Thần Ma Thiên Tôn Chương 122



    Thần Ma Thiên Tôn
    Tác giả: Cửu Đương Gia ​​
    Chương 122: Trước GiờĐại Chiến

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: Vipvanda
    Ads Chiến đấu hôm nay chấm dứt, chỉcòn một cuộc chiến cuối cùng trước khi khai giảng, đó chính là trn quyết chiến giữa Ninh Tiểu Xuyên và Danh Dương.

    Thời gian bắt đầu là ngày mai.

    Đêm hôm đó, toàn bộ Võ giảđều trở nên thoải mái hơn, còn có người mở một sòng cá cược, đánh cược xem ngày mai Ninh Tiểu Xuyên có thểtiếp được mấy chiêu của Danh Dương.

    Rất nhiều người đều cảm thấy Danh Dương chỉcần một kiếm là có thểgiết chết Ninh Tiểu Xuyên, bởi vy phần lớn Võ giảở đây đều đánh cược rất lớn.



    Đương nhiên, cũng có một số Võ giảvì tỉlệ đặt cược cao mà cược là Ninh Tiểu Xuyên có thểtiếp được hai, ba chiêu của Danh Dương.

    Số chiêu tiếp được càng nhiều, tỉlệ đặt cược càng lớn.

    Tỉlệ đặt cược lớn nhất chính là Ninh Tiểu Xuyên đánh bại Danh Dương. Tỉlệ đặt cược lên tới “1 đền 180”. Nhưng không ai dám đặt vào khoản này, bởi vì như vy cũng không khác gì ném tiền qua cửa sổ.

    Một nữtử tuyệt mỹ đi vào gian phòng hỗn loạn này, đến bên cạnh bàn đặt cược, trong tay cầm một túi liền lớn, trong túi phát ra tiếng “rào rào”.

    - Bộp…

    Nàng ném cái túi lên bàn đá, nói:

    - Ta cũng muốn đặt cược.

    Toàn bộ Võ giảđều tp trung nhìn nàng, lp tức bịdung mạo và dáng người của nàng hấp dn, ánh mắt thoáng lộ ra một tia thần sắc kinh diễm, tựa như linh hồn xuất khiếu.

    Trời đất ơi, trong thiên hạnhư thế nào lại có được vưu vt xinh đẹp như vy?

    Nữtử này quảtht khiến cho người khác cảm thấy hô hấp khó khăn, hàng lông mày như lá liễu, đôi mắt như minh châu, chiếc mũi xinh đẹp như ngọc thạch, da thịt trên người trắng nõn nà như tuyết, hai ngọn núi trước ngực cực kỳ no đủ, vòng eo thon gọn mảnh mai.

    Mặc dù nàng chỉmới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng lại mang theo vẻ yêu mịmê người như nữtử thành thục, quảtht là một yêu nữ.

    Mặc dù rất nhiều Võ giảở đây đều say mê nàng mà suy nghĩby mạ, trong bụng giống như bịlửa dục thiêu đốt, nhưng không có người nào dám bất kính với nàng, bởi vì rất nhiều người đều nhn ra nàng.

    Nàng chính là thiên chi kiều nữtiến vào mười hạng đầu kỳ này – TạMộng Dao.

    Sóng mắt TạMộng Dao lưu chuyển, ngón tay ngọc khẽ đặt trên môi, nhìn chăm chú vào tỉlệ đặt cược tren bàn, ôn nhu nói:

    - Các vịđại ca, tại sao không có hòa?

    Thanh âm của nàng nũng nịu vô cùng, khiến cho xương cốt của những Võ giảở đây đều tê dại như muốn nhũn ra.

    Một Võ giảsi mê nhìn nàng, hung hăng nuốt nước bọt một cái, nói:

    - Thực lực giữa Ninh Tiểu Xuyên và Danh Dương chênh lệch quá lớn, nếu như hai người bọn họ chiến hòa bất phân thắng bại thì cũng xem như Ninh Tiểu Xuyên thắng. Tạcô nương, ngươi muốn đặt cho ai?

    TạMộng Dao đổ bảy khối lưu ly từ trong bao vải ra, lăn trên bàn một vòng, nói:

    - Ta đặt Ninh Tiểu Xuyên thắng.

    Bảy khối lưu ly này, mỗi một khối đều nặng mười lượng, tản mát ánh sáng màu xanh, tất cảVõ giảở đây nhìn thấy đều không khỏi động tâm.

    - Tạcô nương, ngươi đem toàn bộ gia sản đặt vào Ninh Tiểu Xuyên, cũng không sợ mất cảchì ln chài sao? Ngươi nên biết ở Đế Hư này, nếu không có tiền tài mở đường, e rằng sẽ bịrất nhiều người khi dễ. Hắc hắc…

    Một tên Võ giảtrên miệng có một cái nốt ruồi lớn cười hăng hắc.

    TạMộng Dao lộ ra dáng vẻ như bịdọa cho git mình, thốt lên:

    - Tht vy sao? Vy phải làm sao bây giờ? Nhưng mà ta đã đặt thì sẽ không đổi ý đâu.

    Tên Võ giảmọc nốt ruồi lớn kia nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của TạMộng Dao, lp tức dục hỏa bốc lên hừng hực, hô hấp trong miệng khó khăn, ngón tay đưa tới định chạm vào bàn tay trắng như ngọc của TạMộng Dao, cười rất đê tiện:

    - Không sao, ca ca sẽ chiếu cố ngươi… Á..

    Ngón tay của tên Võ giảmọc nốt ruồi kia còn chưa kịp chạm vào góc áo của TạMộng Dao, thì cảbàn tay đã bịchặt đứt, từ trong đoạn cánh tay bịchặt đứt phun ra một vòi máu lớn, khiến hắn hét thảm thiết như heo bịchọc tiết, không ngừng bụm lấy cánh tay, lăn lộn trên mặt đất.

    - Hảo ca ca, chỉbằng vào ngươi thì cũng chưa đủ tư cách chiếu cố ta a.

    TạMộng Dao thu hồi chiến kiếm dính đầy máu tươi, khóe miệng lộ ra một nụ cười mịhoặc, đi ra khỏi căn phòng, chỉđểlại trong căn phòng là những tên Võ giảlộ ra ánh mắt khiếp sợ.

    Cảđám Võ giảđều thầm cảm thấy may mắn, còn may là không trêu chọc yêu nữấy, bằng không thì vừa rồi người xui xẻo là mình rồi.

    TạMộng Dao đi ra khỏi nhà đá, khí chất trên người đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt bắn ra hàn khí dày đặc, đi vào một căn nhà đá khác, khoanh tay nói:

    - Thành chủ có lệnh là ngươi phải chinh phục bằng được Lan Phỉcông chúa, trở thành phò mã của Lan Phỉcông chúa, nhưng bây giờLan Phỉcông chúa đã tuyên bố muốn gảcho Ninh Tiểu Xuyên, xem ra lần này ngươi đã thua trong tay Ninh Tiểu Xuyên rồi.

    Trong căn phòng đá.

    Danh Dương ngồi xếp bằng trên bàn đá, trọng kiếm màu đen lơ lửng trước người hắn.

    Trên thân kiếm tản mát ra từng đạo hào quang màu đen, gần như hòa hợp làm một thểvới thân thểcủa hắn.

    Trên người của hắn mang theo một luồng kiếm khí lạnh lẽo, thân thểcòn giống một thanh kiếm hơn cảthanh kiếm màu đen bên cạnh, cũng không hề mở mắt ra mà thản nhiên đáp:

    - Không sao, chỉcần ngày mai giết chết Ninh Tiểu Xuyên, Lan Phỉcông chúa sớm muộn cũng trở thành người của ta thôi.

    - Vy thì hi vọng ngươi đừng làm cho Thành chủ thất vọng.

    Thân thểTạMộng Dao hóa thành một đoàn khói đen, đột nhiên tản ra, sau đó biến mất trong đêm tối lạnh lẽo.

    Tại một ốc đảo cách nơi trú quân “số 9” chừng trăm dặm.

    Trên tòa ốc đảo tràn ngp Hồ Dương Thụ.

    Ngự Thiến Thiến đứng trên một gốc Hồ Dương Thụ lá cây rm rạp, dáng người thanh lệ, tóc đen như tơ, tựa như một vịtuyệt đại giai nhân bước ra từ trong tranh vẽ.

    - Vụt...

    Đống cát vàng trước mặt nàng bắt đầu nhúc nhích, tạo thành một vòng xoáy cực lớn, giống như có một sinh vt nào đó đang xoay tròn bên dưới bề mặt cát.

    Trong vòng xoáy, có một thân thểbịHuyền Khí bao trùm trồi lên, toàn thân mặc hắc y, thân thểcó chút hư ảo, quỳ gối trước mặt Ngự Thiến Thiến, thanh âm khàn khàn vang lên:

    - Bái kiến qun chúa điện hạ.

    Ngự Thiến Thiến lấy ra một khối ngọc bài, kẹp giữa hai ngón tay, trên ngọc bài khắc bốn chữto “Đại Kim Bằng Vương”.

    Sau khi nhìn thấy khối lệnh bài này, hắc y nhân bịHuyền Khí bao trùm kia lại càng cung kính với Ngự Thiến Thiến hơn.

    Ngự Thiến Thiến nói:

    - Từ hôm nay trở đi, tất cảmọi người của Đại Kim Bằng Vương Phủ ở trong Đế Hư đều do ta quản lý. Ngươi tên là Ngự Thanh Hà đúng không? Nói cho ta biết, hiện tại trong Đế Hư còn bao nhiêu người của Đại Kim Bằng Vương Phủ ta?

    Người kia quỳ một chân trên mặt đất, toàn thân lưu động Huyền Khí, nói:

    - Tân sinh có 32 người, đệ tử khóa thứhai có 11 người, đệ tử khóa thứba có 3 người, Học Sư có 5 người, Viện chủ 1 người. Những người này đều là lực lượng trực hệ nhất của Đại Kim Bằng Vương Phủ chúng ta, còn có rất nhiều thành viên phục thuộc vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, những người này tuy nhiều, nhưng độ trung thành thì rất khó nói, cho nên có rất nhiều bí mt đều không tiết lộ cho bọn hắn biết. Nếu như qun chúa điện hạcó mệnh lệnh gì, sẽ có người thông qua nhiều tầng mà truyền đạt mệnh lệnh xuống, bọn hắn chỉcần chấp hành là được.

    Ngự Thiến Thiến khẽ gt đầu, nói:

    - Bây giờngươi có thểđiều động được bao nhiêu cao thủ tới?

    - Tối đa có thểđiều động được 5 tên đệ tử khóa thứhai, chẳng qua cũng không phải là thành viên trực hệ của Đại Kim Bằng Vương Phủ, chuyện quá bí mt không thểgiao cho bọn hắn đi làm.

    Ngự Thiến Thiến chính là hòn ngọc quý trên tay Đại Kim Bằng Vương, đích thân tiến vào Đế Hư, khẳng định phải mang trên người nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu.

    Nếu là nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, thì tất nhiên không thểgiao cho ngoại nhân đi làm.

    Ngự Thiến Thiến nói:

    - Ra lệnh cho bọn chúng đi lấy đầu của Danh Dương, ta không hi vọng Danh Dương ngày mai còn có thểnhìn thấy mặt trời mọc.

    Người quỳ trên mặt đất nói:

    - Đây là ý của Vương gia?

    - Ngươi không cần hỏi nhiều, biết càng nhiều thì càng không có lợi đối với ngươi.

    Ngự Thiến Thiến lạnh lùng nói.

    - Thuộc hạhiểu rồi.

    Thân hình của người quỳ trên mặt đất lp tức chìm xuống cát vàng, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Trên ngọn Hồ Dương rơi xuống một chiếc lá cây màu đỏ.

    Ngự Thiến Thiến duỗi tay ra, tiếp lấy chiếc lá đó, ánh mắt nhìn về xa xăm, khẽ lẩm bẩm:

    - Hi vọng đêm nay chính là tử kỳ của Danh Dương, Tiểu Xuyên, ta chỉcó thểgiúp ngươi được như vy mà thôi.

    Vốn dĩnàng còn muốn hạlệnh diệt trừ cảLan Phỉcông chúa luôn, nhưng cuối cùng nàng vn khắc chế tâm tình của mình, giết chết Danh Dương cũng đủ khiến cho Đế Hư chấn động rồi, nhất định sẽ bịThiên Đế học cung điều tra.

    Nếu giết cảLan Phỉcông chúa, như vy thì chấn động lại càng lớn hơn, những thế lực do Đại Kim Bằng Vương Phủ bồi dưỡng trong Đế Hư, e rằng sẽ bịnhổ tn gốc, điều này đối với Đại Kim Bằng Vương Phủ mà nói, chính là đảkích vô cùng trầm trọng.

    Cho dù nàng là con gái của Đại Kim Bằng Vương, thì nhất định vn sẽ bịtrừng phạt nghiêm trọng.

    Ngự Thiến Thiến từ trong bóng đêm trở về, trên người dính đầy cát vàng, lặng lẽ bí mt trở về gian phòng đá của mình, sau khi đóng cửa lại, liền nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên ngồi trong đó, dọa cho nàng hãi không nhẹ.

    Ninh Tiểu Xuyên vặn một cái tim đèn lên, khiến cho trong căn phòng đá tràn ngp ánh sáng, nói:

    - Qun chúa điện hạ, muộn như vy rồi mà ngươi còn đi đâu nữa?

    Ngự Thiến Thiến lp tức khôi phục thần sắc tự nhiên, từ từ đi tới:

    - Một nam nhân đêm khuya xông vào phòng của bản qun chúa, ngươi không sợ bản qun chúa đánh gãy hai chân của ngươi, sau đó ném ra ngoài cho chó ăn sao?

    Ninh Tiểu Xuyên nói:

    - Thứnhất, bây giờta vn chỉlà một thiếu niên, không thểxem là nam nhân. Thứhai, qun chúa điện hạmuốn đánh gãy chân của ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thứba, muốn tìm được một con chó ở trong Đế Hư này, lại càng không phải chuyện đơn giản.

    Ngự Thiến Thiến nhìn thấy dáng vẻ rất nghiêm túc của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng rất muốn phì cười, nhưng vn nghiêm mặt nói:

    - Ngươi muộn như vy còn tới tìm ta, chẳng lẽ ngươi muốn mượn Kiếm Đan của ta đểđối phó với Danh Dương?

    Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu, nói:

    - Tu vi của Danh Dương mặc dù rất cao, nhưng muốn giết ta thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta tới là muốn thảo lun với qun chúa điện hạvài vấn đề về phương diện Dưỡng Tâm thut, qun chúa điện hạdù sao cũng là người tu luyện Dưỡng Tâm thut hơn mười năm, nhất định có thểgiải đáp được rất nhiều vấn đề của ta.

    - Ngày mai sẽ phải quyết chiến rồi, ngươi còn có tâm tình nghiên cứu về Dưỡng Tâm thut?

    Ngự Thiến Thiến đột nhiên có loại cảm giác Hoàng Đế không gấp nhưng thái giám gấp, ngươi khác thì vì hắn mà phát sầu, còn hắn thì lại không hề quan tâm.

    Thiện hạtại sao lại có thểcó người như vy?

    Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

    - Không phải ta đã nói rồi sao? Danh Dương muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Đương nhiên nếu nói rằng trong lòng ta không có áp lực thì chỉlà nói dối. Ta đến tìm qun chúa điện hạthảo lun vấn đề Dưỡng Tâm thut là đểgiảm bớt áp lực trong lòng, chỉkhi tâm lý vững vàng mới có thểchuyên tâm quyết chiến, phát huy được lực lượng mạnh nhất.

    Ngự Thiến Thiến tán thưởng nhất là loại tự tin này của Ninh Tiểu Xuyên, vì vy mới ngồi đối diện với hắn, bắt đầu đàm lun vấn đề luyện dược, bắt đầu từ khởi nguồn Dưỡng Tâm Sư cho đến khảnăng “Khởi tử hồi sinh”, tiếp đó là thi nô,…

    Thẳng cho đến khi mặt trời xuất hiện ở phía chân trời thì Ninh Tiểu Xuyên mới từ trong gian phòng đá của Ngự Thiến Thiến đi ra, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh lạthường.

    Với tâm tính hiện tại, cũng đủ đểđi ứng phó với trn quyết chiến hôm nay rồi.

Nguồn: tunghoanh.com/than-ma-thien-ton/chuong-122-Zbqbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận