Thẻ Đọc Tâm Chương 3 part 2


Chương 3 part 2
Anh hùng trở lại

Còn Trâu Bác, lại là một câu chuyện khác.

Trâu Bác lại một lần nữa có sự chuyển biến tốt đẹp về mặt hình tượng, từ nghi phạm giết người đã trở thành một anh hùng ra tay vì nghĩa vô cùng nổi tiếng, bỗng toàn thân như được khảm vàng, hào quang muôn trượng.

Nhà trường biết được chuyện, liền vui mừng phái một vị chủ nhiệm đích thân đến đón anh hùng về trường.

Bạch Tiêu và Trâu Bác cùng về trường, đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của các vị lãnh đạo. Nhà trường còn tổ chức một cuộc họp thông báo tin tức rầm rộ.

Các đầu báo toàn thành phố đều đưa tin về sinh viên Trâu Bác hành động vì nghĩa, còn đăng lên một tấm ảnh đẹp nhất của Trâu Bác, giống như Ngô Tôn vậy...

Trong tất cả những bài báo, đều viết tên cướp mười tám tuổi Đơn Hải Kinh là một tên côn đồ không tội ác gì là không làm, lấy hình tượng sinh viên Trâu Bác cũng ở độ tuổi mười tám mà anh dũng bắt cướp, hào khí ngút trời.

Viết như thế nên hiệu quả của các bản tin rất tốt, càng đọc càng có cảm giác thích thú.

Tin tức này được truyền đi nhanh chóng, Trâu Bác đã trở thành nhân vật chính của các bản tin.

Rất nhanh chóng, phòng ký túc của Trâu Bác nhận được đầy hoa tươi và những bức thư tỏ tình.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu nhìn thấy thư tỏ tình của các cô gái.

Các cô gái đúng là quá điên cuồng, hình tượng anh hùng thật sự giống như một ngọn lửa hừng hực, đốt cháy trái tim của vô số cô gái.

“Em yêu anh, từ trước tới nay em luôn cảm giác mình là một công chúa bị ma quỷ giam cầm, chờ đợi bạch mã hoàng tử đến cứu, mãi đến khi nhìn thấy anh trên báo...”, đây là những dòng thư của một cô gái mắc bệnh hoang tưởng.

“Anh chỉ cần một cú đá thôi mà đã có thể làm rơi con dao của tên cướp, khiến em kính phục vô cùng. Em muốn cùng anh luyện tập võ thuật, nếu em đánh ngã được anh thì anh thuộc về em. Nếu em bị anh đánh gục thì em thuộc về anh...”, đây là bức thư tỏ tình của một người học Taekwondo thắt đai đen.

“Tưởng tượng một chút, nếu những ngón tay trắng mịn của em lướt trên khuôn ngực rắn chắc của anh thì sẽ có cảm giác tuyệt vời như có một luồng điện chạy qua...”, kèm theo đó là một bức ảnh bán khỏa thân để lộ nửa bộ ngực đầy đặn. Đây là bức thư của một cô gái viết trong tình trạng uống phải liều xuân dược.

“Trong cuộc đời này, nhất định chúng ta đã quen biết, đó là thời Thanh, anh là quan lớn của miền Giang Nam, còn em là cô gái Giang Nam sẽ chờ đợi anh suốt đời”, đây là bộc bạch của một cô gái thích đọc tiểu thuyết xuyên không.

Bạch Tiêu đọc được hơn một trăm bức thư tỏ tình, giúp Trâu Bác kiểm tra hơn bốn trăm nick QQ, cuối cùng phát hiện: Hóa ra những cô gái mạnh mẽ đó có trí tưởng tượng phong phú hơn cô nhiều.

Trong thế giới của các anh chàng xuất sắc, điều đó đúng là: Biển rộng thì có cá nhảy, trời cao sẽ có chim bay.

Những cô gái này, người đẹp thì dùng sắc đẹp để quyến rũ, kẻ xấu xí thì giở thói dâm đãng, người giỏi giang thì thổ lộ kín đáo, kẻ không tài hoa thì bày tỏ tình cảm mãnh liệt. Đúng là Bát tiên quá hải, các hiển thần thong[2].

[2]Câu chuyện về tám vị tiên (Hung Ly Quyền, Lam Thái Hòa, Tào Quốc Cữu, Lữ Động Tiên, Hàn Tương Tử, Hà Tiên Cô, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quải) qua biển. Câu này ý nói mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp của riêng mình.

Bạch Tiêu hỏi Trâu Bác định giải quyết những bức thư này như thế nào.

“Có thể giải quyết như thế nào, những cô gái này quá nhiều, trong khi có một mình anh, nếu muốn giải quyết thì tâm có thừa nhưng sức chẳng đủ.” Trâu Bác cười cười đem theo chút hàm ý trong câu trả lời ấy.

Thực ra Trâu Bác chưa bao giờ nghĩ một nam sinh bình thường như mình sau một đêm lại nhận được nhiều lời tỏ tình của các cô gái như thế, cảm thấy điều này rất giống với trúng được “ái tình năm trăm vạn[3]” nhưng lại trở thành lò cho tình yêu bùng phát.

[3] Tên một câu chuyện cười của Trung Quốc, nội dung là ca ngợi tình yêu thực sự.

“Có thể đem những tin tức về các cô gái này đi bán cho các cậu bạn cùng học đang khát khao tình yêu thì chắc chắn là sẽ thu được lời lớn.” Bạch Tiêu đề xuất ý kiến.

“Có phải em cũng định viết thư cho anh không?”, Trâu Bác cười nói.

Bạch Tiêu đỏ mặt.

Trâu Bác lại cười, “Má em sao lại ửng hồng lên thế kia? Nhưng đừng viết thư tình cho anh, em viết thư cảm tạ là được rồi”.

Bạch Tiêu tức giận trừng mắt với anh ta, hai má lại càng ửng hồng.

Tính yêu thích anh hùng của các cô gái quả là hết thuốc chữa, từ giây phút được Trâu Bác bảo vệ, Bạch Tiêu đã nảy sinh tình cảm... Anh ta vừa trêu đùa là cô liền đỏ mặt.

Nhưng cô lại thích được anh ta trêu như thế.

 

 

5 - Vị thần tình yêu

 

Bạn trai của Bạch Tiêu là Phạm Sam đã từ núi Thạch Lan trở về. Trong điện thoại, anh ta nói với Bạch Tiêu: Anh ta muốn chia tay Bạch Tiêu, vì trong chuyến du lịch đó, anh ta và nữ sinh tóc vàng đã nảy sinh tình cảm với nhau.

Phạm Sam hẹn Bạch Tiêu đến thư viện nói chuyện chia tay, thực sự cũng có chút buồn bã.

Vì nếu ở thư viện thì không nên to tiếng, cho dù Bạch Tiêu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi thì cũng sẽ không cho anh ta cái bạt tai, hay lớn tiếng chửi rủa cả gia đình đối phương.

Trong lòng thì đắc ý nhưng lại mang bộ mặt thương tâm, nói mấy câu dịu dàng khéo léo như tình yêu dở dang, Phạm Sam đứng ở hành lang tầng ba của thư viện, đứng trước mặt Bạch Tiêu, trịnh trọng nói lời chia tay.

“Thực sự em mãi là một cô gái đặc biệt. Anh rất cảm ơn tình yêu của em, cũng cảm ơn quãng thời gian được cùng em vui vẻ, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có một cô gái thích hợp với anh hơn em đã xuất hiện. Anh cũng hy vọng em sớm tìm được chàng trai yêu em say đắm”, Phạm Sam nói những lời từ sách vở, những câu chia tay theo khuôn mẫu mà ai nghe thấy cũng phải ngưỡng mộ.

Nói xong Phạm Sam thấy Bạch Tiêu nhìn mình sững sờ, anh ta đã chuẩn bị chu đáo, liền lấy ra một túi khăn giấy, phòng những lúc cần đến. Thậm chí anh ta còn nghĩ, nếu như có thể, anh ta sẽ cho Bạch Tiêu mượn khuôn ngực và bờ vai của mình lần cuối cùng để nương tựa.

Bạch Tiêu sững sờ nhìn anh ta, cảm thấy người con trai chỉ yêu bản thân mình thực sự là rất đáng sợ.

Các anh chàng không hiểu được rằng, đôi lúc cô gái không hề buồn bã khi chia tay. Buồn bã và biểu hiện rằng mình buồn bã là hai việc hoàn toàn khác. Các cô gái thường tỏ ra vô cùng đau khổ khi chia tay là vì:

Một nguyên nhân vì trong lòng tràn đầy cảm hứng lãng mạn đối với tình yêu, chia tay nếu không rơi vài giọt nước mắt, không uống chút rượu, không tỏ ra chán chường thì chia tay còn có thú vị gì chứ?

Ngoài ra, một nguyên nhân nữa chính là vì lòng hư vinh của các anh chàng, những giọt nước mắt khi chia tay là để giữ thể diện cho mối tình và người bạn trai đó, nó giống như bó hoa tươi trong lễ tang, khiến cho tình yêu có cái chết đẹp mắt.

Hai điều này Bạch Tiêu đều không thể hiện, cô không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cô nói: “Chia tay? Được thôi”.

Cô đứng ngẩn người ra đó.

Thái độ quá không hợp tác của cô khiến Phạm Sam tay chân lung túng – anh cứ tưởng Bạch Tiêu phải buồn bã chán chường, khóc lóc thảm thiết, ngoác miệng mắng nhiếc, mặt mày ủ ê.

Lúc sau, người buồn bã chán chường lại là Phạm Sam. Dùng cách miêu tả lãng mạn một chút thì chính là: Anh ta im lặng hồi lâu, cuối cùng thẫn thờ nói: “Có phải từ trước tới nay em không hề yêu anh?”.

Bạch Tiêu nhếch miệng, nói: “Thật sự em không biết”.

Đó là câu nói thực, mười tám tuổi, yêu hận tình thù, những chữ này quá to lớn.

Nói về tình yêu đa phần chỉ là theo sóng cuốn đi, hoặc mượn danh nghĩa tình yêu để làm một số việc... Đâu dám nói bừa về chữ “yêu”!

Phạm Sam bị tổn thương, anh ta không bỏ qua những câu nói kiểu như: Em thật sự không yêu anh sao? Thế sau này chúng ta có thể làm bạn không? Thậm chí, anh ta còn nắm lấy cánh tay của Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu thật sự không biết nên trả lời những câu hỏi ấy ra sao. Cô bỗng cảm thấy mình như đang xem một bộ phim với diễn xuất vụng về, diễn viên ra sức diễn nhưng suốt cả bộ phim vẫn không làm khán giả cảm động.

Cuối cùng, Bạch Tiêu mặc kệ Phạm Sam, cô quay người bước đi. Động tác này, trong tiểu thuyết sẽ miêu tả là: cái quay người tao nhã.

Thực ra chính là: Hãy rời xa tôi một chút, tôi chẳng muốn quan tâm đến anh nữa.

Từ thư viện đi ra, Bạch Tiêu chậm rãi bước đi không mục đích.

Cô hoài nghi rằng từ trước đến nay mình không hề yêu Phạm Sam. Cô chỉ cảm thấy Phạm Sam đẹp trai tuấn tú, giống như một bộ quần áo đẹp, có thể đem đến cho mình niềm vui.

Nhưng từ khi Phạm Sam chủ động theo đuổi Bạch Tiêu, anh ta đã dùng bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào để Bạch Tiêu cảm thấy hiếu kỳ đối với tình yêu và người khác giới, vì thế cô mới dễ dàng bị sa vào lưới tình.

Mối tình đầu luôn phát sinh tùy hứng như thế. Những mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, rung động lòng người ấy không phải là xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình, mà xuất hiện chính trong lòng người đa cảm.

Đa số mối tình đầu được phát sinh bởi sự hiếu kỳ về tình yêu.

Một mình Bạch Tiêu đi trên con đường trường bỗng có cảm giác được giải thoát, cảm giác tất cả những chú ếch xanh trên thế giới đều biến thành hoàng tử.

Còn chàng hoàng tử bạch mã lúc này đương nhiên là Trâu Bác.

Bạch Tiêu cảm thấy: Phạm Sam đề nghị chia tay lúc này, cô sẽ cùng Trâu Bác kết đôi.

Cô quyết định đi bày tỏ với Trâu Bác. Hiện giờ đã có hơn năm trăm cô gái tỏ tình với Trâu Bác, sự ganh đua sẽ ngày càng mãnh liệt.

Ngay lập tức, Bạch Tiêu chạy thẳng đến dưới lầu của Trâu Bác – bày tỏ tình yêu là việc tuyệt đối không được chậm trễ. Trong truyền thuyết nói: Làm người, lùi một bước thì biển rộng trời cao: trong tình yêu, lùi một bước thì người đi lầu vắng.

Bạch Tiêu đi đi lại lại dưới lầu của Trâu Bác hơn mười vòng, mỗi một vòng, cô đều cầu nguyện một câu: Thần Cupid, xin hãy ban cho con sức mạnh!

Đến vòng thứ mười một, Bạch Tiêu gọi điện thoại bảo Trâu Bác xuống.

Tuy Trâu Bác là anh chàng có tính cộc cằn nhưng vẫn phát hiện hôm nay Bạch Tiêu không giống mọi khi. Má cô ửng hồng, trông giống như một trái táo đỏ vậy. Mắt cô long lanh giống như đầm nước xanh.

À, đúng rồi, giống như khi còn nhỏ, chúng ta thường học đặt những câu miêu tả giản dị như vậy, dáng vẻ của Bạch Tiêu lúc này vô cùng đáng yêu. Má cô ửng hồng, muốn nói gì đó với Trâu Bác nhưng lại thôi.

Để lời tỏ tình không quá đột ngột, cô quyết định nói đến một số vấn đề khác trước, phải làm nóng mình rồi mới có thể đốt cháy được cả hội trường.

Anh ăn cơm chưa?

Ờ, ăn rồi sao? Hôm nay anh có phải lên lớp không?

Có à? Tối nay anh có đi tự học không?

Không à? Thế anh làm gì?

Anh thích cô gái như thế nào?

Bạn gái trước đây của anh có dáng người thế nào?

Bạch Tiêu hỏi vô số những câu thừa thãi khiến cho Trâu Bác cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh chàng này dửng dưng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”.

Bạch tiêu ngẩng đầu nhìn Trâu Bác, mặt càng ửng đỏ.

Cuối cùng cô mất hết dũng khí, buông một câu giận dỗi: “Em chỉ là tùy hứng hỏi thôi, sao anh phải bực tức như thế?”.

Bạch Tiêu nói xong, tự cảm thấy thái độ hơi sỗ sàng, liền quay đầu đi.

Cô nghĩ: Trâu Bác nhất định không thích mình nên mới không nhẫn nhịn với mình như thế. Những cuốn như Mấy chục câu chuyện mà con gái không thể không biết chẳng phải đều dạy các cô gái thế sao? Nếu một chàng trai không nhẫn nại với bạn, chứng tỏ bạn không hề quan trọng đối với anh ta.

Bạch Tiêu lĩnh hội sâu sắc nội dung của những loại tạp chí này, cô đoán ngay rằng bản thân mình chẳng có gì thú vị. Cô lặng lẽ cúi đầu, bước đi, kiên quyết không để nước mắt rơi.

Sau lưng cô, một chút âm thanh cũng không có, Bạch Tiêu cảm thấy Trâu Bác hình như còn quay người nhanh hơn cả mình. Tưởng tượng khiến cô lòng đầy bi thương. Cảm thấy mình bị cự tuyệt, bị vứt bỏ.

Cứ thế, Bạch Tiêu bước mấy bước, vừa đi vừa nhìn mấy đầu ngón chân của mình, bỗng nhiên, cô bị hai bàn tay từ phía sau đặt lên vai mình, sau đó ôm cô thật chặt, một cảm giác ấm áp vô cùng chạm vào sự dè dặt của Bạch Tiêu.

Cô không đẩy Trâu Bác ra, chỉ im lặng đứng đó, để Trâu Bác ôm, cái ôm mỗi lúc càng siết chặt.

Sau đó, Trâu Bác hôn lên má cô.

“Ngốc ạ, em nói quanh co hồi lâu như thế, thực sự anh biết em muốn nói rằng em yêu anh, anh cũng yêu em!”

Bạch Tiêu đã hiểu. Cô đứng ở đó, không cự tuyệt, không né tránh, đối diện với lời bộc bạch thẳng thừng này, trong lòng cô thậm chí còn có một cảm giác vui vẻ mà trước nay chưa từng trải qua.

Đại khái nó chính là xu thế chấp nhận bạo ngược có tính bản năng, hy vọng trở thành đối tượng tấn công đặc biệt. Trâu Bác đã thỏa mãn nhu cầu nhỏ nhoi trong lòng Bạch Tiêu. Anh không giống với Phạm Sam hào hoa phong nhã, chăm chút cho vẻ đẹp bản thân, anh giống như một loài động vật được gọi là đàn ông.

Một nụ hôn chứng tỏ tình yêu.

Bạch Tiêu vốn tưởng rằng lời tỏ tình của mình bị cự tuyệt, lại nhận được nụ hôn bất ngờ, bỗng đầu óc cô trở nên mơ màng.

Bạch Tiêu không nhớ mình về ký túc bằng cách nào. Cả người cô bay bổng, lúc nào cũng như say rượu vậy.

Vừa về đến ký túc, Bạch Tiêu không thể cất giấu mãi chuyện đó trong lòng, cô liền nói với Phí Nhan.

Thứ nhất: Mình đã chia tay bạn trai cũ.

Thứ hai: Mình đã có bạn trai mới.

Phí Nhan là người không dễ bị người khác làm mất hứng. Cô ấy chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tốt quá! Cái cũ không ra đi thì cái mới cũng chẳng đến”.

Đây chỉ là câu nói cửa miệng của Phí Nhan.

Nhưng Bạch Tiêu nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục, khó chịu.

Từ khi dùng Thẻ đọc suy nghĩ, Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan chưa bao giờ nói lời thật lòng với người khác.

Bạch Tiêu thà tin tưởng rằng Phí Nhan thật sự lẳng lơ. Ngày ngày thay đổi bạn trai, có khi còn một ngày đổi hai người. Thật là không thể tưởng tượng nổi, nhìn ánh mắt rõ ngây thơ giản dị nhưng tất cả đều là giả tạo, cô ấy chính là một minh tinh màn bạc, thực ra trong thâm tâm cô ấy luôn có câu nói “Chúc cậu sớm bị người ta bỏ rơi như xì mũi đi vậy”.

Nghĩ thế, Bạch Tiêu nhìn Phí Nhan bằng ánh mắt thù hận. Phí Nhan đang ngồi trước bàn học chỉnh sửa lại lông mày. Bạch Tiêu thầm niệm chú: Hy vọng lưỡi lam sắc rạch rách mặt cậu ấy ra.

Một giây trước, Bạch Tiêu còn niệm chú Phí Nhan, một giây sau, đã nghe thấy Phí Nhan hét toáng lên: “Ui da, lưỡi lam mới này sắc quá làm rách da tớ rồi, mau mang giúp tớ mẩu bông với!”.

Bạch Tiêu thầm lẩm bẩm: Sao tớ phải lấy bông giúp cậu chứ? Tớ có phải là tay sai của cậu đâu. Cô bực bội đi đến trước hộp đựng đồ trang điểm của Phí Nhan hỏi: “Bông trang điểm ở đâu? Không nhìn thấy”.

Bạch Tiêu lục loạn hộp đựng đồ trang điểm của Phí Nhan lên, lúc tìm thấy bông thì Phí Nhan lạnh lùng nói: “Máu không chảy nữa, còn cần bông làm gì chứ?”.

Bạch Tiêu cũng lạnh nhạt trả lời: “Thế tại sao cậu lại bảo tớ tìm giúp hả?”.

Phí Nhan ngẩng đầu, nhìn Bạch Tiêu bằng con mắt hiếu kỳ.

Hai người đều không nói nữa.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu và Phí Nhan cãi cọ.

Nếu Bạch Tiêu không dùng Thẻ đọc suy nghĩ đối với Phí Nhan thì chẳng phải trong lòng cô, Phí Nhan mãi mãi là người bạn hoàn mỹ, xinh đẹp, nho nhã sao? Chẳng phải cô sẽ luôn coi Phí Nhan là chị em tốt nhất của mình sao?

Không có đáp án.

Bạch Tiêu mười tám tuổi, vẫn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong mắt không một hạt bụi, cô quyết định loại trừ Phí Nhan ra khỏi danh sách những người bạn tốt của mình. Thực ra, giữa họ không có bất cứ kỷ niệm đặc biệt nào.

Cuộc sống vẫn như cũ, nhưng tâm trạng lại không thể quay về như xưa.

May mà Bạch Tiêu còn có Trâu Bác. Cô tin rằng: Lần này, lựa chọn của cô là chính xác. Cô đã tìm được một người bạn trai để yêu thương.

Trở thành bạn trai của Bạch Tiêu, Trâu Bác xứng đáng hơn Phạm Sam nhiều. Ngày nào cũng đúng giờ, anh đến sân ký túc của Bạch Tiêu, đợi cô đi học, rồi đón cô mỗi khi tan lớp, cùng cô đi ăn, đi dạo phố, hai người đều bực tức vì không được ở cùng nhau trong cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Sau cuộc hẹn, về phòng ký túc của mình, đôi tình nhân này còn nấu cháo điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ, như kiểu là không thể nói hết chuyện vậy.

Về đến phòng ký túc chưa em?

Đến rồi anh nhé!

Em thay dép chưa? Đi giày cao gót cả ngày rất mệt, em nhớ là về đến phòng ký túc thì phải cởi giày ra luôn nhé.

Em rửa tay chưa? Tay có rất nhiều vi khuẩn đấy!

Trong phòng có ai không? Thế một mình em có sợ không?

Trâu Bác coi Bạch Tiêu như trẻ con vậy, dù chuyện to hay nhỏ cũng căn dặn đủ điều.

Vốn những lời âu yếm đều là thừa thãi, nhưng chỉ có người ta yêu, khi nói ra những lời thừa thãi đó mới khiến ta cảm thấy êm dịu, ngọt ngào.

Trâu Bác và Phạm Sam là hai chàng trai hoàn toàn trái ngược.

Phạm Sam quá yêu bản thân, đứng trong một cái khung sắt thì anh ta mới giãi bày hết thái độ nhìn bóng mình mà tự thương thân mình, điều này khiến Bạch Tiêu hoài nghi rằng có phải anh ta là nam sinh thật không? Còn Trâu Bác là anh chàng rất nghĩa khí. Anh ta coi cô gái Bạch Tiêu như báu vật.

Bạch Tiêu cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi ở bên Trâu Bác.

Hạnh phúc mà nói ra thì luôn nhợt nhạt và trống rỗng, nếu giống những gì đã nói ở trên, nhìn thì có vẻ trống rỗng, nhưng lại khiến cho bạn, những người có cảm giác giống thế có thể nhớ đến một người nào đó trong trái tim mình và bạn biết rằng anh ta yêu bạn.

Bạch Tiêu lần đầu biết được yêu một người là như thế nào. Đó chính là đối phương giúp bạn hiểu rõ mình là con gái hơn và vì đối phương, bạn nguyện làm một cô gái tốt và trong sáng hơn.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/27173


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận