Tối đó, Dương Thông Thông không quay về phòng trọ, cũng không đến trường học. Cô không muốn đối mặt với Ngô Năng, cũng không muốn gặp những bạn cùng lớp.
Dương Thông Thông đi tới chỗ chị gái của mình là Dương Mật.
Dương Mật là cô giáo dạy ở trường của Dương Thông Thông.
Dương Mật là cô gái khác hẳn Dương Thông Thông. Cô lớn hơn Thông Thông mười tuổi, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô về công tác tại trường đại học. Cô chưa lập gia đình, tự lập và có chủ kiến.
Sau lưng mỗi một người em nhu nhược, ỷ lại, đều có một người anh, người chị kiên cường, thông minh và có năng lực.
Dương Mật mở cửa, thấy sắc mặt của Dương Thông Thông không tốt, cô nghĩ là đã xảy ra chuyện gì đó, liền hỏi: “Sao thế? Lâu lắm rồi em không tới đây. Cha mẹ nói một tuần em phải tới chỗ chị một lần, thế mà hơn nửa năm nay rồi không thấy em đến hả?”.
Dương Thông Thông thấy hổ thẹn, liền giận hờn, nũng nịu nói: “Lâu rồi em không đến chỗ chị, sao chị không đến thăm em? Tại sao chị lại không chủ động hỏi vì sao không thấy em đến nữa? Cha mẹ muốn em thường xuyên đến đây, chính là muốn chị chăm sóc tốt cho em, sao chị chẳng để ý tới em chút nào như thế?”.
Dương Mật trong lòng cười khẩy một tiếng. Cô thấy tâm lý của em gái mình rất kỳ lạ, thầm nhủ: Sao mình phải đến thăm nó, lại còn chủ động, chăm sóc nó chứ? Cha mẹ đã không để ý gì đến nó thì mình tại sao phải làm thế? Hơn nữa, ai cũng có cuộc sống của mình. Cuộc sống khó khăn đến thế, chẳng có lý do gì để vì một người em cùng cha khác mẹ mà lại vô duyên vô cớ khiến mình thêm gánh nặng.
Đã đọc nhiều sách bàn về nhân luận, Dương Mật luôn có chút suy nghĩ trái với quan niệm đạo đức truyền thống. Bởi thế cô biết, có thể biểu hiện bên ngoài không giống với những gì mình nghĩ.
Bởi thế Dương Mật cười, nói: “Thực ra chị cũng rất nhớ em, em đến thế này là tốt rồi”.
Dương Thông Thông muốn ngủ cùng giường với Dương Mật. Nhưng Dương Mật lại ôm chăn gối đến ngủ trên sô pha, để cho một mình em gái ngủ trên giường.
Dương Mật không thân thiết với bất kỳ ai. Cô nghĩ mình bằng này tuổi rồi mà chưa kết hôn, riêng việc chăm sóc bản thân còn chưa nổi thì hà cớ gì phải chăm sóc một đứa em gái không hiểu chuyện, trong lòng cũng rất băn khoăn.
Hai chị em đi ngủ, mỗi người một tâm sự.
Đến nửa đêm, Dương Thông Thông nghe thấy có tiếng em bé khóc ngoài cửa. Cô thấy sợ hãi, cũng cảm thấy đó là do ảo giác của mình sinh ra. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ mỗi lúc một lớn, cuối cùng cô cũng đến lay chị dậy. Nghe thấy tiếng khóc, hai chị em ra mở cửa và vô cùng kinh ngạc.
“Trời ơi! Đứa bé con nhà ai thế này? Sao lại đặt ở trước cửa nhà mình?” Lẽ nào ông Trời lại thương xót mình bằng này tuổi rồi mà vẫn còn cô đơn? Dương Mật trong lòng chẳng vui vẻ gì, cảm giác giống như gặp phải ác quỷ. Cô nhìn đứa bé bị bỏng nặng ngay trước mắt, liên tục lắc đầu.
Dương Thông Thông đương nhiên vừa nhìn là đã nhận ra con mình, nhưng cô không tiến lên phía trước, cũng chẳng ôm con mà khóc thảm thiết. Thậm chí, cô lùi lại một bước và còn sợ sinh linh nhỏ với khuôn mặt đáng sợ ở trước mắt mình.
Cuối cùng, Dương Mật bế đứa trẻ nên và đặt tên cho nó là Dương Di Châu.
Bản năng của người mẹ là thiên tính, nhưng những người có khả năng ban phát tình yêu mới thể hiện tốt điều đó.
Dương Mật đã nhận nuôi bé gái này. Cô đoán đứa bé có quan hệ với em gái mình, nhưng cô không dám tin như thế. Trong mắt cô, Dương Thông Thông là cô em gái ngây thơ, hay dựa dẫm vào người khác, không thể có chuyện sinh đứa bé này ra trong im lặng được. Dương Mật đã dùng lý trí để phân tích và không tin vào suy đoán đó.
Thực ra, đối với người có cuộc sống tầm thường từ trước đến nay đều không cần lý trí.
Dương Thông Thông không hề nói cho Dương Mật biết đứa bé là con mình. Dương Mật bảo cô bế Dương Di Châu một lúc để lau người cho bé, nhưng Dương Thông Thông nhất nhất từ chối, cô thấy chán ghét, sợ rằng nhìn nó thì khuôn mặt đáng ghét của Ngô Năng lại hiện ra.
Dương Thông Thông không yêu quý đứa bé chút nào, trái lại còn rất hận. Đứa bé này như một hung khí giết chết Dương Thông Thông trong quá khứ, khiến cô bây giờ vừa nhìn thấy nó là toàn thân ớn lạnh.
Đứa trẻ là do Ngô Năng bế đến.
Sau khi rời bệnh viện, Ngô Năng cảm thấy rất bực bội, anh ta là người chưa trưởng thành để có thể làm cha. Sự xuất hiện của đứa bé khiến anh thấy mơ hồ và vô cùng khó chịu. Nếu đứa bé xinh đẹp, khỏe mạnh, có thể anh ta còn có cảm tình.
Nhưng bây giờ, đứa bé này đã bị hủy hoại dung nhan, ngay cả mẹ nó cũng không cần. Còn mình vì nó mà bị bạn gái bỏ… Giờ thì tìm đâu ra cô bạn gái ngu ngốc, luôn biết nghe lời mà lại được sử dụng miễn phí như Dương Thông Thông đây…
Chẳng phải Dương Thông Thông bảo mình tự xử lý chuyện đứa bé này sao? Ngô Năng vốn định bỏ đứa bé lại bệnh viện, nhưng anh sợ Dương Thông Thông quay lại bắt anh tìm nó! Con gái mà! Chẳng biết thế nào mà lần, lúc nào cũng bộp chộp.
Ngô Năng suy đi tính lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một diệu kế: Bế con gái đến đặt trước cửa nhà của chị Dương Thông Thông - Dương Mật.
Dương Mật là người họ Dương, lại có khả năng nuôi dưỡng đứa bé, hơn nữa cô ấy cũng có tư cách để giải quyết chuyện của đứa bé này…
Quãng thời gian Ngô Năng và Dương Thông Thông yêu nhau, anh từng đưa Dương Thông Thông đến nhà chị gái, nhưng không vào nhà.
Dương Thông Thông không cho anh vào, nói rằng chắc chắn chị gái sẽ không ưng Ngô Năng, nói anh không có chí tiến thủ và sẽ không cho họ qua lại nữa.
Thực ra Dương Thông Thông cũng không phải là ngốc. Nhưng ngay cả khi đoán được rằng chị gái sẽ không ưa Ngô Năng mà cô lại không thể nghĩ ra Ngô Năng là người không thể cho cô hạnh phúc.
Dương Mật báo với nhà trường là cô nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, sau đó quyên góp tiền, tìm đến các báo đài để tìm cha mẹ đứa bé và kêu gọi những người hảo tâm nhận nuôi.
Những điều Dương Mật làm thực sự không chê vào đâu được. Cô chỉ không biết rằng, đứa bé này gọi mình là bác.
Cô càng không biết: Dương Di Châu cũng ý thức được cuộc đời mình.
5 - Cách giúp đỡ một người
Những chuyện của Dương Di Châu cứ lần lượt hiện ra trước mắt Bạch Tiêu, cô cũng không thể tin nổi, đứa bé mới mấy tháng tuổi này lại có cuộc đời khúc khuỷu như thế, gian khổ vô cùng.
“Tất cả những người quyên góp đều là người hảo tâm, nhưng con không muốn sống chút nào. Cuộc sống trên đời này gian khổ như thế, huống hồ là một bé gái bị hủy hoại dung mạo và bị vứt bỏ như con”, Dương Di Châu chớp chớp mắt, hàng lệ tuôn rơi, trong lòng em cũng đang gào khóc như thế.
Bạch Tiêu khóc, cô im lặng nhìn đứa bé có khuôn mặt đáng sợ và có những dòng tâm sự không ngừng hiện lên trước ngực, những giọt nước mằn mặn, cứ thế lăn xuống bờ môi cô.
Cô không thể tưởng tượng được rằng, những lời nói ấy thực sự là của bé gái mới hai tháng tuổi.
Hóa ra, những em bé cũng hiểu biết mọi chuyện, chỉ có điều chúng không thể nói ra được thôi. Những người không biết điều này lại chưa bao giờ hoài nghi về giới hạn nhận thức của mình.
“Đừng khóc nữa, chỉ cần mau chóng giúp con kết thúc cuộc đời là sự ban ơn lớn nhất đối với con rồi. Xin hãy cứu con!”, trong lòng Dương Di Châu không ngừng cầu xin Bạch Tiêu: “Hãy bóp chết con đi”.
Loài người ngu xuẩn và kiêu căng lại luôn cho rằng khả năng suy nghĩ và ngôn ngữ của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn thiện, càng không có thế giới nội tâm phức tạp.
Bạch Tiêu bắt đầu tin rằng: Thế giới này thực sự không hoàn toàn giống như những gì chúng ta nhìn thấy. Có quá nhiều việc mà loài người lúc nào cũng tự cao tự đại không hiểu, nhưng lại thiếu đi sự tôn kính đối với thế giới này.
Bạch Tiêu từ trước tới giờ cũng không biết được rằng: Thế giới này, giúp đỡ người khác chưa chắc đã là việc tốt.
Đôi khi, có người sống tạm trên đời nhờ chút hơi tàn, thậm chí chẳng bằng đầu thai thành loài cỏ cây, sừng sững đứng đó, không có dáng vẻ đau buồn hay sung sướng.
Bạch Tiêu nảy sinh suy nghĩ giúp Dương Di Châu mau chóng lìa khỏi thế gian này. Cô tưởng tượng đến cảnh Dương Di Châu mười tám tuổi, không cha không mẹ, dung nhan xấu xí, chỉ có khuôn mặt mà đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ và cả nội tâm đầy thương tích.
Khiến một người chết đi, có khi cũng là một cách ban ơn.
Bạch Tiêu có thể giúp bé chết vì sặc sữa, chết ngạt trong gối, hay rút ống thở ra… nhưng cô không dám.
Trâu Bác mua sữa xong, mau chóng trở lại phòng bệnh.
Trâu Bác là một nam sinh tốt bụng, anh mua loại sữa chất lượng rất tốt, không có chất độc hại melamin, cũng không có chất kích thích trẻ dậy thì sớm.
Bạch Tiêu pha cho Dương Di Châu một bình sữa, cô nếm một thìa nhỏ rồi mới cho bé uống. Nhưng Dương Di Châu uống vào lại nôn ra hết.
Bạch Tiêu lau vệt sữa quanh miệng cho Dương Di Châu, nhưng bé lại ngoẹo đầu sang một bên. Trong ánh mắt không có bất kỳ cảm kích nào ngoài sự trốn tránh.
Lại có bảy, tám người tới thăm Dương Di Châu, những người hảo tâm này sau khi đọc được tin tức đều đến quyên góp tiền và vật chất. Ai cũng cảm thấy tấm lòng từ bi của mình rất cao thượng, họ cảm thấy mãn nguyện khi ban phát tình yêu. Họ nhìn khuôn mặt của Dương Di Châu bằng ánh mắt thương cảm, lòng bỗng trào dâng một cảm giác tự hào – mình sống, mình bình thường, mình còn có thể đi giúp người khác, lẽ nào mình không được kiêu ngạo và hạnh phúc sao?
Dương Di Châu cả buổi sáng không rơi giọt nước mắt nào, bé chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn nhưng những người đến rồi lại đi. Mọi người sôi nổi khen ngợi: “Cháu bé đáng thương này rất kiên cường, cả buổi sáng mà không khóc chút nào! Cháu bé thật đáng thương”.
Không ai biết rằng Dương Di Châu trong lòng nghĩ thế nào, trừ Bạch Tiêu.
Nhờ Thẻ đọc suy nghĩ, Bạch Tiêu nhìn thấy dòng chữ trên ngực bé Dương Di Châu: “Ai cần sự đồng cảm và thương xót của mọi người chứ, ai muốn nhận sự giúp đỡ của mọi người chứ. Mọi người quyên góp tiền để cứu sống con thì càng khiến đau khổ của con thêm kéo dài. Mọi người chưa bao giờ nghĩ rằng một bé gái bỏng nặng toàn thân như con, chỉ có một mình thì làm sao có thể sống hạnh phúc trên thế giới này? Mọi người là những người hảo tâm đáng ghét”.
Bạch Tiêu cảm thấy đau lòng, tâm trạng hỗn loạn.
Gần trưa, những người hảo tâm đều lục tục rời phòng bệnh, Trâu Bác cũng giục Bạch Tiêu quay về trường học.
Bạch Tiêu thẫn thờ ngồi trước giường bệnh của Dương Di Châu, cô là người cuối cùng rời khỏi đó. Lúc chuẩn bị đi, Bạch Tiêu đứng dậy, đắp lại chăn cho em bé.
Bạch Tiêu nhẹ nhàng kéo chăn lên, viền chăn trùm lên tận mũi bé gái. Cô đang định kéo chăn thấp xuống thì Dương Di Châu bỗng “oe oe” rúc vào chăn.
Trên ngực cô bé hiện lên dòng chữ: “Xin cô, hãy giúp con sớm lìa xa cõi đời này!”.
Tay Bạch Tiêu run run, nhẹ nhàng kéo chăn lên.
Chiếc chăn trắng nhẹ nhàng phủ lên mũi và môi Dương Di Châu. Em bé nhỏ như vậy, lại bị thương khắp người, không thể cựa quậy được.
Cuối cùng, Bạch Tiêu nhìn Dương Di Châu một cái, lần đầu tiên cô thấy bé cười.
Rời khỏi phòng bệnh, Bạch Tiêu ngẩn người ngồi trên xe buýt.
Nửa tiếng sau, Thẻ đọc suy nghĩ viết tên Dương Di Châu bỗng hóa thành làn khói và biến mất.
Dương Di Châu chết rồi, chiếc chăn trùm lên mũi và miệng nên cô bé đã chết vì nghẹt thở.
Bạch Tiêu đã giết người.
Chuyện này chỉ có cô biết. Cũng chỉ có cô mới biết rằng: Dương Di Châu thà rằng sớm lìa bỏ cõi đời, còn hơn là sống một cuộc đời bi thương.