Thế Giới Nghịch Phần 55-56

Phần 55-56
Brad Gordon có linh cảm không hay khi hắn bước vào quán Border Café trên đại lộ Ventura và nhìn mấy bàn ăn.

Nơi đây là một quán xập xệ, dơ dáy, đầy mấy tay diễn viên điện ảnh. Một gã vẫy tay từ một bàn phía sau. Brad quay lại chỗ gã.

Gã đang mặc bộ vest màu xám nhạt. Gã có dáng người thấp bé, đầu đang hói dần và trông thật thiếu tự tin. Cái bắt tay của gã rất yếu ớt. “Tôi là Willy Johnson,” gã nói, “luật sư mới của anh trong phiên xử sắp tới.”

“Tôi tưởng chú Jack Watson của tôi đang lo luật sư chứ.”

“Đúng thế,” Johnson nói. “Tôi chính là luật sư đó đây. Những vụ đồng dâm nam là chuyên môn của tôi.”

“Nghĩa là sao hả?”

“Tình dục với bé trai. Nhưng tôi có kinh nghiệm với bất kỳ đối tượng nào đang ở tuổi vị thành niên.”

“Tôi chẳng quan hệ với ai cả,” Brad nói. “Vị thành niên hay không cũng không có quan hệ.”

“Tôi đã nghiên cứu hồ sơ của anh và biên bản của cảnh sát rồi,” Johnson vừa nói vừa rút ra một tập hồ sơ pháp lý. “Tôi nghĩ chúng ta có nhiều phương hướng biện hộ cho anh.”

“Còn con bé ấy thì sao?”

“Nó không có ở đây; nó ra nước ngoài rồi. Mẹ nó đang ốm ở Philippin. Nhưng người ta nói tôi biết là nó sẽ trở lại đây để kịp nghe phiên xử.”

“Tôi tưởng sẽ chẳng có vụ xử nào chứ,” Brad nói. Cô hầu bàn tới chỗ hắn. Hắn vẫy cô đi. “Tại sao tôi và ông lại gặp ở đây?”

“Tôi phải ra tòa ở Van Nuys lúc mười giờ. Tôi nghĩ gặp giờ này là tiện nhất.”

Brad lo lắng nhìn quanh. “Nơi gì nhiều người quá. Toàn diễn viên điện ảnh. Bọn họ nói quá nhiều.”

“Chúng ta sẽ không bàn luận những chi tiết của vụ án,” Johnson nói. “Nhưng tôi muốn bày ra cấu trúc cho việc biện hộ. Trong trường hợp của anh, tôi đề xuất lập luận ‘tự vệ di truyền’.”

“Tự vệ di truyền? Nghĩa là sao?”

“Những người có những dị thường khác nhau về gien cảm thấy bản thân không thể kìm nén một số cơn bốc đồng,” Johnson nói. “Điều này làm cho họ, nói theo thuật ngữ kỹ thuật, không có tội. Chúng ta sẽ đề xuất lập luận này làm cơ sở lý giải trong vụ của anh.”

“Rối loạn gien gì chứ? Tôi không bị rối loạn gien gì hết.”

“Này, đây không phải là chuyện tệ đâu,” Johnson nói. “Cứ hiểu nó như là một loại bệnh tiểu đường vậy. Anh không chịu trách nhiệm về nó. Anh sinh ra đã như vậy rồi. Trong vụ của anh, anh có một thôi thúc không cưỡng lại được và muốn quan hệ tình dục với những cô nàng hấp dẫn.” Gã mỉm cười. “Đây là một thôi thúc mà khoảng chín mươi phần trăm số nam giới trưởng thành đều có.”

“Kiểu tự vệ mẹ nào thế này?” Brad Gordon nói.

“Một kiểu tự vệ rất hiệu quả.” Johnson sục sạo trong tập hồ sơ. “Gần đây đã có nhiều báo cáo trên báo...”

“Ông muốn nói với tôi là,” Brad nói, “có gien chi phối chuyện quan hệ với con gái à?”

Johnson thở dài. “Tôi ước gì chuyện dễ như vậy. Rất tiếc là không.”

“Vậy thì kiểu tự vệ gì?”

“D4DR.”

“Tức là?”

“Nó gọi là gien chuộng mới. Nó là gien khiến chúng ta liều lĩnh, có những hành vi tìm kiếm cảm giác mạnh. Chúng ta sẽ lập luận rằng gien chuộng mới trong cơ thể anh khiến anh có những hành vi liều lĩnh.”

“Nghe như chuyện vớ vẩn vậy.”

“Vậy sao? Xem nào. Có bao giờ nhảy ra khỏi máy bay chưa?”

“Có, lúc ở quân đội. Ghét lắm.”

“Lặn khí nén chưa?”

“Làm vài lần. Trước đây có cô bồ nóng bỏng thích lắm.”

“Leo núi chưa?”

“Chưa.”

“Thật à? Không phải hồi trung học cả lớp anh đã leo núi Rainier đấy sao?”

“Phải, nhưng đó là...”

“Anh đã leo lên một đỉnh núi lớn của Mỹ,” John vừa nói vừa gật gù. “Phóng xe thể thao chưa?”

“Hình như chưa, chưa.”

“Anh bị lập biên bản năm lần vì lái quá tốc độ chiếc Porsche trong ba năm vừa qua. Theo luật California, những lần như vậy có thể làm anh bị mất bằng lái.”

“Chỉ là chạy quá tốc độ bình thường thôi...”

“Tôi không nghĩ vậy. Còn quan hệ tình dục với bạn gái của ông chủ thì sao?”

“Ờ thì...”

“Còn quan hệ tình dục với vợ của ông chủ?”

“Chỉ một lần, lúc còn làm vài công việc trước đây. Nhưng cô ấy là người chủ động...”

“Đó đều là những bạn tình đầy rủi ro cả anh Gordon. Ban hội thẩm nào cũng sẽ đồng ý như vậy. Còn tình dục không an toàn thì sao? Bệnh lây lan qua đường tình dục?”

“Chờ chút đã,” Brad nói. “Tôi không muốn đi sâu vào...”

“Tôi chắc chắn là anh không muốn,” Johnson nói, “và như vậy cũng không có gì ngạc nhiên nếu chúng ta xem xét ba vụ pediculosis pubis - rận ở bộ phận sinh dục. Hai vụ bệnh lậu, một vụ nấm sinh dục chlamydia, hai vụ condyloma - hay mụn cóc ở bộ phận sinh dục - có cả mụn cóc... ừm, gần hậu môn nữa. Và chừng đó chỉ là năm năm vừa qua thôi, theo bệnh sử từ bác sĩ của anh ở Nam California.”

“Sao ông tìm được mấy thứ đó?”

Johnson nhún vai. “Lượn trên không, lặn khí nén, leo núi, lái xe liều lĩnh, bạn tình có rủi ro cao, tình dục không được bảo vệ. Nếu chừng đó chưa cấu thành hành vi thích cảm giác mạnh, rủi ro cao thì tôi không biết tới cỡ nào mới gọi là vậy nữa.”

 

Brad Gordon im lặng. Hắn phải thừa nhận rằng cái gã thấp bé này biết cách lập luận thật. Hắn chưa bao giờ nghĩ về đời mình theo cách ấy cả. Chẳng hạn như khi hắn chơi cô vợ của ông chủ vậy, chú của hắn chỉ trách mắng hắn vậy thôi. Tại sao mày, chú hắn nói, lại đi đến quyết định chết tiệt như thế hả? Giữ nguyên nó trong quần mày đi, thằng ngu ạ! Lúc ấy hắn không biết câu trả lời. Dưới cái nhìn sừng sộ của ông chú, hành động của hắn dường như khá dại dột. Con bé thậm chí cũng chẳng xinh xắn đến nhường ấy. Nhưng giờ đây có vẻ như hắn đã có câu trả lời cho câu hỏi của ông chú: Hắn không cưỡng lại được. Chính sự thừa hưởng gien ấy đang kiểm soát hành vi của hắn.

Johnson đưa ra nhiều chi tiết để giải thích thêm nữa. Theo gã thì Brad bị gien D4DR chi phối lượng hóa chất trong não này khống chế. Chất gì đó gọi là dopamin luôn khiến Brad phải làm chuyện gì đó liều lĩnh, phải tận hưởng nó, phải khao khát nó. Ảnh quét của não và những xét nghiệm khác chứng tỏ những người như Brad không thể kiểm soát ham muốn phải liều lĩnh.

“Đó chính là gien chuộng mới,” Johnson nói, “gien này do nhà di truyền học có ảnh hưởng nhất ở Mỹ đặt tên. Ông ấy là tiến sĩ Robert Bellarmino, nhà nghiên cứu di truyền lớn nhất ở Tổng viện Y tế Quốc gia. Ông ấy có một phòng xét nghiệm khổng lồ. Một năm ông ta đăng năm mươi bài trên tạp chí. Chẳng hội thẩm đoàn nào có thể làm ngơ không biết công trình nghiên cứu của ông ta cả.”

“Được rồi, vậy là tôi có cái gien ấy. Ông thật sự nghĩ là chuyện này sẽ có tác dụng à?”

“Phải, nhưng tôi muốn thấy một lớp kem phủ trên cái bánh, trước khi chúng ta tới phiên xử.”

“Nghĩa là sao?”

“Trước vụ xử của anh, anh lo lắng, căng thẳng là chuyện tự nhiên thôi.”

“Phải...”

“Vì vậy tôi muốn anh đi đây đi đó để trút bỏ mọi thứ ra khỏi tâm trí. Tôi muốn anh du lịch vòng quanh nước Mỹ và tôi muốn anh đi đến đâu thì liều lĩnh đến đó.”

Johnson vạch rõ ra: chạy quá tốc độ để bị lập biên bản, chơi ở công viên giải trí, ẩu đả với người khác, đi tàu lượn siêu tốc, leo núi khám phá trong công viên quốc gia - luôn luôn tranh cãi, tranh luận về tính an toàn, luôn cho ý kiến là máy móc thiết bị có lỗi. Bất kỳ thứ gì làm cho tên hắn được ghi lại trong hồ sơ để sau đó được sử dụng ở tòa.

“Vậy thôi,” Johnson nói. “Anh đi được rồi. Hẹn gặp anh sau vài tuần nữa.” Gã đưa cho hắn một tờ giấy.

“Cái gì đây?”

“Danh sách các tàu lượn siêu tốc lớn nhất ở Mỹ. Anh phải đến ba chỗ đầu tiên.”

“Chúa ơi. Ohio... Indiana... Texas...”

“Tôi không muốn nghe,” Johnson nói. “Anh đang đối mặt với hai mươi năm tù ở chung với một gã to con đầy hình xăm đấy anh bạn. Gã này sẽ cho anh nếm mùi còn tệ hơn là mụn cóc ở hậu môn nữa. Cho nên tôi nói sao thì anh làm vậy đi. Ra khỏi thành phố ngay hôm nay đi.”

 

Trở lại căn hộ của hắn ở Sherman Oaks, hắn thu xếp hành lý. Cái ý nghĩ về một gã to con mình đầy hình xăm xâm chiếm tâm trí của hắn. Hắn tự hỏi không biết có nên mang theo khẩu súng lục của mình không. Đi xuyên Mỹ, tới những nơi điên rồ như Ohio - ai biết ược hắn sẽ gặp gì ở đó. Hắn bỏ một hộp đạn vào túi và khẩu súng lục cùng bao súng đeo ở chân.

Vừa đi về phía xe, Brad vừa nhận ra mình cảm thấy thoải mái hơn đối với mọi chuyện. Hôm nay là một ngày nắng, chiếc Porsche của hắn sáng bóng trong nắng, và hắn có một kế hoạch.

Lên đường!

Lynn Kendall chạy vào trường La Jolla, gấp gáp không kịp thở đến phòng hiệu trưởng. “Tôi đã cố hết sức đến sớm rồi,” cô nói. “Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện về Davie,” bà hiệu trưởng nói. Bà là một phụ nữ bốn mươi tuổi. “Đứa nhỏ mà bà đang dạy ở nhà. Ban ngày con trai Jamie của bà mang cháu đi học đấy.”

“Phải, để xem cháu nó học như thế nào...”

“Tôi e là cháu thích nghi không được tốt. Ở sân chơi, cháu cắn một bạn khác.”

“Ôi trời.”

“Suýt chút nữa là cháu hút máu luôn rồi.”

“Thật tệ quá.”

“Chúng tôi thấy hành vi này ở những đứa trẻ được dạy ở nhà, bà Kendall à. Chúng thiếu trầm trọng kỹ năng giao thiệp và khả năng tự chủ. Không gì có thể thay thế môi trường học đường hằng ngày với bạn bè cả.”

“Tôi rất tiếc mọi chuyện lại ra vậy...”

“Bà cần nói chuyện với cháu,” bà hiệu trưởng nói. “Cháu đang bị cấm túc, ở phòng kế bên.”

Lynn vào một căn phòng nhỏ. Ở đây có đầy tủ hồ sơ bằng kim loại màu xanh, chất cao ngất. Dave đang ngồi trên ghế gỗ. Bộ dạng cuộn người trong ghế của nó làm nó trông thật nhỏ bé và thật nâu.

“Dave. Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bạn ấy làm Jamie đau,” Dave nói.

“Ai làm?”

“Con không biết tên bạn ấy. Bạn ấy hộc lớp sáu.”

Lynn nghĩ, lớp sáu ư? Vậy thì chắc là một đứa to con hơn nhiều so với nó rồi.

“Có chuyện gì, Dave?”

“Bạn ấy đẩy Jamie ở ngoài sân. Làm anh ấy đau.”

“Rồi con làm gì?”

“Con nhảy lên lưng bạn ấy.”

“Bởi vì con muốn bảo vệ Jamie phải không?”

Dave gật đầu.

“Nhưng con không được cắn, Dave.”

“Bạn ấy cắn con trước.”

“Vậy à? Bạn ấy cắn con ở đâu?”

“Ở đây.” Dave đưa ra một ngón tay béo núc. Da ngón tay nhợt nhạt và dày cộm. Có thể có vết cắn, nhưng cô không chắc.

“Con có nói với cô hiệu trưởng không?”

“Cô không ở cùng với mẹ con.” Lynn hiểu đó là cách nói của Dave chỉ ý bà hiệu trưởng không thích nó. Tinh tinh còn nhỏ sống trong một xã hội mẫu hệ trong đó sự gắn kết giữa những con cái với nhau rất quan trọng và luôn luôn được theo dõi.

“Co n có cho cô xem ngón tay của con không?”

Dave lắc đầu. Không.

“Mẹ sẽ nói chuyện với cô,” Lynn nói.

 

“Câu chuyện của cháu là vậy ư?” bà hiệu trưởng nói. “Ừm, tôi không ngạc nhiên. Nó nhảy lên lưng bạn mà. Nó nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp chứ?”

“Thì đứa nhỏ kia cắn nó trước mà?”

“Ở đây không được phép cắn, bà Kendall à.”

“Đứa nhỏ kia có cắn cháu không?”

“Nó nói là không.”

“Đứa ấy có phải học lớp sáu không?”

“Phải. Học lớp cô Fromkin.”

“Tôi muốn nói chuyện với nó,” Lynn nói.

“Chúng tôi không cho bà nói chuyện với nó được,” bà hiệu trưởng nói. “Nó không phải con bà.”

“Nhưng nó tố cáo Dave. Và tình huống này rất nghiêm trọng. Nếu tôi muốn nói chuyện phải quấy với Dave thì tôi cần biết giữa chúng nó đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi đã cho bà biết chuyện gì rồi mà.”

“Cô có chứng kiến chuyện đó không?”

“Không, nhưng chuyện này do thầy giám thị Arthur trình báo. Thầy ấy rất chính xác trong những vụ tranh chấp, tôi có thể bảo đảm với bà như vậy. Vấn đề ở đây là chúng tôi không cho phép cắn nhau trong trường, bà Kendall.”

Lynn cảm thấy có một bàn tay vô hình đang ấn mạnh vào người. Cuộc nói chuyện này có vẻ khó khăn thấy rõ. “Chắc có lẽ tôi nên nói chuyện với Jamie,” Lynn nói.

“Câu chuyện của Jamie cũng sẽ khớp với câu chuyện của David, tôi chắc như thế. Vấn đề ở đây là thầy Arthur nói không phải như vậy.”

“Đứa nhỏ to con kia không tấn công Jamie trước sao?”

 Bà hiệu trưởng cứng rắn hơn. “Bà Kendall,” bà ta nói, “trong những vụ tranh cãi về kỷ luật, chúng ta có thể xem camera an ninh quay cảnh sân chơi. Nhưng tôi khuyến khích bà chỉ nên bàn về vấn đề cắn trong trường thôi. Nghĩa là vấn đề của David. Dù cho vấn đề ấy có khó chịu đến đâu đi chăng nữa.”

“Tôi hiểu rồi,” Lynn nói. Sự việc rất rõ ràng. “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Dave khi cháu đi học về.”

“Tôi nghĩ bà nên đem cháu về luôn.”

“Tôi muốn cháu học xong ngày hôm nay đã,” cô nói, “rồi về cùng với Jamie.”

“Tôi không nghĩ...”

“Dave gặp khó khăn khi hòa nhập trong lớp, như cô đã giải thích,” Lynn nói. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ không giúp cháu hòa nhập được nếu bây giờ chúng ta lôi cháu ra khỏi lớp. Tôi sẽ nói chuyện với cháu khi cháu về nhà.”

Bà hiệu trưởng gật đầu miễn cưỡng. “Ừm...”

“Tôi sẽ nói chuyện với cháu ngay bây giờ,” Lynn nói, “và bảo cháu ở lại đây cho tới hết ngày.”

Hết phần 56. Mời các bạn đón đọc phần 57!

Nguồn: truyen8.mobi/t36870-the-gioi-nghich-phan-55-56.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận