Thần Mộ Chương 172: Cuồng Bạo

Dịch: MTQ
Biên tập: dangxuan
 
 
Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ phát cuồng bạo đúng là có sức mạnh hủy diệt thiên địa. Năng lượng tuôn trào giống như Trường Giang cuồn cuộn chảy xiết, khiến những ma pháp sư trên không trung kinh hãi chạy trốn. Tất cả đều lao lên cao trên không trung.
 
Đợi tới sau khi luồng năng lượng đáng sợ đó đi qua, mười mấy vị thanh niên cao thủ mới hoặc là phát ra ma pháp hoặc là thúc kiếm khí, mãnh liệt tấn công Lăng Tử Hư. Muốn giết chết tay Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ này, chỉ có một cách là lúc này làm cho lão ta mất máu nghiêm trọng. Chỉ cần khiến cho lão ta rơi vào cảnh phát cuồng, khiến cho máu trong người sôi sục, thì mới có thể giết chết lão được.
 
Lúc này, Thần Nam và Long Vũ đã lùi ra khỏi chiến trường, từ từ dồn ép Lăng Vân. Nhưng cao thủ khác kiềm chế Lăng Tử Hư lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo, nên hai người bọn họ không lo lắng bị chịu đòn tấn công đột ngột của Ngũ Giai cao thủ.

 
Long Vũ tuyệt mỹ, lúc này phát ra một luồng sát khí đáng sợ. Khuôn mặt xinh đẹp vô song giống như băng tuyết, mang theo một nỗi đau đớn, một chút phẫn nộ. Nàng ta lạnh lùng đưa mắt nhìn Lăng Vân, từng bước từng bước tiến lại gần, giọng nói lạnh lùng: “Lăng Vân, ngươi chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả. Bảy đại cao thủ cũng chỉ vì thói ích kỷ của ngươi mà phải chết…”
 
Lúc này mắt nàng ta nhạt nhòa nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau buồn, giọng run run nói: “Tiềm Long… Hu hu… Ca ca…”
 
Người con gái thần tình cứng rắn, phong thái tự tin trong những ngày gần đây luôn nước mắt đầm đìa. Nỗi đau đớn tột bậc khiến cho nàng ta không còn muốn sống nữa. Bây giờ nàng và người con gái tươi tắn lúc nào cũng tươi cười ngày trước đúng là khác nhau một trời một vực.
 
Thần Nam trầm ngâm đứng bên cạnh Long Vũ, không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, tránh để hắn ta ra tay đánh lén.
 
Tới lúc này, Lăng Vân dường như biết được khó mà thoát khỏi cái chết. Hắn ta không có ý phản kháng, suy nghĩ rồi nói: “Tiềm Long! Thì ra là anh ta. Một bậc kỳ tài rơi vào vùng đất chết. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”
 
Long Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng sắc lạnh: “Nếu không phải là ngươi, huynh ấy làm sao có thể chết được? Ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ…”
 
Lăng Vân thở dài, nói: “Khi ở vùng đất chết đúng là ta có làm một số việc khiến cho mọi người tức giận, nhưng ta không hề gây khó dễ gì cho Tiềm Long. Nàng nghĩ rằng với võ công của ta có thể uy hiếp tới huynh ấy sao?”
 
Dung nhan tuyệt mỹ của Long Vũ vương đọng nước mắt, bộ dạng vô cùng đau khổ. Nàng lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ lại còn ẩn tình gì nữa hay sao?”
 
Lăng Vân than thở: “Nàng cần phải hiểu rằng trong số đám người chúng ta, không ai có thể giết được huynh ấy. Những lời đồn đại nào là đánh lén Tiềm Long, nào là Mộng Khả Nhi ra tay cứu viện, nàng không thấy đáng nghi sao? Với võ công của Tiềm Long, huynh ấy có cần người khác giúp đỡ không?”
 
Long Vũ quay người nhìn Thần Nam, ánh mắt lạnh lùng. Nàng ta lúc đầu cũng có nghi ngờ, bây giờ càng khẳng định trong vùng đất chết còn có ẩn tình khác.
 
Lăng Vân cười nhạt nói: “Hắn ta rõ ràng đang nói dối, tuy nhiên là do bị ép, muốn xóa đi những tội danh mà ta vu cáo cho hắn thôi. Hắn ta không thể không làm như vậy. Tuy nhiên cái chết của Tiềm Long không có liên quan gì tới ta. Không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể oán trách là đã gặp phải Vô Danh Thần ma mà thôi.”
 
Thần Nam cười nhạt nói: “Ngươi không thừa cơ vu cáo hại, thực sự nằm ngoài dự liệu của ta?”
 
Lăng Vân cười nhạt nói: “Khi ta ở Tội Ác chi thành đã thú nhận tất cả mọi chuyện, bây giờ có cãi lại thì cũng có thể thay đổi được điều gì đây? Chi bằng cứ nói thật?”
 
Long Vũ tập trung lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Hãy nói những chân tướng mà ngươi biết cho ta.”
 
Lăng Vân lắc đầu, nói: “Sự việc rất phức tạp, nói ra rất rắc rối. Nàng chỉ cần biết rằng cái chết của Tiềm Long không liên quan gì tới ai là được. Chân tướng sự việc có liên quan tới sự đấu đá giữa ta, Thần Nam và Mộng Khả Nhi mà thôi.” Hắn quay sang nhìn Thần Nam nói: “Nói cho cùng Mộng Khả Nhi mới đúng là kẻ được lợi. Ngươi có biết tại sao ả ta lại liên kết nhiều thanh niên cao thủ như vậy để truy sát ta không? Ha ha, ngươi quả thật cho rằng ả ta chỉ là muốn giết người diệt khẩu sao? Hì hì…”
 
Thần Nam giật mình, nói: “Ngươi nói sao?”
 
Lăng Vân lạnh lùng nói: “Lần này giết ta chỉ là thứ yếu mà thôi. Kẻ mà ả thực sự muốn giết là thúc thúc Lăng Tử Hư của ta cơ. Ngươi đã nghe nói tới Thái cổ lục đại tà đạo chưa?”
 
Thần Nam gật đầu, nói: “Là tà phái thánh địa lưu truyền từ nghìn năm, đương nhiên là đã nghe nói tới!”
 
Lăng Vân nói: “Hàng nghìn năm nay, Cổ thánh địa và Thái cổ lục đại tà đạo tranh giành liên miên. Em họ ta, con trai ruột của Lăng Tử Hư thúc thúc, từ nhỏ đã được Phá diệt đạo Đạo chủ của Lục đạo trung đưa đi, nhận làm đệ tử. Mộng Khả Nhi là truyền nhân của Cổ thánh địa, đối lập lại với lục đại tà đạo, từ khi xuất đạo đã luôn ngầm phá hoại thế lực liên minh của lục đại tà đạo. Lăng gia chúng ta lại là một trong Thập đại tu luyện thế gia của đại lục, nếu như liên kết cùng với Phá diệt đạo, điều này nhất định sẽ khiến cho Cổ thánh địa ăn ngủ không yên. Em họ ta là truyền nhân của Phá diệt đạo, thúc thúc của ta đương nhiên muốn gấp rút liên kết cùng với Phá diệt đạo, vì vậy bọn họ đã trở thành cái gai trong mắt Mộng Khả Nhi. Ả ta không thể không tiêu diệt thúc thúc ta, vì vậy nói, lần này Mộng Khả Nhi đã lợi dụng tất cả mọi người. Người mà ả ta thực sự muốn tiêu diệt chính là thúc thúc ta. Ả ta mới thực sự là kẻ được lợi nhiều nhất.”
 
Long Vũ mặt nhạt nhòa nước mắt. Nàng ta là người con gái thông minh, từ trong đống hỗn độn đã đoán ra được phần nào vấn đề, nhưng tất cả đều không quan trọng. Cái chết của Tiềm Long đối với nàng là một cú sốc quá lớn, vẻ mặt nàng tràn ngập đau thương, khiến cho người ta thương xót.
 
Thần Nam cười nhạt. Mộng Khả Nhi quả nhiên tâm cơ thâm trầm, trong đó đúng là có ẩn tình. Ả ta đã lợi dụng sự căm hận của tất cả mọi người, để tiêu diệt đi thế lực của kẻ thù.
 
Lăng Vân cười nhạt nói: “Có lúc có những chuyện khiến cho người ta không có cách nào để lựa chọn. Những chuyện xảy ra ở vùng đất chết, ta không hề hối hận. Nếu như ông trời cho ta một cơ hội ta vẫn cứ làm như vậy!”
 
Lúc đó nếu như Lăng Vân không giết đi những người đồng hành của mình, tuyệt đối không có cách nào có thể sử dụng được Không gian ma pháp quyển trục. Nếu như vậy hắn ta căn bản không thể thoát khỏi vùng đất chết.
 
Lăng Vân vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn. Đó là con đường duy nhất để hắn ta được sống. Nếu như đổi lại là Thần Nam, hắn tuyệt đối không thể hạ thủ sát hại chính những người bạn của mình được, nhưng điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ không có cách nào có thể thoát ra khỏi vùng đất chết. Từ một góc độ nào đó mà nói, loại người như Lăng Vân càng dễ sống được lâu hơn.
 
Thần Nam trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: “Ân oán giữa ta và ngươi, tới bây giờ cũng nên kết thúc rồi. Ngươi phải biết rằng nợ máu thì phải trả bằng máu.”
 
Lăng Vân không hề để ý nói: “Ngươi đã muốn lấy đi tính mạng của ta, sự việc đã tới nước này, cho dù ta có phản kháng, cũng không thoát nổi cái chết. Thôi thì để ngươi tiết kiệm được chút sức lực.”
 
Thần Nam bước lên phía trước, nhưng khi cách Lăng Vân nửa trượng, một đạo kiếm quang giống như một con rắn lao ra, hướng thẳng vào tim Thần Nam.
 
Bùm!
 
Một luồng sáng lóe ra từ thanh đao lao về phía kiếm khí, đan vào nhau giống như hai tia chớp, phát ra ánh sáng chói mắt cùng tiếng nổ đinh tai.
 
Trường đao trong tay Thần Nam phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ về phía Lăng Vân đứng cách đó nửa trượng, nói: “Ta biết ngươi tâm khẩu bất nhất. Loại người vì sống mà không từ thủ đoạn như ngươi, làm sao có thể dễ dàng giao tính mệnh của mình cho người khác được?”
 
Mặt Lăng Vân lộ ra vẻ dữ tợn, nói: “Ở Tội Ác chi thành ngươi đã đảo ngược lại toàn bộ mọi chuyện chỉ trong một đêm. Điều này khiến cho ta không thể nào có thể tưởng tượng được, thật đáng ghét, thật đáng hận. Tuy nhiên nếu như hôm nay chúng ta đều bị các ngươi giết hết, thì từ hôm nay trở đi các ngươi hãy đợi sự truy sát của những kẻ hùng mạnh của Lăng gia và Phá diệt đạo đi!”
 
“Ha ha ha...” Thần Nam ngửa cổ lên trời cười lớn nói: “Điều này khiến cho ta nhớ tới câu nói của lũ trẻ con khi bị ức hiếp thường nói “ta về nhà mách bố ta đánh ngươi.” Ha ha ha… Thật buồn cười! Người thừa kế của Lăng gia lại kém cỏi như vậy sao! Hây! Ngươi cho rằng Lăng gia nhà ngươi có thể vì một kẻ với tiếng xấu đã lưu truyền khắp trong thiên hạ như ngươi mà đi ngược lại với toàn bộ thiên hạ ra tay với ta sao? Ngươi thật là ngây thơ! Cho dù Phá diệt đạo có ngầm ra tay đi nữa, ta cũng chẳng có gì phải sợ.”
 
Lăng Vân vô cùng xấu hổ giận dữ, mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Hắn ta chỉ tay vào Thần Nam nói: “Được… Tới lúc đó ta xem ngươi sẽ cười như thế nào.”
 
“Chỉ e rằng sẽ khiến ngươi phải thất vọng thôi. Ta không thể để cho ngươi nhìn thấy được, bởi vì hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Thần Nam vung đao chém xuống. Ánh sáng chói lọi giống như thần quang chém nghiêng vào phần bụng của Lăng Vân. Kình khí mãnh liệt cuồn cuộn tuôn trào, năng lượng lan tràn khắp chốn.
 
Lăng Vân đưa kiếm lên đỡ đòn. Tuy nhiên võ công của hắn ta thấp hơn so với Thần Nam một bậc nên khi Thần Nam dùng toàn lực chém xuống, đã bị bắn tung ra.
 
Lúc này, vị Tứ Giai ma pháp sư của Huyễn Ma học viện cũng rời khỏi chiến trường, bay tới trên đỉnh đầu của Lăng Vân. Ông ta kêu lên: “Ta phải báo thủ cho Ngải Lệ Ti! Chớp! Phong đao! Băng thương! Thủy long…”
 
Tứ Giai ma pháp sư rơi vào trạng thái điên cuồng. Một đạo ma pháp năng lượng từ trên không trung phóng xuống, khắp không gian là một màn ánh sáng chói mắt.
 
Thần Nam thầm tặc lưỡi. Vị ma pháp sư này đúng là hơi điên cuồng rồi, thế công này đúng là có vẻ liều mạng.
 
Lăng Vân bị hai Tứ Giai cao thủ bao vây tấn công, chỉ trong chớp mắt liền bị đánh trọng thương, cuối cùng mồm thổ huyết, ngã rầm xuống đất.
 
Thần Nam dùng trường đao hất thanh trường kiếm của hắn lên, vung mạnh một nhát. Trường kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, chỉ trong chớp mắt cắm phập vào người hắn, ghim chặt hắn ta trên mặt đất. Sau đó Thần Nam không thèm nhìn, nhanh chóng quay người bước đi.
 
Lăng Vân kêu lên một tiếng kêu thảm thiết: “Á!...”
 
Vị Tứ Giai ma pháp sư trên không trung cũng hạ xuống mặt đất, nhấc trường kiếm, gầm lên, không ngừng bổ vào người Lăng Vân. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
 
Long Vũ từ đầu tới cuối không hề ra tay. Nàng ta định thần lại, rồi quay đầu sang một bên.
 
Thần Nam vừa bước về phía chiến trường bao vây Lăng Tử Hư vừa nghĩ về những điều Lăng Vân nói. Con trai của Lăng Tử Hư lại là truyền nhân của Phá diệt đạo, điều này quả thật khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
 
Phá diệt đạo vạn năm trước có mối thù không thể hóa giải được với Thần Nam. Thần Chiến chém chết Tà đạo ma nhân Đông Phương Vân Phi, khiến cho Lão ma vương Đông Phương Khiếu Thiên xuất hiện đánh một trận chiến sinh tử với Thần Chiến.
 
Sau đó Thần ma cái thế thảm bại thần trí hỗn loạn, đang đêm xông vào Thần phủ, đánh Vũ Hinh đứt toàn bộ kinh mạch, Vũ Hinh không thể không chạy vào Bách Hoa cốc bế tử quan, cách biệt sinh tử với Thần Nam.
 
Lúc đó, võ công của Thần Nam tầm thường cô cùng. Hồng nhan tri kỉ bị rơi vào đường chết, bầu trời nhân sinh tăm tối, hắn khi đó đã giấu cha, quyết đấu một trận sinh tử với Phá diệt đạo truyền nhân, kết thúc cuộc đời…
 
Thần Nam gượng cười, không ngờ vạn năm sau lại dây dưa vào Phá diệt đạo, xem ra đời này trù định sẽ kết thúc mọi chuyện với tà đạo thánh địa này.
 
“A a a a…” Lăng Tử Hư hai mắt đỏ ngầu, gầm lên giống như một con sư tử giận dữ. Máu trong người lão dường như đã cạn kiệt. Lúc này thần trí của lão đã hỗn loạn, rơi vào tình trạng điên cuồng. Lão ta gầm gào liên hồi, đánh ra những chưởng lực mạnh mẽ, cuồng bạo, giống như từng đợt sóng cuồn cuộn, lao thẳng lên trời. Không ai dám lại gần lão.
 
Lãnh Phong ở trên mặt đất đã được ma pháp sư đưa lên trên không, ngồi trên lưng con Á long duy nhất còn lại. Đám người nhìn về phía Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ đang phát cuồng, trong lòng kinh hãi. Nếu như chỉ dựa vào thực lực để quyết đấu, tất cả mọi người hợp lực lại cũng không thể nào có thể chống lại Lăng Tử Hư. Thực lực của tuyệt thế cao thủ quả thật đáng sợ vô cùng!
 
Tuy nhiên, Lăng Tử Hư đã sức cùng lực kiệt. Lượng máu ít ỏi trong người hắn ta đã sôi lên sùng sục, không thể cầm cự được lâu nữa.
 
Thần Nam, Long Vũ đều được ma pháp sư đưa lên trên lưng Á long. Ở dưới mặt đất quá nguy hiểm, Lăng Tử Hư đang phát cuồng đã không còn năng lực suy nghĩ nữa, chỉ biết hủy diệt.
 
Nội lực đáng sợ của Lăng Tử Hư giống như sóng biển tuôn trào phóng ra ngoài cơ thể, bạch quang chói mắt chiếu sáng cả không gian, kình khí khủng khiếp quét một lượt khắp bầu trời, mặt đất rung chuyển, thiên không chao đảo.
 
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ sau khi tuyệt thế cao thủ phát cuồng quả thật đáng được gọi là kinh thiên động địa. Dã thú trong vòng mấy chục dặm đều cảm thấy một áp lực mạnh đáng sợ, đều sợ hãi chạy trốn ra xa.
 
Lão già áo xanh bị trọng thương hôn mê bất tỉnh và đám hạ nhân của Lăng gia đều bị sức mạnh cuồng bạo này tấn công làm cho nát vụn.
 
Lãnh Phong nói: “Máu trong người lão thiêu đốt để tất cả những sức mạnh của Ngũ Giai cao thủ phát ra. Lát nữa hắn ta sẽ nổ tung mà chết.”
 
Bùm!
 
Lăng Tử Hư giáng mạnh một đòn xuống mặt đất. Cả mặt đất rung chuyển ầm ầm, đột nhiên biến thành sa mạc cát bụi bay mù mịt. Cùng với trận cuồng phong cuồn cuộn, tất cả cát bụi chỉ trong chớp mắt đều biến mất tăm.
 
Những tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên trên mặt đất, một cái hố sâu không nhìn thấy đáy xuất hiện trước mặt Lăng Tử Hư, những vết nứt khổng lồ rộng hàng thước lan dần ra xa.
 
“Á a a a…” Lăng Tử Hư kêu lên một tiếng thảm thiết, một cánh tay phát ra tiếng “bùm!”, rời hẳn ra. Ánh sáng chói mắt giống như một mặt trời xuất hiện, sức mạnh cuồng bạo chuyển động ngược lên trời. Á long vội vàng nhanh chóng lao lên trên cao, cơn bão năng lượng cuồn cuộn trong khung trung.
 
Chỗ cánh tay của Lăng Tử Hư đứt ra xuất hiện một chút máu. Lúc này máu trong người lão dường như đã cạn kiệt hết, căn bản không còn máu để chảy ra. Nếu như đổi lại là một người bình thường e rằng đã chết từ lâu rồi.
 
Lão ta thần trí hỗn loạn, điên cuồng phóng ra chưởng lực đáng sợ. Căn bản không cần những thanh niên cao thủ trên không trung ra tay, không bao lâu, lão sẽ nổ tung.
 
Tuy nhiên trong lúc này, ở phía đông truyền tới một giọng nữ thất thanh.
 
“Không xong rồi, lão quái vật tới rồi…”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo/chuong-172/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận