểu được sự ảo diệu bên trong.
Hứa Khiết nghe như lạc vào mây mù, không hiểu hỏi:
- Vân Phong, huynh nói điều đó với muội, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Lâm Vân Phong lặng đi, sau đó liền phản ứng lại, giải thích:
- Huynh quên mất phải giải thích cho muội. Bây giờ trước mặt chúng ta có hai chọn lựa, một là rời đi, còn lại là thâm nhập vào bên trong. Nói về việc rời đi, theo tình trạng trước mắt của chúng ta, dù cho là chúng ta có thể khôi phục được chân nguyên đã tiêu hao, đa phần không thoát ra được, huống chi như huynh lúc này. Vì vậy huynh quyết định sẽ chọn cách thứ hai.
Hứa Khiết thần sắc hơi biến đổi, ưu tư hỏi:
- Ý huynh nói là chúng ta không có hi vọng thoát ra chăng, vì vậy huynh định cải biến sách lược, đặt cược vào vận khí?
Nhè nhẹ gật đầu, Lâm Vân Phong nói:
- Muội nói không sai, đúng là huynh có ý như vậy. Ngoài những chuyện trước mắt ra, huynh còn có một suy đoán, hi vọng có thể chứng minh là thật.
Hứa Khiết nhãn thần hơi biến đổi, trầm ngâm nói:
- Huynh là nói về truyền thuyết kia chăng?
Lâm Vân Phong thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, chính là truyền thuyết đó. Theo lời sư phụ (Huyền Quỷ), vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" nhất định ẩn tàng huyền cơ, có thể đó là một loại bảo vật, cũng có thể là một kho báu nào đó, tóm lại địa thế Tứ Tượng thủ hộ không thể vô cớ xuất hiện như vậy.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Cho là những lời của sư phụ huynh là thật, truyền thuyết thật sự có những chuyện kỳ lạ. Nhưng cái gì có thể ẩn tàng ở đây chứ? Hơn nữa, huynh lại khẳng định đã hàng thiên niên kỉ, vật ẩn tàng ở đây chưa từng bị người phát hiện hay lấy đi?
Lâm Vân Phong ngây người, trầm mặc một lúc, trầm giọng đáp:
- Huynh nghĩ điều đó không có khả năng đâu, phòng ngự nơi này vẫn còn hoàn hảo không chút hư tổn. Nếu đúng như những gì muội nói, vật đó đã bị người khác phát hiện hoặc lấy đi, thì vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" hẳn phải bị phá hủy, chúng ta hiện thời cũng không bị vây khốn tại đây.
Suy nghĩ cẩn thận thấy lời Lâm Vân Phong cũng đúng, Hứa Khiết cũng không còn truy vấn nữa, chuyển sang vấn đề khác nói:
- Nếu huynh đã nhận định vật đó còn ở đây, vậy huynh có kế hoạch gì, chúng ta bây giờ nên làm thế nào để lấy?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc, trầm giọng đáp:
- Vật này là cái gì huynh cũng không rõ, nhưng huynh có thể khẳng định con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng. Vì vậy trước khi hành động, muội nhất thiết phải điều tiết cơ thể đến trạng thái tốt nhất, khi đó mới có thể dễ dàng thuận lợi ứng phó với những biến cố liên tiếp có thể xảy ra. Còn huynh, do thương thế quá nặng, lúc này có muốn khôi phục cũng không có đủ thời gian, vì vậy tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào muội rồi.
Hứa Khiết gật đầu đáp:
- Huynh cứ yên tâm, muội sẽ để tâm cẩn thận, nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt. Chỉ có điều muội nghĩ, chúng ta có phải bắt buộc mạo hiểm vậy không?
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Muội đừng thấy mọi sự yên bình thanh tĩnh như vậy, trên thực tế nguy hiểm mọi lúc đều ẩn tàng bên cạnh chúng ta. Cho dù chúng ta bất động, cuối cùng cũng không thể thoát được.
Hứa Khiết biện bác:
- Nói như vậy, trước hết muội có lẽ phải điều trị thương thế của huynh cho tốt, sau đó chúng ta cùng nhau đối phó, cũng tốt hơn hiện tại.
Lâm Vân Phong cười nhẹ đáp:
- Đừng nói những lời ngốc thế, với thương thế của huynh trừ khi có kì tích xuất hiện, trong vòng vài ngày cũng không thể tốt hơn được. Lại nói chúng ta mấy ngày không ăn uống gì, đối với cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng chúng ta không thể mãi mãi lưu lại ở đây được.
Nghe những lời này Hứa Khiết thở dài, u oán nói:
- Nếu kiếp này thật sự lưu tại nơi này, sống cuộc đời vô ưu vô tư, điều đó cũng chẳng phải là hạnh phúc sao. Chỉ đáng tiếc … a …
Nói rồi ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu vận công điều tức khôi phục chân nguyên đã tiêu hao. Lâm Vân Phong yên lặng đứng một bên, trầm mặc nhìn nàng, thần sắc có chút phức tạp.
Một lúc sau, Lâm Vân Phong thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán hoàn cảnh xung quanh, lâu lâu lại ngước nhìn bầu trời, phân tích phương hướng của Tứ Tượng. Thông qua đối chiếu, Lâm Vân Phong nhanh chóng xác định chuẩn xác phương hướng Đông Tây Nam Bắc, trong lòng suy nghĩ những điều có liên quan đến truyền thuyết của Tứ Tượng.
Theo hiểu biết của Lâm Vân Phong, Tứ Tượng đích thực mang nhiều nghĩa. Ngoại trừ chỉ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ra, theo Đạo gia còn được đại biểu cho Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm, và còn rất nhiều truyền thuyết nữa. Ngay như địa hình trước mắt thuộc về loại nào thì gã còn phải xem xét.
Đứng yên trên ngọn núi cô độc, Lâm Vân Phong chìm vào trạng thái trầm mặc, trong lòng tập trung nghĩ về Tứ Tượng trước mắt là ám chỉ cái gì. Phía sau, Hứa Khiết đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Vân Phong, muội đã hoàn toàn khôi phục, huynh đang làm gì vậy?
Nghe thấy giật mình, Lâm Vân Phong tỉnh táo trở lại, nhìn Hứa Khiết đến gần, điềm nhiên đáp:
- Không có gì, huynh chỉ một mình đứng yên ở đây. Hiện tại muội nếu đã hoàn toàn hồi phục chân nguyên, vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Hứa Khiết nghe xong cười một tiếng, kéo lấy tay gã đáp:
- Tốt, bắt đầu thôi, bước đầu tiên chúng ta phải làm gì?
Lâm Vân Phong thấy thần thái tràn đầy tự tin của nàng, không khỏi cười cười, nhẹ đáp:
- Huynh vừa mới suy nghĩ một lượt, bí mật hẳn phải ẩn giấu ở trên ngọn núi này. Trước mắt chúng ta phải cẩn thận dò xét ngọn núi này. Để cho an toàn, chúng ta trước tiên tìm kiếm trên bề mặt ngọn núi, cố gắng tránh tiếp xúc cấm chế trong nó.
- Tốt a, mọi chuyện cứ theo huynh, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong buông tay Lâm Vân Phong ra, nhanh chân đi đến ven đỉnh núi, từng bước từng bước đi xuống, mục quang lưu ý bốn phía. Nhìn bóng lưng Hứa Khiết, Lâm Vân Phong khẽ dặn một tiếng cẩn thận, sau đó vội vàng đi theo phía sau nàng, duy trì khoảng cách vài trượng, cẩn thận tra xét ngọn núi.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết tay cầm chặt trường kiếm, theo con đường núi cao vút từ từ đi xuống, thi triển Địa Thám thức để dò xét. Cả hai người đều không phải là người tầm thường, nên dù ngọn núi này khá nguy hiểm, cũng không gây được khó khăn, hai người rất nhanh tra xét phần lớn địa phương này.
Dừng lại, Hứa Khiết liếc nhìn Lâm Vân Phong, hỏi lại:
- Vân Phong, huynh có mệt không, hay là huynh trước hãy nghĩ ngơi một lát, mọi việc ở đây hãy giao cho muội.
Lâm Vân Phong cười đáp:
- Huynh có thể nói là cao thủ trong hàng đệ tử của Dịch viên, muội đừng xem thường huynh chứ.
Hứa Khiến lặng đi, sau đó cười mắng:
- Được như huynh nói, huynh mà tính cao thủ gì, tối đa cũng chỉ là hàng nhị lưu thôi.
Lâm Vân Phong nhìn nàng bị mình chọc cười, cũng không giải thích, chỉ cười ha hả, gia tăng tốc độ tìm kiếm.
Ngọn núi đơn độc cao ước chừng trăm trượng, chu vi diện tích không dưới vài dặm, có một mặt dốc thẳng đứng không cách nào tiếp cận, còn lại ba mặt kia chỉ hơi dốc mà thôi. Lúc này, Lâm Vân Phong cùng Hứa Khiết đã tra xét qua ba mặt hơi dốc này, cũng không có phát hiện gì, chỉ còn phía dốc đứng là chưa tìm kiếm mà thôi.
Đứng trên đỉnh núi, Hứa Khiết nhìn xuống phía dưới, khẽ cau mày:
- Vách đứng này có điều gì đó thật kì quái, luôn làm cho muội có cảm giác khiếp hãi, cũng không biết tại sao lại như vậy?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Huynh cũng có cảm giác này, vì vậy huynh nghĩ vật chúng ta muốn tìm chắc ở phía này. Chỉ là trong đó có nhiều hung hiểm, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, cần phải hết sức thận trọng.
Quay đầu lại, Hứa Khiết nhìn khuôn mặt gã đầy vẻ mê hoặc, nhẹ đáp:
- Đừng nghĩ nhiều, mọi việc cứ giao cho muội.
Lâm Vân Phong lưỡng lự nói:
- Nhưng …
Hứa Khiết cười dịu dàng đáp:
- Không cần nói nữa, muội hiểu ý của huynh rồi. Hiện tại huynh còn mang thương thế, việc này tự nhiên phải để cho muội. Đợi sau khi huynh hồi phục, muội sẽ không tranh với huynh đâu.
Lâm Vân Phong tràn đầy cảm động, nhẹ đáp:
- Cẩn thận, có gì bất thường lập tức quay lại.
Hứa Khiết cười tràn đầy tự tin, yêu kiều đáp:
- An tâm đi, muội đi đây.
Nói xong phi thân xuống, theo dốc núi từ từ hạ xuống, ánh mắt lưu ý bốn phía.
Trên đỉnh núi, ý thức Lâm Vân Phong bám chặt theo thân ảnh Hứa Khiết, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Đối với hành động lần này, trong lòng gã cảm thấy có dấu hiệu không tốt, khiến tinh thần gã càng tập trung cao độ.
Giữa không trung, Hứa Khiết đã hạ xuống khoảng cách trăm trượng, mọi việc đều bình thường, cũng không có bất kì một phát hiện nào, điều này cũng làm cho nàng thư thả an tâm phần nào. Nhưng khi nàng hạ xuống đến cự ly khoảng một trăm hai mươi trượng, thân thể đang bình ổn đột nhiên chấn động mạnh, cả người mất thăng bằng, kinh hô một tiếng, sau đó không biết vì sao rơi xuống.
Bên vách núi, Lâm Vân Phong thần sắc biến hẳn, vội vàng gọi:
- Hứa Khiết, muội thế nào rồi, nhanh hồi đáp huynh!
Không một lời hồi đáp, Hứa Khiết hoàn toàn biến mất, Lâm Vân Phong như bị trúng tà bất ngờ, không động đậy được, miệng cũng không thể mở ra được.