Thần Y Thánh Thủ Chương 1 025: Muốn đánh thì đánh.







    Chương 1025: Muốn đánh thì đánh.






    Luồng khí tức kia ít nhất cũng phải cách đó cả mấy nghìn mét, Trương Dương vẫn lên tiếng nói chuyện, hắn một chút cũng không lo lắng liệu đối phương có nghe thấy hay không.

    Luồng khí tức này hết sức nguy hiểm, từ cách đó cả mấy nghìn mét mà vẫn có thể cảm nhận được sát khí nghiêm minh tản phát ra trong đó, giống như của một con báo rình mồi đã lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Vậy mà một câu nói của Trương Dương, lại hoàn toàn phá vỡ cảm giác này.

    Phác Thiên Ân vẫn luôn cho rằng mình là báo săn còn Trương Dương là con mồi, vì thế gã chỉ theo dõi Trương Dương từ xa chứ không vội vã tiến tới, Trương Dương không theo đoàn xe trở về Trường Kinh đối với gã mà nói là một tin tốt, lúc này Trương Dương lại đến một vùng núi hết sức nguyên thủy hoang vu, khiến gã lại càng bớt được rất nhiều phiền phức.



    Nhưng khi Trương Dương lên tiếng chất vấn, gã đột nhiên cảm thấy bản thân mình ngược lại giống như một con mồi, còn đối phương mới là báo săn rình rập.

    Phác Thiên Ân vì che dấu tung tích của mình, nên đã không nhận ra khí tức của những cường nhân ngũ tầng khác khi ở trên đất Trung Quốc, vậy mà vào thời khắc này, Trương Dương lại có thể tập trung cảm nhận được khí tức của gã.

    Khoảng cách cả nghìn mét, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới.

    Ấn nấp đã không còn cần thiết, Phác Thiên Ân chậm rãi bước tới trước mặt Trương Dương, tam đại linh thú lúc này mới chợt cảm nhận được có một người tu luyện cường mạnh như vậy, nhất thời trở nên cảnh giác.

    -Chít chít chít!

    -Chi chi chi!

    Vào thời khắc Phác Thiên Ân xuất hiện, Vô Ảnh Tia Chớp lập tức kêu lên, Truy Phong lại càng gấp vội lùi về phía sau một bước, vó trước không ngừng cào cào lên mặt đất, lấy đà chờ phát động. Ánh mắt bọn chúng đều tập trung hết trên người Phác Thiên Ân.

    Không giống với lúc trước xuất hiện ở chân núi Trường Bạch, lần này Phác Thiên Ân còn cưỡi một con linh thú thân hình gần giống với Truy Phong, gã đang ngồi trên lưng linh thú, trong mắt chỉ có duy nhất bóng hình Trương Dương.

    Loài linh thú mà gã đang cưỡi toàn thân ngăm đen, quanh thân tản ra một đám sương mỏng hắc ám, trong đám sương đó ẩn chứa một loại độc tích kịch liệt, hình dáng lại có chút giống với con Tam Nhãn Thú màu xám trắng lúc trước.

    Không. Linh thú gã đang cưỡi, chính là một con Tam Nhãn Thú!

    Trương Dương đột nhiên cau mày, ánh mắt hắn tập trung vào con linh thú bên dưới Phác Thiên Ân, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Trương Dương, đồng tử trống rỗng không thần thái con linh thú này đột nhiên giãn to ra vài phần, trên cái đầu của nó, một vết nứt toác từ từ xuất hiện, một con mắt hằn đỏ từ bên trong chui ra.

    Con mắt thứ ba, một con Tam Nhãn Ma Thú biến chất có thực lực ngũ tầng!

    Không thèm để ý Trương Dương, Phác Thiên Ân lướt nhìn quanh bốn phía một vòng, đảo mắt qua khí tức cường mạnh của bốn phía.

    Gã phát hiện xung quanh Trương Dương không có sự xuất hiện của cường nhân ngũ tầng khác, điều này không khỏi khiến cho gã có chút bất ngờ.

    -Chỉ có một mình người?

    Phác Thiên Ân đưa tay vuốt cái mào màu đen trên đỉnh đầu mình, bộ quần áo rộng thùng thình khẽ bay bay, để lộ ra con dao găm màu đen gã giấu ở trong người.

    -Một mình ta là đủ rồi!

    Trương Dương biết rằng người gã muốn hỏi là một vị cường nhân ngũ tầng khác của Trung Quốc, xem ra gã còn chưa biết, vị cường nhân ngũ tầng đó lúc này đã xuất hiện ở Seoul Hàn Quốc, gia tộc Phác Thị của gã, nay đang phải đối mặt với một tai họa ngập đầu khác, chỉ đáng tiếc mấy tên đồ tử đồ tôn của gã không có cơ hội báo tin cho gã.

    -Ha ha, quả nhiên có khí phách của dân tộc Đại Hàn ta.

    Phác Thiên Ân không hề sốt ruột, sau khi không cảm nhận được bất kỳ luồng khí tức nào khác của cường nhân ngũ tầng, gã mới yên tâm lại, liếc nhìn Trương Dương, trong lòng lại càng thêm khâm phục Trương Dương.

    Thực lực của Trương Dương, so với trong tưởng tượng của gã còn mạnh hơn rất nhiều. Có điều, chỉ cần không có sự xuất hiện vị cường nhân ngũ tầng kia, Phác Thiên Ân một chút cũng không lo lắng. Trên thực tế vô căn thủy mà hắn đổi lấy từ Hoa Phi Thiên chỉ là vì để dự phòng vị cường nhân ngũ tầng đó.

    Vị cường nhân ngũ tầng kia mới là thực sự là một cường nhân ngũ tầng danh tiếng, trên mọi phương diện đều mạnh hơn rất nhiều so với Trương Dương, người vừa mới vượt qua thiên kiếp tăng lên ngũ tầng.

    Ông ta nếu đã không xuất hiện, thì chỗ vô căn thủy đổi lấy kia dường như cũng không cần sử dụng đến.

    Đối với Phác Thiên Ân mà nói, Trương Dương tuy mạnh hơn so với gã nghĩ rất nhiều, nhưng nếu như chỉ cần đối phó với một mình Trương Dương, thì căn bản không cần dùng đến vô căn thủy.

    Bọn họ đều là cao thủ ngũ tầng, sự suy yếu của Trương Dương lúc này có thể giấu được tất cả mọi người, chứ không thể che mắt được một tên có tu vi ngang bằng như Phác Thiên Ân, sự đáng sợ của thiên kiếp gã mặc dù chưa trải qua, nhưng gã cũng biết được muốn vượt qua thiên kiếp tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.

    Phác Thiên Ân không trải qua thiên kiếp, nhưng con ma thú biến chất gã đang cưỡi, lúc trước khi tăng tiến lên ngũ tầng cũng đã dẫn đến lôi kiếp, chẳng qua là lôi kiếp nó gây ra khi đó chỉ có một đạo.

    Lôi kiếp của linh thú bình thường ít nhất cũng có năm đạo, nhưng bới vì phương thức mà con Tam Nhãn Ma Thú biến chất này dùng để tăng lên ngũ tầng đã quá mức tàn bạo đầy mùi máu tanh, nên cũng không thể ngưng tụ quá nhiều linh khí trời đất, uy lực của kiếp vận mà nó dẫn đến cũng sẽ không quá lớn, một đạo lôi kiếp đó thậm chí còn không bằng với đạo lôi kiếp thứ nhất mà Trương Dương khi đó phải chịu đựng.

    Lúc trước vì giúp đỡ nó vượt qua lôi kiếp, Phác Thiên Ân gần như dốc hết nguồn lực của gia tộc Phác Thị ra, cuối cùng mới giúp nó vượt qua đạo lôi kiếp đó thành công, bình an trải qua thiên kiếp.

    Khi đó chỉ có duy nhất một đạo lôi kiếp uy lực còn chưa được tính là mạnh, mà đã khiến nó phải nghỉ ngơi đến hai ba năm mới có thể dần dần khôi phục hoàn toàn.

    Phác Thiên Ân hiểu rõ con Tam Nhãn Thú biến chất như chính bản thân gã, nên gã cũng hoàn toàn biết rõ, người tu luyện khi vừa trải qua thiên kiếp, rốt cuộc sẽ suy yếu đến cỡ nào.

    Trước đó vị lão nhân ngũ tầng đã đem toàn bộ chi tiết về Phác Thiên Ân nói cho Trương Dương, vì vậy Trương Dương cũng đã hiểu rõ, Phác Thiên Ân không thể dựa vào con Tam Nhãn Ma Thú mà đạt được năng lực của cường nhân ngũ tầng, so với những cường nhân ngũ tầng khác vẫn có chênh lệch cực lớn. Cho nên lực chú ý của Trương Dương hoàn toàn không đặt vào Phác Thiên Ân, mà là vào con Tam Nhãn Ma Thú biến chất bên dưới gã.

    Trương Dương một câu cũng không đáp lại Phác Thiên Ân, bởi vì hắn sớm đã coi Phác Thiên Ân như người chết, đối với người chết căn bản không cần phải nói nhiều.

    -Trương Dương, trên người ngươi nhất định có huyết mạch của dân tộc Đại Hàn ta, ngươi bây giờ không chịu thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi theo ta trở về Hàn Quốc, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được thế nào là cảm giác lá rụng về cội!

    Phác Thiên Ân lại không nghĩ như vậy, gã vẫn mong có thể làm Trương Dương dao động, ngay cả khi trong lòng gã không hề ôm cái hy vọng này.

    -Quả nhiên rất vô liêm sỉ.

    Trương Dương nheo mắt lại, ra hiệu cho Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong lui về phía sau, đây là cuộc chiến giữa những cường nhân ngũ tầng, cho dù bọn chúng sớm đã khôi phục lại thực lực đỉnh cao, nhưng cũng không thể trực tiếp chiến đấu với đối phương.

    Khác biệt giữa tứ tầng và ngũ tầng không chỉ là một khe sâu không thấy đáy, mà đó căn bản chính là một lạch trời.

    Hàn Tuyền Kiếm cùng Thái Cực Côn đều đã thất bại trong thiên kiếp cửu tầng khi đó, lúc này trong tay Trương Dương không có binh khí phù hợp, có điều như vậy cũng không thể làm khó được hắn.

    Trong tay Trương Dương, đột nhiên có một lớp sương mù tỏa ra, nhanh chóng ngưng tụ thành từng giọt nước, tiếp theo đóng thành băng, cuối cùng hóa ra một thanh trường kiếm trong suốt.

    Thanh kiếm băng này tạo hình không những giống hệt với Hàn Tuyền Kiếm, mà ngay cả uy lực cũng tương tự nhau, đây chính do năng lượng trời đất thuần túy nhất ngưng tụ mà thành, đương nhiên khuyết điểm duy nhất của nó là quá hao phí năng lượng trời đất.

    -A!

    Phác Thiên Ân nhìn thấy trong tay Trương Dương chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh kiếm băng sáng long lanh, khẽ giật mình kinh hãi, có điều trên nét mặt gã lại toát lên vẻ tiếc rẻ.

    -Đáng tiếc, đáng tiếc quá...

    Phác Thiên Ân khẽ lắc đầu, con Tam Nhãn Ma Thú biến chất bên dưới há to miệng, để lộ ra khoang miệng đỏ máu bên trong, màn sương đen chứa kịch độc theo từng giọt nước bọt nhỏ xuống mặt đất.

    Xoẹt xẹt!

    Chỗ đất này lập tức mọc lên một con mắt đen, mảng cỏ xung quanh cũng héo rũ chết khô giống như vừa bị một ngọn lửa thiêu trụi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con Tam Nhãn Ma Thú biến chất kia đã khiến triền cỏ non xanh tốt biến thành một mảng hoang tàn khô cằn.

    -Ngươi cứ lãng phí năng lượng thiên địa của mình như vậy sao?

    Phác Thiên Ân mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ con Tam Nhãn Thú bên dưới, con Tam Nhãn ma thú này lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó gã mới từ từ ngẩng đầu, nhìn Trương Dương một cách đầy tiếc nuối nói:
    -Chẳng qua cũng chỉ là một thanh niên trẻ vừa mới thăng tiến lên ngũ tầng, còn chưa thực sự nắm vững thực lực của một cường nhân ngũ tầng chân chính.

    Một chiêu này của Trương Dương đối với Phác Thiên Ân mà nói, quả thực quá lãng phí năng lượng thiên địa. Cường nhân ngũ tầng có thể hoàn toàn khống chế toàn bộ năng lượng thiên địa, nhưng thứ có thể dựa vào rốt cuộc vẫn là linh khí chuyển hóa từ toàn bộ nội công trong cơ thể mà thành.

    Loại linh khí này rõ ràng hùng mạnh hơn nhiều so với nội công, nhưng sau khi chống đỡ lôi kiếp cơ thể Trương Dương lúc này chỉ còn lại một chút linh khí, vì vậy năng lượng trời đất hắn có thể huy động tuy khổng lồ nhưng cũng rất có hạn.

    Muốn ngưng tụ ra một bộ binh khí thần kỳ như vậy, năng lượng trời đất tiêu hao tất nhiên cũng là một con số không nhỏ.

    -Muốn đánh thì đánh, chớ có nói nhảm nhiều như vậy!

    Trương Dương thờ ơ nói mấy câu, hắn tuyệt đối không hề coi khinh Phác Thiên Ân, giơ thanh kiếm trong tay lên, hễ ra tay là dốc toàn lực tiến công!

    Hắn cũng biết linh khí còn lại trong cơ thể mình không nhiều, linh khí không giống nội kình, tốc độ khôi phục cực kỳ chậm, linh khí khôi phục trong một tháng ngắn ngủi này cũng chỉ có một chút ít.

    Nhưng cho dù là chỉ có một chút ít, đối với Trương Dương mà nói cũng đã đủ để phát huy ra toàn bộ thực lực, hắn rõ ràng không thể lãng phí một chút năng lượng trời đất nào.

    Phác Thiên Ân căn bản cũng không biết được, Trương Dương khi còn chưa thăng tiến lên ngũ tầng, đã liên tiếp sử dụng thủ pháp tiến công hùng mạnh của ngũ tầng, đối với phương thức tiến công của cường nhân ngũ tầng chân chính, hắn so với Phác Thiên Ân hoàn toàn không thua kém.

    -Xem ra, vẫn là phải cho ngươi một bài học, ngươi mới có thể hiểu được.

    Nói xong, Phác Thiên Ân đột ngột đứng dậy, mũi nhân nhẹ nhàng nhún trên lưng Tam Nhãn Ma Thú, cả người giống như diều hâu sải cánh, phóng vụt về phía Trương Dương!

    Hai người trong nháy mắt đã đan xen cùng một chỗ, lại cũng chỉ trong nháy mắt tách rời ra!

    Rầm rầm rầm!

    Hơn mười tiếng nổ lớn vang lên sau khi hai người tách ra, những vụ nổ do năng lượng trời đất gây ra khiến cho cả vùng núi Dã Nhân theo đó mà chấn động một phen.

    Trương Dương không tổn thương gì, nhưng thanh kiếm băng trong tay lại vỡ vụn, năng lượng thiên địa chuyển hóa thoắt cái biến mất trong vô hình.

    Có điều Phác Thiên Ân cũng không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, gã chỉ cảm thấy hay cánh tay hơi tê tê, gan bàn tay bị chấn đến xuất hiện cảm giác đau nhức.

    Chỉ có đích thân giao thủ, Phác Thiên Ân mới biết được bản thân gã rốt cuộc vẫn là đã quá xem nhẹ Trương Dương. Trương Dương lúc này tuy vô cùng suy yếu, nhưng cũng không phải là miếng thịt mặc cho người ta chặt chém. Thật không ngờ nổi chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mà Trương Dương lại có thể khôi phục đến thực lực như vậy.

    Nhưng nghĩ lại, gã cũng thấy bình thường, dù sao thiên kiếp cửu tầng mà Trương Dương trải qua, cũng đầy đủ chín đạo lôi kiếp!







Nguồn: tunghoanh.com/than-y-thanh-thu/chuong-1025-IrVaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận