Thất thân làm thiếp Chương 189


Chương 189
TÁI NGỘ TÀ PHONG "Tại sao người không lo lắng chút nào?" Vãn Thanh nhìn đồ ăn trên bàn, không có hứng thú để ăn lắm, có chút không rõ, vì sao sau khi Phượng Cô nghe Lãnh Sâm hồi báo mọi chuyện lại có thể trấn tĩnh thế, hoàn toàn không chút lo âu, có chút

 

Chuyện này, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng đều không đơn giản?

"Tại sao phải lo lắng chứ?" Phượng Cô hỏi ngược lại, nhếch môi cười một cách tự tin: "Nếu tình huống là ta ở ngoài sáng địch trong tối, ta sẽ khẩn trương, nhưng lúc này ta ở ngoài sáng, địch cũng ngoài sáng, căn bản là không cần lo -, dù Mộ Dung Kiềm có bản lĩnh gì đi nữa, Phượng Cô ta cũng sẽ không sợ hắn -, Phượng Cô ta, nếu có thể dễ dàng sợ sệt người khác như thế, làm sao có thể gánh vác cả Phượng Vũ Cửu Thiên?"

Nhìn dáng vẻ tự tin của hắn, Vãn Thanh không khỏi có chút giật mình.

Phượng Cô này, thật không biết là hắn tự tin quá mức hay là hắn trời sinh đã giỏi, nhưng có thế nào, nàng cũng thấy chuyện quyết là không thể đơn giản như vậy!

Dù không sợ thì ít nhất cũng nên có chút lo lắng -.

"Yên tâm, ngày mai ta sẽ đi gặp Mộ Dung Kiềm, xem hắn đang âm mưu cái gì, còn về chuyện tổn thất lần này của Phượng Vũ Cửu Thiên, tuy có trầm trọng, nhưng vẫn chưa đến lúc ngã gục, chuyện đó còn xa lắm không cần lo lắng." Phượng Cô cầm một chén rượu, nhẹ nhàng lướt qua mũi, đôi phượng nhãn tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Người sống trên đời, có đối thủ, mới không buồn chán!"

"Người có thể tự tin như vậy, ta cũng yên tâm !" Vãn Thanh khẽ nói, xem ra nàng đã quá lo lắng , xem ra, chuyện này đối với Phượng Vũ Cửu Thiên mà nói, không phải chuyện to tát lắm -.

"Nhưng ta thích nàng lo lắng cho ta! Thanh nhi... " Tay của Phượng Cô đột nhiên đưa qua nắm lấy tay nàng, câu nói tuy là trong lúc xúc động, nhưng cũng là chân tâm -, Vãn Thanh vì hắn mà lo lắng, cho thấy nàng đã đặt hắn trong tim -, điều này đối với hắn mà nói, là chuyện vui vẻ nhất.

Ánh trăng vằng vặc, nến đỏ lập lòe, không biết là do ánh nến phản chiếu, hay là do ngượng ngừng, mặt nàng bắt đầu ửng đỏ, như phủ một lớp phấn hồng, càng thêm câu hồn.

Vãn Thanh nhẹ nhàng rút tay mình lại, cố trấn tĩnh nói: "Nhanh ăn đi! Bôn ba nhiều ngày như vậy, buổi tối phải ngủ cho bõ những lúc vất vả."

"Được! Nàng thấy ngon thì ăn nhiều một chút." Phượng Cô nghe nàng nói xong, không nói gì thêm, chỉ buông lỏng tay nàng, rồi sau đó liên tục gắp thức ăn vào bát của nàng.

Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ lặng lặng ăn, a hoàn đứng sau lần lượt lui ra ngoài.

Bên trong phòng, chỉ còn hai người bọn họ.

Đang ăn thịt cá rau cỏ, không biết vì sao, Vãn Thanh đột nhiên có cảm giác gia đình, hai người ngồi bên nhau, dưới ánh nến, cùng ăn tối, đấy, từng là chuyện nàng hy vọng nhất trên đời.

Nhìn nàng đột nhiên ngừng ăn, Phượng Cô hồ nghi hỏi han: "Thanh nhi, nghĩ gì vậy?"

"A?" Vãn Thanh nghe thấy hắn hỏi liền hốt hoảng giật mình, lắc đầu liên tục: "Không... không... không nghĩ cái gì." Mặt càng lúc càng khô nóng, dường như gần đây nàng quá nhớ nhà , mới có thể liên tục nhớ lại những chuyện khi chưa lấy chồng.

Bất quá, đúng là đã hơn nửa năm nàng chưa gặp mẫu thân , còn có Song nhi, không biết lúc này Song nhi thế nào rồi?

Mặt Vãn Thanh hiện lên vẻ tư niệm và buồn phiền.

"Nhớ mẫu thân của nàng sao?" Phượng Cô nhìn nàng tư niệm, biết là nàng muốn về nhà , mấy ngày nay , thỉnh thoảng trong lúc vô ý nàng có nhắc đến chuyện khi chưa lấy chồng, hắn biết, nàng đang nhớ nhà .

"Uhm." Vãn Thanh hơi hơi cúi đầu.

Một câu nói của Phượng Cô –, như câu hết nỗi nhớ nhà ở đáy lòng nàng lên, hơn nữa lại không thể nén lại, nỗi buồn như một tấm lưới, giăng ra, trùm lên nàng, khiến nàng không thở được, hốc mắt nàng dần ẩm ướt, có hai giọt lệ từ từ lăn xuống.

Phượng Cô nhìn nàng như thế, trong lòng hắn còn đau đớn hơn nàng, đều là tại hắn, khiến nàng đã lâu không được gặp người thân.

Chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, Phượng Cô rút khăn tay, nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt nàng: "Đừng khóc , là ta không tốt, hại nàng đã lâu thế không được gặp mẫu thân, ngày mai, ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, hộ tống nàng về gặp mẫu thân."

Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sưng đỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt , lắc đầu: "Không được, hiện tại người đang gặp nguy hiểm, nội công của người lại truyền cho ta, ta phải ở đây bảo vệ người. Con người Mộ Dung Kiềm âm ngoan, ta không thể để người đặt mình vào vòng nguy hiểm."

"Đần độn! Lúc này ở cạnh ta có Lãnh Sâm và tứ đại nữ tỳ bảo vệ, còn có thị vệ của Phượng Vũ Cửu Thiên –, ai có thể làm hại đến ta được! Không có việc gì -." Kỳ thật Phượng Cô có tư tâm. Mộ Dung Kiềm là loại không từ thủ đoạn, tàn nhẫn mà âm độc, y có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Vãn Thanh ở đây, Phượng Cô không thể yên lòng, còn đang nghĩ cách để đưa nàng đi chỗ khác

Lúc này nàng đang nhớ nhà, vì vậy trước tiên cho người hộ tống nàng về nhà mẹ đẻ, như vậy, hắn mới có thể yên tâm.

"Thêm người bảo vệ thêm phần an toàn, hơn nữa ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ người, ta sẽ làm được." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.

"Nhưng nàng đã lâu không về nhà , chẳng lẽ không muốn gặp mẫu thân sao?" Phượng Cô khẽ cười nói: "Về phần ta nàng cứ yên tâm đi! Ta là Phượng Cô, làm sao có thể để kẻ khác dễ dàng ám toán?"

"Mặc dù ta rất nhớ mẫu thân và Song nhi, nhưng không cần vội, chờ xử lý mọi chuyện êm xuôi , chúng ta sẽ cùng về, người cũng có thể trở về gặp lão thái nãi , nhất định bà cũng nhớ người phát điên rồi!" Vãn Thanh khẽ nói, ánh mắt hiện vẻ cố chấp.

Dù ngày thường nàng dễ bị thuyết phục, nhưng khi đã quyết định thì không ai lay chuyển được.

Phượng Cô nhìn nàng thế, biết là có khuyên cũng không ăn thua -, vì vậy đành gật đầu, xem như đáp ứng, bất quá trong lòng đang thầm nghĩ phải làm gì mới có thể bảo chứng cho nàng thấy rằng hắn rất an toàn

Phượng Cô chậm rãi đứng lên, khi lướt qua mặt nàng, nhất thời hài hước, môi hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Cám ơn nàng."

Một cái hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo tình ý vô hạn.

Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

... ... . . . . .

Vãn Thanh nằm trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ yên.

Lần này trở lại Chiến Thành, trở lại Phượng Vũ Cửu Thiên, tâm tình, đã khác xưa nhiều , quan hệ giữa nàng và Phượng Cô , cũng đã có thay đổi lớn .

Nàng lẳng lặng nghĩ lại thời gian đã qua, không thể không thừa nhận, nàng đã cảm động, tha thứ cho hắn, cũng đã yêu hắn.

Mặc dù nàng chưa lên tiếng thừa nhận, nhưng lòng nàng dần dao động, dần rõ ràng.

Nàng biết, cố ý ở lại bảo vệ hắn, kỳ thật không đơn giản là vì nàng đã đáp ứng bảo vệ hắn -, quan trọng hơn là, nàng đã quan tâm hắn , sợ hắn gặp chuyện bất trắc, sợ hắn gặp chuyện không may, thế nên mới cố ý ở lại bảo vệ hắn.

Đột nhiên, cành cây ngòai cửa sổ lay động, tâm lý cảnh giác trong nàng dâng lên, chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Lúc này, không thể sơ ý -, một điểm gió thổi cỏ lay cũng phải cẩn thận.

Đúng lúc này, một bóng đen phi thân vào trong phòng nàng.

Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy người đó, sự khẩn trương được giải tỏa, thay bằng mừng rỡ không thôi!

Là Tà Phong, mặc dù không thấy rõ người đó, nhưng nàng vẫn nhận ra dáng người, nhìn ra được, nhất định là Tà Phong.

Nàng nở nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng kêu: "Tà Phong... "

"Thanh nhi!" Tà Phong vừa đứng vững, cũng kích động không thôi: "Ngươi đã trở về! Ngươi không biết, ta lo lắng cho ngươi nhiều đến thế nào? Lúc đó nghe nói ngươi bị Phong Quốc bắt cóc, ta lo lắng đến nỗi một đêm không ngủ, khi ta đến nơi, lại nghe nói ngươi đã được cứu ra , vốn dĩ ta định đi tìm ngươi, nhưng cùng lúc đó lại nhận được tin nghĩa huynh không chết, hơn nữa giục ta trở về, cho nên ta... "

Nói đến đây, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, lúc đấy hắn rất khó xử, một là vì tin tức về nghĩa huynh khiến hắn kinh ngạc, hơn nữa còn thôi thúc hắn trở về, lúc ấy hắn không rõ tình huống, còn tưởng là lần gặp mặt cuối cùng, thế nên quay về, bỏ lỡ cơ hội đi tìm Vãn Thanh.

Hắn vẫn một mực trách cứ bản thân vì chuyện này.

"Không có việc gì , không phải ta đã bình an trở về sao?" Vãn Thanh cười một tiếng, nàng hiểu con người Tà Phong, biết hắn quan tâm nàng thật lòng-, còn chuyện hắn bị giục phải quay về, nàng nghĩ, theo con người Mộ Dung Kiềm mà nói, muốn buộc Tà Phong trở về, tất là có biện pháp -.

"Nhưng ta không thể ngừng trách bản thân, ta không bảo vệ ngươi!" Hắn nói với vẻ ảo não.

"Ngươi không thể lúc nào cũng kè kè bên ta, ngươi cũng có chuyện mà ngươi phải làm! Ta không trách ngươi, ngươi cũng đừng nên tự trách mình !" Nhìn bộ dạng ray rứt của hắn, chắc hẳn, trong suốt thời gian qua, hắn một mực không sống một cách thanh thản, tất là ngày ngày tự trách móc mình.

"Ta biết ngươi nhất định sẽ không trách ta, thế nên ta mới tự trách mình!" Tà Phong kích động nói: "Thanh nhi, trong khoảng thời gian này, nhất định ngươi đã chịu không ít cực khổ?"

Vãn Thanh cười một tiếng: "Không có, ngươi nhìn khí sắc của ta đã tốt hơn xưa rất nhiều, Hỏa hàn độc cũng giải rồi, sau này sẽ không bị độc phát nữa!"

"Ta cũng có nghe nói ! Cũng biết chuyện xảy ra với ngươi, chỉ là nhân quả tuần hoàn!" Tà Phong kích động nói, khi nghe môn chủ Tuyết Liên Phái kể lại chuyện nàng và Phượng Cô trải qua trên Thiên Sơn, hắn hả hê hưng phấn vô cùng.

Vì kích động, tiếng cũng tự động to lên, truyền đến tai thị vệ tuần tra.

"Nhị phu nhân, ngài không có việc gì chứ? Chúng ta nghe thấy chỗ người hình như có tiếng vang, vì vậy đến đây nhìn." Ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân vội vã của thị vệ, chỉ chốc lát sau là tiếng hỏi han quan tâm.

Vãn Thanh nghe thấy tiếng thị vệ, liền chỉ lên xà nhà.

Tà Phong thấy thế nhíu mày, có chút không vui, nhưng cũng đành phi thân nhảy lên xà nhà, Vãn Thanh giả giọng ngái ngủ như vừa tỉnh giấc: "Ta không có việc gì, bên ngoài có động tĩnh gì không?"

"Không có việc gì, Nhị phu nhân yên tâm ngủ đi, chúng ta sẽ tăng việc dò xét bảo vệ nơi này -." thị vệ trả lời.

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật các chương truyện mới ra sớm nhất. Mời quý vị và các bạn theo dõi tại link này. Chúc các bạn vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/585


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận