Thần Ma Chi Mộ
Cường giả từ trong mộ đi ra
Tác giả: Phong Cuồng Khô Lâu
Quyển 1
Chương 405: Mẹ kiếp! Tiên nhân khiêu (*)
Dịch: lamsonquaikhach
Biên dịch: lamsonquaikhach
Biên tập: lamsonquaikhach
Nguồn: tangthuvien.com
*: Tiên nhân khiêu: một từ lóng, cứ coi thì rõ nhé!
“Cảm ơn anh giúp đỡ.” Nữ hài khom khom người với Triệu Thụy rồi nhỏ giọng nói.
“Ặc… tôi hình như chưa có làm gì cả.” Triệu Thụy ngồi trên xe đạp, nhún nhún vai.
“Thế nhưng nếu không có anh hấp dẫn sức chú ý của hắn, nếu tôi muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn chỉ sợ không dễ vậy.”
“Cô nói vậy, tôi cảm thấy mình cũng có vài phần công lao.” Triệu Thụy tự giễu một câu.
Nữ hài thấy hắn nói năng thú vị, nhếch miệng cười nhẹ, rồi chuẩn bị trở về, mới đi một bước, cô đã kêu nhỏ một tiếng “ái chà”, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
“Sao rồi?” Triệu Thụy thò đầu hỏi một câu.
“Trặc chân rồi. Anh có thể đưa tôi về được không? Nhà tôi cách đây không xa lắm.” Nữ hài đưa đôi mắt to xinh đẹp nhìn Triệu Thụy, lộ vẻ cần giúp đỡ.
Một vị nữ hài mảnh mai xinh đẹp như vậy xin mình giúp đỡ, Triệu Thụy tự nhiên không tiện cự tuyệt.
Hắn đặt nữ hài lên ba ga xe, rồi đạp xe theo chỉ điểm của nữ hài, đưa cô về nhà.
“Nghe giọng anh, dường như không phải người ở đây?” Nữ hài thò ra đôi tay trắng nõn mềm mại, hơi lúng túng vịn nhẹ lên hông Triệu Thụy, nhẹ giọng hỏi “Đến Liên Đảo du lịch sao?”
“Không phải. Tôi muốn ở đây một thời gian, đang đi tìm phòng.”
“Há? Thật sao? Nếu có cơ hội, tôi có thể giúp anh!”
“Tốt đấy!” Triệu Thụy nghiêng đầu qua cười nói. Đúng rồi, tôi còn không biết cô tên gì?”
“Tôi tên Mina, còn anh?”
“Triệu Thụy.”
“Tên đẹp…”
Hai người nói chuyện như vậy, bất tri bất giác đã đến cửa nhà Mina.
Nhà Mina là tòa lầu nhỏ hai tầng hơi cũ kĩ, mái bằng, vách tường cũng có không ít vết dơ do nước mưa bào mòn.
Mina được Triệu Thụy đỡ xuống xe, đi cà nhắc tới trước cửa, móc chìa khóa ra đút vào ổ khóa.
“Kẹt” một tiếng, cửa sắt lớn mở ra, phát ra thanh âm hơi chói tai.
“Đi lên ngồi đi, uống chút cà phê nhé?” Mina xoay đầu nhìn Triệu Thụy.
“Có tiện không?”
“Có gì mà không tiện chứ, vào đi.”
Nói xong, Mina bước vào, Triệu Thụy bèn đi theo cô.
Nhà Mina rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức giống như bình thường không ai ở vậy (?), điều này khiến Triệu Thụy cảm thấy hơi kì quái.
Hai người tới phòng khách, Mina bảo Triệu Thụy ngồi xuống, rồi cà nhắc đi chuẩn bị cà phê.
Mới cầm cốc lên tay, do chân bị thương, Mina đứng không vững, ngã tới trước, cốc cũng rơi xuống đất, vỡ tan.
Triệu Thụy thấy vậy vội vàng đưa tay ra ôm lấy eo nhỏ của Mina, giúp cô đứng vững.
Thân thể hai người ép sát một chỗ, nhiệt độ thân thể xuyên qua y phục truyền tới thân thể đối phương.
“Không sao chứ?” Triệu Thụy quan tâm hỏi một câu.
“Không… không sao.”
Mina nhỏ giọng đáp, trên khuôn mặt xinh đẹp từ từ nổi lên một vầng đỏ, như phết một tầng son, đặc biệt dụ người.
Triệu Thụy là một nam nhân rất bình thường, thấy bộ dạng yêu kiều xinh đẹp của cô, trong lòng không khỏi nhảy lên, nhất thời có chút luyến tiếc buông tay ra.
Mina có lẽ có chút hảo cảm với Triệu Thụy, bị Triệu Thụy ôm như vậy lại không kháng cự, trái lại hơi nhắm mắt, bộ dạng mặc chàng ngắt hái.
Thái độ như vậy, cho dù đứa ngốc cũng hiểu ý tứ gì, Triệu Thụy tự nhiên sẽ không từ chối, ôm chặt Mina, cúi đầu, từ từ hôn lên đôi môi kiều diễm của cô.
Trong khi hai người sắp tiếp xúc, “bịch” một tiếng, cửa bị người ta dùng sức đá bật ra.
Bốn năm đại hán tay cầm gậy gộc từ ngoài bổ vào như một trận gió, người đi đầu mày rậm mắt to, mặt đầy râu quai nón, hình thể bưu hãn nhất.
Triệu Thụy còn chưa kịp phản ứng, Mina vừa rồi còn tình ý miên mang đã nhảy lên như thỏ, bổ vào trong lòng đại hán đó, nước mắt nước mũi tố cáo với hắn.
“Anh! Hắn khi phụ em! Hắn khi phụ em! Vừa rồi em còn cho hắn là người tốt, mang hắn về nhà, không ngờ hắn lại động tay chân với em.”
Triệu Thụy không khỏi ngạc nhiên, nữ hài vừa rồi ôn hòa uyển chuyển sao bỗng đột nhiên trở mặt?
Biến hóa này không khỏi quá lớn đi!
Đại hán đó nghe Mina khóc kể như vậy liền dựng lông mày lên, mắt lộ hung quang, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy, dường như muốn nuốt lấy Triệu Thụy một phát!
“Vương bát đản! Ngươi đúng là chán sống rồi! Lại dám động tới chủ ý của em ta! Ngươi cũng không dò hỏi xem ta là ai!”
Nói xong, đại hán vung tay, bốn người phía sau đồng thời tiến lên vây lấy Triệu Thụy.
Mẹ kiếp! Tiên nhân khiêu!
Triệu Thụy thấy biểu diễn chuyên nghiệp của mấy người này, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi chửi lớn một câu.
Ngày đầu tiên tới Liên Đảo đã gặp tiên nhân khiêu trong truyền thuyết, xem ra đúng là số đỏ thật.
Đương nhiên, sở dĩ mình bị lừa, còn phải nhờ vào công lao biểu diễn khéo léo của Mina.
Chẳng ai ngờ nữ hài nhìn mảnh mai này lại tiên nhân khiêu lão luyện như vậy!
“Này, ngươi không khỏi quá vong ân phụ nghĩa rồi. Vừa rồi là ta giúp ngươi mà!” Triệu Thụy có chút bất mãn quát Mina một câu, hắn bây giờ có thể khẳng định cái tên Mina tuyệt đối là giả. Nơi này cũng khẳng định không phải nhà Mina.
“Vong ân phụ nghĩa? Ta vong ân gì? Phụ nghĩa gì?” Mina thu nước mắt lại, nhìn Triệu Thụy nháy nháy mắt vẻ vô tội “Ngươi muốn nói, vừa rồi ngươi giúp ta? Nhưng ngươi tịnh không ra tay à! Đây là chính ngươi nói đấy.”
Triệu Thụy bị Mina trách móc một hồi, không khỏi câm miệng, câu này đúng là do hắn nói, không thể phủ nhận.
Mina nói tiếp: “Nếu ngươi không có chủ ý với ta, ta cũng sẽ không xuống tay với ngươi, ai bảo ngươi háo sắc thế? Ta ghét nhất là nam nhân háo sắc. Lúc trước ngươi muốn giúp ta, chỉ sợ cũng có mục đích, thằng cha đó cũng chẳng khác gì.”
Triệu Thụy tức đến ngứa răng: “Lời không thể nói lung tung, ta hiếu sắc chỗ nào? Là ngươi tự đưa tới cửa, cố ý dẫn dụ ta đấy chứ?”
“Ngươi không đẩy ta ra được sao?” Mina hất khuôn mặt nhỏ, hết sức lý trực khí tráng.
“Ngươi coi ta là Liễu Hạ Huệ à!”
Triệu Thụy thực ấm ức cho mình, nữ hài nhìn thanh thuần mĩ lệ thế này, chủ động nhào vào lòng, ai cũng đều sẽ động tâm, còn mấy thằng như Liễu Hạ Huệ đó sớm đã tuyệt diệt trong xã hội hiện đại rồi.
“Bớt nói nhảm con mẹ ngươi đi!”
Nam tử râu quai nón bực bội quát một câu, cắt ngang lời Triệu Thụy.
“Ngươi làm chuyện đó với em ta, ít ra cũng phải lấy năm chục vạn làm bồi thường!”
“Năm chục vạn? Đúng là sư tử há to mồm mà! Cái này không khỏi quá nhiều rồi.”
“Năm chục vạn còn chê nhiều?” Nam tử râu quai nón thô lỗ “Ngươi không lấy ra năm chục vạn cũng được, bất quá, bọn ta sẽ không khách khí.”
Hắn nói xong, vừa vung múa ống sắt trong tay, quơ quơ trước mặt Triệu Thụy, ngữ khí đầy ý uy hiếp.
“Há? Thật sao?” Triệu Thụy phớt lờ cười cười “Vậy để ta xem thử, thế nào mới là không khách khí?”
Nam tử râu quai nón biến sắc mặt, hiển nhiên không ngờ Triệu Thụy lại mềm rắn không ăn, mà dưới tình huống như vậy còn cười được.
Hắn cảm thấy thanh niên trước mắt không coi hắn ra gì, khiêu chiến với quyền uy của hắn, trong lòng không khỏi có chút lửa giận.
“Cho hắn xem chút nhan sắc.” Râu quai nón nghiến răng, quát một câu với mấy thủ hạ, bốn tên kia lập tức bổ tới Triệu Thụy.
Động tác bốn tên đó rất nhanh nhẹn, tỏ ra từng chém giết nhiều nơi đầu đường.
Lực đạo ra tay cũng rất được, tuyệt đối có thể khiến người ta trong chớp mắt mất khả năng hành động, cảm thấy đau khổ to lớn, lại không ảnh hưởng tới tính mạng.
Đại hán râu quai nón xem ra muốn cho thanh niên không biết trời cao đất dày này ăn chút đau khổ, để ngoan ngoãn lấy tiền ra.
Đương nhiên, hắn cũng không định lấy từ người thanh niên này năm mươi vạn, dẫu sao đây cũng không phải con số nhỏ, không phải ai cũng lấy ra được.
Hắn chỉ muốn bòn rút nhiều tiền nhất từ con mồi thôi.
Trong lúc nam tử râu quai nón đầy tự tin, Triệu Thụy bỗng ra tay.
Triệu Thụy ra tay nhìn như không nhanh, nhưng lại ra sau tới trước, nắm tay nặng nề nện lên bụng bốn tên kia, cơ hồ đánh cả mật chúng ra ngoài.
Bốn đại hán đau khổ rên rỉ một tiếng, thế công liền sụp đổ tan tành.
Bọn chúng ôm bụng, nằm trên mặt đất liều mạng nôn ọe, triệt để mất đi sức chiến đấu.
Quá trình này nhanh chóng phi thường, nam tử râu quai nón căn bản còn chưa kịp phản ứng.
Liền đó, Triệu Thụy bay một cước đá lên thân tên râu quai nón, đá tên râu quai nón xoay một trăm bảy tám mươi độ, bay thẳng ra, nặng nề đập lên vách tường rồi trượt xuống đất, không cách nào đứng dậy nổi.
Mina giật nảy mình, sắc mặt đại biến, cô không ngờ Triệu Thụy lại lợi hại như vậy, dễ dàng đánh ngã anh cô!
Trong lòng cô không khỏi trở nên hối hận, cảm thấy lần này mình đúng là chọn nhầm đối tượng rồi!
Cô có chút sợ hãi lui ra sau, Triệu Thụy thì cười híp mắt tiến lại gần cô.
truyện copy từ tunghoanh.com
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!