Thế Giới Nghịch Phần 62-64

Phần 62-64
Viên sĩ quan thư ký ở đồn cảnh sát Rockville là một phụ nữ da đen hai mươi lăm tuổi

có làn da mịn màng và gương mặt duyên dáng. Tấm biển trên bàn ghi SĨ QUAN J. LOWRY. Đồng phục của cô rất tươm tất.

Georgia Bellarmino đẩy con gái ngồi gần bên kia bàn. Bà để bao giấy chứa đầy ống tiêm trước mặt nữ cảnh sát viên và nói, “Sĩ quan Lowry, tôi muốn biết tại sao con gái mình lại có những thứ này, nhưng cháu không chịu nói cho tôi biết.”

Cô con gái sừng sộ nhìn mẹ. “Con ghét mẹ lắm.”

Sĩ quan Lowry không bộc lộ chút ngạc nhiên nào. Cô liếc nhìn ống tiêm. Cô quay sang con gái của Georgia. “Bác sĩ có kê toa mấy thứ này cho cháu không?”

“Có.”

“Mấy thứ này có liên quan tới vấn đề sinh sản không?”

“Có.”

“Cháu bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu.”

“Cho cô xem thẻ chứng minh được không?”

“Nó đúng mười sáu tuổi,” Georgia Bellarmino vừa nói vừa nghiêng mình về phía trước. “Và tôi muốn biết...”

“Xin lỗi bà,” nữ sĩ quan nói. “Nếu cháu mười sáu tuổi và những thứ thuốc này liên quan đến vấn đề sinh sản, bà không có quyền được biết.”

“Cô nói tôi không có quyền được biết nghĩa là sao? Nó là con gái tôi. Nó mới mười sáu tuổi.”

“Đó là luật, thưa bà.”

“Nhưng luật đó áp dụng cho vấn đề phá thai. Nó đâu có phá thai. Tôi không biết nó đang làm cái quái gì nữa. Những thứ này là thuốc giúp thụ thai. Nó đang dùng thuốc giúp thụ thai đấy.”

“Tôi rất tiếc, tôi không thể giúp bà chuyện này được.”

“Ý cô là con tôi được phép tiêm thuốc vào cơ thể, và tôi không được phép biết đang xảy ra chuyện gì ư?”

“Không được phép nếu cháu không chịu nói.”

“Còn bác sĩ của nó thì sao?”

Sĩ quan Lowry lắc đầu. “Ông ấy cũng không thể nói cho bà biết được. Đặc quyền giữa bác sĩ và bệnh nhân.”

Georgia Bellarmino thu dọn ống tiêm rồi ném trở lại vào bao. “Chuyện thật nực cười.”

“Tôi không làm ra luật,” nữ sĩ quan nói. “Tôi chỉ buộc người khác thi hành luật.”

 

Hai mẹ con đang trên đường trở về nhà. “Con à,” Georgia nói. “Có phải con muốn mang thai không?”

“Không.” Nó ngồi đó, hai tay khoanh trước mặt. Giận dữ.

“Ý mẹ là, con mới mười sáu tuổi thôi, chuyện đó đâu có khó khăn gì... Con đang làm gì vậy?”

“Mẹ làm con thấy mình như con ngốc.”

“Mẹ chỉ quan tâm thôi.”

“Mẹ có quan tâm gì đâu. Mẹ là một mụ già xấu xa, tọc mạch. Con ghét mẹ, ghét cái xe này luôn.”

Mọi chuyện diễn ra như thế trong một lúc, cho tới khi Georgia đưa con gái trở lại trường. Jennifer ra khỏi xe, đóng sập cửa. “Mẹ cũng làm con trễ giờ học tiếng Pháp nữa.”

 

Buổi sáng h m nay mệt mỏi vô cùng, trước đó bà đã hủy hai cuộc hẹn rồi. Giờ thì bà phải tìm cách sắp xếp lại lịch gặp khách hàng. Georgia vào văn phòng, để túi ống tiêm trên sàn rồi bắt đầu bấm số.

Quản lý văn phòng, Florence, đi ngang qua và thấy cái túi. “Ôi,” bà ta nói. “Chẳng phải cô hơi lớn tuổi với thứ này sao?”

“Không phải tôi,” Georgia cáu kỉnh nói.

“Vậy thì... không phải cho con gái cô chứ?”

Georgia gật đầu. “Ừ.”

“Chính tay bác sĩ Vandickien ấy,” Florence nói.

“Ai hả?”

“Ở Miami. Mấy cô thiếu nữ này uống hormone, tăng lượng trứng trong người, bán trứng cho ông ta, rồi lấy tiền bỏ túi.”

“Rồi làm gì?” Georgia nói.

“Mua chất cấy ngực.”

Georgia thở dài. “Hay,” bà nói. “Đúng là hay thật.”

Bà muốn chồng nói chuyện với Jennifer, nhưng không may Rob đang trên chuyến bay đến Ohio, ở đó người ta đang quay một đoạn phim nói về ông ấy. Cuộc thảo luận ấy - một cuộc thảo luận nhất định nảy lửa - sẽ phải gác lạ

Trên chuyến tàu điện ngầm từ Tòa nhà Văn phòng Thượng nghị viện đến Phòng ăn Thượng nghị viện, Thượng nghị sĩ Robert Wilson (bang Vermont, đảng Dân chủ) quay sang Thượng nghị sĩ Elizabeth Spencer (bang Maryland, đảng Dân chủ) nói, “Tôi nghĩ chúng ta phải chủ động hơn nữa trong việc đối phó với chuyện liên quan tới gien này. Chẳng hạn như, chúng ta nên tính đến luật ngăn các cô gái trẻ bán trứng kiếm lời.”

“Hiện tại thì bọn con gái đã làm như vậy rồi, Bob,” Spencer nói. “Bây giờ họ bán trứng suốt.”

“Để làm gì? Kiếm tiền trang trải đại học à?”

“Có lẽ một vài người như vậy. Đa số thì bán để mua xe mới cho bạn trai, còn không thì giải phẫu thẩm mỹ cho chính mình.”

Nghị sĩ Wilson trông có vẻ bối rối. “Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?” ông nói.

“Cũng được vài năm nay,” cô nói.

“Có lẽ ở Maryland...”

“Khắp nơi Bob ạ. Có con bé ở New Hampshire bán trứng lấy tiền bảo lãnh cho bạn trai.”

“Và chuyện này không làm cô khó chịu à?”

“Tôi không thích,” Elizabeth Spencer nói. “Tôi nghĩ làm vậy thật khờ dại. Tôi nghĩ về phương diện y học thì quy trình lấy trứng có nhiều rủi ro. Tôi nghĩ mấy cô này có thể đang đánh cược với khả năng sinh sản sau này của mình. Nhưng lấy cơ sở gì để cấm chuyện này đây? Cơ thể của chúng nó, trứng của chúng nó mà.” Spencer nhún vai. “Dù sao thì thuyền cũng đã ngoài khơi rồi Bob. Cách đây cũng một thời gian rồi.”

Lại nữa ư!                                                                                           Ellis Levine tìm thấy mẹ mình trên tầng hai cửa hàng Polo Ralph Lauren trên đường Madison và đường số 72. Bà đang đứng trước gương, mặc bộ vest vải lanh màu kem kèm chiếc khăn quàng xanh lá cây. Bà đang ngắm nghía kiểu này kiểu kia.

“Chào con,” bà nói khi thấy anh. “Con đến đây để làm um sùm nữa hả?”

“Mẹ,” anh nói. “Mẹ đang làm gì đấy?”

“Đang mua vài thứ để mặc trong hè.”

“Mình đã nói về chuyện đó rồi mà,” Ellis nói.

“Chỉ vài thứ thôi,” mẹ anh nói. “Để mặc hè. Con có thích mấy cái gấu quần này không?”

“Mẹ, lúc trước mình đến đây rồi mà.”

Bà nhíu mày, hờ hững vuốt mớ tóc bạc. “Con có thích cái khăn quàng này không?” bà nói. “Mẹ nghĩ nó hơi đắt một chút.”

“Mình phải nói chuyện,” Ellis nói.

“Mình đi ăn trưa à?”

“Thuốc xịt không có tác dụng,” anh nói.

“Ồ, mẹ không biết.” Bà vuốt má. “Mẹ cảm thấy má hơi ẩm chút. Sau bữa đó khoảng một tuần. Nhưng cũng không nhiều lắm.”

“Và mẹ tiếp tục mua sắm.”

“Mẹ giờ ít mua sắm lắm.”

“Ba ngàn đô la tuần trước.”

“Ồ, đừng lo. Mẹ mang trả lại nhiều thứ lắm.” Bà giật giật khăn quàng cổ. “Mẹ nghĩ màu xanh lá cây làm nước da mẹ nhìn lạ lạ sao ấy. Làm mẹ trông có vẻ bệnh. Khăn màu hồng chắc đẹp đây. Không biết người ta có khăn quàng màu hồng không nhỉ.”

Ellis đang chăm chú quan sát mẹ, càng lúc càng cảm nhận rõ một linh cảm không hay. Mẹ anh có gì đó không ổn, anh thấy như vậy. Bà đang đứng ở gương, ở chính cái chỗ bà đã đứng nhiều tuần trước đó, biểu lộ một thái độ hoàn toàn hờ hững với anh, với lời anh nói, với tình trạng gia đình, với tình trạng tài chính của bà. Thái độ của bà hoàn toàn kỳ khôi.

Là kế toán viên, Ellis rất ghét những ai không biết cư xử đúng đắn với tiền bạc. Tiền bạc là thứ thực tế, là thứ sờ vào được, là những sự kiện không thể chối cãi và là những con số trên bảng tính. Những con số và sự kiện ấy không tùy thuộc vào suy nghĩ của từng người. Không phụ thuộc vào cách nhìn của bạn. Mẹ anh lúc này đây không nhận ra được hiện thực lạnh lẽo của tình trạng tài chính mà bà đang vướng phải.

Anh thấy mẹ mỉm cười hỏi cô bán hàng có cái khăn quàng màu hồng không. Không, cô bán hàng nói, năm nay cửa hàng không có màu hồng. Họ chỉ có xanh lá, hoặc trắng. Mẹ anh yêu cầu được thử màu trắng. Cô bán hàng bước đi. Mẹ anh mỉm cười với anh.

Rất ư kỳ khôi. Giống như là...

Có thể là chứng sa sút trí tuệ giai đoạn đầu, anh nghĩ. Có thể là biểu hiện đầu tiên.

“Sao mày lại nhìn mẹ như vậy?”

“Nhìn như vậy là sao, mẹ?”

“Mẹ đâu có điên. Mày không thể nhốt mẹ ở nhà được.”

Sao mẹ lại nói vậy chứ?”

“Mẹ biết mấy đứa con trai chúng mày muốn món tiền ấy. Cho nên mới đem bán nhà chung cư ở Vail và Virgin Islands. Bán lấy số tiền ấy. Chúng mày ham tiền quá, cả lũ chúng mày đấy. Chúng mày giống như mấy con kền kền chờ bố mẹ chúng mày chết vậy. Và nếu tụi tao không chết thì chúng mày lại muốn tụi tao chết sớm. Bỏ tụi tao vào viện dưỡng lão. Dẹp tụi tao qua một bên vì cản đường chúng mày. Kêu ai đó tuyên bố tụi tao bị điên. Kế hoạch của chúng mày là vậy, đúng không?”

Cô bán hàng quay trở lại với một chiếc khăn quàng trắng. Mẹ anh quàng khăn quanh cổ, vắt mạnh lên vai bằng một cử chỉ khoa trương. “Ôi, ông tài lanh ơi, ông không nhốt được tôi ở căn nhà nào hết. Ông nhét liền câu đó vào đầu mình đi.” Bà quay sang cô bán hàng. “Tôi lấy cái này,” bà nói. Miệng vẫn mỉm cười.

Anh em họ gặp nhau chiều hôm đó. Jeff điển trai, có nhiều quan hệ với mọi nhà hàng trong thành phố nên anh kiếm được một bàn gần thác nước trong nhà hàng Sushi Hana. Trời chỉ mới xế chiều nhưng nơi đây đã đầy ắp người mẫu và nữ diễn viên, và Jeff thì đang giao tiếp bằng mắt với nhiều cô. Bực mình, Ellis nói, “Chuyện ở nhà sao rồi?”

Jeff nhún vai. “Ổn. Lâu lâu tôi phải làm việc trễ. Anh biết đấy.”

“Không, tao không biết gì cả. Bởi vì tao không phải là chủ ngân hàng đầu tư cỡ bự và con gái không nháy mắt với tao như nháy mắt với mày.”

Aaron, đứa con út, làm luật sư, đang nói điện thoại. Cậu nói xong, đóng nắp điện thoại lại. “Dẹp đi hai người. Từ hồi trung học đến giờ vẫn nói chuyện y như vậy. Mẹ sao rồi?”

Ellis nói, “Tao nói với mày trên điện thoại rồi đấy. Ma quái lắm. Mẹ lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ. Mẹ chẳng cần biết gì hết.”

“Ba chục ngàn tuần trước.”

“Mẹ chẳng cần biết. Bây giờ còn mua sắm nhiều hơn trước nữa.”

“Cái thuốc xịt gien ấy hay thật đấy,” Aaron nói. “Mà anh lấy cái thuốc ấy ở đâu hả?”

“Từ một gã làm việc cho một công ty ở California, công ty BioGen.”

Jeff trước giờ vẫn luôn nhìn ngoái ra sau. Giờ thì anh ta quay lại bàn mình. “Này, em có nghe người ta nói về BioGen. Họ có vấn đề gì đó.”

“Anh nói có vấn đề gì là sao?” Aaron hỏi.

“Một vài sản phẩm của họ bị nhiễm độc, doanh thu giảm. Làm cái gì đó cẩu thả, phạm sai lầm gì đó. Tao không nhớ được. Sắp tới họ chào giá cổ phiếu trước công chúng, nhưng giá sẽ rớt là cái chắc.”

Aaron quay sang Ellis. “Anh nghĩ cái thuốc xịt mà anh kiếm được đang tác động tới mẹ ư?”

“Không, tao không nghĩ vậy. Tao nghĩ cái thứ khốn kiếp ấy không có tác dụng.”

“Nhưng nếu thuốc đó bị nhiễm bẩn thì...” Aaron nói.

“Đừng làm luật sư ở đây nữa. Con trai người bà con của mẹ gửi đến để giúp chúng ta đ ấy.”

“Nhưng liệu pháp gien rất nguy hiểm,” Aaron nói. “Đã có nhiều vụ tử vong vì liệu pháp gien rồi đấy. Nhiều người lắm.”

Ellis thở dài. “Aaron à,” anh nói, “mình sẽ không kiện ai cả. Tao nghĩ những gì mình thấy lúc này là, mày biết đó, sa sút trí tuệ giai đoạn đầu. Bệnh Alzheimer hay gì đó.”

“Mẹ mới sáu mươi hai tuổi thôi.”

“Bệnh có thể phát sớm ở tuổi đó.”

Aaron lắc đầu. “Thôi nào, Ellie. Trước đây, mẹ hoàn toàn khỏe mạnh mà. Trước đây, mẹ rất minh mẫn. Giờ thì anh nói cho em biết là mẹ đang sa sút. Có thể là do cái thuốc xịt ấy.”

“Nhiễm bẩn,” Jeff nhắc lại. Anh ta đang mỉm cười với một cô gái.

“Jeff, mày để ý giùm tao đi được không?”

“Tôi có để ý mà. Anh coi đồ nghề trên người cô ta kìa.”

“Đồ giả cả.”

“Anh thích làm mất hứng thật đấy.”

“Mà con bé còn đi sửa mũi nữa.”

“Cô ấy đẹp thật.”

“Bị bệnh hoang tưởng rồi,” Ellis nói.

“Anh đâu biết gì chứ.”

“Tao đang nói về mẹ kìa,” Ellis nói. “Mẹ nghĩ anh em mình sẽ bỏ mẹ vào viện dưỡng lão.”

“Mà có lẽ mình phải làm vậy,” Aaron nói. “Làm vậy tốn kém lắm. Nếu mình mà làm vậy thì cũng là do cái công ty di truyền học ấy. Anh biết là công chúng chẳng ưa gì mấy công ty công nghệ sinh học cả. Những cuộc trưng cầu dư luận cho thấy chín mươi hai phần trăm trong số đó không có thiện cảm rồi. Họ được xem là những tên tồi vô lương tâm chẳng màng gì tới mạng người. Cây trồng bị biến đổi gien, tàn phá môi trường. Đăng ký bảo hộ gien, khi không ai để ý thì chộp ngay di sản chung của chúng ta. Tính tiền cả ngàn đô la cho những thứ thuốc chỉ có giá vài cắc. Giả vờ nghiên cứu trong khi thực sự có nghiên cứu gì đâu; họ chỉ mua công trình của người khác thôi. Giả vờ nói phí nghiên cứu rất cao trong khi dùng phần lớn tiền để quảng cáo. Rồi lại quảng cáo láo toét. Lén lút, xấu xa, cẩu thả, mấy thằng đáng khinh thích giựt tiền ấy. Vụ này mà kiện ra tòa là mình thắng chắc.”

“Mình không nói chuyện kiện tụng ở đây,” Ellis nói. “Mình nói về mẹ kìa.”

Jeff nói, “Bố không sao mà. Để cho bố lo chuyện mẹ đi.” Anh ta đứng dậy, rời khỏi bàn, đi tới ngồi cùng ba cô gái chân dài mặc váy ngắn.

“Mấy con bé ấy không thể nào quá mười lăm tuổi được,” Ellis nhăn mũi nói.

“Còn có rượu trên bàn nữa,” Aaron nói.

“Anh ấy thì có hai đứa con đang đi học.”

“Chuyện ở nhà sao rồi?” Aaron nói.

“Mẹ nó chứ.”

“Mình bàn tiếp chuyện lúc nãy đi,” Aaron nói. “Có lẽ mẹ đang sa sút mà có khi mẹ không sa sút gì. Nhưng nếu mẹ vào viện thì mình sẽ cần rất nhiều tiền. Em không chắc chúng ta có đủ khả năng đâu.”

“Vậy mày thấy sao?”

“Em muốn biết thêm về BioGen và cái thuốc xịt gien mà họ gửi cho chúng ta. Biết thêm nhiều nữa.”

“Mày nói cứ như là đang lên kế hoạch kiện tụng rồi vậy.”

“Chỉ tính trước đường đi nước bước thôi mà,” Aaron nói.

Hết phần 64. Mời các bạn đón đọc phần 65!

Nguồn: truyen8.mobi/t36876-the-gioi-nghich-phan-62-64.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận