Tu Chân Thế Giới
Tác giả:Phương Tưởng
Chương 673: Không dễ sờ.
Converter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: Tử Uyển Thanh
Biên dịch: blackcat132
Biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Đối mặt với thế tới cực nhanh của ngũ hành pháp tướng luân, người đầu tiên ra tay chính là Tằng Liên Nhi.
Nàng vung tay liền xuất ra ba khỏa kim tinh ngân tuyến châu!
Kim tinh ngân tuyến châu chỉ to bằng đầu ngón tay ngay sau khi bắn đi liền hóa thành một huyết đoàn to bằng cái đấu, chỉ thấy huyết lãng đặc quánh quay cuồng, nhất thời mùi máu tươi tràn ngập không gian. Trong huyết lãng, từng huyết lôi to bằng cánh tay như ẩn như hiện phiêu phù tỏa ra kim diễm giống như một đoá kim liên nho nhỏ, vô cùng phức tạp.
Đái Đào hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sát cơ.
Trong mắt thì việc đối phó với huyết lôi châu không tốn quá nhiều sức.
Ma công loại máu của ma tộc trời sinh đã bị thiền quyết khắc chế. Mặc dù Đái Đào không phải xuất thân chính thống từ Huyền Không tự nhưng ở trong Huyền Không tự lâu như vậy, hầu hết tất cả các điển tích hắn đều đã xem qua nên việc hắn thông thuộc thiền quyết không có gì là lạ.
Chỉ thấy miệng hắn lẩm bẩm thiền hào, tay bấm thiền quyết, thần sắc nghiêm túc.
Từ ngũ hành pháp tướng luân bỗng bay ra một tôn giả hư ảo, chỉ thấy nàng mặc đồ toàn màu trắng, chân đạp bạch liên, giữa mi điểm son, tay cầm cành liễu. Nàng cười rất tự nhiên, cành liễu trong tay nhẹ rung lên, vài giọt cam lộ bay vào trong huyết đoàn.
Bỗng dưng huyết đoàn tựa như dã thú nổi giận, quay cuồng mãnh liệt.
Đái Đào hơi giật mình, vậy mà lại không bị phá?
Chỉ thấy cành liễu trong tay bạch y tôn giả lại rung nhẹ vài cái, vài giọt cam lộ từ cành liễu bay về phía huyết đoàn.
Rầm rầm oanh!
Khác xa tưởng tượng của Đái Đào, ba huyết đoàn trên bầu trời bỗng dưng nổ tung!
Bị bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời Đái Đào bị huyết vụ đầy trời bao phủ.
Rầm rầm oanh!
Lôi cầu phiêu phù trong huyết lãng tựa như cá mập ngửi thấy mùi tanh đồng loạt bay về phía Đái Đào, có một số lôi cầu nổ tung trong không khí tạo nên một lưới lôi bao trùm toàn bộ. Còn có một số đóa kim diễm nho nhỏ xuất hiện ở trong bầu trời lôi quang không làm người ta chú ý tới.
Trong huyết vụ lôi âm dày đặc giống như tiếng pháo không ngừng vang lên bên tai.
Đái Đào vô cùng chật vật.
Nếu dựa vào loại lôi cương như này thì không thể nào khiến hắn bị thương, nhưng lôi cương như này thật quá nhiều, vượt xa sức tưởng tượng của hắn, tay chân hắn bắt đầu luống cuống. Ngũ hành pháp tướng luân phóng ra một đạo quang mang bao lấy hắn, mặc dù lôi cương vẫn oanh tạc quang tráo nhưng không thể tạo nên uy hiếp gì đến hắn.
Quá sỉ nhục!
Mặt Đái Đào đỏ bừng, đường đường là phản hư kỳ mà lại bị một tên tướng giai bức đến mức như này, thật quá sỉ nhục! Hơn nữa đối phương thậm chí còn chưa vận dụng thần lực!
Vô cùng tức giận, Đái Đào chỉ huy bạch y tôn giả không ngừng phá vỡ lôi cương.
Phản kích! Nhất định phải phản kích!
Hắn quyết định nhất định chút nữa sẽ phải tung ra sát chiêu để đối phương không còn chút cơ hội nào nữa!
Nhưng chính những đóa kim diễm bị lôi quang chói mắt che dấu đi lại xuyên qua được quang tráo của ngũ hành pháp tướng luân và đang đánh về phía hắn!
Sắc mặt Đái Đào cứng đờ.
Sao có thể như thế?
Ngũ hành pháp tướng luân chính là bát phẩm pháp bảo đấy! Đây là hỏa gì vậy?
Cắn răng một cái, ngũ hành pháp tướng luân trên đầu Đái Đào bỗng xoay chuyển, một vị tôn giả ngồi ngay ngắn trên hồng liên xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ thấy hồng liên tôn giả đưa tay ra, toàn bộ kim diễm giống như chim đêm về tổ, bay về phía hồng liên hắn đang ngồi.
Trong chớp mắt, hồng liên liền bị kim diễm bao phủ.
Hỏa diễm thật lợi hại!
Đái Đào lập tức phát hiện ra những kim diễm này rất khó hấp thu, hồng liên tôn giả trời sinh có thể hấp thu rất nhiều loại hỏa diễm vậy mà giờ đây không thể nào thu được những kim diễm này.
Chẳng lẽ đây là thần hỏa?
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu hắn, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, những đóa kim sắc hỏa diễm lặng lẽ này chắc chắn chính là thần hỏa!
Đái Đào cảm thấy bản thân như sắp phát điên rồi!
Ngũ hành pháp tướng luân gọi ra hai vị tôn giả vậy mà không thể nào phá vỡ được huyết lôi châu của đối phương.
So với tưởng tượng của hắn thì đối phương càng khó chơi hơn, Đái Đào bị sỉ nhục trái lại càng trở nên tỉnh táo. Có lẽ Tịch Chính sư huynh bị thương cũng không phải là do ngẫu nhiên, thực lực ba tên gia hỏa này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều. Nếu như bản thân hơi khinh suất chỉ sợ sẽ lật thuyền trong mương.
Tay hắn hướng lên trời tựa như đang nâng thứ gì đó.
Ngũ hành pháp tướng luân chậm rãi chuyển động, ngũ sắc quang mang lao xuống, chỉ thấy hỏa diễm lôi quang khắp trời đột nhiên bị kiềm hãm, ngũ sắc quang mang lưu chuyển, hỏa diễm lôi quang nhất thời sụp đổ, một chia hai, hai chia bốn…
Càng ngày càng nhỏ cho tới khi không còn gì.
Tả Mạc không hi vọng chỉ bằng ba khỏa kim tinh ngân tuyến châu là có thể đánh bại được Đái Đào, khi Đái Đào còn đang bị thái dương thần hỏa làm cho vướng tay vướng chân thì đợt công kích thứ hai của ba người đã tới!
Người thứ hai ra tay chính là A Quỷ, tử mang chợt lóe lên trong mắt nàng, cách không vỗ một chưởng đánh về phái Đái Đào.
Vào đúng lúc này, ngũ sắc quang mang do ngũ hành pháp tướng luân phát ra đã hạ xuống bao phủ Đái Đào ở trong đó.
Ngũ sắc quang mang không ngừng chuyển động, một chưởng tưởng như chắc trúng của A Quỷ vậy mà lại trượt qua cột sáng ngũ sắc, đánh vào mặt đất phía sau lưng Đái Đào. Nhất thời mặt đất không chút tiếng động xuất hiện một cái hố to tới hơn mười trượng.
Ngoài mặt thì Đái Đào vẫn tỏ ra trấn tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng khiếp sợ. Mặc dù một chưởng cách không vừa rồi của A Quỷ đã lệch đi nhưng ngũ hành pháp tướng của hắn vẫn không tránh khỏi có chút rung lên.
Lúc này hắn lại càng không dám sơ sẩy, ngũ hành pháp tướng luân được thôi động đến cực hạn, trong cột sáng ngũ sắc, năm tôn giả vẻ mặt khác nhau từng người một hiên lên, như đèn kéo quân chậm rãi xoay tròn xung quanh cột sáng.
Ba người Tả Mạc chỉ cảm thấy một luồng hấp lực cường đại từ trong ngũ hành pháp tướng luân truyền tới, có một luồng sức mạnh vô hình đang cố gắng kéo bọn họ chệch ra khỏi cột sáng ngũ sắc.
Không khí trở nên đông đặc lại, ba người như di chuyển trong vũng lầy vậy.
Tu giả phản hư kỳ toàn lực xuất thủ, ba người Tả Mạc nhất thời cảm thấy áp lực tăng mạnh, áp lực đến từ bốn phương tám hướng tràn ngập không gian.
Cũng giống như lần giao thủ trước với Tịch Chính, ngay từ đầu Tịch Chính đã rơi vào thế bị động, bị ba người áp chế, tất cả tinh lực Tịch Chính đều dùng để nghĩ cách hóa giải thế công kích của ba người.
Nhưng Đái Đào lại có thể từ trong phẫn nộ tỉnh táo trở lại, toàn lực xuất thủ khiến ba người cảm thấy được sự khác lạ.
Áp lực khủng khiếp từ bốn phương tám hướng tràn tới khiến người ta nghĩ rằng trốn đi đâu cũng không thể thoát được.
Lực lượng tuyệt đối!
Rất nhanh Tả Mạc đã có phản ứng, hắn biết không thể để tình hình này tiếp diễn. Không khí xung quanh càng ngày càng bị vặn xoáy, nếu như không ra tay thì chỉ sợ bằng vào vô số lực vặn xoáy này đã đem bọn họ xé thành mấy trăm mảnh!
Hít sâu một hơi, Tả Mạc lấy tiểu mạc bảo trản ra.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hắn đang định thôi động tiểu mạc bảo trản thì bỗng thần lực trong cơ thể không chịu nghe theo chỉ huy dũng mãnh tràn vào trong tiểu mạc bảo trản. Tả Mạc đầu óc ong ong trở nên trống rỗng.
Tranh!
Một đồng quy tiền đột nhiên sáng lên.
Nó bất ngờ từ trên mặt nước bắn ra, hóa thành một đạo ngân quang đánh về phía cột sáng ngũ sắc của Đái Đào!
“Tới hay lắm!” Lông tơ khắp người Đái Đào dựng đứng hết cả lên, hắn không kịp nghĩ ngợi gì hét lớn một tiếng, linh lực toàn thân thôi động đến cực hạn.
Tốc độ chuyển động của ngũ pháp tướng luân trên đầu tăng mạnh, không gian trong phạm vi mười dặm bắt đầu xuất hiện vặn vẹo!
Tôn giả ở trong cột sáng bắt đầu đồng thanh tụng thiền hào, mỗi người một phong thái khác nhau, hoặc trừng mắt, hoặc mỉm cười, hoặc trang trọng, hoặc nghiêm túc…
Vô số kinh văn sáng ngời hiện lên bên ngoài cột sáng.
Một đạo ngân quang giống như ngân tiễn bắn ra khỏi dây cung.
Ngân quang tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi không gian vặn vẹo, trong nháy mắt khi nó tiếp xúc với mặt ngoài của cột sáng thì toàn bộ kinh văn đều sáng rực lên, năm vị tôn giả đồng thời phát lực, tiếng phạm xướng vang vọng đại địa!
Nhưng đạo ngân quang kia lại giống như chiếu vào thủy tinh vậy.
Binh!
Tiếng vỡ vụn xuất hiện trong biển phạm xướng vô cùng chói tai.
Phạm xướng liền ngừng lại.
Ngân quang tiến vào trong cột sáng giống như tiến vào trong vũng bùn vậy, tốc độ đột nhiên chậm lại.
Lúc này Đái Đào mới thấy rõ, đạo nhân quang này nguyên lai là một đồng bảo tiền ngoài tròn trong vuông, phủ đầy vân sáng ngân sắc.
Thỉnh thoảng bảo tiền lại toát ra vài chùm hỏa tinh nhưng rất nhanh liền biến mất trong cột sáng.
Có điều quái dị!
Đái Đào biến sắc, những hỏa tinh này không ngừng biến mất, cột sáng của ngũ hành pháp tướng luân cũng không ngừng mà yếu đi. Đúng vào lúc này, bên trong bảo trản của Tả Mạc, một vũng nước trong suốt bỗng trở nên nhộn nhạo, nổi lên tầng tầng rung động.
Cùng lúc đó, cột sáng ngũ sắc cũng gợn lên những cơn sóng. Tôn giả bên trong cột sáng cả người xao động, xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
Trong lòng Đái Đào kinh hoảng!
Cơ hồ trong nháy mắt, địa vị song phương đã thay đổi.
Đây là pháp bảo gì chứ?
Trong lòng Đái Đào xuất hiện sự sợ hãi.
Tịch Chính ở phía sau sắc mặt khẽ biến, không tốt!
Trong lòng Đái Đào xuất hiện sự sợ hãi, cột sáng của hắn liền xuất hiện sơ hở. Tịch Chính không nghĩ tới, chỉ mới mười ngày mà thực lực ba người lại tăng mạnh như vậy. Lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu ra, bọn họ đã coi thường ba người này rồi!
Tịch Chính bất chấp thương thế trong người, trên mặt hiện lên một mảng kim sắc, mười ngón tay như đang hái hoa, đột nhiên bắn về phía cột sáng và đồng quy tiền kia.
Đông!
Ngón tay này lại phát ra bạo âm giống như sấm sét vậy!
Thiền âm lôi chỉ!
Nhưng mà trong nháy mắt khi tâm thần Đái Đào xuất hiện sơ hở, quy tiền ở trong cột sáng liền biến mất.
Vai phải của Đái Đào đột nhiên nổ tung.
Lôi quang chói mắt trong giây lát bao phủ lấy Đái Đào.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh kinh khủng bay sát qua người Đái Đào đánh về phía tiểu sơn cách đó không xa, tiểu sơn đột nhiên nổ tung.
Tả Mạc dần tỉnh táo lại, thần lực trong cơ thể bị ép hết sạch, không còn thừa một giọt nào. Hắn bỗng nhớ tới thái dương tử, liền đút vội một hạt vào trong miệng, nhất thời một dòng thần lực tinh thuần hóa thành nhiệt lưu rừng rực chảy khắp cơ thể hắn.
Tả Mạc vui mừng khôn xiết, thái dương tử quả nhiên lợi hại!
Hắn đang định thôi động tiểu mạc bảo trản một lần nữa thì bỗng sắc mặt đại biến, đột nhiên gào lớn: “Chạy!”
Ba người phối hợp với nhau cực kì ăn ý, hắn còn chưa dứt lời thì A Quỷ và Tằng Liên Nhi đều đã lui lại được vài chục trượng.
“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Đái Đào điên cuồng rít gào, tiếp theo đó một luồng linh lực ba động kinh khủng tựa như trời long đất lở ầm ầm lao tới!
Mặt đất bằng nham thạch không ngừng nổi lên. Cách đó không xa nước sông đã rời khỏi mặt sông từ từ nổi lên trong không khí.
Tả Mạc vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người Đái Đào cháy đen, khói đen bốc lên, tóc tai bù xù, vai phải đã biến thành một đám huyết nhục mơ hồ. Lúc này trong mắt Đái Đào chỉ có sát ý!
Hắn giơ tay trái lên, linh lực kinh người không ngừng tụ trung ở tay hắn.
Linh lực ba động kinh khủng như một cơn lốc bắt đầu thành hình, sức mạnh khủng khiếp kia làm người ta tuyệt vọng đang không ngừng tập trung lại.
Da đầu Tả Mạc dại đi, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân, cố gắng vận dụng hết sức mạnh bản thân, ngay cả thần lực cũng dùng chỉ để chạy cho nhanh!
A Quỷ và Tằng Liên Nhi cũng biết lợi hại, bay như điên về phía trước!
Gân xanh nổi lên trên mặt Tả Mạc, gương mặt hắn trở nên dữ tợn vặn vẹo đi, hiển nhiên hắn đã cố gắng hết sức.
Cái mông của phản hư kỳ không dễ sờ! Không dễ sờ!