Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 172: Trương Dương rất được.
Dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Người về sau đó là Ngô Phượng Lan.
Cô mua rất nhiều đồ ăn, vừa thấy đã biết là sẽ chuẩn bị một bữa trưa phong phú, cô vừa về đến, Mễ Tuyết lập tức đã cùng cô chạy vào nhà bếp làm trợ thủ.
Thấy họ vào bếp, Trương Dương vốn định đi cùng, cuối cùng ngẫm nghĩ lại thấy nên thôi đi.
Dù sao hắn cũng mới đến, lần này còn ở lại vài ngày, vẫn còn cơ hội khoe tài nghệ của hắn.
Mễ An cùng Trương Dương ở lại phòng khách, không ngừng hỏi Trương Dương về chuyện ở trường, hỏi nhiều nhất vẫn là làm sao Trương Dương quen được Mễ Tuyết, rồi lại yêu nhau nữa.
Thời đại này chưa cởi mở như sau này, thông thường mà nói, tốt nghiệp đại học xong mới yêu đương, tuy nhiên nếu yêu từ hồi còn đi học, người nhà thông thường cũng không phản đối.
Trương Dương và Mễ An ngồi bên này nói chuyện, Mễ Tuyết ở trong bếp nói chuyện với mẹ.
Hai người nói chuyện, phần lớn là Mễ Tuyết nói, Ngô Phượng Lan nghe.
Những gì Mễ Tuyết kể, đều là những chuyện vui của cô và Trương Dương ở trường, còn nói chuyện Trương Dương đánh nhau với côn đồ cứu cô, sau đó phải vào viện.
Việc này, qua lời kể của Mễ Tuyết trở nên vô cùng tình cảm.
Ngô Phượng Lan nghe nhiều, nói ít, tuy nhiên nghe càng nhiều, mày cô càng nhíu lại, còn khe khẽ thở dài, đáng tiếc Mễ Tuyết chỉ lo kể chuyện của mình, không chú ý đến khuôn mặt mẹ.
-Ba, ba về rồi!
Mễ An đột nhiên kêu lên, ngoài cửa có hai người bước vào, hai người một lớn tuổi một nhỏ tuổi, thoạt nhìn bộ dạng rất giống nhau, người lớn tuổi có vẻ uy nghiêm, ông hơi giống Mễ Tuyết và Mễ An.
Mễ An chạy tới, tuy nhiên nhìn thấy có hai người, mày hơi nhướn lên, đứng yên ở đó.
-Tiểu An, chị con đâu?
Người trẻ tuổi hơn một chút cười ha hả hỏi Mễ An, Mễ An nhướn mày, lập tức trở về phòng khách, chẳng thèm để ý đến người kia.
-Đứa nhỏ này, sao đối xử với chú như vậy?
Người lớn tuổi hơn kêu lên, dường như còn rất tức giận, từ cách nói chuyện của họ Trương Dương đoán được, người lớn tuổi hơn một chút là Mễ Chí Quốc ba của Mễ Tuyết, còn người trẻ tuổi hơn chắc là người chú mà Mễ Tuyết nói.
Mễ Tuyết không thích chú mình, không ngờ Mễ An cũng thế, điều này làm Trương Dương có chút hoài nghi, đáng tiếc đây là chuyện nhà của người ta, Trương Dương cũng không tiện hỏi nhiều.
Hai người đi vào phòng khách, nhìn thấy Trương Dương cả hai người đều sửng sốt.
-Cháu chào chú, cháu là Trương Dương, bạn học, cũng là bạn trai của Mễ Tuyết, hôm nay cháu đến thăm chú ạ!
Trương Dương vội vàng bước lên trước, chủ động chào hỏi Mễ Chí Quốc, đây là cha vợ tương lai của hắn, không thể nào qua loa được.
-Bạn trai Mễ Tuyết?
Mễ Chí Quốc sửng sốt, người bên cạnh cũng kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt hai người đều rất kinh ngạc.
-Đã về rồi à, nghĩ ngơi chút đi, Mễ Tuyết đưa bạn trai về, còn đem về nhiều quà lắm!
Ngô Phượng Lan và Mễ Tuyết đều từ bếp bước lên, Ngô Phượng Lan cười nói với Mễ Chí Quốc, Mễ Tuyết vui vẻ bước đến bên người ba.
Người đứng cạnh kia, Mễ Tuyết chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Mễ Tuyết không nhìn ông, nhưng ông ta đang chú ý đến Trương Dương, lúc này lại đột nhiên cười, hạ giọng nói:
-Cậu là bạn học của Mễ Tuyết, đến nhà là khách rồi, ngồi xuống nói chuyện!
Người này đúng là chú của Mễ Tuyết, gã tên Mễ Chí Thành, là doanh nhân, buôn bán kiếm ít tiền lời.
Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, lúc này mới ngồi xuống ghế sa lon.
-Bọn em không phải đang nấu cơm à, đi nấu đi!
Mễ Chí Quốc phất tay nói với Ngô Phượng Lan, con trừng mắt nhìn Ngô Phượng Lan.
Ngô Phượng Lan nhìn Mễ Chí Quốc, lại nhìn Mễ Chí Thành, cuối cùng khẽ thở dài, lúc này mới lôi Mễ Tuyết xuống bếp, Mễ Tuyết cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, muốn hỏi, nhưng đáng tiếc chưa hỏi đã bị kéo đi mất rồi.
Mễ Tuyết rất nhạy cảm, dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cô cảm thấy, ba mình không thích Trương Dương lắm.
-Tiểu Trương đúng không, cậu đang học ở đại học Trường Kinh à?
Hai mẹ con Mễ Tuyết đi rồi, trong phòng khách chỉ có bốn người đàn ông, Mễ An còn quá nhỏ, chỉ ngồi cạnh chứ không nói gì, Mễ Chí Quốc và Mễ Chí Thành đều quan sát Trương Dương.
Mễ Chí Quốc không nói gì, ngược lại Mễ Chí Thành đã hỏi Trương Dương.
-Vâng, cháu là bạn học của Mễ Tuyết, cháu học bên viện y, khoa y học lâm sàng!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Trương Dương cũng cảm nhận được gì đó bất thường.
Chỉ có điều hiện tại hắn không hiểu rốt cuộc vì sao lại thế, cho nên chỉ trả lời, không hỏi nhiều, để sau hẵng hỏi Mễ Tuyết, để xem rốt cuộc là có chuyện gì.
-Giờ sắp tốt nghiệp rồi, đã liên hệ công tác ở đâu chưa?
Mễ Chí Thành lại hỏi, lúc nói chuyện trên mặt còn mỉm cười, trong lòng Trương Dương thoáng ngạc nhiên, cũng hơi cảnh giác.
Lời này nghe thì quan tâm, kỳ thực rất âm hiểm, sinh viên năm ba có mấy người liên hệ được công việc, nếu có thì đều là những người có quan hệ, mà cho dù có quan hệ, phần lớn đều năm tư mới bắt đầu liên hệ.
Nếu Trương Dương trả lời không có, hình như có vẻ là hắn không có bản lĩnh gì, sau khi tốt nghiệp đại học ngay cả công việc cũng không có.
-Bây giờ cháu đang là thực tập sinh của Tam Viện Trường Kinh.
Trương Dương nhẹ giọng trả lời, hắn cũng không nói sai, hắn bây giờ đúng là thực tập sinh Tam Viện, tuy nhiên chỉ đi làm vài ngày, hè còn được nghỉ phép.
-Tam Viện Trường Kinh, bệnh viện đó rất tốt, có thể thực tập ở bệnh viện không dễ, ba cậu làm ở bệnh viện à?
Trên mặt Mễ Chí Thành thoáng lộ chút kinh ngạc, lập tức hỏi tiếp.
Câu hỏi của gã, khiến Trương Dương nhíu mày.
Bất cứ ai, bất cứ khi nào, chỉ cần nhắc đến ba hắn, trong lòng hắn đều có cảm giác không thoải mái, phản ứng bản năng này, hắn không cách nào ngăn được.
-Ba cháu không phải bác sĩ, ông ấy là một người bình thường!
Hít sâu một cái, Trương Dương chầm chậm nói, may là hắn ở đây, chứ nếu đổi lại là “Trương Dương" kiếp trước, chắc hẳn sẽ nói với họ mình không có cha.
-Vậy à, vậy cậu chỉ là thực tập sinh ở bệnh viện!
Mễ Chí Thành cười nói, Trương Dương cảm giác, nụ cười của gã rất âm hiểm, chẳng trách hai chị em Mễ Tuyết đều không thích gã.
Kỳ thực người hỏi Trương Dương những câu này hẳn phải là Mễ Chí Quốc mới đúng, hôm nay Mễ Chí Quốc chẳng nói gì, đều là Mễ Chí Thành hỏi, điều này làm Trương Dương cảm thấy hơi phản cảm.
Đáng tiếc hắn hiện không hiểu tình hình, đành bị động trả lời.
Cộng thêm chuyện Mễ Chí Thành hỏi về cha hắn, khiến trong lòng Trương Dương không được thoải mái, cũng không muốn nói chuyện nữa.
... ....
-Mẹ, mẹ nói gì?
Trong bếp, đột nhiên Mễ Tuyết kêu lên, khó tin nhìn mẹ.
-Đích thân Bí thư Dư đã đến nhà mình đề cập chuyện này, ba của con đã đồng ý!
Ngô Phượng Lan bất đắc dĩ lắc đầu, cô đã kể chuyện này với Mễ Tuyết, kỳ thực cô không muốn nhắc đến chuyện này, muốn tối nay thương lượng lại với chồng, xem thử có thể thuận theo ý của Mễ Tuyết không.
Có điều mọi việc phát triển nằm ngoài dự liệu của cô, hiện nay thấy bọn họ chuẩn bị ngã bải với Trương Dương, cô đành nói trước với Mễ Tuyết, kẻo tí nữa cô bé lại không biết chuyện gì xảy ra.
-Dựa vào cái gì chứ, đây là chuyện của con, không ai có thể làm chủ thay con cả, hơn nữa con cũng có bạn trai rồi!
Mễ Tuyết nói, vô cùng oan ức kêu lên, rau đang rửa cũng bỏ qua một bên, đôi mắt đỏ hoe.
Vừa nãy mẹ cô, đã nói một tin khiến cô vừa vô cùng kinh hãi, vừa vô cùng tức giận.
Cô có một người bạn cấp ba, tên Dư Dũng, hồi đó Dư Dũng có theo đuổi cô, tuy nhiên bị cô từ chối, lúc đó cô chỉ cố gắng thi đại học, không nghĩ đến những chuyện khác.
Chuyện này cứ thế trôi qua, cô không ngờ, khoảng thời gian trước cha của Dư Dũng đích thân đến nhà mình, nói thẳng với Mễ Chí Quốc chuyện của hai con trẻ, xem có thể kết thành thông gia hay không.
Cha của Dư Dũng tên Dư Văn Vũ, vốn là Phó bí thư huyện, nghe nói lần này có hy vọng lên chức Chủ tịch huyện, nếu thực sự tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện, vậy thì cấp bậc của ông ta cao hơn so với Mễ Chí Quốc một bậc rồi.
Ông ta đã đích thân đến đề cập chuyện này, Mễ Chí Quốc sau khi thận trọng suy xét, cuối cùng đã đồng ý, nhưng ông chỉ đồng ý để Mễ Tuyết và Dư Dũng gặp nhau, chứ không đồng ý chuyện kết hôn.
Bây giờ không phải như trước đây, chuyện hôn nhân chỉ cần cha mẹ nói là được.
Hơn nữa, Mễ Chí Quốc hiểu rõ, Dư Văn Võ tìm ông liên hôn không phải không có mục đích. Nếu ông ta làm Chủ tịch huyện thì phải lôi kéo vài người, Mễ Chí Quốc tuy không phải Ủy viên thường vụ, nhưng cũng tại chức đã lâu, sau này sẽ tiện cho công tác của ông ta.
-Mẹ, chuyện này có phải Mễ Chí Thành dắt mối đúng không?
Mễ Tuyết đột nhiên quay sang, hỏi mẹ.
Mễ Tuyết từ nhỏ đã không thích người chú này, lúc nhỏ người chú này đã là lưu manh, từng làm nhiều việc xấu, còn ngồi tù nữa.
Tuy nhiên đây không phải điều quan trọng, điều quan trọng là, khi nhỏ nhà Mễ Tuyết rất nghèo, đã từng theo ông bà nội đến ở cùng chú, Mễ An và cô đều vậy, lúc đó hai vợ chồng Mễ Chí Quốc làm việc rất cực khổ, không có thời gian chăm sóc họ.
Lúc đó, Mễ Chí Thành thường xuyên đánh chửi ông bà nội, đôi khi còn uy hiếp đòi đánh chị em họ.
Sau đó, ông bà nội bị gã chọc tức sinh bệnh, cuối cùng qua đời.
Ông bà nội thương yêu mình nhất qua đời, khiến hai chị em đều hận ông chú này, lần trước khi Tạ Huy kể về sự hòa thuận của Tạ gia, trong mắt Mễ Tuyết ánh lên tia hâm mộ cũng bởi vì điều này.
Không dừng ở đấy, sau này đường làm quan của Mễ Chí Quốc vừa phát triển, Mễ Chí Thành liền bám theo, cũng kiếm được không ít lợi ích.
Sau này, không biết người này giở trò gì, kiếm được ít tiền, số lần đến nhà cũng ít đi, nhưng mỗi lần xuất hiện, đều khiến họ thấy ghét.
Mễ Tuyết biết, chú mình có quan hệ khá tốt với người của Dư gia, gã và người của Dư gia cùng kinh doanh, nên mới hỏi mẹ như vậy, lúc trước khi Dư Dũng theo đuổi cô cũng nhắc đến chuyện này, nói là chú cô phải dựa vào quan hệ với nhà họ mới làm ăn tốt thế.
-Mẹ cũng không biết, con không thích, để mẹ nói lại với ba, mẹ thấy Trương Dương này cũng không tệ!
Ngô Phượng Lan thở dài, trên mặt cô cũng có chút thương tiếc. nguồn tunghoanh.com
Kỳ thực từ đầu cô đã không đồng ý chuyện này, đáng tiếc Mễ Chí Quốc là người chủ gia đình, ông đã đồng ý, mình cũng không tiện phản đối.
Tuy nhiên cô thực sự có ấn tượng tốt với Trương Dương, Trương Dương văn văn tĩnh tĩnh, nhìn rất thành thật, cô cũng là phần tử trí thức, cảm thấy con gái yêu người như vậy mới đáng tin cậy, đặc biệt lần đầu gặp mặt Trương Dương đã tặng cô sách, còn là sách cô thích, làm cô rất có cảm tình.