Thần Ma Cửu Biến
Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Chương 174: Lôi gia (1)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvanda
Lôi gia, Lôi gia đại tiểu thư, Trương Hiểu Vũ trong mắt ánh sáng lạnh lập loè, đứng lên nói: "Các ngươi cũng biết Lôi gia? Là Lôi gia nào?”
Lão giả thấy một người tuổi còn trẻ hỏi bọn họ, thì lạnh nhạt nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không có dạy ngươi, đi ra bên ngoài, nói chuyện phải chú ý.”
Nghe được gia tộc của Lôi Ngạo tiền bối gặp nạn, Trương Hiểu Vũ sao có thể không gấp, một cỗ khí tức lôi đình hủy diệt vạn vật dâng lên, bao phủ cả tòa tửu lâu.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ dưới cỗ khí thế tựa như ma thần này, hô hấp có chút không thông, vào lúc này không khí phảng phất trở nên sền sệt cực độ, vách tường cứng rắn cũng tựa như chống cự không nổi áp lực, chi chi cạc cạc vỡ ra mấy cái khe nhỏ, tùy thời đều có khả năng lan tràn ra.
Sắc mặt lão giả đỏ bừng, khí thế của Trương Hiểu Vũ mặc dù không phải nhắm vào hắn mà phóng thích, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cỗ khí tức lôi đình hủy diệt vạn vật, hơn nữa theo khí thế dần dần tăng cường, thân thể của hắn cũng bắt đầu không chịu nổi gánh nặng, bị đè ép đến mức không thể chịu nổi.
Võ giả ở đây sắc mặt đại biến, sau khi cảm nhận được khí thế của Trương Hiểu Vũ, bọn họ phát hiện ra người thanh niên trước mắt này cũng không phải người thường, mà là một cường giả cực kỳ lợi hại, tu vi đã đạt đến cảnh giới thâm bất khả trắc, thậm chí so với tông chủ Âm Sơn Tông đã tiến giai thành Võ Tông còn muốn vượt qua.
Chẳng lẽ… Lão giả căn bản không dám phản kháng, cố hết sức nói: "Lôi gia chính là Lôi gia Tê Hà Hồ Vạn Đà Lĩnh, xin tiền bối bớt giận."
Trương Hiểu Vũ có chút thu liễm khí thế, nói: "Ta không phải tiền bối, Tê Hà Hồ đi như thế nào."
Không phải tiền bối, lão giả trong lòng nghi hoặc, dường như người tu vi cao thâm đều có thể biến hóa dung mạo, nhưng cũng không quá nhiều, ví dụ như một người hơn trăm tuổi tuyệt đối sẽ không có tướng mạo của thanh niên, nhiều nhất chỉ có thể đạt tới tướng mạo trung niên bốn mươi tuổi, mà người bảy tám chục tuổi có thể có tướng mạo thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, như người trước mắt này chỉ khoảng hai mươi tuổi gì đó, xác thực không phải là tiền bối, nhưng mà tuổi như vậy đã có tu vi mạnh mẽ như thế, lão giả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Tê Hà Hồ cách nơi này bảy trăm dặm, đi thẳng về hướng Tây Bắc là có thể nhìn thấy, Lôi gia tọa lạc ở Tê Hà Sơn Trang bên cạnh Tê Hà Hồ." Lão giả không dám chần chờ, cung kính nói.
Trương Hiểu Vũ thu hồi khí thế hủy diệt bá đạo, nhìn ba người nói: "Lễ vật của các ngươi có thể không cần đưa nữa." Nói xong thân hình lập loè, thân hình đã đến đường phố bên ngoài tửu lâu, chợt hóa thân thành một đạo ánh sáng lam sắc hướng về phía Tây Bắc bay đi, tốc độ nhanh như cầu vồng.
Ba người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, thiếu phụ nói: "Không nghĩ tới lặi gặp được cao thủ bực này ở đây.”
Lão giả cười khổ một tiếng, "May là người này tính cách coi như tốt, nếu không cái mạng này của lão phu cũng phải rơi xuống tại đây." Trong ấn tượng của mọi người, những cao nhân tính tình đều có chút bá đạo, hơi làm trái sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
"Hắn nói chúng ta không cần tặng lễ, chẳng lẽ..." Kế tiếp thì trung niên râu dài không dám nói tiếp, bởi vì quá không thể tưởng tượng.
"Ta cảm thấy cũng cần phải đi một chút, Âm Sơn Tông có thể là có thêm một vị cao thủ Võ Tông, nhưng nếu như hắn chỉ nói mạnh miệng, chúng ta không đi chắc chắn là gặp xui xẻo." Thiếu phụ lắc lắc đầu nói.
"Đúng là như thế."
Năm trăm dặm lộ trình đối với Trương Hiểu Vũ bất quá là công phu một canh giờ, xuyên qua một mảng núi non trùng điệp lớn, lọt vào trong tầm mắt là một hồ nước cực lớn, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, phảng phất như từng mảnh gương vỡ, lại giống như có người ở trên mặt hồ đặt xuống vô số viên bảo thạch, tuyệt mỹ tú lệ.
Bay vút đến trên không mặt hồ, Trương Hiểu Vũ dõi mắt nhìn lại, xuyên thấu qua vụ khí mờ ảo có thể chứng kiến một mảng kiến trúc lớn hơn mười dặm ở bờ xa bên kia, chắc hẳn là Lôi gia gia tộc của tiền bối Lôi Ngạo.
Người đang đánh cá trong hồ đã bao giờ chứng kiến người biết bay, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm, ngay cả cá trong lưới chạy đi cũng không biết.
"Cha, ngươi thật sự muốn để tỷ tỷ làm tiểu thiếp của thiếu chủ Âm Sơn Tông kia sao?" Trong Tê Hà Sơn Trang, đại sảnh Lôi gia tụ tập rất nhiều người của Lôi gia, người vừa hỏi là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, lông mày dài xanh đôi mắt đẹp, chỉ là lúc này vẻ mặt đang rất phẫn nộ.
Lôi Sơn chán nản nói: "Không đáp ứng thì thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Lôi gia hủy diệt ở trên tay của ta sao?”
Người thanh niên nói: "Âm Thiểu Kiệt kia thủ đoạn tàn nhẫn, đã có sáu bảy tiểu thiếp bị hắn hành hạ chết, ngài còn đem tỷ tỷ đẩy vào trong hố lửa! Ngài nhẫn tâm ư?”
"Đại ca, Minh Nhi nói đúng, chúng ta không thể đem Nguyệt nhi đẩy vào trong hố lửa, không thể hy sinh nàng tới đổi lấy bình an của chúng ta, như vậy lương tâm của ta chịu không nổi." Trung niên nhân bên cạnh đứng ra nói.
"Đại ca, Lôi gia chúng ta lúc nào sợ chết, cùng lắm thì liều mạng với Âm Sơn Tông, ta cũng không tin bọn họ có thể diệt Lôi gia chúng ta mà không phải trả giá lớn.”
Lôi Minh kích động nói: "Nhị thúc, Tam thúc.”
Lôi Sơn phức tạp nhìn mọi người: "Các ngươi không biết sự đáng sợ của Võ Tông, chỉ cần một mình hắn đã có thể hủy diệt cả Lôi gia, cả Tê Hà Sơn Trang." Lôi Sơn trong lòng thống khổ dù ai cũng không cách nào minh bạch, một bên là nữ nhân thân sinh, một bên là cả Lôi gia, bỏ qua ai cũng giống như cắt thịt của hắn, hắn tình nguyện lấy tánh mạng của mình để đổi hai thứ này, nhưng mà đáng tiếc cho dù hắn chết, Lôi gia chỉ càng bết bát hơn.
Lôi Minh vốn muốn giận dữ mắng mỏ phụ thân, nhưng mà trong lúc đó hắn thấy được tóc của phụ thân có rất nhiều sợi bạc, phải biết rằng phụ thân năm nay mới bốn mươi tuổi, vẫn còn là tráng niên, tại sao có thể có tóc trắng được, trong nháy mắt hắn hiểu ra, phụ thân thống khổ cũng không ít hơn bọn hắn, sự khác biệt là hắn là gia chủ, bất luận cái gì cũng đều phải lấy đại cục làm trọng.
Nhưng tựa như đã quyết định gì đó, hai mắt Lôi Sơn từ ảm đạm không ánh sáng đột nhiên bắn ra tinh quang mãnh liệt, mạnh mẽ đứng lên nói: "Các ngươi nói đúng, ta không nên hy sinh bất cứ người nào để đổi lấy sự bình an của gia tộc, đối mặt tà phái như Âm Sơn Tông, nhượng bộ vô ích, ngược lại sẽ làm cho bọn họ càng thêm thêm kiêu ngạo."
"Đại ca, cha." Ba người không biết Lôi Sơn tại sao lại đột nhiên cải biến thái độ.
"Các ngươi hiện tại rời đi, mang theo đệ tử có tiềm lực rời khỏi Lâm Giang Quận Thành, đi càng xa càng tốt.”
Lôi Minh có chút bất an nói: "Vậy còn ngươi?"
"Ta lưu lại hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, nếu không một người cũng chạy không thoát.”
"Như vậy sao được." Nhị thúc Lôi Minh, cũng chính là Lôi Phách lo lắng nói.
Lôi Sơn lúc này phảng phất như toàn thân tràn đầy lực lượng: "Ta là gia chủ Lôi gia, đây là lúc ta nên ra sức.”
Ba ba ba, tiếng vỗ tay thưa thớt từ ngoài đại sảnh truyền vào.
"Người nào." Mọi người kinh hãi.
Một người thanh niên mặc áo choàng màu xanh da trời chậm rãi đi đến, hắn mỉm cười nói: "Lôi gia đều là những người kiệt xuất, quả không uổng công ta đi xa mấ chục vạn dặm tới đây.”
Lôi Sơn trấn định nói: "Các hạ là ai.”
"Ta là Trương Hiểu Vũ, hôm nay tới đây để báo đáp Lôi gia các ngươi." Người này không phải Trương Hiểu Vũ thì là ai, vốn hắn đã sớm đến đây, chỉ là ở bên ngoài đại sảnh nghe trong chốc lát, muốn hiểu một chút về Lôi gia.
Lôi Sơn nghi ngờ nói: "Báo đáp, thứ cho ta ánh mắt vụng về, không nhớ rõ từng thi ân với ngươi.”
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Đương nhiên không phải ngươi, là lão tổ tông nhà ngươi, Lôi Ngạo."
Lôi Ngạo, người của Lôi gia hai mặt nhìn nhau, cái tên này rất quen thuộc, nhưng mà như thế nào cũng nhớ không nổi là vị tổ tông nào.
Lôi Minh đột nhiên nhãn tình sáng lên, nói: "Cha, Nhị thúc, Tam thúc, ta biết lão tổ tông Lôi Ngạo là ai rồi.”
Lôi Phách nói: "Minh Nhi, nói mau.”
"Các ngươi không nhớ sáu trăm năm trước, Lôi gia chúng ta từng có một người đạt tới cảnh giới Võ Tông, sau này đi đến Nam Vực sao?" Lôi Minh nói.
"Nói bậy, ngươi nói lão tổ tông Lôi Ngạo, là gia chủ sáu trăm năm trước, làm sao có thể sống đến bây giờ." Lôi Sơn nói.
Thật ra mọi người không nghĩ tới Lôi Ngạo là vì hắn là nhân vật của sáu trăm năm trước, sao có thể có quan hệ gì với người trẻ tuổi như Trương Hiểu Vũ được, nhưng bọn hắn không thể ngờ được, loại chuyện không có khả năng này hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
Trương Hiểu Vũ nói: "Hắn nói đúng, Lôi Ngạo ta nói đúng là Lôi Ngạo sáu trăm năm trước, cũng chính là gia chủ Lôi gia các ngươi."
Thấy mọi người đều mang thái độ hoài nghi, Trương Hiểu Vũ giải thích: "Các ngươi hẳn là đã nghe qua linh hồn tinh thạch! Linh hồn Lôi Ngạo tiền bối đúng là ở trong linh hồn tinh thạch mấy trăm năm, về sau dưới cơ duyên xảo hợp ta gặp được hắn, hơn nữa được hắn truyền thụ công pháp Lôi gia các ngươi: Lôi Thiểm Quyết."
"Linh hồn tinh thạch, Lôi Thiểm Quyết, chẳng lẽ là thật." Lôi Sơn không khỏi không tin, dù sao đối phương cũng không có lý do gì lừa gạt bọn họ, huống chi những thứ hắn nói đều phù hợp.
Lôi Minh kêu lên nói: "Ngươi có công pháp Lôi Thiểm Quyết đầy đủ.”
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu: "Không sai.”
"Không biết ngươi có thể đưa lại cho chúng ta không, Lôi gia chúng ta bởi vì một ít biến cố, Lôi Thiểm Quyết trước mắt đã không còn hoàn chỉnh.”
"Đương nhiên có thể." Lôi Thiểm Quyết vốn là của Lôi gia, Trương Hiểu Vũ cũng không chần chờ chút nào.
"Ngươi tới đây!" Trương Hiểu Vũ nói với Lôi Minh.
Lôi Minh theo lời đi tới.
Trương Hiểu Vũ lặng yên vận hồn lực, bao trùm tin tức về Lôi Thiểm Quyết, sau đó ngón tay điểm lên trán Lôi Minh, trong chốc lát ánh sáng màu lam nhạt rung chuyển như sóng nước tràn ra, nhu hòa đến cực điểm.
Cách truyền tin tức bằng hồn lực này hắn mới lĩnh ngộ không lâu, chắc hẳn lúc kia, Lôi Ngạo tiền bối cũng đem tin tức về Lôi Thiểm Quyết truyền cho hắn như thế này.
Ở lúc Trương Hiểu Vũ điểm ngón tay vao trán Lôi Minh, ba huynh đệ Lôi Sơn biến sắc, nguyên lực toàn thân vận chuyển đến cực hạn, lập tức xông lại.
Trương Hiểu Vũ lắc đầu, tay trái xuất ra một cỗ sức gió hùng hồn, trong đó ẩn chứa mấy dòng nước xoáy nội liễm, áp chế ba người căn bản không di động được.
Mấy hơi thở qua đi, Trương Hiểu Vũ hai bên đồng thời buông tay.
Lôi Sơn khẩn trương nói: "Minh Nhi, ngươi không sao chứ!"
"Cha, đúng là Lôi Thiểm Quyết, công pháp Lôi Thiểm Quyết đầy đủ." Lôi Minh hưng phấn nói.
Ba người nghe vậy, biết mình vừa rồi lỗ mãng, lại chợt âm thầm kinh hãi thực lực Trương Hiểu Vũ, tiện tay có thể gắt gao áp chế bọn họ, cái này cần phải có tu vi như thế nào.
Trương Hiểu Vũ nói: "Ta đã đáp ứng tiền bối Lôi Ngạo, nếu như Lôi gia có khó khăn thì sẽ trợ giúp, chuyện lần này để cho ta tới giải quyết đi!” nguồn tunghoanh.com
Lôi Sơn nói: "Tông chủ Âm Sơn Tông là cao thủ Võ Tông, hơn nữa trong tay hắn có một kiện nguyên khí.”
"Yên tâm, chỉ cần không phải Lục Đại Võ Tông, ta đều có thể giúp các ngươi bãi bình, ngày mai các ngươi theo ta cùng tiến lên Âm Sơn Tông." Sau khi được chứng kiến quá nhiều cao thủ đứng đầu, Trương Hiểu Vũ đối với cao thủ Võ Tông bình thường căn bản không quá để ý, dù là hắn mặc nguyên giáp, cầm nguyên khí đi nữa.
Mọi người nghe vậy kinh hãi, đối phương đến tột cùng là người nào, ý hắn là dưới Lục Đại Võ Tông, hắn chính là đệ nhất Võ Tông sao? Cũng quá không thể tưởng tượng.
Cười khổ một tiếng, Trương Hiểu Vũ có đôi khi thắc mắc, hắn trẻ tuổi như vậy thì không thể tin sao? Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, thế giới này nếu như không có mình, hẳn là sẽ bình thường một chút. Dù sao trong ấn tượng của mọi người, có thể trở thành võ tông hẳn là một cái lão đầu, mặc dù mình bây giờ còn không phải Võ Tông.
"Lão quản gia Vân gia Cổ tiền bối các ngươi đã nghe nói qua chưa, lần này tới đây ta đi cùng hắn vượt qua nội hải, mà thực lực của ta không dưới hắn, như vậy các ngươi hẳn là hiểu được một chút?”
Lôi Minh vui vẻ nói: "Thật tốt quá, như vậy tỷ tỷ cũng không cần làm tiểu thiếp cúa Âm Thiểu Kiệt.”
Ba huynh đệ Lôi Sơn nhìn nhau, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng, lần này Lôi gia được cứu rồi, Cổ quản gia Vân gia chính là một trong những người đứng đầu dưới Lục Đại Võ Tông, mà tông chủ Âm Vô Cực của Âm Sơn Tông bất quá chỉ mới tiến vào cảnh giới Võ Tông mà thôi.
"Nếu như lần này Lôi gia có thể tránh được một kiếp, Lôi gia ta nhất định thâm tạ." Lôi Sơn nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Nếu như ta muốn thù lao, thì bằng Lôi gia các ngươi căn bản không chịu nổi, lần này ta tới đây chỉ là báo ân mà thôi, không cần những thứ khác.”
"Các ngươi an bài cho ta một cái viện đi!" Trương Hiểu Vũ lại nói.
"Tốt, Minh Nhi, chọn một đại viện cho Trương thiếu hiệp." Lôi Sơn nói.
Chờ sau khi Trương Hiểu Vũ và Lôi Minh cùng một chỗ rời khỏi đại sảnh, Lôi Sơn rung giọng nói: "Thật sự là trời không quên Lôi gia ta, Lôi gia được cứu rồi.”
Lôi Sơn tam đệ Lôi Mộc nói: " Lôi gia ta có danh xưng hiệp nghĩa, vốn ta còn suy nghĩ, hiệp nghĩa có làm được cái gì, ngay cả mình cũng không giữ được.”
"Hiện tại ta rốt cục rõ ràng, hiệp nghĩa vẫn cần thiết, cho dù hiện tại không giúp được ngươi, sau này cũng nhất định có thể đến giúp tử tôn ngươi.”
Lúc này, từ ngoài đại sảnh đột nhiên chạy vào một nữ tử tuổi còn trẻ, ước chừng hai mươi hai tuổi, diện mạo thanh lệ động lòng người, chỉ là hai mắt có chút sưng đỏ, phá hủy cả khuôn mặt, nhiều hơn sự sầu bi.
Nàng nhìn thấy ba huynh đệ Lôi Sơn, nhịn không được ủy khuất khóc lên: "Cha, Nhị thúc, Tam thúc, ta nghĩ kỹ rồi, vì Lôi gia, ta sẽ làm tiểu thiếp của Âm Thiểu Kiệt.”
Lôi Phách ha ha nở nụ cười, nói: "Nguyệt nhi, đừng khóc.”
Nữ tử trẻ tuổi này chính là được Lôi Nguyệt tỷ tỷ của Lôi Minh, lần này nàng suy nghĩ một buổi tối, cuối cùng vẫn quyết định hi sinh vì Lôi gia, chấp nhận làm tiểu thiếp của thiếu chủ Âm Sơn Tông - Âm Thiểu Kiệt. Giờ phút này thấy nhị thúc còn có tâm tư cười, trong lòng càng thêm ủy khuất, oa oa khóc lên, thanh âm thê lương động lòng người.