Trận đại chiến kỳ lạ kia diễn ra dưới chân núi Vân Mộng, nghe những người khác nói, hình như là có một trận phòng hộ tên là Phương Viên trận, người bình thường không vào được, nhưng bị tên ma đầu Hoa Tứ Hải kia phá hủy rồi.
Trùng Trùng thật sự như một con sâu cải vậy, để cho hai sư huynh đệ bọc trong túi, đón nhận những ánh mắt tò mò vây xung quanh và theo đuổi trên suốt một đường được nâng lên núi. Vốn là người của phái Thiên Môn đều ngự kiếm bay, nhưng trải qua một cuộc đại chiến, mọi người không phải thể lực tiêu hao cực lớn thì là có thương tích trên người, đành phải đi bằng chân. Điều này làm cho Trùng Trùng có nhận thức mới, nói một cách nghiêm chỉnh thì những vị thần tiên này nên được gọi là tiên nhân, có đôi khi là tiên, có đôi khi là người. Nhưng điều làm nàng không rõ chính là, thế giới của kiếm tiên cùng cái thế giới nàng biết kia là tồn tại song song, hay là tồn tại trước sau?
Hay là tồn tại đan xen?
Dọc theo đường đi, nàng bị vây trong đám người, lại không thể tùy tiện động đậy loạn xạ, cho nên không thể nào thưởng thức phong cảnh dọc đường, nhưng đại khái cũng có chút ấn tưởng.
Địa hình và khí hậu của núi Vân Mộng tương đối kỳ lạ, bởi vì ngọn núi rất cao, chân núi cùng lưng chừng núi ấm áp như mùa xuân, trên đỉnh núi lại quanh năm tuyết trắng phau phau, mây mù lượn lờ, nhìn từ xa trông rất có tiên khí, cũng thật sự giống như cảnh trong mơ vậy, đại khái tên núi chính là vì vậy mà có.
Lúc bắt đầu thế núi rất bằng phẳng, nhưng sau khi đến lưng chừng núi bỗng trở nên dốc, giống như dao nhọn vậy cắm thẳng lên bầu trời, đá trên núi cũng trở nên lởm chởm nguy hiểm. Ngoài dự liệu của Trùng Trùng chính là, nơi ở của những người phái Thiên Môn tuyệt không phải ở lưng chừng núi, mà là ở trên đỉnh cao, cho nên mọi người vừa đến lưng chừng núi thì dừng lại.
Lúc này thể lực của các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội đã khôi phục chút ít, cho nên tụm ba tụm năm ngự kiếm mà bay. Chỉ thấy bọn họ khẽ động môi, ngón tay vẽ các loại quyết pháp kỳ lạ, động tác mỗi người cũng khác nhau, nhưng lại có chút tương tự, vũ khí xuất ra tự động trở nên to lớn giống như thảm bay của Aladin vậy, khi bọn họ nhảy lên, liền vèo một tiếng luồn vào đám mây. Người có pháp lực cao thâm, động tác nhanh đến nhìn không rõ, cứ như cả người lẫn kiếm biến thành ánh sáng vậy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, Trùng Trùng nhìn đến ngơ ngác ngây ngốc, tựa như nông dân vào thành, mắt không biết nhìn nơi nào cho tốt.
Bộ dạng bay tới bay lui xem ra rất vui, sau này có thể học một chút!
Nhưng nàng bây giờ ngay cả đường cũng đi không được, đương nhiên càng không thể bay, vũ khí Ha đại thúc ― ― cây chổi đã bị hủy, cũng không thể bay, một già một trẻ không cánh này bị gạt đến cuối cùng, sau đó do chưởng môn và vị kia sư thúc trông tao nhã lịch sự đưa lên.
Cảm giác tiếng gió vù vù bên tai, Trùng Trùng nắm chặt cánh tay sư thúc, bây giờ mới bắt đầu cảm thấy sợ một khắc rơi xuống từ trên vách núi kia. Chuyện lạ cứ một cái tiếp một cái đến với nàng, khiến nàng vẫn một mực bị vây trong trạng thái căng thẳng, tiết ra quá nhiều epinephrine[1], tất cả những hành động của nàng đều là từ bản năng sinh tồn mà thôi, căn bản không kịp suy nghĩ, sợ hãi gì cả. Lúc này nàng chính là đang liều mạng tưởng tượng mình đang chơi dù lượn siêu tốc, mặc dù sợ đến thót tim, nhưng tốt xấu gì cũng kiên trì được tới đỉnh núi.
Nhìn thấy sư phụ mang một ít chán ghét quét mắt tới, nàng cố gắng duy trì tĩnh táo. Trực giác của nàng cảm thấy sư phụ không thích nàng, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng nhất định phải nằm vạ ở đây, trị lành thương thế của nàng, làm rõ nàng tại sao phải đến cái thế giới này? Là có sứ mạng gì hay chỉ là ngoài ý muốn? Tại sao tên Hoa Tứ Hải kia muốn đối địch với phái Thiên Môn ? Rốt cuộc nàng đã làm gì Khước Tà Kiếm?
“Bảo Huyền Ất sửa sang lại cho cô bé, sau đó mang đến gặp ta.” Chưởng môn phân phó một câu sau liền nhanh chân rời khỏi.
Làm chưởng môn thôi nha, kiêu như được hai năm tám vạn vậy[2]? Trùng Trùng vì bị coi thường, bị tổn thương lòng tự ái, nhưng bất kể như thế nào, nàng vẫn bị người khác nâng lên, cùng mọi người bước chân tiến vào nơi ở của phái Thiên Môn.
Theo lý thuyết, nàng một phàm nhân bay cao như vậy thì sẽ bị rét chết, nhưng áo dài của Ha đại thúc làm bằng chất liệu kỳ lạ, chỉ một tầng vải thật mỏng thôi, lại vô cùng ấm áp, hơn nữa cái túi bọc nàng cũng rất kỳ lạ, nàng thế nhưng lại không cảm thấy lạnh. Chỉ là sau khi đến đỉnh núi, mới cảm giác có một chút lạnh thôi, từ trong túi ló đầu ra nhìn, nơi nơi phủ đầy băng sương, cả đỉnh núi Vân Mộng chính là một tòa thành băng khổng lồ.
Trước mặt, nơi hướng về ánh mặt trời, có một cửa hiên khổng lồ hào hùng nguy nga làm bằng băng, đỉnh của nó cách mặt đất chừng năm, sáu tầng lầu, vừa giống tự nhiên vừa giống nhân tạo, quả thật là điêu luyện sắc sảo. Trên cửa băng có khắc hai chữ to cứng cáp hùng hồn, bởi vì nét bút đơn giản, cho nên Trùng Trùng vừa nhìn đã nhận ra được đó là hai chữ “Thiên Môn”.
Hai chữ này cũng không biết là viết bằng loại thuốc màu gì, được ánh nắng chiếu vào thì lóng lánh ánh kim, chói đến nỗi không ai mở nổi mắt, quả nhiên khí thế phi phàm, chánh khí lẫm liệt, nhìn cánh cửa này, cũng không trách được mắt của chưởng môn mọc ở trên trán.
Đi vào trong cửa lớn, Trùng Trùng ngoài ngẩn người thì chính là ngẩn người, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là có khoảng trời riêng.
Trong động băng có một con đường băng dài khoảng 20 mét, hình như là cố tình trải bằng nhân lực, y theo địa thế cao thấp phập phồng vốn có, giống như một tầng tầng sóng biển trắng bạc vậy. Nhưng mặt đường quá trơn nhẵn, nhìn giống mặt gương vậy, nhưng người phái Thiên Môn đi lên thế nhưng lại không bị trượt.
Hai bên đường băng là từng mảnh rừng băng, từng khối băng tạo thành bộ dáng động vật, thực vật và con người với nhiều hình thái khác nhau một cách tự nhiên, có cái nhìn vô cùng trừu tượng, chúng lặng lẽ đứng đó, trong động băng vô cùng an tĩnh nhưng lạnh lẽo, ánh sáng ngoài động rọi vào bị khối băng trong suốt chiết xạ ra ánh sáng bảy màu, cũng khiến cho tất cả những gì bên trong động nhìn như thế giới cổ tích vậy. Mà chưa tán thưởng nốt với cảnh đẹp này, Trùng Trùng rất nhanh đã bị mang lên một nơi khác làm cho nàng càng thêm khiếp sợ không thôi.
Thì ra trong tòa thành băng này còn có một ốc đảo!
Nàng không biết địa hình như vậy là làm sao có thể tồn tại được, một khắc trước còn đang ở bên trong trời băng đất tuyết, bước kế tiếp đã bước vào mảnh đất trăm hoa khoe sắc, cỏ cây tươi tốt, chênh lệch nhiệt độ to lớn làm cho người ta cảm thấy rất giống như vừa mở một cánh cửa vô hình, trong cửa là mùa xuân, ngoài cửa là mùa đông.
Nàng không kịp quan tâm đau đớn bên eo cùng mối nguy sẽ ngã khỏi túi, xoay cổ nhìn đông nhìn tây, thì thấy ốc đảo nho nhỏ lại là một điểm đến tuyệt vời ẩn giấu tường đỏ ngói xanh, suối nước cầu nhỏ, còn hơn cả vườn cảnh cổ điển của Trung Quốc . Phòng xá vẫn là khéo léo xây dựa vào thế núi cùng cỏ cây của tự nhiên, trang nhã tinh xảo, nơi nào cũng thể hiện nét đẹp hàm súc kiểu Trung Quốc, nhưng không mất đi hơi thở vốn có, mà khi bọn họ đi dọc theo một con đường u tối lát đầy cỏ thơm được không lâu thì bị một đồi núi nhỏ ngăn cản đường đi.
Nửa trước của đồi núi này bị gột bỏ đi, trải đá xanh làm thành những bậc thang dài khoảng hai mươi mấy mét, ít nhất phải gần một trăm bậc, Trùng Trùng ngửa dài cổ đến độ sắp đứt, mới nhìn thấy tận cùng thềm đá là một tòa nhà cực lớn lại mang phong cách Tần Hán cổ xưa, hoàn toàn khác với cảnh trí Giang Nam đã thấy lúc trước, lại kỳ dị không lộ vẻ đột ngột.
Nhưng dưới mắt nhìn của Trùng Trùng, bất kể là ai đem đi nữa, làm nhà của mình vừa cao vừa xa như vậy đều ít nhiều có chút tâm lý biến thái.
“Đây là điện Tát Tinh thuộc Quân Thiên, là nơi nghị sự của phái Thiên Môn. Chưởng môn sư huynh và thất đại đệ tử dưới trướng đều sống ở đây, phía sau điện Tát Tinh là võ đài và động Côn Ngô Liên Thiên của phái Thiên Môn.” Ha đại thúc vẫn đứng ở bên cạnh Trùng Trùng, thấy nàng sắp xoay vòng eo bị thương của mình thành tám đoạn, vội vàng nhẹ giọng giải thích: “Phái Thiên Môn chúng ta chia làm năm bộ, chính giữa là Quân Thiên, phía Đông là Thương Thiên, phía Tây là Nguyên Thiên, phía Nam là Viêm Thiên, phía Bắc là Huyền Thiên, chia ra do chưởng môn sư huynh và tứ đại hộ pháp thủ hộ cùng quản lý. Chưởng môn sư huynh chỉ thu đệ tử do định mệnh sắp đặt, những đệ tử còn lại là thủ hạ của tứ đại hộ pháp.”
Trùng Trùng vừa nghe vừa cố ghi nhớ, nghĩ thầm nàng có thể phải ở đây sống một khoảng thời gian, những tên người, địa danh cổ đại này khó nhớ như vậy, không lặp đi lặp lại mấy lần thật đúng là không được.
Từ Đông Thương Thiên đến Bắc Huyền Thiên, mọi người coi như là đi một vòng quanh đồi núi nhỏ, Trùng Trùng mới phát hiện đồi núi nhỏ này không đứng độc lập, mà là dựa vào một ngọn núi lớn, nhưng hai ngọn núi này được liên kết bằng một triền núi mỏng manh, hai bên sắc như dao gọt. Bởi vì thế núi cao chót vót, lại nghiêng vô cùng lợi hại, nàng ở dưới bậc thang nhìn không rõ tình trạng ở phía trên. Nhưng đi xong một chuyến cùng mọi người, nàng mới biết từ Nam Viêm Thiên đến Tây Nguyên Thiên là phải đi qua con đường dưới triền núi ấy, đoán chừng nếu như muốn đi từ điện Tát Tinh đến ngọn núi lớn ở phía sau, cũng phải đi qua triền núi chật hẹp đó, đây chính là điểm vô cùng hiểm trở.
Điều làm Trùng Trùng không rõ chính là vì sao không chịu ngoan ngoãn đi bậc thang, lại một mực muốn đi một vòng núi, chắc chắn không phải là vì mang nàng đi thăm thú rồi, nói không chừng là có trận pháp gì đó, không đi như vậy thì không được.
Nàng rất mừng vì mình không cần leo bậc thang cũng đến được Quân Thiên, cảm nhận khí thế tôn quý uy nghiêm trước mặt. Nhưng nàng không trực tiếp vào điện Tát Tinh, mà là bị nâng đến một dãy các tiểu viện tinh xảo phía sau đại điện, phía đối diện cũng là một dãy các tiểu viện khác, hai tiểu viện một trái một phải rất giống như đang canh gác triền núi kia vậy, làm Trùng Trùng nhớ tới phòng thường trực ở công ty.
Triền núi kia còn chật hẹp hơn tưởng tượng của nàng, chỉ chứa được hai người sánh vai đi qua, còn không thể là người béo, mà hai bên là vách núi cheo leo, cũng không có cái gì ngăn lại, may mắn là sơn cốc u tĩnh, không có cuồng phong, bằng không thì quá nguy hiểm rồi, ít nhất nàng cũng rất có thể sẽ ngã chết.
Ngọn núi bên kia của triền núi thì cao vút trong mây, trong một tòa thành băng ở độ cao như vậy thế nhưng lại xanh ngát tươi khỏe, hơn nữa còn có rất nhiều tầng phẳng trông như ruộng bậc thang, diện tích vô cùng lớn như bên núi bên kia, ước chừng tương đương với ba đến năm sân bóng đá, trong sân bày rất nhiều tảng đá hình thù quái dị.
Lúc đến đây, Trùng Trùng đã không còn kinh ngạc nữa, bởi vì tất cả mọi thứ cũng trái ngược với thường thức của nàng, có lẽ Tiên giới chính là bộ dáng như vậy, tựa như mọi người đều biết Thục Sơn, nhưng lại chưa từng thấy qua một Thục Sơn thật sự vậy.
Hoặc là, đây là công trình cổ xưa của người ngoài hành tình?!
“Nha đầu, ta chỉ đưa được con đến đây, chốc lát gặp lại ở điện Tát Tinh.” Ha đại thúc giúp các sư huynh đệ đặt Trùng Trùng lên giường trong một căn phòng trang nhã, “Đừng sợ, thương thế của con không nặng, rất nhanh sẽ khỏe lại.”
Trùng Trùng liên tục gật đầu không ngừng, chỉ cảm thấy vị đại thúc này đối với nàng tốt vô cùng, cho dù nàng người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, nhưng hắn không có một chút phòng bị với mình cũng có chút quái lạ, có lẽ Ha đại thúc là người vô cùng thiện lương, hoặc có lẽ là hợp nhau chăng!
Đưa mắt tiễn bóng lưng cường tráng của Ha đại thúc biến mất ở ngoài cửa, Trùng Trùng quan sát căn phòng. Mới vừa rồi nàng xoay qua xoay lại trong túi, đã sớm phát hiện eo của nàng có thể động đậy, chi dưới cũng hoạt động tự nhiên, một khi lo lắng đối với thân thể của mình đã biến mất, nàng liền sinh ra vô số rảnh rỗi.
Căn phòng này rất lớn, nhưng bị ngăn bởi một tấm bình phong điêu khắc lớn bằng gỗ liêm, bên nàng nằm có một vài món gia dụng đơn giản, bố trí và bày biện cũng vô cùng mộc mạc, nhưng trên bàn có nữ trang, gương đồng, trong bình có hoa, giường phủ màn tơ, trên giường ngát hương thơm, những thứ này đều nói rõ căn phòng này là của con gái. Vị sư tỷ tên Huyền Ất kia ở nơi này chăng? Nhìn dáng dấp, xem ra cuộc sống trên núi cũng không quá kham khổ, khác xa với việc tu luyện cực khổ trong tưởng tượng của nàng. Suy luận này làm nàng hết sức vui vẻ.
Đang suy nghĩ, một mỹ nhân cổ trang chuyển ra từ sau tấm bình phong, ôm một cái hộp gỗ trong tay.
Mỹ nhân này khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc người xinh xắn lanh lợi, mũi ắt đẹp, miệng hơi to chút, nhưng to theo kiểu vừa đúng, lúc cười lên thì lộ vẻ dịu dàng sinh động, không giống những mỹ nhân cung trang gượng gạo trong tranh. Nàng thay áo bào xám mặc làm việc ra, mặc bộ y phục trắng xanh (xanh lá) đan xen vào, quần áo của tiên nhân vốn đã đẹp rồi, phối với bộ dáng xinh đẹp cùng phong thái thanh nhã của nàng, quả thật là cực kỳ xinh đẹp.
Đây mới là hiệu quả cây cải xanh, vì sao nàng lại trở thành dưa chuột ướp chứ?
“Thần tiên tỷ tỷ!” Miệng nàng kêu lên một cách ngọt ngào.
Mỹ nhân cổ trang sửng sốt vài giây mới biết Trùng Trùng đang gọi mình, nhẹ nhàng cười nói: “Thần tiên ở đâu, tỷ vốn tên là Dung Thành Hoa Lạc, nhưng đã nhập sư môn, nhất định phải có một cái tên mới.” Mỹ nhân ngay cả thanh âm cũng thanh thúy dễ nghe như vậy, vừa nói vừa mở hộp thuốc kia ra, bên trong vừa là châm vừa là dao, còn có rất nhiều chai chai lọ lọ đại khái là dùng để đựng thuốc. Trùng Trùng nhìn đến không khỏi có chút sợ, vị thần tiên tỷ tỷ này không phải là phẫu thuật cho nàng chứ?
“Họ của tỷ là họ kép, các sư huynh đệ nói kêu như vậy không tiện, cho nên sư phụ tặng tỷ tên Bạch Huyền Ất, bởi vì sư phụ họ Bạch. Tỷ lại là đệ tử thứ năm của sư phụ, nếu sư phụ thật sự thu muội làm thất đệ tử, vậy muội có thể gọi tỷ là ngũ sư tỷ.” Mỹ nhân cổ trang không biết trong lòng Trùng Trùng nghĩ gì, tiếp tục nói.
“À, vậy ngũ sư tỷ, sư phụ tên gì?”
Dung Thành Hoa Lạc nhếch môi cười nói: “Tục danh của sư phụ, tỷ không dám tự ý nói, cũng không vội nói tiếp, vẫn là để tỷ xem thương thế của muội trước, sau đó tẩy rửa một phen, đến điện Tát Tinh gặp sư phụ…, như vậy thì muội sẽ hiểu hết tất cả. À, cái này là cái gì, có thể lấy xuống không?”
“Đây là ba ― ― đây là bọc hành lý, đương nhiên có thể lấy xuống.” Trùng Trùng giải thích về ba lô jeans của mình, từ từ cởi xuống. Cảm giác bàn tay mềm mại hơi lạnh của Dung Thành Hoa Lạc vén y phục của nàng lên, bôi cái gì đó trên eo trái của nàng, sau đó lấy ngân châm ra.
Thủ pháp của nàng vừa nhẹ vừa nhanh, Trùng Trùng cảm thấy như có con bướm đậu trên eo của mình, đôi chân nhòn nhọn khẽ đâm vào làn da, sau đó trên eo liền ấm lên, căng ra, thoải mái cực kỳ.
“Ngũ sư tỷ là tiên y sao?”
“Tỷ nào được tính! Y thuật của Đào Hoa sư thúc mới inh, tỷ chỉ là học chút ít từ gia mẫu. Nhưng muội yên tâm, thương thế trên eo muội là thương ngoài da, lúc ấy mặc dù rất đau, nhưng cũng không lo ngại, vết thương trên tay cũng là thương da thịt, tỷ có thể xử lý tốt.” Dung Thành Hoa Lạc vẫn là nói một cách chậm rãi, vững vàng, chính là bởi vì loại ngữ khí này của nàng, lòng của Trùng Trùng mới thả lỏng được chút ít.
“Muội muội, trên mông trái muội có máu, chốc lát lúc muội tắm rửa, tỷ xem giúp muội.”
“À, cái đó à, hình như muội ngồi lên một vật bén nhọn gì đó, lúc ấy đau đến muội suýt đâm đầu vào tường. Nhưng sau đó eo lưng muội bị ngã đến ― ― A!” Nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi sợ hãi kêu lên, dọa Dung Thành Hoa Lạc nhảy dựng, còn tưởng mình làm đau nàng. Nào biết nghe nàng một mực nói muốn bọc hành lý, vội vàng đưa cho nàng.
Trùng Trùng nằm sấp trên giường, sau khi lấy được ba lô, nửa thân thể treo bên ngoài giường, đổ rầm rầm toàn bộ thứ trong ba lô xuống mặt đất, tay nhặt vung loạn xạ, nhưng không thấy thi thể con gà con kia.
Nàng rõ ràng đã ném con gà vào trong ba lô, cũng đã hung hăng ngã ngay vùng lưng, dưới tình huống bình thường, bây giờ nàng hẳn là phải nhìn thấy một miếng bánh nhân thịt gà chứ, nhưng vì sao lại không có? Máy ảnh kỹ thuật số và điện thoại di động toàn bộ đều bị nát rồi, chính là những thứ này cấn đến nàng cảm thấy xương sống rất giống như bị gãy đi vài đoạn, nhưng thi thể con gà con mềm mại đi đâu rồi, lẽ nào nó là gà tiên, thật sự có thể lấy nhu thắng cương?
Dung Thành Hoa Lạc thấy vẻ mặt nàng căng thẳng và kinh ngạc, tưởng nàng muốn tìm vật gì đó rất quan trọng, vì thế nên giúp nàng đổ ngược ba lô lại, kết quả ngay cả một sợi lông gà cũng không thấy, sống không thấy gà, chết không thấy xác gà. Nó đi đâu rồi? Lẽ nào gà tiên khác gà phàm? Hay là nàng gặp ảo giác, căn bản là không có con gà biết bay nào mang theo hương thơm?
“Mất vật gì đó rất quan trọng sao?” Dung Thành Hoa Lạc quan tâm hỏi.
“Không có, muội nhớ lầm rồi.” Trùng Trùng gãi gãi đầu, đè lại nghi hoặc trong lòng.
Dung Thành Hoa Lạc làm người rất có chừng mực, biết Trùng Trùng không muốn nhiều lời, lập tức cũng không hỏi nữa, chu đáo trị thương giúp nàng. Không quá bao lâu, nàng rút châm lên đỡ Trùng Trùng xuống giường, Trùng Trùng vui mừng phát hiện mình quả thật đi lại không có vấn đề gì, nhưng đi một bước đau một cái mà thôi.
Theo Dung Thành Hoa Lạc đi ra sau phòng tắm rửa, Trùng Trùng cởi hết y phục xoa mông trái của mình, nàng không dám nhìn vết thương, nhưng lúc sờ thì cực kỳ cẩn thận, sợ sờ đau mình. Sờ soạng tới lui thật lâu, bàn tay chỉ mang đến cảm giác trơn nhẵn, trên mông hình như cái gì cũng không có, vết thương kia như con gà con vậy, mất tăm bóng dáng rồi!
Nàng nghi ngờ đứng lên, vừa khéo cái mông có thể lộ ra khỏi mặt nước, quay đầu nhìn về hạ bộ phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy trên mông trái của mình có một dấu ấn hình quạt lớn chừng một tấc màu hồng đào nhạt, như có như không, mang hình vỏ sò, sờ vào cực kỳ trơn nhẵn, tuyệt không giống như là vết cắt hoặc có cái gì khảm vào, ngược lại nó giống như một hình xăm.
Nàng có thể tuyệt đối chắc chắn rằng trên người nàng không có bất kỳ hình xăm nào, cũng có thể tuyệt đối chắc chắn là vật đâm mông nàng chảy máu chính là cái vỏ sò, nàng chỉ không rõ cái thế giới này vì sao lại kỳ lạ như vậy, lẽ nào nàng xuyên không qua đây là phải đóng con dấu cho nàng? ! Đó là một cái dấu sao?
Thật sự cho rằng nàng là heo à!
Lại nghe Ha đại thúc nói: “Người ngoài thường nói một câu ― ― Đao Lãng Thương Khung, Mặc Vũ Đào Hoa, chính là nói tứ đại hộ pháp của phái Thiên Môn chúng ta.”
“Nghe qua rất vần.” Trùng Trùng hai tay nắm lấy túi, đề phòng mình ngã xuống. Nàng mới vừa rồi giãy dụa quá lợi hại, lần này những người nâng nàng vừa đi lên, nàng suýt bị ném xuống mặt đất. Điều khiến nàng kỳ lạ chính là, những sư huynh đệ này có bậc thang không đi, lại muốn đi ngược đường núi.
Đi không xa thì nhìn thấy một tảng đá khổng lồ cao bằng hai người đứng ở ven con đường sỏi đá, con đường này thông đến một đình viện nhà xanh ngói lam, phía trên có hai chữ to viết bằng màu xanh lá, cứng cáp có lực, rồng bay phượng múa, kiểu chữ hình như còn vương chút ẩm ướt của nước mực.
Ha đại thúc hình như biết Trùng Trùng không biết loại chữ này, ở một bên nhẹ giọng giải thích: “Đây là Đông Thương Thiên, là nơi Đao Lãng sư thúc của con quản lý, màu áo là xanh lá. Sau này con nhìn thấy người mặc áo xám viền xanh thì biết đó chính là các sư huynh đệ dưới trướng của Đông sư thúc.” Chưởng môn còn chưa thu Trùng Trùng làm đệ tử, Ha đại thúc đã nhận định như vậy, bắt đầu tiến hành giáo dục nhập môn cho Trùng Trùng.
Càng đi về phía trước là một con đường đất đỏ bằng phẳng, trông như mảnh đất màu mỡ rất thích hợp để làm ruộng, đình đài lầu các cũng lấy màu đỏ làm chủ, vô cùng đẹp mắt nổi bật dưới màu xanh tươi của rừng tùng bách, lộ ra vẻ hoạt bát, Ha đại thúc nói cho nàng biết, nơi này là Nam Viêm Thiên nơi Nam sư thúc Mặc Vũ quản lý, phục sức là áo xám viền đỏ.
Rẽ qua một ngã rẽ, Trùng Trùng suýt reo mừng lên tiếng, bởi vì trước mắt là một con đường cát trắng mịn màng, hình như là bờ cát thông tới bờ biển, cả đời nàng yêu nhất là biển, thật hận không thể lập tức xông qua bơi lội. Sư thúc hộ pháp ở đây là Tây sư thúc Thương Khung, chính là cái người vốn phải thủ bổn môn nhưng lại say rượu làm hỏng việc, Trùng Trùng có chút tò mò về hắn, cảm thấy người không tuân thủ kỷ luật nhất định rất hợp với nàng. Đương nhiên, phục sức của Tây Nguyên Thiên là áo xám viền trắng.
Con đường cuối cùng là con đường ngay ngắn nhất trong các con đường, đi thông đến Bắc Huyền Thiên, mặt đường đen nhánh, cũng không biết là trải bằng vật liệu gì mà ngay cả đường đi kiêm nhà ở cũng lộ ra vẻ sạch sẽ gọn gàng, đường nét đơn giản thanh tao, rõ ràng Bắc sư thúc Đào Hoa là một người theo đuổi phẩm chất rất có trật tự.
Nghe thấy cái tên “Đào Hoa” này, Trùng Trùng thật sự không cách nào tưởng tượng bộ dáng hắn mặc áo xám viền đen. Nàng hoảng hốt nhớ lại, có một sư thúc trẻ tuổi cao gầy xuất hiện qua, nhưng nàng không có chú ý qua khuôn mặt của hắn, nhưng cái tên “Đào Hoa” trau chuốt hoa mỹ như vậy, hẳn là rất tuấn tú mới phải, chốc lát gặp nhất định phải liều mạng quan sát.