Tứ tổ và Ngũ tổ trở lại dung mạo năm xưa, như thanh niên hai mươi tuổi. Tứ tổ toàn thân kim quang lấp lánh, thân thể này đã từng tan nát khi luyện công rồi hợp lại. Ngũ tổ kiếm mi tinh mục, anh khí bột phát, người lại khó lòng nhận ra đó là lão bất tử sống qua nhiều năm tháng.
Lúc đó, họ đang lạnh lùng ngồi trong nghị sự sảnh, không hề có con cháu Thần gia phục thị, mấy dặm quanh đó cũng không ai lại gần, càng tạo thành vẻ yên tĩnh đặc biệt.
Thần Nam biết đệ tam giới có tin truyền về, khả năng quan hệ trọng đại, bằng không hai vị lão tổ không tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
"Hai vị lão tổ, thật ra có chuyện gì? Tin tức từ đệ tam giới thế nào, chả lẽ lại có người từ đó quay về Nhân gian?" Thần Nam mang trong lòng không ít nghi vấn, thấy thần tình hai lão ngưng trọng như vậy nên rất muốn biết tình hình.
"A." Ngũ tổ trầm trọng thở dài, thần sắc vô cùng phức tạp, tựa hồ khó nói ra, Tứ tổ trầm mặc ngồi một bên.
Tim Thần Nam đập thình thình, biết có việc không hay xảy ra, gấp gáp gào lên:
"Phải chăng phụ mẫu cháu xảy ra chuyện gì?"Nhất đại thiên kiêu Thần Chiến năm xưa dùng đại thần thông, đại nghị lực mà hóa thành thần tính và ma tính Thần Chiến. Thần tính Thần Chiến mang thê tử vào đệ tam giới trước còn ma tính Thần Chiến cùng bọn Ma Chủ tiến vào trong Vô thiên chi nhật.
Trong lòng Thần Nam vẫn nhớ họ, nói đến đệ tam giới, việc đầu tiên là lo lắng an nguy của hai người.
Ngũ tổ lắc đầu thở dài:
"Không cần lo lắng cho phụ mẫu cháu, y đúng là nhân kiệt xuất sắc nhất Thần gia."Thần Nam thở hắt ra một hơi:
"Vậy là chuyện gì? Hai vị lão tổ đã mời cháu đến đây, xin cứ nói thẳng ra."Hắn có dự cảm không lành, tựa hồ sẽ có việc gì đó phát sinh với bản thân.
Tứ tổ lên tiếng, thanh âm trầm trầm, mỗi chữ đều gõ vang trong lòng Thần Nam:
"Viễn tổ chi hồn có thể triệt để sống lại nhưng… cần…"Chỉ mười mấy chữ nhưng vang bên tai Thần Nam khác nào ngũ lôi oanh đỉnh, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ đến đột nhiên như vậy.
Trước đây hắn chắc sẽ không do dự cự tuyệt ngay nhưng từ khi cảm thị Thần gia bát hồn, hắn đã lay động.
Tâm trạng hắn bàng hoàng, lẽ nào vận mệnh đã được chú định, sinh ra cho Viễn tổ sống lại?
Không.
Mệnh không do trời! Câu này thường do những thiếu niên hận đời gào thét, quả thực bây giờ hắn cũng muốn hét lên như thế, không muốn giao vận mệnh vào tay người khác nắm giữ, tự mình phải giữ lấy.
"Hai vị lão tổ, hiện tại cháu không thể chết được, bằng không sẽ ân hận vô cùng, còn nhiều việc cháu phải làm, thấy Vũ Hinh sống lại, thấy hài như trưởng thành. Giờ không ai có thể khiến cháu chết được, các vị có thể mắng cháu là tử tôn bất hiếu, là phản đồ những cháu không thể thỏa hiệp."Lời như chém đinh chặt sắt.
Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời thở dài, Ngũ tổ nói:
"Chúng ta cũng không muốn thế, nhưng… bát hồn đã tan mới có được kết quả này, đến cuối cùng lại… tay trắng."Tứ tổ cũng nói:
"Thần Nam, không ai hi vọng cháu chết, cha con cháu là những người kiệt xuất nhất của Thần gia, từ thủa thanh niên đã bước vào hàng ngũ cường giả tuyệt đối. Nhưng…. nhưng…"Thần gia Viễn tổ thật ra là cao thủ thế nào mà khiến Thần gia phải chịu trả giá lớn như thế? Đến giờ Thần Nam vẫn nghi vấn, Thần gia bát hồn có ai không là nhân kiệt? Nếu họ còn sống, tu luyện đến giờ, chắc chắn đã xuất hiện thêm tám nhân vật lay trời chuyển đất.
Thần tổ vì sao mà chết, nhân vật cần tới mười chiến hồn cực mạnh mới sống lại được chắc lúc sinh tiền pháp lực vô biên, ai khiến Viễn tổ mất mạng?
"Có đáng không?" Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng đến sau rốt hắn chỉ hỏi được hai vị lão tổ có mấy từ.
"Có đáng không?" Hai lão tổ cũng hỏi lại, sau cùng trong mắt họ lấp lánh ánh lệ, thật sự đáng không? Cha anh họ đã bỏ ra sinh mệnh, đều vì… Viễn tổ trong truyền thuyết.
Tứ tổ cảm thán:
"Theo tình thân, tử tôn chúng ta nên làm thế, xét về mặt chiến lực, Viễn tổ mà sống lại ắt Thần gia sẽ lên đến đỉnh điểm trong hàng ngũ lục giới. Chiến lực của một mình Viễn tổ mạnh hơn thập hồn cộng lại.""Viễn tổ vì sao lại chết?" Thần Nam hỏi thẳng, Viễn tổ đã mạnh thế sao lại tử vong được! Đồng thời, hắn nhớ lại trận chiến thảm liệt ở Thái cổ, không hề có bóng dáng Thần tổ.
"Cái chết của Viễn tổ quá mù mờ nhưng không vì thế mà hoài nghi thực lực của Viễn tổ, có dấu hiệu cho thấy một mình Viễn tổ từng diệt một Thiên chân chính, không phải hóa thân. Đương nhiên đó là bí mật được lưu truyền lại, vạn lần cháu cũng không được lộ ra, bằng không sẽ dẫn tới tai họa."Thần tình Thần Nam ngây ra, đó… quả là một sự kiện đáng sợ.
Bảy vị quân vương của đệ ngũ giới trong thời đỉnh cao từng liên thủ diệt Thương Thiên, sau đó Hoàng Thiên bị phong ấn, lại nghe nói rằng Thanh Thiên chưa chết… thế gian này có bao nhiêu Thiên? Lẽ nào lục giới sẽ có lục Thiên?
Hắn từng thấy hóa thân của Thiên nhưng không tin đó là Thiên chân chính.
"Thiên" là một danh xưng? Thật ra là dạng tồn tại nào? Có sinh mệnh không, hay là một pháp tắc vĩnh hằng bất biến?
Thật ra
"Thiên" đó là gì?
Trong lòng hắn ôm vô vàn nghi vấn nhưng vấn đề này Tứ tổ và Ngũ tổ cũng không hiểu.
Nói thế nào thì ai cũng biết
"Thiên" cũng hùng mạnh kinh nhân, thể hiện cho sức mạnh chí cao vô thượng, Thần tổ diệt được một Thiên, công lực quả thật kinh dị.
Thần Nam nhớ ra một việc:
"Hai vị lão tổ nói rằng Viễn tổ có thể sống lại, phụ thân cháu ở đệ tam giới, lẽ nào đã bị các vị khống chế?"Thần lão đại, Thần lão nhị đều tự vào đệ tam giới trước, sau này Tam tổ bị Ma Chủ
"mời" vào, ba đại thiên giai cao thủ đồng thời xuất thủ, Thần Chiến e rằng khó thoát, cả ba lão tổ đều là những người tu luyện vô vàn năm tháng.
"Chuyện này… phụ thân cháu không bị chế phục." Ngũ tổ không biết nên cao hứng hay hổ thẹn, một hậu bối càng lúc càng mạnh, đến độ ba nhân vật mạnh nhất Thần gia cũng không thể hàng phục.
"Các vị định giúp lão tổ sống lại thế nào, dù có cháu cũng chỉ là cửu hồn, còn thiếu một hồn nữa.""Việc này… chúng ta sẽ nghĩ cách." Tứ tổ và Ngũ tổ ậm ừ cho qua, Thần Nam đứng dậy, rít giọng:
"Các vị không phải định động đến Long Nhi, Y Y và Không Không đấy chứ?"Trước khi Long Nhi sinh ra, hắn đã nghe hai vị lão tổ nói rằng nó là cường giả hàng đầu trong thiên địa chuyển sinh, nếu dung nhập vào huyết mạch Thần gia, hòa toàn có thể thay được bất kỳ ai trong số thập hồn.
Hắn có chết cũng quyết không để hài nhi tống mệnh theo, hắn nhìn hai lão tổ với vẻ bất thiện.
"Hiểu lầm rồi." Tứ tổ và Ngũ tổ không muốn xảy ra những việc kiểu Thần Chiến phản lại Thần gia, Ngũ tổ giải thích:
"Bọn Long Nhi là hi vọng của Thần gia, chúng ta sao có thể nhẫn tâm để những hài tử mất mạng? Nói thật lòng, chúng ta đã quyết định, Thần lão đại, Nhị tổ, Tam tổ, Tứ tổ, và ta sẽ chấn tan linh hồn, hợp thành một chiến hồn! Tuy chúng ta là những kẻ thất bại bị đào thải nhưng vẫn là những người tiếp cận thập hồn nhất, năm người hợp lại, hồn lực chắc sẽ mạnh hơn của các cháu, nếu như…. nếu hồn lực của Viễn tổ ẩn trong thân thể chúng ta đủ mạnh, hi vọng tránh cho cháu khỏi vong mạng."Trong lòng Thần Nam đau nhói, đó là huyết mạch thân tình, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, có ai nguyện ý trơ mắt nhìn thân nhân đi chết?
Lời nói đó khiến hắn vô cùng xúc động.
"Được rồi, nếu thật sự cần… tương lai cháu sẽ tận lực, trước đó cháu phải gặp phụ mẫu, thấy Vũ Hinh sống lại, hài nhi của mình trưởng thành.""Ầm." Cử phòng tung ra.
"Ai, ai… dám hại cha? Chúng ta sẽ liều mạng?" Tiểu quỷ Không Không mới hơn một tuổi cùng Y Y tiến vào.
Phía sau chúng là Long Nhi ngày càng già dặn, nó vốn là thiếu niên mười lăm tuổi nhưng do thể chất giống hài tử nên dáng vẻ vẫn như lúc bảy, tám tuổi. Nhưng thực lực lên đến mức độ không tưởng ở tuổi đó, gần như là một thiên giai cao thủ.
"Lão tổ tông, chuyện gì vậy mà định giết cha, hôm nay chúng cháu… chúng cháu… phải khi sư diệt tổ!" Không Không bập bẽ nói.
Ba hài tử này không phải chỉ nói ra trong lúc nóng giận, thần thái hết sức chân thành.
Long Nhi có vẻ nghĩ ngợi:
"Muốn Viễn tổ sống lại nên nghĩ cách khác, nếu phải thương tổn phụ thân, chúng cháu nhất định không đồng ý.""Đúng, nếu động đến cha, chúng cháu sẽ tạo phản." Tiểu tiên tử Y Y cũng không chịu kém.
Thấy ba hài tử như vậy, Thần Nam mỉm cười an ủi, đoạn nghiêm mặt bảo:
"Các con lui ra, không cần lo chuyện của ta.""Không được, lần này cha phải nghe chúng con, nếu không chúng con không lui." Không Không và Y Y cậy còn nhỏ nên thẳng thắng cự tuyệt.
"Yên tâm đi, chúng ta không hại cha cháu." Tứ tổ và Ngũ tổ cùng nói.
"Không tin, chúng cháu không đi." Ba hài tử đồng thanh.
Thần Nam hỏi hai vị lão tổ:
"Tin tức từ đệ tam giới truyền về như thế nào? Lẽ nào có người thuận lợi về được?"Nếu thế đúng là một việc trong đại, thiên giai cao thủ vào đệ tam giới muốn về còn khó khăn vô cùng.
"Không, nhưng vẫn có tin." Ngũ tổ không giấu:
"Cháu còn nhớ việc Thần lão đại và Thần lão nhị mang song nhãn Viễn tổ vào đệ tam giới, một phần hồn lực của Viễn tổ tán tại đó nhưng phần lớn hồn lực ở Nhân gian. Nếu không nắm chắc về được, hai người đó sao dám lỗ mãng xông vào, Thần gia chúng ta biết một khe hở không gian, tuy tạm thời không thể quán thông nhưng dùng bí pháp truyền tin về thì được."Tin tức bí ẩn này mà lộ ra ắt sẽ gây thành phiền hà.
"Đệ tam giới thật ra thế nào?" Thần Nam rất quan tâm tới tình hình của bọn Ma Chủ.
"Không biết, bọn Thần lão đại không nói rõ chỉ bảo đang loạn, thiên giai cao thủ không cẩn thận là mất mạng ngay."Thần Nam đứng phắt dậy cao giọng:
"Thế giới tàn phá không hiểu tế luyện được không, hiện tại cháu… muốn có đủ thực lực vào đệ tam giới."Hơn vạn năm rồi, hắn rất muốn gặp phụ mẫu.
Bái biệt hai vị lão tổ, hắn một mình đi trong tiên viên, Viễn tổ muốn sống lại, hắn dự cảm thấy đại chiến đang đến gần, buộc phải hành động thôi.
Trong một tòa đình đài phía xa, Mộng Khả Nhi đứng cạnh lan can, nàng được hai tiểu quỷ cho biết Thần Nam muốn vào đệ tam giới.
Thần Nam ngẩng lên, thấy nàng bèn chậm rãi tiến tới, cùng nàng đi vòng quanh tiên viên, hai người không nói gì nhưng lúc này vô thanh thắng hữu thanh, có nhiều việc không cần lắm lời.
Sau cùng, Mộng Khả Nhi lên tiếng:
"Muội muốn đi cùng huynh, muội muốn tìm lại sức mạnh, thần thông của Thất Tuyệt thiên nữ không dễ dung hợp. Ả còn sức mạnh thất lạc tại lục giới, ở Nhân gian và Thiên giới không tìm thấu nên phải đi giới khác tìm."Ngoài xa, hai tiểu quỷ Không Không và Y Y vỗ tay nhìn nhau, mỉm cười. Đạm Đài Tuyền yên lặng bay đến, nhấc chúng mang đi.
"A, mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, nếu muốn đi nhớ mang chúng con theo."