Thất Giới Truyền Thuyết Chương 994 – Tử Thần lai tập

Sáu người còn lại tình huống tốt hơn, ai nấy đều bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng không bị lôi điện đánh trúng.

Ánh mắt để ý hai người bị thương, Trần Ngọc Loan lớn tiếng nói:

- Cẩn thận, nhanh chóng phòng ngự.

Luồng sáng lại chớp lên, chùm tia chớp thứ hai lại đến, lưới điện càng thêm dày đặc, khí thế càng thêm đáng sợ, phảng phất như tiếng gọi của Tử Thần vang lên giữa không trung.

Đang trong nguy hiểm, Phật Thánh Đạo Tiên quát lên:

- Đây không phải tia chớp bình thường, có chút giống với Lôi Thần quyết mà Lục Vân tu luyện.

Dương Thiên nghe vậy, lớn tiếng hỏi:

- Lôi Thần quyết chính là bí ẩn bất truyền của Dịch viên, cả thiên hạ ngoại trừ Lục Vân không ai luyện thành, sao lại xuất hiện tại đây?

Phật Thánh Đạo Tiên vừa tăng cường phòng ngự, vừa nói:

- Ta cũng không biết, dù sao mọi người phải cẩn thận, cần nhanh chóng thoát khỏi khu vực này, nếu không đối chúng ta cực kì bất lợi.

Lưu Tinh nói:

- Trước mắt muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là minh chủ thi triển Thiên Hậu linh, dùng lực lượng thần thánh của nó phá vỡ mây đen trên đỉnh đầu. Thứ hai, Thiên Mục Phong thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, dùng ánh Phật quang rực rỡ tịnh hóa tà khí xung quanh.

Nghe vậy, Trần Ngọc Loan nói:

- Tốt, ta lập tức bắt đầu.

Thiên Mục Phong nói:

- Ta cũng đến, chúng ta cùng lúc thi triển, sớm thoát khỏi hạn chế.

Trong cơn mưa, tia chớp dày đặc, tiếng sấm điếc tai, mang theo khí chí dương chí cương thế gian, liên miên không ngừng hướng mặt đất đánh xuống.

Trong sơn cốc, đá vụn như mưa, đại điện của Trừ Ma liên minh trong cơn mưa gió bị tia chớp đánh trúng, khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất, Tư Đồ Thần Phong cùng Khiếu Thiên nhanh chóng né tránh, hai người thân thụ trọng thương, nhưng không cách nào nghỉ ngơi, tình huống hết sức nguy kịch.

Giữa không trung, Trần Ngọc Loan sắc mặt ngưng trọng, quanh thân hào quang màu tím vờn quanh, một luồng thánh khí uy nghiêm từ trên người nàng bộc phát, lập tức trải rộng khắp nơi.

Bên hông, tiếng chuông đinh tai, vố số phù chú ánh sáng xoay quanh nàng, theo sự xoay chuyển của Thiên Hậu linh mà dâng lên, nháy mắt liền dừng ở trên đầu nàng, miệng hướng phía chân trời.

Hét lớn một tiếng, Trần Ngọc Loan toàn thân chân nguyên nhanh chóng gia tăng, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến điểm giới hạn, hội tụ tại trên Thiên Hậu linh, bộc phát hào quang hơn cả mặt trời.

Thời khắc này, Trần Ngọc Loan tựa như nữ thần, quanh thân hào quang màu tím lưu chuyển, tản mát ra một luồng khí chất siêu phàm thoát tục.

Trên đỉnh đầu, Thiên Hậu linh kịch liệt chấn động, nhanh chóng xoay tròn, phát ra một bó hào quang màu tím, cũng cùng tia chớp từ trời giáng xuống đối chọi, cuối cùng chấn vỡ tia chớp, bắn vào bên trong mây đen.

Bên này, tình hình Thiên Mục Phong lại khác hẳn. Khi hắn thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, quanh thân ánh vàng kim rực rỡ, vô số phù chú ánh sáng nhà Phật bay ra bốn bề, hình thành một kết giới Phật pháp quanh người hắn.

Kết giới này có chút thần kì, trên bề mặt phân bố tám hình Phật vàng kim, hiển thị hình thái khác nhau, tùy theo sự thúc động chân nguyên trong cơ thể Thiên Mục Phong, phát ra tám luồng ánh sáng thần thánh Phật pháp, hội tụ trên Nhiên Đăng Phật Ấn ở đỉnh đầu hắn khiến nó bộc phát ra hào quang chói mắt, tựa như ánh Phật rọi chiếu.

Phản kích của hai người cùng lúc triển khai, hào quang màu tím thần thánh, ánh Phật sắc kim rọi chiếu, ánh xạ lẫn vào nhau, cùng mây đen trên bầu trời hình thành đối lập rõ rệt.

Giữa không trung, tia chớp như kiếm, tiếng sấm dày đặc, khi gặp phải cột sáng tím cùng ánh Phật sắc kim thì dòng khí ở giữa bắt đầu khởi động, cuồng phong hội tụ, dùng phương thức mạnh mẽ va chạm, triển khai đối kích.

Quá trình này vẫn tiếp tục, Trần Ngọc Loan cùng Thiên Mục Phong toàn lực đối kháng, trải qua một lúc lâu, mỗi người đều thụ trọng thương, cuối cùng đánh vỡ mây đen.

Bầu trời, bỗng chốc quang đãng, mưa to cũng đột nhiên dừng lại, cả quá trình tựa như thiên tai phủ xuống, không để người ta nắm bắt được chút không khí khác thường nào.

Thu hồi thần khí, Trần Ngọc Loan thở dài một hơi, nghi hoặc nói:

- Kì quái, vì sao không thấy địch nhân?

Phật Thánh Đạo Tiên sắc mặt nghiêm trọng, nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhíu mày nói:

- Cảm giác rất quỷ dị, nguy hiểm nọ hoàn toàn chưa qua đi. Tựa hồ trước đó chỉ là một tín hiệu bắt đầu mà thôi.

- Tín hiệu bắt đầu? Công kích đáng sợ như thế nếu chỉ là bắt đầu, vậy địch nhân đó tất nhiên có lai lịch kinh thiên động địa.

Kinh hãi nhìn bầu trời, trên gương mặt cao ngạo của Bắc Phong lộ ra vẻ lo lắng.

Thở dài u oán, Trần Ngọc Loan nói:

- Mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều, phải thừa cơ điều chỉnh thân thể một chút.

Nói xong xoay người, đến xem Tư Đồ Thần Phong cũng Khiếu Thiên đang bị thương.

Lưu Tinh nhìn về chân trời, nhẹ giọng nói:

- Lão quái, ngươi đoán địch nhân đến từ đâu?

Phật Thánh Đạo Tiên chần chờ nói:

- Điều này khó nói, cảm giác địch nhân này trong tà có chánh, khí tức rất kì lạ, không cách nào tra rõ.

Bật cười khổ sở, Lưu Tinh không nói nhiều lời, ánh mắt nhìn qua những người khác.

Chỉ chốc lát, mọi người hội tụ một chỗ, Trần Ngọc Loan nói:

- Lần này địch nhân của chúng ta rất đáng sợ, hi vọng mọi người kiên định niềm tin, đồng tâm hiệp lực, cộng…

Không Linh điểu hót lên một tiếng bên tai mọi người.

Trần Ngọc Loan nghe thấy cả kinh, gấp giọng nói:

- Cẩn thận, có khí tà ác đến…

- Mau xem, mây đen trên bầu trời lại hiện ra.

Kinh ngạc nhìn trên đỉnh đầu, Dương Thiên lớn tiếng nhắc nhở.

Mọt người vừa tản ra vừa bố trí phòng ngự, đồng thời ngẩng đầu nhìn chân trời.

Trên bầu trời cao thẳm, một đám mây đen đang tiến tới, trong nháy mắt tựu bao phủ phương viên hơn mười dặm, khiến cho chung quanh Phục Long cốc lại rơi vào hắc ám.

Đồng thời, một luồng khí tức tử vong ép đến, cùng với nó là từng trận âm phong, gây cho người ta một loại cảm giác như đang ở địa ngục.

- Toàn lực phòng ngự, mỗi người đều tự cẩn thận.

Trong tiếng thét dài, Trần Ngọc Loan phi thân lên, không đợi mây đen có hành động, trước tiên phát động công kích, những người còn lại đều cứ vậy tiếp tục.

Lúc này, dưới bầu trời âm u, tám bóng người chớp lóe tung hoành đan xen, đều tự phát ra công kích mạnh mẽ, hướng mây đen bên trên công kích.

Trên mây, đột nhiên vang lên một tiếng rống giận, tựa như sét đánh giữa trời quang, nhất loạt đánh rơi tám người đang tấn công xuống đất.

Sau đó, tia chớp trong đám mây đen tập trung dày đặc, cột sáng như ngàn vạn kiếm ánh sáng mảnh mai, mang theo âm vang "ri ri", trải rộng khắp mọi ngõ ngách, không để cho tám người một cơ hội đào thoát.

Một tiếng ngâm nhẹ, bốn phía tà khí tán đi, Không Linh điểu hóa thân thành mũi tên ánh sáng, bay vào đám mây đen.

Ngay lúc này, trong mây đen chớp nhoáng ánh sáng, tiếng sấm không ngừng chấn rung bên tai, khí thánh linh cùng tà ác hội tụ một thể, tức thì phát sinh một tiếng nổ mạnh, đồng thời làm vỡ nát mây đen.

Trên mây, ánh đỏ chợt lóe, Không Linh điểu bắn ngược trở về, đâm sầm vào trong bùn đất, toàn thân khí tức hỗn loạn, không ngờ bị thương nặng đến không dậy nổi.

Nâng đỡ Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan quan tâm hỏi:

- Hồng Hồng, ngươi có bị nặng lắm không?

Không Linh điểu rên khẽ, thần quang hai mắt tán khai. Vì thế, Trần Ngọc Loan nhanh chóng đưa một luồng chân nguyên vào cơ thể nó, mới giúp cho nó sống lại.

Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan nhìn phía chân trời, chỉ thấy phía trên mây đen đã vỡ vụn là một con rồng đen thật lớn, toàn thân toát ra hơi thở tử vong.

Trên lưng hắc long, một người đàn ông đứng thẳng, quanh thân lôi điện chớp lóe, tròng mắt đỏ như lửa hàm chứa tàn khốc, lạnh lùng cùng cừu hận, hợp với đầu tóc dài màu đỏ tung bay, tựa như Lôi Thần hiển linh.

Thu hồi ánh mắt, Trần Ngọc Loan nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện mọi người vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên ai cũng không nhận ra người này.

Vì vậy, tâm tình nàng rất trầm trọng, nhưng trên mặt lại không một chút biểu hiện, trái lại cố ra vẻ trấn định nói:

- Mọi người bảo trì khoảng cách nhất định, chiếu cố lẫn nhau, trước thử tra xem thực lực của đối phương một chút.

Dương Thiên sắc mặt trầm trọng, thấp giọng nói:

- Địch nhân này cực kì đáng sợ, Mộc Tiêu của ta nói cho ta biết, rồngđen đó là U Minh Ma Long trong truyền thuyết, có sức hủy diệt vạn vật, sức người không có khả năng kháng cự được.

Trần Ngọc Loan nghe vậy, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh bên cạnh liền kinh hô: Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

- U Minh Ma Long? Con này không phải bị Vân Chi Pháp giới phong ấn sao?

Khiếu Thiên than:

- Vân Chi Pháp giới bị Lục Vân diệt rồi, phong ấn của bọn họ tự nhiên cũng mất đi hiệu lực.

Phật Thánh Đạo Tiên nhìn lên đỉnh đầu, sắc mặt kinh biến nói:

- Nghe nói, tại Nam Cương có một truyền thuyết cổ xưa, nếu như có người cưỡi rồng đen đạp mây mà đến, hắn chính là Tử Thần của địa ngục.

- Tử thần? Ông nói là chúng ta hiện tại…

Bất an nhìn Phật Thánh Đạo Tiên, Thiên Mục Phong lo lắng nói.

Trầm trọng gật đầu, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chúng ta đã gặp phải Tử Thần.

Mọi người cả kinh, cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, lập tức cảnh giác nhìn về phía chân trời.

Lúc này, rồng đen khổng lồ phẫn nộ gầm lên một tiếng thật lớn, cuồng phong trong miệng rồng bắn ra, mang theo uy lực rung chuyển trời đất, nhất loạt quét ngang Phục Long cốc, hất bắn toàn bộ tám người Trần Ngọc Loan bay đi.

Kinh hãi xuất hiện trong đáy mắt mọi người. Đối diện động vật khổng lồ đáng sợ như vậy, trong lòng tám người không khỏi nổi lên một cảm giác bất lực.

Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy lớn tiếng nói:

- Tình huống nguy kịch, trước tiên né tránh.

Trần Ngọc Loan nói:

- Không được, nơi đây là căn cứ địa của Trừ Ma liên minh, chúng ta không thể buông bỏ được. Hiện tại các ngươi mỗi người tự cẩn thận, ta đi đối phó người trên lưng Ma Long, xem có thể đuổi hắn đi hay không.

Nói xong thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã đến không trung phía trên Ma Long, căm tức nhìn người đàn ông tóc đỏ toàn thân phát sáng nọ.

Thấy Trần Ngọc Loan cố chấp không đi, Phật Thánh Đạo Tiên nhẹ thở dài một tiếng, lớn giọng nói:

- Mọi người tản ra, chúng ta bố trận chờ đợi, hội tụ lực lượng mọi người, phát động phản kích.

Sáu người theo lời tiến hành, nhanh chóng kết thành trận pháp Thất Tinh, sau đó đồng thời phát động công kích.

Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời âm u, Thất Tinh trận lấp loáng, phát ra các sắc hào quang liên miên không ngừng, tổ hợp thành một luồng sáng kỳ lạ rực rỡ.

Đối diện công kích của bảy đại cao thủ, U Minh Ma Long không chút để ý, quanh thân hào quang màu đen lưu chuyển, dễ dàng tránh thoát thế công của bảy người.

Sau đó, trảo trước của Ma Long đột nhiên đưa ra, một lưỡi đao ánh sáng màu đen hình trảo rồng nghênh gió giãn dài ra, hướng đến trận pháp do bảy người tạo thành phóng tới.

Nhìn thấy tình hình này, Phật Thánh Đạo Tiên hét lớn một tiếng, "Huyền cực liệt từ kim cương quyển" trên cổ tự động bay ra, phát ra ánh vàng kim chói mắt, nhanh chóng lớn thành gấp trăm lần, vừa lúc nghênh đón một kích đó của U Minh Ma Long.

Giữa không trung, ánh ma màu đen cùng ánh phật màu vàng gặp nhau, cả hai kịch liệt va chạm, bộc phát hoa lửa rực sáng liên tục kéo dài.

Giây lát, hoa lửa tán đi, Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển của Phật Thánh Đạo Tiên bị đánh rơi, khôi phục nguyên hình.

Ma Long trảo do U Minh Ma Long phát xuất khí thế lại kém đi, khi gặp phải trận thế do bảy người liên hợp hình thành, có chút dao động vài cái, liền tan biến vô hình.

Một kích không thành, U Minh Ma Long rít gào một tiếng, âm ba mãnh liệt chấn tai như trận trận gió lốc, chấn đắc bảy người đều toàn thân run rẩy, màng hào quang hộ thể cơ hồ bị ép vỡ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/that-gioi-truyen-thuyet/chuong-990/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận