Thần Mộ Chương 121: Pháp Sư Toạ Kỵ

Dịch: A Anh
Biên tập: dangxuan
 
 
Thần Nam cười nhạt :”Nực cười, sát thủ bọn ngươi mà cũng có tư cách trách cứ ta đánh lén sao? Làm như bản thân quang minh chính đại lắm không bằng!”
 
“Bọn ta cũng đã giao thư của cố chủ cho ngươi, cũng đã nói ra danh tự. Ngươi cớ gì vẫn hạ thủ?”
 
“Hừ, bọn ngươi là ấu trĩ thật hay là giả vờ hồ đồ? Đến giết ta lại còn kè kè ôm theo một phong thư. Nói vài câu, vậy là xong rồi sao? Thế gian này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tại Thần Phong học viện ta không muốn khai sát giới, nhưng phải phế đi công lực của các ngươi, để cho các ngươi sau này không còn tiếp tục tác oai tác quái được nữa.”
 
“Không được! Ngươi không thể làm như vậy được.” Mấy gã sát thủ trên mặt đất cuống cuồng hét lớn: “Cầu xin ngươi! Đừng phế đi công lực của bọn ta! Bọn ta xin thề sẽ thành tâm hối cải.”

 
Thần Nam thở dài, nói: “Sát nhân thường giết người, phế đi công lực của bọn ngươi, để cho bọn ngươi trở lại sinh hoạt của thường nhân, đã là nhân từ với các ngươi lắm rồi.” Hắn phách vào bọn người đó vài chưởng, mặc kệ tiếng la thảm của bọn chúng. Hướng về hai gã ma pháp sư trên không trung, hắn nói: “Đã tới lượt các ngươi!” Hắn vung cước đá nửa đoạn kiếm trên mặt đất, làm nó bay vọt lên không trung.
 
Hai gã ma pháp sư trên không trung sớm đã rét run. Bọn chúng biết không có khả năng đả thương Thần Nam được nữa, liền chuyển thân hướng về bên ngoài Diễn Võ trường bay đi.
 
Thần Nam khẽ nhếch môi cười. Hắn muốn chính là kết quả này, hắn bước chân theo Thần Hư Bộ đuổi theo sau quyết không buông tha. Đến lối ra của Diễn Võ trường, hắn liền đằng thân vọt lên trên một tòa khán đài cao lớn, sau đó lại tiếp tục đằng không.
 
Hai ma pháp sư trên không trung sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vã bay lên trên cao. Nhưng ngay lúc đó Thần Nam đã xuất Cầm Long Thủ. Một quang chưởng cự đại phóng thẳng lên không trung, hướng đến ma pháp sư, trong chớp mắt đã cuốn lấy tên Nhị Giai ma pháp sư đó.
 
Cầm Long Thủ kéo tên ma pháp sư quay lại, đồng thời Thần Nam nhảy xuống dưới mặt đất. Một tay hắn liên tục phách chưởng xuống phía dưới, giảm áp lực rơi xuống.
 
Khi hắn đã an toàn đáp xuống mặt đất, Cầm Long Thủ cũng đã kéo tên ma pháp sư đó xuống theo. Thần Nam túm lấy cổ áo gã, nhấc lên sau đó lại quật xuống đất. Ma pháp sư la thảm, đau đến gần như ngất đi.
 
Thần Nam dẫm chân lên lưng gã, từ từ rời mắt khỏi ma pháp sư. Hắn cau mày, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thoáng một chút tiếu ý. Hắn dụng lực đạp thêm một cước lên ma pháp sư, độc ác hỏi:”Có muốn giữ lại mạng sống không?”
 
Ma pháp sư lại rền rĩ đau đớn thêm lần nữa, nói: “Muốn… Muốn sống…”
 
“Muốn giữ lại mạng sống thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta.” Vừa nói Thần Nam vừa đạp song cước lên lưng ma pháp sư, nói: “Ngươi làm ngựa để ta bay lên, đuổi theo tên hỗn đản đó.”
 
Hai hàm răng ma pháp sư va vào nhau lập cập, run rẩy nói: “Nhưng mà ngươi… Ngươi đang đạp lên ta…”
 
“Nói bậy! Ta chỉ là muốn ngươi mang ta truy đuổi tên đồng bọn.”
 
“Cái… Cái gì?” Ma pháp sư khí thiếu điều nói không ra hơi.
 
“Muốn ta lấy mạng ngươi sao?” Thần Nam gia thêm lực lên chân, làm gã Nhị Giai ma pháp sư đó đau muốn trào ra nước mắt.
 
“Ta đáp ứng ngươi… Đừng dụng lực nữa…” Ma pháp sư rên rỉ thống khổ, sau đó niệm chú ngữ, mang Thần Nam từ từ bay lên.
 
Lúc này gã ma pháp sư đào tẩu trước đã dừng lại, từ phía xa nhìn lại nơi này. Trông thấy đồng bọn bỗng nhiên bị Thần Nam đạp lên hướng về phía hắn, hắn kinh sợ thiếu điều muốn té xuống, nhưng sau tựa hồ cảnh tỉnh, vội vàng hoảng hốt bay đi.
 
Thần Nam lại tăng lực đạp lên thân ma pháp sư, hối thúc: “Đuổi theo nhanh lên! Ngươi là Nhị Giai ma pháp sư còn hắn chỉ vừa mới đạt tới Nhất Giai cảnh giới. Nếu như quả không bắt được hắn, cẩn thận không ta lấy mạng ngươi.”
 
Ma pháp sư nghe vậy, thân thể run rẩy, quả nhiên tốc độ phi hành tăng lên.
 
“Chưa được! Tiếp tục tăng lên nữa. Chớ mong giở quỷ kế với ta. Ngươi mà không thật lực làm theo lời ta, như quả ta phát hiện không ổn, bảo đảm kết quả đầu tiên là tính mệnh của ngươi.”
 
Ma pháp sư không còn cách nào khác, đành thở một hơi dài, nhanh chóng đuổi theo ma pháp sư phía trước. Cự ly ngày càng gần.
 
Ma pháp sư phía trước phát hiện tình huống khẩn cấp, bắt đầu bất kể đông tây, bay trối chết, cuối cùng ngẫu nhiên bay đến trên sân lớn của Thần Phong học viện. Lúc này trên sân lớn đang tiến hành thi đấu giữa thanh niên cường giả ưu tú của tứ đại học viện, tụ tập trên vạn người xung quanh. Gã đột nhiên bay lượn trên không của sân lớn, ngay lập tức thu hút chú ý của một số người.
 
Khi Thần Nam đạp chân lên ma pháp sư truy đuổi tới, trên sân lớn đại bộ phận mọi người đều ngước nhìn cảnh tượng trên không trung. Dưới mặt đất có người kinh ngạc há hốc miệng, ồn ào kinh hô, nghị luận.
 
“Trời ạ, ta không trông nhầm chứ!”
 
“Đó là… Ma thú hình người đang mang chủ nhân của nó?”
 
“Đó tựa hồ… Không phải là ma thú, là một con người mà!”
 
“Oa! Trời ạ! Thần Phong học viện muốn biểu diễn thêm vài tiết mục trợ hứng sao?”
 
“……”
 
Trên sân lớn mọi người ai nấy đều kinh ngạc, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tiếng ồn ào bàn tán phút chốc truyền đi khắp nơi. Cuối cùng tất cả mọi người đều nhận ra cảnh dị thường trên không, ai nấy đều ngẩng đầu trông lên.
 
Ngay cả trên cao khán đài , những vị tiền bối danh túc vẫn yên ổn như Thái Sơn, cũng cũng không kìm được nhìn lên không trung. Rất nhiều lão nhân sau khi nhìn rõ tình huống trên không trung, không nén được liền phun ra ngụm trà trong miệng.
 
Trên cao khán đài của Thần Phong học viện, Phó viện trưởng tức khí râu tóc muốn dựng đứng lên. Lão không tưởng được Thần Nam bỗng nhiên “sái bảo” như thế, điều này làm cho lão cảm giác học viện mất mặt vô cùng.
 
Chính giữa sân lớn cuộc đại chiến tựa hồ đã không còn hấp dẫn sự hứng thú của chúng nhân. Lúc này hầu hết mọi người đầu ngóng cổ lên. Cuối cùng nhiều người đã nhận ra Thần Nam, rất nhiều gã thanh niên lại kinh ngạc lần nữa.
 
“Đó không phải là Thần Nam Hộ quốc Kỵ sĩ của Sở quốc sao?”
 
“Đúng là hắn! Ta tận mắt trông thấy tại Tấn quốc đô thành, hắn đã nộ phách ác thiểu, phi đao giết Phi long, một mình độc kháng quân đội ngàn người, Nghịch Thiên Thất ma đao giết chết ngũ giai tuyệt thế cao thủ, cũng đều là hắn cả!”
 
“Hắn chính là sát nhân ma vương đó ư?”
 
“Hắn muốn làm gì nhỉ?”
 
“Phản đối! Cực lực phản đối! Hắn không ngờ dám đối đãi với ma pháp sư tôn quý như vậy. Yêu cầu trừng phạt hắn!”
 
“……”
 
Thần Nam đạp trên ma pháp sư ngự không phi hành, nhanh chóng bắt kịp kẻ đằng trước, giơ hữu chưởng phách về phía trước. Một đạo khí cương ngạnh trùng tiến vào nội thể của gã ma pháp sư phía trước. Hắn hét lên một tiếng thất thanh lảo đảo rớt xuống đất.
 
Thần Nam hạ thủ rất có chừng mực, chỉ hủy đi bộ phận kinh mạch trong nội thể ma pháp sư, tịnh không lấy đi tính mệnh. Hạ thủ xong, hắn muốn ra lệnh cho ma pháp sư hạ xuống mặt đất. Tuy nhiên ngay lúc đó, từ hướng tây bắc sân lớn bỗng vang lên một tiếng hổ gầm chấn động. Một cái đầu một sừng, đôi cánh hai bên thân, lão hổ toàn thân trắng như tuyết đang bay tới, như gió thổi, điện xẹt, chớp mắt đã đến ngay trước mặt hắn.
 
Người ngồi trên Phi hổ chính là Tiểu Công chúa Sở Ngọc của Sở quốc. Nàng ta toàn thân vận hoàng y, mái tóc đen tuyệt đẹp bay bay theo gió, da dẻ trắng như tuyết, ngồi trên thân thể tuyết bạch của hổ vương, thật giống như tiên tử giáng trần.
 
Lúc này, đôi mắt to linh động giảo hoạt của Tiểu Công chúa đầy vẻ hí hửng độc ác. Nàng ta nở một nụ cười không chút hảo ý với Thần Nam: “Hi hi… Thật đẹp mắt. Bại hoại ngươi thật là uy phong!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo/chuong-121/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận