Hắn chỉ nói một nửa, nhìn Bạch Vân Yên, im lặng không nói, có điều nụ cười nhạt mang một ẩn ý khác.
Bạch Vân Yên cho là hắn ngu lắm sao?
Nước trà này đã bị hạ độc, hắn vừa ngửi qua đã thấy rất rõ ràng.
“Chỉ tiếc cái gì? Vẫn kém lửa sao?” Trong mắt Bạch Vân Yên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng biến mất nhanh đến mức suýt nữa thì không nắm bắt kịp. Bất quá hắn coi như vẫn trấn tĩnh, cũng không kinh hoảng, vẫn giả vờ trong sạch như thật.
Phượng Cô chỉ nhẹ nhàng mà nói: “Chỉ tiếc trong trà có trộn thêm thành phần khác, làm mất đi vị đắng ngọt của trà . Mùi hương cũng không còn mê người như cũ .”
“Trộn thêm thành phần khác?” Bạch Vân Yên vẫn trấn định cười cười, nói sạo không chớp mắt: “Thật kỳ quái , trà này là tự tay ta pha -, không có khả năng có tạp chất? Không phải là Phượng gia hoài nghi bên trong có độc đấy chứ?”
Trong lòng Phượng Cô cười thầm, không phải hắn hoài nghi, hắn khẳng định có độc, hơn nữa độc này là một loại độc vô cùng xảo diệu, chỉ kẻ đang bị thương mới trúng độc, nếu trên người không có thương tích thì sẽ không vấn đề gì-.
Vì vậy hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngũ hoàng tử nói thử xem?”
“Nếu Phượng gia không tin, Bổn vương có thể uống trước một chén để chứng minh trong sạch, nếu vẫn không tin, cho là ta đã uống thuốc giải trước, ngươi cũng có thể để nữ tỳ bên cạnh ngươi thử độc, thế đã được chưa?” Bạch Vân Yên cười cười.
Phượng Cô lắc đầu, không nói gì, đưa chén trà lên ngửi thêm lần nữa, sau đó mới chậm rãi phun ra mấy câu: “Nghe nói có một loại độc, chỉ có người đang bị thương mới trúng độc, chỉ cần không có thương tích gì trên người thì uống nhiều đến mấy cũng không có việc gì -.”
Hắn nói xong thì nhướng mày nhìn Bạch Vân Yên với ý chất vấn, rồi sau đó xoay người nhìn tiểu đồng đứng sau Bạch Vân Yên, dường như tên tiểu đồng này luôn một mực đi theo Bạch Vân Yên -: “Ngũ hoàng tử cũng đừng trách Cô quá mức cẩn thận, thật sự là đã bước qua biên giới, trong lòng không khỏi lo lắng, không bằng thế này, ta cho tiểu đồng phía sau ngài một kiếm, đương nhiên, không thương đến chỗ hiểm, sau đó để hắn uống thử một chén trà thì thế nào?”
Phượng Cô nói xong đưa mắt nhìn Bạch Vân Yên, chờ hắn trả lời.
Một hồi lâu sau, Bạch Vân Yên rốt cục ha ha cười một tiếng, rồi sau đó nói thẳng: “Phượng gia cũng không phải nhân vật bình thường, có thể nhận ra trong trà có độc, cũng coi như không uổng công Bổn vương thử một lần. Tốt lắm tốt lắm!”
“Ngũ hoàng tử quá khen, Cô chẳng qua là từ trước đến giờ vẫn có thói quen cẩn thận chút thì hơn thôi.” Phượng Cô cũng đưa đẩy trả lời, đối với lời của Bạch Vân Yên cũng không phản bác. Chỉ chậm rãi ngồi xuống.
“Ha ha, cẩn tắc vô áy náy, Bổn vương cũng thích hành sự cẩn thận.” Bạch Vân Yên cười nói.
“Ngũ hoàng tử, mục đích hôm nay Cô tới chắc ngươi cũng biết , chúng ta nói thẳng vào vấn đề luôn thôi?” Phượng Cô nhìn Bạch Vân Yên với ánh mắt sâu xa.
Hắn lo lắng nhất là Vãn Thanh , phải biết được tình huống hiện tại của Vãn Thanh hắn mới an tâm.
“Đương nhiên.” Bạch Vân Yên nghe xong lời Phượng Cô nói, cũng cười một tiếng.
“Ngũ hoàng tử có thể để Cô trông thấy Vãn Thanh không, bảo đảm là nàng bình an -, Cô mới có tâm tư bàn chuyện khác -.” Câu này tuy là câu hỏi, nhưng mang ý nghĩa yêu cầu, chỉ cần Bạch Vân Yên không chịu cho hắn nhìn thấy nàng, hắn sẽ không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của Bạch Vân Yên
“Đương nhiên rồi.” Bạch Vân Yên cười nói, trả lời một cách vô cùng sảng khoái.
Phượng Cô nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng biết nếu hắn trả lời sảng khoái như thế, tất không đơn giản, nhưng Phượng Cô vẫn không kiềm chế được muốn nhìn thấy Vãn Thanh, hắn muốn bảo đảm nàng – bình an, không thể để cho nàng lại xảy ra dù chỉ là nửa điểm ngoài ý muốn .
Hơn nữa, theo hắn phán đoán thì thạch thất này cực kỳ phức tạp, mặc dù chỉ là hình vuông đơn giản, chỉ sợ cửa ra và cửa vào không ít chút nào, nếu thật sự phải tìm Vãn Thanh, không bằng để Bạch Vân Yên dẫn vào cho đơn giản, ít nhất thì Bạch Vân Yên cũng biết đường ngang ngõ dọc trong này.
Bạch Vân Yên vừa nói vừa đứng lên, đi đến bức tường phía tây, gõ 3 cái, trên tường đá lộ ra một lổ nhỏ, có người nhìn ra, nhìn thấy là Bạch Vân Yên thì lui lại.
Rầm một cánh cửa đá rầm rầm chậm rãi mở ra.
Xem ra, cánh cửa này, chỉ có thể mở từ bên trong -, bên ngoài không thể mở được.
Đi vào trong thạch động, chỉ là một địa phương nho nhỏ mà cũng có người trông coi, Phượng Cô đảo mắt nhìn quanh, một mực đi theo Bạch Vân Yên, hơn mười bước sau, lại gặp một cửa đá, Bạch Vân Yên lấy từ bên hông ra một chìa khóa bằng sắt, cắm vào ổ khóa rồi cửa mở ra.
Trước mắt Phượng Cô lại sáng ngời một lần nữa.
Bên trong thạch thất bố trí vô cùng hoa lệ, đầy đủ mọi thứ, cái gì cần có đều có, giống như một căn phòng bí mật hơn là nơi giam lỏng, hơn nữa còn là một phòng ngủ vô cùng xa xỉ, thiết kế theo kiểu hoàng cung, trên giường lớn bốn cột là áo ngủ bằng gấm màu vàng kim thêu bàn long. Xem ra hùng tâm của Bạch Vân Yên không nhỏ chút nào! Chuyển ánh nhìn sang chỗ khác là những khối ngọc như ý phỉ thúy giá trị liên thành, lê bàn gỗ cụ, bình phong to lớn điêu khắc hoa cỏ đẹp đẽ.
Phòng ngủ được thắp sáng bằng một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm.
Bên trong phòng có tám tỳ nữ, cường tráng cao lớn, mắt lóe tinh quang, dễ dàng nhìn ra ai nấy đều có võ công không tệ.
Tám tỳ nữ thấy hai người đi vào, đồng lọat quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng: “Cung nghênh ngũ vương.”
Bạch Vân Yên khoát tay chặn lại, tám tỳ nữ ngồi xuống, không nói gì nữa.
Bạch Vân Yên quay sang nói với tỳ nữ: “Mở cửa ra.”
Một tỳ nữ đứng lên, nhanh nhẹn chạy đến bên hai thanh chủy thủ treo trên tường, xoay cây chủy thủ thứ nhất cho mũi kiếm chúc xuống, rồi sau đó xoay chủy thủ thứ hai theo chiều kim đồng hồ ba vòng, sau lại xoay ngược chiều kim đồng hồ hai vòng, khôi phục thanh thứ nhất về nguyên dạng, rồi sau đó xoay cây thứ hai theo chiều kim đồng hồ hai vòng, rồi quay về chỗ cũ.
Một bên cửa mở ra.
Khóa này quá mức tinh chuẩn, chỉ sợ nếu không có người chỉ điểm, không ai có thể mở ra, cứ xoay ngược rồi xuôi chiều kim đồng hồ, lại còn hai cây chủy thủ, thật quá mức rắc rối.
“Phượng gia mời vào.” Bạch Vân Yên cười nói.
Phượng Cô nhếch môi một tiếng, đi theo Bạch Vân Yên vào, khi đi qua hai thanh chủy thủ, hắn cố ý nhìn kỹ, nhìn xong thì càng nhíu mày chặt hơn.
Nếu nói mở theo kiểu đấy cũng thôi đi, nhưng, hắn phát hiện, xung quanh chủy thủ là bát phong phương vị, tức là nếu bát phong phương vị không được chuẩn bị sẵn ở trạng thái chuẩn thì cũng không mở được.
Khó trách vừa rồi Bạch Vân Yên yên tâm để hắn nhìn tỳ nữ mở cửa, nguyên lai là như thế.
Bạch Vân Yên này, quả nhiên là đã tính toán kỹ càng rồi!
Xem ra, muốn cứu Vãn Thanh, chỉ có thể dùng kế ! ! Nếu định lẻn vào cứu, tất sẽ gặp khó khăn -.
…
Chậm rãi đi vào thạch thất, trên mặt Phượng Cô tràn đầy kích động, mặt mày cũng vui vẻ lên, dường như không kiềm chế được sự mừng rỡ.
Mấy ngày khẩn trương cùng lo lắng, vào lúc này, đột nhiên thư hoãn rất nhiều.
Trong mắt của hắn tràn ngập sung sướng, nhìn trong phòng, chỉ thấy nữ tử mặc lam y, mặt mày thanh lệ, tóc đen dài, dùng ngọc trâm màu lam búi một nửa, còn lại buông xõa trên vai
Khuôn mặt thanh tú tuyết trắng, đôi mắt vẫn trong suốt lạnh nhạt, môi mím lại, xem ra có chút ủ dột, nhưng vẫn không ảnh hướng tới sự mỹ lệ của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự kinh ngạc của nàng làm trong lòng Phượng Cô vô cùng bất mãn, cảm giác ghen tuông trào lên.
Vẻ mặt đó của nàng là sao chứ? !
Chẳng lẽ hắn không phải người mà nàng đang chờ đến cứu sao?
Nàng muốn ai đến cứu nàng chứ?
Chẳng lẽ là tên sát thủ Ngân Diện sao?
Hắn nhếch môi cười tà, mang theo– bất mãn cực độ.
Nàng thích tên sát thủ kia đến vậy?
Trong lòng đột nhiên khẽ đau.
Vô luận thế nào, vô luận là giận đến đâu, cuối cùng vẫn không bỏ mặc nàng được, …trước tiên cứu nàng ra đã rồi nói sau!
“Sao ngươi lại tới đây?” Vãn Thanh giương mắt hỏi, nàng không ngờ Phượng Cô lại xuất hiện ở chỗ này.
Tuy biết mục đích của Bạch Vân Yên –là nhằm vào hắn, nhưng nàng không ngờ hắn thật sự vì nàng mà đến
“Tại sao ta không thể đến?” Ngữ khí của hắn, mang theo ác ý, không ngờ câu đó mà nàng cũng nói ra được.
Đáng tiếc hắn vô phương đối với nàng độc ác, nếu là người khác, chỉ sợ hắn đã quay người bỏ mặc, không thèm để ý nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nữ nhân này, làm hắn chịu bó tay, là người duy nhất mà hắn không thể bỏ mặc
Nhìn hắn tức giận, Vãn Thanh có chút khó hiểu, vốn định nói lời cảm tạ, nhưng lại nuốt ngược vào
Hắn nói chuyện với cái giọng đấy, làm cho nàng không thể nói dù chỉ là nửa câu cảm kích.
“Phượng gia đối với Thượng Quan cô nương, chính là dụng tâm mười phần! Thân mang trọng thương vẫn đêm ngày chạy đến!” Bạch Vân Yên ha ha cười nói.
Vãn Thanh nhìn Phượng Cô, vết thương của hắn sâu như vậy, lúc này mới mấy ngày, hắn không chịu tĩnh dưỡng cho tốt còn lăn lộn vất vả, trong lòng trào lên sự ấm áp.
“Người nên dưỡng thương cho tốt -.” Nhẹ nhàng lên tiếng, thản nhiên nhưng hàm chứa cảm kích cùng quan tâm.
Sau khi Phượng Cô nghe xong, trong lòng có trăm vị dâng lên.
Lúc mới vào tâm trạng của hắn rất nặng nề, còn quên mất đây là địa phương của Bạch Vân Yên quên cả việc cảnh giác .
Trong mắt căng thẳng, cẩn thận đề cao, mới phát hiện, trong thạch thất, tràn ngập một mùi hương không bình thường, trong lòng cả kinh, mùi vị này, hắn từng ngửi qua.
Là Bạch Tượng Nhuyễn Cốt Tán, chỉ cần biết chút võ công mà ngửi phải thì toàn thân sẽ không còn chút sức lực nào.
Phượng Cô cả kinh muốn lui lại.
Bạch Vân Yên đã đánh một chưởng vào thẳng vết thương của Phượng Cô.
Phượng Cô bị trọng thương, nội lực bị hao tổn, Bạch Vân Yên lại dùng hết mười thành công lực, còn nhắm thẳng vào vết thương.
Một kích này không phải chuyện đùa, Phượng Cô rên lên một tiếng, nặng nề lui về phía sau vài bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Hồng Thư đứng một bên thấy không ổn, đang muốn nghênh cứu Phượng Cô, đã bị Vãn Thanh đi trước một bước, vì vậy trường kiếm ra khỏi vỏ, đánh thẳng về phía Bạch Vân Yên.
Bạch Vân Yên né kiếm lui ra khỏi phòng.
“Không hay rồi!” Vãn Thanh đột nhiên nhận ra, cánh cửa này không thể mở ra từ bên trong-, Bạch Vân Yên bày kế là để giam lỏng Phượng Cô ở bên trong, trong lòng cả kinh: khá lắm– Bạch Vân Yên gian trá. Dùng sức kéo Phượng Cô, muốn đẩy hắn ra, nhưng ai ngờ đã chậm một bước, cửa đá đã đóng lại.
“Tên Bạch Vân Yên này, thật sự là quá gian trá !” Nàng tức giận nói, rồi sau đó nhẹ nhàng đỡ Phượng Cô: “Ngươi không sao chứ?” Phượng Cô lắc đầu, đôi môi tái nhợt khẽ cười một tiếng: “Không có việc gì…”
Thanh âm suy yếu vô lực.
Người bị thương nặng chưa lành, lúc này lại bị Bạch Vân Yên cho một chưởng, có thể nói thương càng thêm thương, làm sao mà không có việc gì chứ?
Hắn vừa mới dứt lời thì đột nhiên ‘ oa ’ địa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người gục xuống đất .
Mắt Vãn Thanh thấy cay cay, cảm thấy chua xót không chịu nổi, nhìn hắn vì nàng mà thương thành thế này, trong lòng trào lên muôn ngàn cảm xúc.
Đột nhiên nàng thấy vô cùng thương cảm hắn, mặc dù nàng hận hắn, nhưng thấy hắn như thế, cũng không đành lòng, bởi vì tất cả thương thế của hắn đều do một tay nàng tạo ra -.
Nhẹ nhàng kéo hắn tựa vào người, không để hắn nằm trên đất nữa, ít nhất thế này cũng không làm hắn bị nội thương thêm nữa.
Khi nàng kéo hắn, tay có chạm vào vạt áo hắn.
Nàng trợn mắt kinh ngạc, từng giọt nước mắt không ngừng hạ xuống vết thương đêm đó.
Tay, run run rẩy rẩy chạm lên, mới phát hiện, vải trên vết thương nhuộm đỏ màu máu.
Vừa rồi Bạch Vân Yên đánh thẳng vào vết thương của hắn, chỉ sợ vết thương đã sâu giờ càng thêm nghiêm trọng -.
Thanh âm có chút nghẹn ngào: “Vết thương của ngươi…”
“Không có việc gì, không chết được…” Thanh âm của hắn bắt đầu hữu khí vô lực , nhưng đôi môi mỏng vẫn cười tà.
“Đừng… nói chuyện nữa, nếu ngươi chết như vậy sẽ không có ai thương cảm cho ngươi đâu.” Nàng lạnh lùng nói, nhưng lại làm người khác nghe được sự nghẹn ngào
“Nếu nàng không thương cảm cho ta chút nào…… thì không phải cái chết của ta ……..thật uổng phí sao…” Hắn khó khăn nói một câu hài hước, cặp phượng nhãn nóng bỏng nhìn nàng chăm chú.