Ta đã làm tổn thương y sao?
"Nương nương, người thử nói xem Lãnh Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chỉ một tháng không gặp mà bộ dạng thay đổi nhiều đến vậy?"
"Có thể y đã gặp phải chuyện buồn, đợi y nghĩ thông rồi sẽ không có chuyện gì đâu." Nàng vỗ võ hai má Lý Nhĩ, cười nói: "Ngươi không cần phải nghĩ nhiều như vậy, không sao đâu mà!"
"Ừm!" Nàng rầu rĩ đáp.
—- Nhưng vẫn cứ để ý, tại sao Lãnh Thiếu gia không chịu nói cho nàng chứ?
"À, còn nữa, đây là y thư* Phong gia bảo ta giao cho nương nương, y nói tuy nương nương tiến cung, nhưng cũng không thể bỏ bê việc học được, nhất định mỗi ngày phải xem qua một ít, một ngày nào đó có thể sẽ cần đến!" Nàng lấy cuốn y thư nho nhỏ trong ngực ra, đưa cho Liễu Vận Ngưng.
Mắt Liễu Vận Ngưng sáng lên, nói: "Đây là cuốn y thư ta đòi sư phụ lâu lắm rồi mà người không chịu đưa, nếu biết chỉ cần xuất giá thì người sẽ cho ta, ta đã xuất giá từ sớm rồi, sư phụ còn nói gì nữa không?"
"Không ạ!"
"Không?" Nàng kinh ngạc.
"Đúng vậy, Phong gia chỉ nói: dù có vào cung rồi cũng phải ôn lại những gì đã học mỗi ngày, nhất định không được bỏ bê." Lý Nhĩ phụng phịu, bắt chước khẩu khí của Phong Nãng, Liễu Vận Ngưng nhịn không được lắc đầu, mỉm cười.
"Nếu để sư phụ bắt gặp, coi chừng bị người mắng cho đấy!"
"Sao được chứ!" Nàng thè lưỡi, vẻ mặt đáng yêu: "Phong gia ở xa cả nghìn dặm, sao biết được chứ!"
"Ngươi đúng là một nha đầu không biết ơn, chắc hiện giờ sư phụ đang hối hận vì đã cứu ngươi!"
Lý Nhĩ là trong một lần Phong Nãng đi xa đã cứu nàng ra khỏi một nhóm thổ phỉ cách đây vài năm, nhưng Phong Nãng đã đến chậm một bước, khi đến đó rồi, người nhà Lý Nhĩ đã bị giết hại, Lý Nhĩ do được mẫu thân đỡ cho nên tránh được một kiếp, nhưng từ đó nàng cũng trở thành cô nhi, Phong Nãng bất đắc dĩ đành phải mang nàng theo, đợi khi nào về đến kinh thành thì y sẽ đưa nàng cho Liễu Vận Ngưng.
"Không đâu!" Lý Nhĩ hất cằm, bộ dạng vênh váo, nhìn Liễu Vận Ngưng, bật cười: "Phong gia thu người làm đồ đệ mới cảm thấy hối hận á!"
"Quỷ sứ!" Chọt chọt mũi nàng, Liễu Vận Ngưng không nhịn được cười. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười tràn đầy sức sống của Lý Nhĩ nàng cũng không nhịn được vui lây.
Liễu Vận Ngưng là ngẫu nhiên bái Phong Nãng làm sư phụ, khi đó mới vừa tròn mười tuổi, một buổi sáng nọ nàng thấy Phong Nãng bị trọng thương nằm trong vườn, lúc ấy nàng chỉ vừa tròn mười tuổi, vốn không biết chữa thương bằng cách nào, nhưng dưới sự chỉ đạo của Phong Nãng cũng miễn cưỡng qua cửa, ai ngờ Phong Nãng cho rằng nàng có năng khiếu học y trời cho, muốn thu nàng làm đồ đệ để dạy y thuật.
Liễu Vận Ngưng thấy không có gì là không ổn, cũng đồng ý học, học được tám năm, chính nàng cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.
"Nương nương, nếu chúng ta cứ ở mãi trong cung, vậy không phải sẽ không được gặp Phong gia và Lãnh Thiếu gia sao?
Nghe xong lời Lý Nhĩ nói, Liễu Vận Ngưng càng suy nghĩ sâu xa thêm, hồi lâu, mới nói: "Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại!"